Chương 128

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, trời chưa sáng hẳn, Diêu Hỉ đã tỉnh dậy rồi.

Nàng xê dịch thân thể muốn xuống giường, kết quả phát hiện mình căn bản không thể động đậy được.

"Đừng nhúc nhích, ngủ tiếp một lát đi." Vạn Tất nhắm hai mắt, hai tay vòng lấy eo Diêu Hỉ, không cho nàng đi.

Diêu Hỉ cười xoay người, vuốt ve gương mặt của Thái Hậu nương nương, ôn nhu nói: "Nương nương ngủ đi, ta đi sớm một chút để có thể nhanh chóng trở về dùng cơm trưa cùng ngài." Động tác của nàng rất nhẹ nhàng, muốn kéo những ngón tay của Thái Hậu nương nương đang đặt bên hông nàng ra, nhưng nàng phát hiện nương nương ôm còn chặt hơn.

"Hôn một cái rồi đi." Vạn Tất nhắm hai mắt chờ Diêu Hỉ hôn nàng, miệng chu ra mỏi nhừ cũng không thấy Diêu Hỉ hôn, cuối cùng nàng không nhịn được mở mắt ra, tự mình tiến tới.

Diêu Hỉ né tránh ra đằng sau, cười nói: "Nương nương...... Chưa súc miệng mà......"

"......" Vạn Tất ngẩn người, nàng nhớ tới lần trước khi Diêu Hỉ ăn món điểm tâm mà nàng cắn dở, vẻ mặt cũng không tình nguyện, "Ngươi lại ghét bỏ ai gia!!!" Nàng sống gần nửa đời người nhưng chưa từng bị ai ghét bỏ, chứ đừng nói là bị cùng một người ghét bỏ hai lần, bởi vì người dám ghét bỏ nàng căn bản không có cơ hội sống đến lần thứ hai!

"Không không không!" Diêu Hỉ vội vàng giải thích: "Ta là ghét bỏ chính mình." Lúc mới rời giường nàng từng hôn nương nương rồi, thật sự rất thơm, các chủ tử hầu như đều uống viên hương thể hoàn gì đó, thoa hương thể cao, ngay cả nước tắm cũng có hương khí lượn lờ. Trong hoàn cảnh như vậy, thân thể chắc chắn có thể tỏa ra mùi hương, thân thể của Thái Hậu nương nương thật sự có mùi hương thơm ngọt giống như một miếng bánh kem.

Nhưng nàng rất biết đường sống nha! Nàng không ngửi thấy mùi trong miệng mình, nàng thật sự rất sợ Thái Hậu nương nương sẽ ghê tởm mình.

"Hừ!" Vạn Tất bày ra vẻ mặt không tin.

Diêu Hỉ thấy có nói cũng vô dụng liền lập tức hôn một cái. Nàng hôn một cái thật mạnh rồi muốn chạy, lại bị Thái Hậu nương nương kéo vào trong lòng......

"Nương nương, ta phải đi rồi." Diêu Hỉ sợ sẽ tiếp tục triền miên với nương nương, rồi hoàn toàn chìm đắm trong hương vị ôn nhu.

"Nhớ kỹ những gì ngươi đã đáp ứng với ai gia, nếu kể chuyện mà không kiếm được bạc thì ngoan ngoãn trở về." Vạn Tất nhìn Diêu Hỉ, tay nâng cằm nàng lên, ngón tay cái dịu dàng nghiền ép làn môi của Diêu Hỉ, nơi đó đã bị nàng hôn đến mức hơi sưng lên.

"Vâng." Diêu Hỉ ngồi dậy, bắt đầu sửa sang lại xiêm y đã bị nương nương làm cho xộc xệch. Nàng cởi áo trong, dùng chăn che trước ngực, cầm lấy vải bố quấn trước ngực. Vải bố quấn ngực thật sự khiến người ta không thở nổi, nhất là vào mùa hè, vừa bí vừa nóng. Diêu Hỉ không có cơ hội mua nội y của cô nương, đành dùng mảnh vải mà nương nương ban thưởng để nịt ngực.

Tuy rằng hơi xấu một chút nhưng vẫn có thể sử dụng, nàng có thể quấn vừa người, khi mặc vào cũng có thể giấu được ngực. Điểm không được hoàn mỹ lắm chính là mảnh vải này là vải dệt nương nương thưởng cho nàng để may áo ngoài, nó dày dặn chắc chắn, dùng chỉ vàng thêu hoa. Vải dệt như vậy không thích hợp làm y phục bên trong......

Vạn Tất nhíu mày: "Mặc như vậy có thể thoải mái sao? Ngươi có ngốc hay không thế?" Nàng phát hiện trước ngực Diêu Hỉ luôn có vệt đỏ rất nhỏ, nàng còn tưởng rằng mình ra tay quá mạnh đã để lại dấu vết, tối hôm qua nàng còn đau lòng đến mức không dám chạm vào Diêu Hỉ.

Hóa ra là bị xiêm y gây ra "thương tích"!

"Hihi. Tay nghề của ta không tốt lắm, nhưng ta là một thái giám, đi mua nội y của cô nương chắc chắn sẽ bị coi là kẻ biến thái, nên chỉ có thể tự mình làm." Diêu Hỉ ngượng ngùng thắt lại vải bố quấn ngực.

Vạn Tất đứng dậy, bước qua Diêu Hỉ rồi xuống giường, nàng lê giày đi ra ngoài tẩm điện, khi trở về đã cầm một đống áo yếm trong tay.

"Nha đầu ngốc. Không có thì không biết hỏi xin ai gia à?" Vạn Tất đau lòng cởi bỏ nút thắt trên vải bố quấn ngực của Diêu Hỉ, lấy một chiếc áo yếm màu xanh lục ra tự tay mặc cho nàng, ngoài miệng nói: "Cứ mặc tạm của ai gia đã, đến lúc trở về thì đo lại kích cỡ, ai gia sẽ sai người làm một cái mới cho ngươi. Điểm quan trọng nhất của xiêm y chính là mặc phải thoải mái, ai gia cho ngươi tiếp tục làm thái giám giả chỉ vì cảm thấy thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhưng nếu ngươi phải vì chuyện này mà khiến bản thân chịu uất ức, chi bằng thoải mái hào phóng trở về làm nha đầu thì tốt hơn."

Mình đang mặc nội y của nương nương... Không biết vì sao, Diêu Hỉ bỗng nhiên cảm thấy hơi thẹn thùng.

"Nương nương, ta đi trước nhé!" Nàng không có thói quen được người ta hầu hạ mặc y phục, chứ đừng nói người hầu hạ nàng lại là Thái Hậu nương nương. Nương nương vừa nhìn là biết không có kinh nghiệm, giơ tay nhấc chân đều không thuần thục.

Vạn Tất đẩy tay Diêu Hỉ ra, sửa sang lại vạt áo trước của nàng ấy rồi nói: "Để ai gia luyện tập một chút, nếu không sau này ngươi già rồi bị bệnh thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó ai gia có muốn luyện tập cũng không kịp nữa."

Già rồi? Trong lòng Diêu Hỉ dâng lên sự ngọt ngào, nàng cúi đầu nhìn Thái Hậu nương nương đang thắt đai lưng cho nàng một cách vụng về, nàng bỗng nhiên muốn khóc. "Nương nương là Thái Hậu, phân phó người khác làm là được."

"Không cho người khác chạm vào ngươi." Vất vả lắm Vạn Tất mới thắt xong đai lưng, rồi lại vuốt phẳng nếp nhăn trên y phục của Diêu Hỉ, sau đó nàng nhìn Diêu Hỉ rồi nói: "Cho nên, khi ai gia chết chắc chắn sẽ mang ngươi đi theo. Nếu không ngươi giấu ai gia đi tái giá thì làm sao bây giờ?"

"Nương nương......" Diêu Hỉ không biết nên khóc hay nên cười, quả nhiên cái món đồ chơi cảm động này chỉ là tạm thời.

"Ai gia nói giỡn." Vạn Tất cười rồi bóp nhẹ chóp mũi của Diêu Hỉ, nàng nói: "Sao ai gia có thể chết sớm hơn ngươi được?"

Câu nói này của Vạn Tất cũng là nói đùa, ai ngờ Diêu Hỉ lại gật đầu một cách nghiêm túc rồi nói: "Ừm. Nương nương chắc chắn sẽ sống lâu hơn ta."

"Vì sao?" Trên mặt Vạn Tất vẫn hiện lên vẻ đùa nghịch.

Bởi vì ta không muốn sống trong thế giới không có nàng...... Diêu Hỉ ngơ ngẩn mà nhìn Thái Hậu nương nương một lát, mắt hơi cay cay.

Sợ bị bản thân già mồm đến mức khóc ra nước mắt, Diêu Hỉ đột nhiên nở một nụ cười vô tư: "Bởi vì từ xưa hồng nhan vốn bạc mệnh nha!"

Vạn Tất ghét bỏ trừng mắt nhìn Diêu Hỉ một cái: "Công công nói câu này là có ý gì? Chê ai gia khó coi à?"

"Đâu có." Diêu Hỉ lấy lòng mà tiến đến gần, lại bị Thái Hậu nương nương vô tình đẩy ra, dán sát vào, lại bị đẩy ra, dán sát vào, lại bị đẩy ra......

Rửa mặt chải đầu, dùng đồ ăn sáng xong, Vạn Tất gọi cung nữ tới phân phó: "Đến Ninh An Cung điều sáu thái giám tới đây, ít nhất phải có hai người biết võ công. Đi đến phòng bếp bảo bọn họ dùng hộp đồ ăn bằng đồng, bốn phía dùng than hỏa hâm nóng đồ ăn để không bị nguội. Còn điểm tâm trái cây và nước ô mai, vào hầm băng lấy một ít đá rải lên trên. Còn có xe ngựa......"

Diêu Hỉ nghe thấy mà sửng sốt. Nàng chỉ xuất cung đi kể chuyện mà thôi, không phải cải trang đi tuần...... Nếu phải làm hết tất cả những thứ này, không bằng nàng tiếp tục an tĩnh sống ngây ngốc trong cung mà hưởng bạc thì hơn.

Dùng bữa sáng xong, Vạn Tất không đi tiễn Diêu Hỉ, nàng ôm sự kiêu ngạo ngồi trong đại điện đã mở rộng cửa, dùng ánh mắt trông mong nhìn Diêu Hỉ đi sang bên kia suối nước.

Giây thứ hai sau khi Diêu Hỉ biến mất khỏi tầm mắt nàng, Vạn Tất đã khống chế không nổi muốn đuổi theo.

Nàng căn bản không cảm thấy Diêu Hỉ có thể kiếm được bạc, nàng không ngăn cản chỉ vì muốn cho Diêu Hỉ được trải nghiệm, sau đó sẽ hoàn toàn hết hy vọng, tránh cho sau này nha đầu lại oán trách nàng không thấu tình đạt lý.

Nhưng nàng đã đánh giá thấp sự nhớ nhung của mình đối với Diêu Hỉ.

Nàng vốn cho rằng chỉ là hai canh giờ mà thôi, chớp mắt một cái là trôi qua. Nhưng nàng dày vò ngây người một mình hồi lâu, cảm thấy Diêu Hỉ đã đến giờ phải về rồi, nhưng khi nhìn về phía đồng hồ nước, thời khắc đó đó nàng mới tuyệt vọng phát hiện ra, mới chỉ trôi qua mười lăm phút mà thôi! Từ giờ đến lúc Diêu Hỉ về vẫn còn lâu lắm.

***

Diêu Hỉ không ngờ rằng, trong số thái giám đi theo nàng xuất cung có Mạnh Lập An.

"Tiểu nhân khấu kiến Diêu thiếu giám." Mạnh Lập An thấy Diêu Hỉ bước ra từ cung điện của Long Nghi công chúa, hắn liền cười tiến lên, vén mành thay nàng.

Diêu Hỉ cũng rất vui vẻ: "Lập An đệ, sao đệ lại tới đây?"

Mạnh Lập An ngây ngô mà cười, không trả lời.

Hôm nay công việc này là do hắn chủ động cầu xin Lưu Phương cô cô, bởi vì hắn nghe nói người muốn xuất cung chính là Diêu Hỉ.

Sáng sớm hôm qua hắn đã đến nha môn Đông Xưởng, Đông Xưởng đã ra tay với Đường công công, thủ đoạn rất trực tiếp - hạ độc. Mạnh công công sắp xếp cho Diêu Hỉ vào cung vốn là để lợi dụng Diêu Hỉ, nhất cử lưỡng tiện diệt trừ Diêu gia và Đường công công, nhưng từ khi Thái Hậu nương nương đưa Diêu Hỉ về hầu hạ bên cạnh mình, tất cả mọi chuyện đều trở nên rối loạn.

Mạnh công công thấy Diêu Hỉ đã không còn giá trị lợi dụng, liền có ý muốn giết chết hắn. Hôm qua một người con nuôi của Đường công công đã bị diệt trừ, Trịnh Đại Vận vốn không thể trốn thoát, nhưng Tào Việt lại xen vào việc của người khác, cứu hắn thoát chết.

"Thái Hậu nương nương rất đa nghi, Nguyên Thiến cô cô cũng vậy, không dễ dàng cho người khác vào nhà kho. Nhưng Diêu Hỉ ở trước mặt nương nương được sủng ái đến mức nào, con tin rằng ngài đã nghe thấy rồi, con và hắn lại có chút giao tình. Chi bằng cha nuôi hãy giữ lại Diêu Hỉ, có thể sử dụng hắn để đối phó với Diêu gia thì dùng, nếu không dùng được thì có thể giúp chúng ta trộm được quyển sổ kia, chẳng phải đẹp cả đôi đường hay sao?"

Mạnh Lập An đã giải thích với cha nuôi của hắn như vậy. Hắn thật sự muốn trộm quyển sổ Diêm Vương của Thái Hậu nương nương, có điều hắn không làm vì cha nuôi Mạnh công công mà vì chính mình, hắn muốn dùng quyển sổ ghi chép những nhược điểm của đám quan lại đó để bò lên trên!

Còn Mạnh công công cần quyển sổ kia vì trong đó có nhược điểm của Đông Xưởng, nhưng trộm được quyển sổ đó ra thì có lợi ích gì đâu? Thái Hậu nương nương biết hết rồi. Hoàng Thượng muốn định tội ai còn phải xem xét chứng cứ, Thái Hậu nương nương thì không cần, Mạnh công công sống hay chết thật ra chỉ phụ thuộc vào tâm tình của Thái Hậu nương nương mà thôi. Đây cũng là nguyên nhân hắn quyết định một mình một đường, chứ không đứng cùng trận tuyến với Mạnh công công. Sớm hay muộn Mạnh công công cũng phải chết!

Sau khi cầu xin cho Diêu Hỉ ở nha môn Đông Xưởng, Mạnh Lập An vẫn không yên tâm, Mạnh công công muốn giết ai cũng không thông báo cho hắn biết. Hắn tuyệt đối sẽ không để Diêu Hỉ bị phiên tử Đông Xưởng giết chết, Diêu Hỉ đối xử với hắn rất tốt rất thật lòng, cho dù ngoài miệng hắn không nhắc đến tình cảm đó, nhưng trong lòng lại nhớ kỹ.

Tính tình của hắn là ngươi làm tổn thương một sợi lông tơ của ta, ta sẽ giết cả nhà ngươi. Nhưng nếu ngươi có ân với ta, ta sẽ dùng hết tất cả mọi sức lực để báo đáp ngươi.

Hắn muốn lợi dụng Diêu Hỉ nhìn lén sổ sách là thật, cố ý đi theo bảo vệ Diêu Hỉ cũng là thật.

Hai chiếc xe ngựa, Diêu Hỉ mời Mạnh Lập An ngồi chung trong một chiếc phía trước, các thái giám khác ngồi trong xe ngựa phía sau.

***

Khi đến trà lâu, Diêu Hỉ thật sự sợ ngây người.

Xem ra đời sống tinh thần của bách tính trong kinh thành dường như không được phong phú lắm! Nàng đã dự đoán được số lượng người đến hôm nay sẽ nhiều hơn hôm qua, hôm qua mọi người chắc chắn sẽ lôi kéo, kêu gọi bạn bè đến cùng. Chỉ là nằm mơ nàng cũng không nghĩ tới, số lượng người đến trà lâu nhiều đến mức không còn chỗ ngồi!

Diêu Hỉ cất bước đi vào bên trong, tiểu nhị của trà lâu không nhận ra Diêu Hỉ, liền đến gần xin lỗi nàng: "Ai da công tử, không còn chỗ nữa rồi. Hay là ngày khác ngài lại đến?"

Ánh mắt của chưởng quầy rất tinh nhanh, hắn nhanh chóng chạy đến răn dạy tiểu nhị rồi nói: "Ngươi cho rằng các khách nhân trong trà lâu của chúng ta đang đợi ai? Còn không mau mời công tử vào trong! Nên xưng hô với công tử như thế nào......" Chưởng quầy muốn tiếp đón Diêu Hỉ, bỗng nhiên lại phát hiện ra mình không biết vị công tử này họ gì.

"Ừm......" Diêu Hỉ nghĩ ngợi rồi nói: "Tại hạ họ Vạn. Tên chỉ có một chữ Hỉ." Chậc chậc, nàng cũng có nghệ danh nha! Vạn Hỉ!

"Vạn công tử xin mời, trà nóng và điểm tâm trên sân khấu kịch đã chuẩn bị xong cho ngài rồi." Chưởng quầy đắm chìm trong sự vui sướng khi thấy quán đông khách. Hắn vào kinh thành mở trà lâu này đã vài năm, nhưng chưa từng đông khách như thế này.

Trong các khách nhân đang nhón chân mong chờ nghe kể chuyện cũng có người nhận ra Diêu Hỉ, hắn chỉ vào Diêu Hỉ rồi nói với bạn thân: "Chính là vị công tử kia."

Đại Hưng dân phong phóng khoáng, trong đám khách nhân cũng có không ít nữ thực khách, các tiểu nương tử nhìn thấy Diêu Hỉ duyên dáng như vậy liền đỏ bừng mặt.

Cô nương giáp: "Tiểu công tử thật là tuấn tiếu nha!"

Cô nương Ất: "Đúng rồi đúng rồi, không biết là công tử nhà ai, đã đính hôn hay chưa......"

Nam tử Bính: "Hắn có đính hôn hay không ta không biết, nhưng ngươi và người mà ngươi đã thành thân thì ta biết rõ. Vợ à, ta không nên dẫn ngươi tới đây!"

Diêu Hỉ ngồi xuống trước trường án trên sân khấu kịch, nhìn lầu một lầu hai đông nghịt người, nàng bỗng nhiên có chút mất bình tĩnh.

"Xin lỗi vì đã để mọi người đợi lâu." Diêu Hỉ vừa mở miệng, đám đông vốn đang náo nhiệt ồn ào náo động liền lập tức im lặng như tờ, thiết kế của trà lâu này rất tốt, tiếng vang trên sân khấu kịch vừa vang vọng vừa thanh thúy. Nàng tới cũng không muộn, thậm chí còn hơi sớm, chỉ là không ngờ rằng sự nhiệt tình của mọi người lại tăng vọt, còn đến sớm hơn nàng, chẳng lẽ họ sợ đến chậm, bỏ lỡ mất chuyện xưa?

"Câu chuyện này xảy ra ở triều đại trước trước nữa, kể về một tên thái giám giả trà trộn vào cung, cuối cùng đã lấy được bảy vị thê tử......" Thật ra Diêu Hỉ không nhớ được hết tất cả tình tiết cụ thể của Lộc Đỉnh Ký, nàng chỉ có thể dựa vào một vài ký ức vụn vặt rồi tự do phát huy.
Diêu Hỉ kể tiếp mẩu chuyện ngày hôm qua đang kể dang dở, trong lúc nghe các khách nhân thảo luận kết cục, nàng liền uống trà giải khát, chờ đám đông an tĩnh một chút mới tiếp tục nói: "Mọi người còn muốn nghe nữa không? Muốn nghe thì ta kể tiếp một chuyện."

"Công tử hãy kể thêm một chuyện nữa đi!"

Câu chuyện này vừa nghe đã cảm thấy kích thích rồi! Hứng thú của các vị khách ngày càng cao.

Diêu Hỉ đang nói đến đoạn Lệ Xuân Viện, một khách nhân ngồi trước sân khấu kịch liền làm theo quy củ ngày xưa khi nghe diễn kịch, hắn ném một nén bạc lên sân khấu kịch, nhìn nén bạc này kiểu gì cũng phải hơn năm mươi lượng. Mắt Diêu Hỉ nhìn thẳng vào bạc, nàng không rảnh lo kể chuyện nữa.

"Ngươi làm gì đấy?" Một vị quý công tử tỏ vẻ giận dữ đứng dậy, dùng quạt xếp chỉ vào khách nhân ném tiền rồi nổi giận nói: "Dùng chút bạc này để vũ nhục ai hả? Ngươi nhìn trang dung của Vạn công tử đi, hắn kể chuyện là vì một chút bạc vụn hay sao? Thật là tục không chịu được."

Diêu Hỉ nghe đến ngây người. Nàng là vì bạc mà......

Dưới sự chỉ trích của mọi người, khách nhân ném nén bạc lên sân khấu kịch nhặt bạc về, còn xin lỗi Diêu Hỉ: "Vạn công tử đừng suy nghĩ nhiều, ta nghe diễn kịch nhiều tạo thành thói quen, không có một chút ý tứ nào khinh thường ngài, ngài tiếp tục ngài tiếp tục đi."

Diêu Hỉ không nỡ nhìn nén bạc bảo bối dần dần rời đi, tức khắc nàng cảm thấy cảnh giới của mình đã cao lên rất nhiều, nàng nén lại nước mắt, tiếp tục vui sướng mà kể lại câu chuyện phong lưu của Vi Tiểu Bảo.

***

Vạn Tất không nhớ rõ mình đã nhìn đồng hồ nước bao nhiêu lần, nhưng thời gian hai canh giờ vẫn chưa tới!

"Nương nương có muốn truyền thiện không ạ?" Cung nữ thấy sắc mặt của Thái Hậu nương nương không tốt, liền hỏi vô cùng cNn thận. Nàng càng ngày càng nhớ Nguyên Thiến cô cô, từ khi đổi thành Diêu Hỉ hầu hạ nương nương, nương nương rất ít khi ăn cơm đúng giờ.

Vạn Tất lắc đầu, Diêu Hỉ đã nói sẽ trở về dùng cơm trưa với nàng, vẫn còn nửa canh giờ nữa Diêu Hỉ mới trở về, nàng nên chờ đợi.

Nửa canh giờ......

Thật là gian nan. Nghĩ đến sau này, mỗi ngày đều phải chịu khổ hai canh giờ như vậy, Vạn Tất càng không chịu nổi.

Mặc kệ Diêu Hỉ là không chịu nổi tịch mịch muốn xuất cung chơi đùa mấy ngày, hay là tính cách của nàng ấy quá quật cường nên thật sự muốn tự lực cánh sinh, nàng đều thuận theo Diêu Hỉ!

Nhưng có một điều, Diêu Hỉ không thể rời xa nàng, một khắc cũng không được. Cứ tiếp tục giày vò như vậy hai ngày nữa, nàng sẽ điên mất!

Nhưng nàng không thể xuất cung, lên xe ngựa đi nhanh về nhanh còn được, nếu thật sự ra ngoài cung cùng Diêu Hỉ đi dạo phố gì đó, như vậy thì quá nguy hiểm.

Nếu nàng không thể đi ra ngoài, vậy thì dọn phố xá vào trong cung thôi!

"Truyền ý chỉ của ai gia. Bảo người của Tư Lễ Giám và Thượng Cung Cục cải tạo đường đi ở chủ cung thành phố xá, những con phố nào có trong kinh thành thì ai gia cũng phải có. Còn cửa hàng, chưởng quầy, quán cơm nhỏ, tiểu thương gì đó, hãy bảo thái giám cung nữ đóng giả đi. Còn những người thật sự có tay nghề tinh xảo thú vị, thì hãy điều tra chi tiết về họ rồi đưa vào cung."

Vạn Tất hờn dỗi nghĩ: Đừng nói là một con phố, chỉ cần có thể giữ Diêu Hỉ ở bên cạnh, một tòa thành nàng cũng có thể dọn vào cung!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro