Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diêu Hỉ ngủ một giấc, khi tỉnh dậy liền phát hiện mình bị thất sủng.

Rõ ràng ngày hôm qua, khi Thái Hậu nương nương đến Càn Thanh cung còn dẫn nàng theo, hôm nay lại đi nhưng không muốn mang nàng theo cùng nữa. Nàng thức dậy không muộn, nhưng lúc chạy đến điện hầu hạ, cung nữ tỷ tỷ đang quét tước liền nói cho nàng biết, nương nương đã đến Càn Thanh Cung.

Chuyện này khiến Diêu Hỉ rất thấp thỏm.

Nàng là nô tài của Ninh An Cung, cho dù có nhận quý nhân làm tỷ tỷ, thì xét cho cùng, chuyện xuất cung phải có cái gật đầu của Thái Hậu nương nương mới thành công được. Mắt thấy tết Đoan Ngọ đã tới gần, nếu nàng thất sủng, cơ hội khiêng quà tặng đến cung điện của các chủ tử cũng không còn. Chuyện này thì không được, nàng phải tích cóp bạc để xuất cung chứ!

Lan quý nhân đã nhận lầm nàng thành đệ đệ, có lẽ sẽ giúp nàng chuyện tiền bạc, nhưng nàng biết mình chỉ sống trong vỏ bọc thân phận của người khác, cho dù Lan quý nhân có lòng cho nàng, nàng cũng không có mặt mũi để nhận!

Diêu Hỉ bắt đầu nghĩ lại, ngày hôm qua mình đã chọc Thái Hậu nương nương không vui ở chỗ nào, phải nghĩ cách chữa cháy mới được.

Lúc nương nương thử nàng, nàng không cự tuyệt phản kháng? Lúc giả vờ say rượu rồi nói mê sảng, nàng đã nói quá vô lễ? Hoặc là vì nàng không giúp Thái Hậu nương nương – người vốn có đam mê đặc thù được chơi nàng đến mức tận hứng? Nàng suy nghĩ rất nhiều lý do, nhưng không tìm ra manh mối nào.

Nói một câu đại bất kính: Thái Hậu nương nương rất có thể đã mắc một căn bệnh về tinh thần hoặc là tâm lý, nàng không phải bạn cùng phòng bệnh, thật sự không thể hiểu hết được thế giới của nương nương.

Bên phía nương nương, trong chốc lát sẽ không cần nàng hầu hạ, Diêu Hỉ muốn tranh thủ lúc này đi Tư Uyển Cục một chuyến. Nàng muốn tìm lão thái giám để hỏi thăm tình hình của Diêu gia, nếu thường xuyên đến gặp Lan quý nhân, chỉ sợ thân phận thật sự của nàng sẽ không giấu được bao lâu.

***

Càn Thanh Cung.

Minh Thành Đế nghe nói Vạn Tất tới, liền phân phó Đường Hoài Lễ dẫn theo cung nhân đi ra ngoài, rồi để Lan quý nhân cũng tránh mặt một lát.

Hắn phải tâm sự với Vạn Tất cho rõ ràng, để nha đầu Vạn Tất kia thu hồi những tâm tư không nên có với hắn. Lúc Tiên Đế gia còn sống, Vạn Tất chưa từng mưu hại người khác vì chuyện tranh giành tình cảm, nghĩ lại xem ra là vì tâm tư nàng ấy không đặt trên người Tiên Đế gia.

Hôm qua nàng ấy bắt thái giám trong cung của mình, nói dối vu khống Lan quý nhân?

Chuyện mà Vạn Tất làm hắn không so đo, nếu đổi thành một người khác dám làm loạn như vậy, người đó đã sớm bị hắn xử lý rồi. Nhưng mấy năm nay Vạn Tất đã làm rất nhiều chuyện cho hắn, tuổi còn nhỏ phải gánh vác rất nhiều, hắn thích tìm Vạn Tất tâm tình trò chuyện, nhưng hắn đối với Vạn Tất, tuyệt đối không có chút ý niệm nào về phương diện kia.

Vạn Tất cho hắn cảm giác giống với Long Nghi, đều là muội muội, chẳng qua phân lượng của nàng ấy nặng hơn mà thôi. Long Nghi đối với hắn xa mặt cách lòng, còn Vạn Tất lại đồng lòng với hắn.

"Thái hậu không đến trẫm cũng định đi qua." Minh Thành Đế ngồi xuống cái sập trước bàn, tay bất an mà vuốt vuốt chén trà trên bàn.

Vạn Tất bảo người đi theo hầu hạ đều chờ ở bên ngoài, một mình vào trong gặp Minh Thành Đế, sau khi nàng bước vào liền ngồi xuống bên còn lại: "Tìm ai gia có việc? Vậy ngươi nói trước đi!" Đúng lúc nàng đang ngượng ngùng khi nói đến chuyện thu Diêu Hỉ làm nam sủng.

"Được. Vậy trẫm nói trước." Minh Thành Đế cũng có chút khó mở miệng, hắn vẫn đang nghĩ trong lòng nên nói chuyện này như thế nào, mới có thể vừa không làm Vạn Tất tổn thương, lại có thể khiến nàng ấy nhìn rõ sự thật, hết hy vọng với hắn. Hắn suy nghĩ hồi lâu mới uyển chuyển nói: "Thái Hậu biết mối quan hệ giữa mình và trẫm chứ?"

Đây là câu hỏi ngốc nghếch gì vậy? Thì là mẹ con đó!

Nhưng Vạn Tất cười xấu xa, nàng cố ý lắc đầu, nàng muốn nghe Minh Thành Đế chính miệng thừa nhận: "Ai gia không biết! Nếu không Hoàng Thượng nói cho ai gia biết đi?" Thời gian trôi qua nhiều năm như vậy, cho dù là tảng đá thì cũng phải mòn rồi chứ, đã đến lúc hoàng đế gọi nàng một tiếng mẫu hậu rồi. Vạn Tất ghé vào bàn, chống tay lên bàn, nâng má lên, vẻ mặt chờ mong mà nhìn Minh Thành Đế.

Haizz! Nha đầu này quả nhiên đang lừa mình dối người. Với cái tính điên của Vạn Tất, nếu cứ để nàng ấy tiếp tục suy nghĩ miên man, nói không chừng nàng ấy sẽ làm ra chuyện gì đó hỗn loạn. Để dẫn dắt Vạn Tất đi vào con đường đúng đắn, Minh Thành Đế chỉ có thể nói trắng ra: "Từ trước đến nay, hai người chúng ta đều nói chuyện thẳng thắn, trẫm cũng không quanh co lòng vòng. Vạn Tất à! Tâm tư của ngươi dành cho trẫm, trẫm đều hiểu, nhưng trẫm chỉ coi ngươi là muội muội, trẫm không có nửa điểm tình yêu nam nữ đối với ngươi."

"Ngươi coi ai gia là cái gì?" Vạn Tất nheo mắt lại. Tình yêu nam nữ là cái quái gì nữa? Ai mẹ nó muốn nói chuyện yêu đương nam nữ với ngươi?

"Muội muội." Minh Thành Đế thấy Vạn Tất đau khổ đến mức sắc mặt cũng thay đổi, hắn bỗng nhiên có chút đau lòng.

Vạn Tất có ý với hắn, hắn cũng không thấy kỳ lạ. Tiên Đế gia đối xử với Vạn Tất rất tốt, nhưng giữa hai người chung quy vẫn chênh lệch tuổi tác quá xa. Vạn Tất có thể dễ dàng nảy sinh lòng kính trọng với Tiên Đế gia, nhưng để nảy sinh tình yêu thì rất khó. Hắn và Vạn Tất chỉ hơn kém nhau mười mấy tuổi, lại cùng nhau trải qua nhiều gió tanh mưa máu như vậy, hắn tự nhận mình cũng có dáng vẻ đường hoàng, dịu dàng khiêm tốn, đối xử với Vạn Tất lại tốt đến mức không còn lời gì để nói. Với tình hình này, Vạn Tất không động lòng với hắn mới kỳ lạ.

"Cho dù ngươi không chịu nhận ai gia là mẹ kế, chẳng lẽ cũng không coi ai gia là trưởng bối? Ngươi coi ai gia là muội muội? Vậy Tiên Đế gia là em rể của ngươi?" Vạn Tất trông mong chờ đợi nhi tử gọi mẫu hậu, kết quả lại chờ được một vị ca ca. "Còn cái gì mà tình yêu nam nữ? Ngươi dám có tâm tư đó với ai gia thì đúng là cầm thú cũng không bằng."

"Ngươi không có ý đó với trẫm?" Minh Thành Đế bỗng nhiên có một cảm giác mất mát nhàn nhạt. Hắn không nghĩ sẽ có gì với Vạn Tất, nhưng Vạn Tất kiên quyết vô tình mà phủ định mị lực của hắn như vậy, thân là đế vương phi tần thành đàn, Minh Thành Đế vẫn có chút mất mát khó nói nên lời. "Vậy ngươi ăn dấm của Lan quý nhân làm gì?"

Nàng ăn dấm của Lan quý nhân? Hình như đúng là có cảm giác chua chua thật......

Có điều đó là bởi vì Tiểu Yêm Lư, chứ không phải vì Minh Thành Đế!

"Ai gia không đổ oan cho nàng ta! Không đề cập tới nàng ta còn đỡ, ai gia coi ngươi như nhi tử của mình, ngươi thì sao? Có thê tử thì quên mẫu thân. Mới đưa được người về thì bảo ai gia đừng tới Càn Thanh cung, đã nhiều ngày nay ngươi cũng không thèm đến thỉnh an." Vạn Tất là thật sự cảm thấy uất ức. Có lẽ sở dĩ nàng động lòng với Tiểu Yêm Lư, là bởi vì Tiểu Yêm Lư là người duy nhất toàn tâm toàn ý, không cần báo đáp mà yêu thương nàng!

"Vạn gia đã không còn ai, Tiên Đế gia vừa đi, ở trong cung này, không phải ai gia chỉ còn một mình ngươi là có chút tình cảm thôi sao? Mặc kệ ngươi coi ai gia là cái gì, ai gia sẽ mãi mãi coi ngươi là nhi tử thân sinh của ta." Khi nói ra một câu cuối cùng, trong lòng Vạn Tất có chút u uất. Không phải nàng thật sự quá đau khổ, chẳng qua chỉ muốn mượn cơ hội bán thảm để lấy chút đồng tình, lôi kéo Hoàng Thượng từ chỗ Lan quý nhân về phía mình.

Tâm tình của Minh Thành Đế có chút kỳ quái. Lời nói thì nghe rất hay, nhưng vì sao hắn nghe xong, tâm tình lại không quá vui?

"Thái Hậu mãi mãi là người nhà của trẫm!" Minh Thành Đế nói một cách thâm tình, hắn giữ chặt tay của Vạn Tất, Vạn Tất cũng giống như thường ngày, vô cùng ghét bỏ mà rút tay về. Minh Thành Đế thấy dáng vẻ ghét bỏ hắn của Vạn Tất mà không khỏi cười khổ, đúng là hắn đã suy nghĩ nhiều. "Đúng rồi, Thái Hậu đến đây vì chuyện gì?"

Vạn Tất nghịch móng tay, tận lực hững hờ mà nói: "Ai gia muốn thu nhận một nam sủng." Lúc nói chuyện nàng vẫn luôn cúi đầu không dám nhìn Minh Thành Đế, nàng không ngờ tới lúc thật nói ra câu này lại khiến mình e lệ đến thế.

Tâm tình của Minh Thành Đế trở nên phức tạp, hắn có cảm giác chua xót vì khuê nữ nhà mình lớn rồi, không giữ lại được nữa. Nhưng nữ nhi đã lớn thì không thể giữ trong nhà, Vạn Tất đã hơn hai mươi tuổi, lúc nào cũng cô đơn thì thật đáng thương, hắn liền hỏi: "Ngươi đã chọn được người mình thích chưa? Hay là để trẫm giúp ngươi tìm kiếm?"

"Đã chọn được người rồi." Vạn Tất có thể cảm nhận được mặt mình đã hơi nóng lên. Nàng chưa bao giờ là một người có da mặt mỏng, nhưng đối với chuyện thu nhận Diêu Hỉ, nàng lại không thể thẳng thắn quyết liệt, luôn do do dự dự lề mà lề mề.

"Ồ? Vậy Thái Hậu định nuôi ở hành cung nào của ngươi?" Minh Thành Đế không khỏi tò mò. Hắn rất muốn biết Vạn Tất không yêu Tiên Đế gia cũng không yêu hắn, vất vả lắm mới coi trọng một nam nhân, vậy thì hắn ta là người như thế nào. Tiên Đế gia ra đi cũng năm năm rồi, đây là lần đầu tiên Vạn Tất động lòng với một người.

Vạn Tất cảm thấy môi mình có chút khô khốc, nàng uống một ly trà thấm giọng rồi mới nói: "Nuôi ở trong cung."

"Hồ nháo!" Minh Thành Đế nhíu mi nói: "Trẫm thương xót ngươi lẻ loi một mình, cũng chưa từng làm phu thê thật sự với Tiên Đế gia, mới có lòng thành toàn cho ngươi, nhưng ngươi để nam tử sống trong cung thì làm bậy quá đáng rồi."

Từ từ. Vạn Tất cũng nhíu mày, lúc nãy nàng đã nghe thấy cái gì? "Cái gì gọi là ai gia và Tiên Đế gia không phải phu thê thật sự? Ngươi đã xem ghi chép của Kính Sự Phòng?" Mặt Vạn Tất càng đỏ hơn, Phùng Càn đứa hài tử xui xẻo này không khỏi quá đáng khinh.

Minh Thành Đế đuối lý liền cự tuyệt trả lời câu hỏi của Vạn Tất, hắn chỉ nói: "Tóm lại trong cung không được có nam tử, Thái Hậu muốn thu nhận nam sủng, được thôi. Một, chỉ được nuôi ở hành cung. Hai, nếu Thái Hậu có con nối dõi, đó là người của Vạn gia mà không phải người của Phùng gia, không có quyền kế thừa hoàng tộc. Ba, nam tử kia trẫm phải xem qua."

Vạn Tất không muốn rối rắm chuyện Minh Thành Đế đã xem ghi chép của Kính Sự Phòng, hoàng đế không biết xấu hổ, nhưng nàng cũng cần mặt mũi chứ! "Vì sao phải cho ngươi xem qua? Ai gia thu nam sủng chứ không phải ngươi tuyển phi!"

Minh Thành Đế nói một cách thâm ý: "Trẫm chỉ muốn tốt cho ngươi. Ngươi còn nhỏ, lại ít giao tiếp với nam tử, khó tránh khỏi nhìn lầm."

Nếu không phải có một kẻ khiến nàng lo lắng như Lan quý nhân xuất hiện, nàng phải dỗ dành hoàng đế, Vạn Tất thật sự muốn chế giễu hắn. Nói nàng nhìn lầm? Cũng không nhìn xem bản thân ngươi đã coi trọng những nữ nhân như thế nào! "Không cần! Ai gia muốn thu nhận một thái giám, cho nên điều thứ nhất và điều thứ hai không phải vấn đề."

"Thái giám?" Sự giật mình của Minh Thành Đế viết rõ trên mặt: "Thu nhận thái giám làm nam sủng???" Nha đầu ngốc Vạn Tất này rốt cuộc có hiểu cái gì gọi là nam sủng hay không! Minh Thành Đế biết trong cung có những chuyện không hay, những phi tần rất lâu không được sủng hạnh sẽ tìm một thái giám có dung mạo không tệ bên cạnh mình để làm bạn giường.

Nhưng đó là hành động bất đắc dĩ của các phi tần, còn Vạn Tất không cần để bản thân uất ức như vậy.

"Thái Hậu à!" Minh Thành Đế thực sự có tâm tình giống như một người vừa làm cha vừa làm mẹ, cảm giác khuê nữ ngây thơ vô tri sắp xuất giá, mà tất cả tri thức chỉ có thể do hắn truyền thụ mà thôi. "Thái giám không thể làm nam sủng. Bọn họ......" Minh Thành Đế cực kỳ xấu hổ, không biết nên nói với Vạn Tất như thế nào.

"Bởi vì không thể thị tẩm sao?" Vạn Tất lạnh lùng nói tiếp lời mà Minh Thành Đế muốn nói. "Ai gia có một nô tài vừa ý, muốn giữ lại bên cạnh, không phải là vì cô đơn tịch mịch mà cẩn tìm nam nhân để ngủ! Có thể đừng đem tiêu chuẩn chọn lựa nữ nhân của ngươi áp đặt cho ai gia không?" Nàng chỉ muốn có Diêu Hỉ, không phải tùy tiện một nam nhân nào khác.

"Đúng rồi." Minh Thành Đế ngược lại được Vạn Tất nhắc nhở: "Trẫm định thăng cho Lan quý nhân làm Tiệp dư, Thái Hậu giúp chọn ngày tháng đi?"

"Thăng hẳn bốn cấp? Diêu gia của nàng ta chưa được lật lại bản án đâu! Lại chưa sinh hạ con nối dõi, dựa vào cái gì mà thăng hẳn bốn cấp?" Vạn Tất giống như lâm vào đại địch. Có điều nàng không muốn vì Lan quý nhân mà gay gắt với hoàng đế, vốn dĩ tình cảm không thể ép buộc, có gay gắt cũng không có tác dụng. Nàng liền thay đổi gương mặt tươi cười rồi nói: "Ai gia chọn ngày à? Được thôi! Vậy năm Đinh Mùi đi."

"Năm Đinh Mùi......" Minh Thành Đế ngẫm nghĩ: "Trẫm nhớ không lầm, năm trước chính là năm Đinh Mùi mà?"

"À." Vạn Tất cười xấu xa rồi nói: "Đúng nha. Đến ngày nàng ta và Hoàng Thượng đều bạc đầu, nàng ta sẽ được phong làm Tiệp dư."

Minh Thành Đế bị chọc cười: "Có cát ngôn của Thái Hậu, xem ra ít nhất trẫm cũng có thể sống đến hơn 90 tuổi."

Vạn Tất cười rồi bỗng nhiên nói: "Đúng rồi. Ngày ấy thích khách đột nhập Ninh An Cung, tám chín phần mười là Chu Hướng Xương phái đến, kỳ hạn ba ngày cho Dương Các Lão sắp đến rồi, trong lòng Hoàng Thượng ngươi đã có đáp án rồi. Việc hành thích hẳn là không liên quan đến Hoàng Hậu, ngươi xử lý Chu gia thế nào cũng được, nhưng đừng đụng đến Hoàng Hậu và Phùng Hãn."

Nếu không phải đột nhiên có một Lan quý nhân chạy ra từ lãnh cung, Vạn Tất cũng sẽ không để ý việc Minh Thành Đế đổi một vị Hoàng Hậu khác tốt hơn. Nhưng bây giờ đã không còn giống lúc trước, có Lan quý nhân, nha đầu ngốc Hoàng Hậu có vẻ đã trở nên rất đáng yêu. Chuyện này mấu chốt là không được đụng đến Hoàng Hậu, tránh để vị trí trống cho người ta leo lên.

Có điều vẫn phải xử lý Chu gia, không đến mức chém cả nhà, nhưng tịch thu nhà, giam mấy năm vẫn là cần thiết. Nếu không những người đó sẽ tưởng rằng, ám sát nàng không để lại hậu quả gì đấy!

"Chu Hướng Xương?" Minh Thành Đế hiển nhiên không nghĩ tới: "Vì chuyện bến đò ở Tai huyện, ngươi đòi ông ta 300 vạn lượng?"

Vạn Tất gật đầu nói: "Trong lòng Hoàng Thượng biết là được, ai gia đi về trước. Còn nữa, ngươi muốn sủng ái Lan quý nhân ai gia không phản đối, nhưng đừng phá hỏng quy củ. Từ quý nhân thăng lên Tiệp dư thì quá mức, trước tiên cứ thăng làm Tài nhân đi!"

"Thái Hậu đã quên rồi? Lúc ngươi mới vào cung đã được thăng làm Hoàng quý phi, ngươi cũng không có gia thế, không có con nối dõi." Minh Thành Đế cười nói. "Quy củ đều là do con người đặt ra, Thái Hậu nghiêm túc hỗ trợ chọn ngày tháng đi, ta dẫn nàng ấy đến chỗ Thái Hậu dập đầu dâng trà."

Vạn Tất đứng tại chỗ ngẩn ra vài giây. Dập đầu dâng trà? Hoàng Thượng đã thật sự động lòng rồi! Nữ nhân trong cung được tấn phong thì đến cung điện của Hoàng Hậu dập đầu là được. Nhưng dập đầu dâng trà cho nàng? Đó là chuyện mà chính cung nương nương mới có thể làm.

"Được. Ai gia sai người chọn một ngày hoàng đạo." Vạn Tất cười với Minh Thành Đế. Minh Thành Đế đã thành toàn cho mong muốn của nàng, nàng cũng nên thành toàn cho Minh Thành Đế. Thích yêu nghiệt thì thích yêu nghiệt đi, có nàng thay Hoàng Thượng nhìn ngó, Diêu thị cũng không thể làm loạn được.

Nói đến Lan quý nhân và Tiểu Yêm Lư đều là họ Diêu. Hai người có cùng một họ, nhưng tính tình thì khác nhau quá lớn! Nhìn một cái xem, Tiểu Yêm Lư nhà nàng vô cùng thành thật.

Vạn Tất rời khỏi Càn Thanh Cung liền đến Ninh An Cung.

Nguyên Thiến nhanh chóng chạy ra đón: "Nương nương đến xem tiến độ sao? Còn tốn thêm một chút thời gian nữa ạ!"

Vạn Tất xua tay nói: "Theo ai gia đến nhà kho chọn một chút đồ vật." Nàng muốn dùng sính lễ thật hoành tráng, để Tiểu Yêm Lư được nàng thu làm nam sủng được nở mặt nở mày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro