Chương 53: Bé Con

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jane về Trung Quốc đống nghĩa với việc, cô ta sẽ đến thăm Khuynh Phàm mọi lúc mọi nơi, đây là quyền của cô ta, tôi không có quyền ngăn cản. Miễn cưỡng cầm điện thoại lên, sau một hồi đắn đo, cuối cùng tôi cũng nhấn nút gọi cho Phi Phàm, tôi rất mong chờ, nghĩ đến việc sẽ được nghe thấy giọng nói của em ấy, có lẽ sẽ làm dịu đi lòng lo lắng bất an của tôi, gia đình của chúng tôi đang gặp nguy hiểm vậy mà bây giờ tôi lại bất lực.

Sau một hồi chuông điện thoại, đầu dây bên kia là một giọng của người phụ nữ xa lạ, tôi dựa vào cửa sổ, đầu rối loạn, mấy ngày hôm nay không có tin tức nào từ Phi Phàm, tôi không biết em ấy đang làm gì, những người bạn của em ấy tôi đều biết hết, thế nên người phụ nữ nghe điện thoại là ai đây? Khi tôi hỏi, giọng điệu phù phiếm của bên kia khiến tôi vô cùng tức giận.

Khi từ khách sạn thoát ra khỏi miệng người phụ nữ, cảm giác tuyệt vọng lấn đi sự tức giận của tôi, tôi tin chắc vào sự lựa chọn của tôi vì tôi tin Vưu Phi Phàm sẽ yêu tôi vô điều kiện, tôi ích kỷ hưởng thụ mọi thứ từ em ấy. Đúng vậy, là tôi đã lựa chọn từ bỏ tình yêu, phải rồi, khi mọi chuyện được công khai, tôi mới là kẻ nhẫn tâm đáng bị mắng nhất.

Tôi chỉ thích một mình ôm đồm hết mọi chuyện, sự thành công và kiêu ngạo của tôi không cho phép tôi hạ mình nhờ vả người khác, để mắc nợ ân tình. Đến tận giờ, vị trí của tôi vẫn là một nhân vật cao cao tại thượng, thậm chí còn ảo tưởng có thể bảo vệ hết tất cả mọi người xung quanh tôi, thế mà tôi lại thất bại trong việc bảo vệ Phi Phàm.

Chắc là em ấy đang trừng phạt tôi, sự ra đi của em ấy chính là trừ phạt chân thật nhất. Tìm tình mới thay thế tình cũ, tôi có tư cách gì để đến quản em ấy đây, tất cả đều không phải là do tôi mà ra sao? Tôi có tư cách gì mà tức giận, mà trách móc em ấy? Sau khi cúp điện thoại, chân tôi trượt đi, tôi ngồi bệt xuống đất, cố gắng dựa vào tường để đứng lên nhưng lại ngã xuống.

Tôi phủ phục dưới đất khóc lóc thảm thiết, tình yêu là kiệt tác thất bại nhất của tôi, hết lần này đến lần khác lợi dụng nó để đổi lấy lợi ích, bao năm qua, Phi Phàm đã trở thành thói quen của tôi, có em ấy ở đây, là có ngôi nhà ấm áp, có cơm ngon áo mặc. Em ấy để cho tôi tự do theo đuổi con đường sự nghiệp của tôi, ấy thế mà tôi lại không cho em ấy thứ mà em ấy xứng đáng có được.

Tôi nằm trên sàn nhà với điện thoại trên tay, thế giới này thật lạnh lẽo, tôi đành cuộn tròn người lại. Khóc nức nở đến mức choáng váng đầu óc, khản cả giọng, tôi cố gọi điện thoại lại lần nữa nhưng không được, tôi đối với giọng nói thiết lập trong điện thoại mà nói: "Em đừng như thế có được không.... cả thế giới này có thể trách tôi, nhưng mà em không được như thế. Cô ta là ai? Em đang ở đâu? Em đang làm gì thế? Chị xin em, về nhà đi được không? Chị sẽ giải thích với em hết, chị sẽ thay đổi, chị làm sai chị sẽ sửa.... Chị mệt rồi, em có thể ôm chị được không.... đừng vứt bỏ chị... cầu xin em đó, đừng vứt bỏ chị mà...."

.....

"Phoebe! Dậy đi!"

Tôi không biết mình ngủ thiếp đi như thế nào, khi tôi mở mắt ra, Phi Tuấn đã nửa quỳ trên mặt đất, lo lắng vỗ vai tôi, ngay sau đó Tố Duy cũng bước vào và lo lắng hỏi: "Phoebe sao vậy?"

Tôi ngồi dậy, ngơ ngác nhìn bọn họ, Phi Tuấn nhíu chặt mày: "Thấy em lâu vậy mà không xuống nhà, anh lên lầu nhìn em một chút, sao em lại nằm ở trên sàn nhà ngủ? Mau dậy đi!"

Tôi đỡ trán, viết vội một câu giải thích: "Chắc là do gần đây công việc quá bận rộn, mệt mỏi quá."

Phi Tuấn lắc đầu quát tôi: "Em như vậy là không được, gần đây anh tập trung bên công ty của anh, hay là anh qua Kiệt Thế Trác Tuyệt giúp em một thời gian, em nghỉ ngơi cho tốt đi, nếu không được thì anh gọi Phi Phàm về."

Vừa nói, anh ấy vừa lấy điện thoại di động ra, tôi vội vàng ngăn anh ấy lại: "Không, không cần."

"Em như thế này. . ."

"Anh, em nói không cần!"

"Hai đứa rốt cuộc là sao vậy, hai đứa.... có phải... có phải chia tay rồi không?"

"Anh, em và Phi Phàm không sao hết. Anh không cần lo lắng cho em, em không còn là một đứa trẻ nữa."

Phi Tuấn luôn nghe lời tôi, anh ấy bất lực đứng dậy nghiêng đầu nhìn Tố Duy, chắc là ra hiệu cho cô ấy thuyết phục tôi, sau đó không nói một lời rời khỏi phòng ngủ, Tố Duy ngồi ở mép giường thoải mái nhìn tôi: "Em biết trong lòng chị có tâm sự, mỗi lần có tâm sự thì sẽ thành thế này. Trong lòng ẩn giấu quá nhiều thứ, cũng chỉ có mình chị khó chịu mà thôi. Bên cạnh chị có một đám bạn, cũng có thể tìm bất cứ ai để tâm sự, đừng cất giấu một mình đến nghẹn.

Thành thật mà nói, tính cách này của chị cũng chỉ có mỗi Phi Phàm chịu được, nhưng mà chị có từng nghĩ đến không? Em ấy cũng có nhu cầu riêng của bản thân, coi như là không giúp được gì thực tế cho chị, nhưng mà em ấy là chỗ dựa tinh thần của chị, ngậm đắng nuốt cay cũng không phải chuyện xấu. Nhìn người mình yêu bận rộn cả ngày, thậm chí bị ghẻ lạnh cũng cam chịu, em ấy thấu hiểu chị như thế, chị cũng phải thấu hiểu em ấy. Nếu chị có thời gian thì tâm sự với em ấy đi, không có gì mà không vượt qua được. Đừng một mình chiến đấu, xuống nhà ăn cơm đi, mọi người đang đợi chị."

...

Sau khi ăn xong, tiễn bạn bè về, tôi bế Khuynh Phàm về phòng ngủ, nhóc con cầm sách vở làm bài tập toán, tôi nhìn bé con dùng bút chì viết chữ cong cong vẹo vẹo, thế là giúp con bé làm bài tập. Trong lúc giải lao, bé con muốn thể hiện tài năng, ngẩng đầu lên hô to: "Mẹ ơi! Con thuộc bảng cửu chương rồi!"

"Không phải con mới học đến phép cộng trừ thôi à?"

"Một nhân một là một, một nhân hai là hai... là Đại Phàm dạy con đó. Đại Phàm nói nếu con thuộc rồi, thì phải đọc cho mẹ nghe, còn nói mẹ sẽ khen con thông minh."

Tôi đưa tay vuốt ve cái đầu nhỏ của bé con: "Con nhớ Đại Phàm rồi à?"

Bé con cúi đầu chán nản, gật đầu: "Khi nào Đại Phàm về ạ?"

"Sẽ nhanh thôi. Nào, chúng ta tiếp tục làm bài nha, hôm nay mẹ sẽ hướng dẫn con làm xong."

Trong lúc nhất thời, tôi hỏi đùa: "Mẹ hỏi con, nếu mẹ và Đại Phàm rơi xuống nước cùng một lúc..."

Bé con nghe tôi hỏi một câu nhàm chán như vậy, lập tức lộ ra vẻ chán ghét: "Này! Mẹ thật là nhàm chán! Đại Phàm nói rồi, nếu mẹ mà có hỏi câu thế này, con phải trả lời lại, hè năm nay con sẽ đăng ký học bơi, đến lúc đó Đại Phàm sẽ cứu mẹ!"

Mũi lại cay cay, tôi ngẩng đầu lên hít mũi một cái: "Tiếp tục làm bài."

Bé con vùi đầu tiếp tục làm toán, chợt nghĩ ra điều gì, lập tức ngẩng đầu lên, suýt chút nữa đập vào cằm tôi, bé con đột nhiên hét lên: "Con muốn ăn kẹo! Đại Phàm có cuốn sổ nhỏ, mỗi lần con làm bài tập xong, Đại Phàm sẽ ghi nợ vào sổ kẹo, nói làm thế là để tích lũy điểm kẹp,  Đại Phàm thiếu con 10 cây kẹo rồi đó!"

Chắc bé con đang làm bài toán cho nên chợt nhớ đến chuyện này, tôi cúi mặt trừng mắt nhìn bé con, bé con vội lè lưỡi tiếp tục làm bài. Cuối cùng, tôi thở hắt ra cười, "Có phải con luôn thấy mẹ hung dữ không?"

Bé con nắm lấy ngón cái đưa trước mặt tôi, nói một cách ma quái: "Một chút."

Tôi hôn lên trán bé con: "Sau này, mẹ không hung dữ với con nữa."

Vừa nói xong, tôi rút cây bút chì trong tay con bé, đóng vở lại: "Hôm nay, Khuynh Phàm muốn làm gì thì làm, hay xem phim hoạt hình đi, ngày mai làm bài tập tiếp."

Rõ ràng là thái độ của tôi khiến bé con sợ hãi, thế là bé con vội vàng mở lại bài tập, không dám rời đi, lẩm bẩm: "Đại Phàm còn nói, nếu mẹ đột nhiên trở nên rất dịu dàng, nhất định là gì đó không lành!"

Vưu Phi Phàm nuôi dạy bé con kiểu gì vậy, suốt ngày truyền thụ tư tưởng không đâu ra đâu, bé con ngày càng giống em ấy! Tôi lắc đầu bất đắc dĩ: "Là con muốn làm bài tập, hôm nay mẹ không định nghiêm khắc với con đâu~"

Ngay khi nghe tôi nói điều này, Khuynh Phàm đóng vở lại lập tức: "Cảm ơn mẹ!"

Nhanh như chớp đã chạy xuống dưới lầu, tôi thu dọn tập sách cho bé con, bất chợt phát hiện có một bài viết văn đạt 100 điểm, phía dưới là tiêu đề nhỏ <<Hai người mẹ>>

'Tôi có hai người mẹ! Là Lam Phi Ỷ và Đại Phàm! Mẹ Lam hàng ngày rất bận, Đại Phàm thường nấu cơm cho tôi mỗi ngày! Tôi còn có một con gâu gâu lớn...'

Bé con vẽ một bức tranh ở khoảng trống phía sau bố cục, nhân vật nắm tay trái của cô bé có mái tóc dài và trông dữ dằn, nhân vật nắm tay phải của cô có mái tóc ngắn và khuôn mặt tươi cười vui vẻ, được vẽ như một bông hoa nhỏ , và có một Hỉ Đa Đa rất xấu xí ở đằng xa. Nhìn bài văn nho nhỏ đầy lỗi chính tả, tôi không cầm được nước mắt khi cầm tờ giấy kiểm tra.

Gần đây tôi trở nên rất mỏng manh, nếu Phi Phàm đọc được bài viết này, chắc em ấy cũng sẽ giống tôi, tôi đem bài viết văn cất vào trong túi của tôi.

Đêm khuya, tôi bắt chước Phi Phàm, dựa người vào đầu giường đọc tập truyện thiếu nhi, Khuynh Phàm chớp mắt, tôi nghiêng đầu trừng mắt: "Nhắm mắt lại."

"Mẹ ơi. Tại sao nòng nọc con không tìm thấy mẹ?"

Tôi bịa ra một cách sỗ sàng: "Vì ếch mẹ muốn kiếm thức ăn cho ếch con".

"Vậy sao không dẫn đàn nòng nọc đi kiếm ăn cùng nhau?"

"Vì nòng nọc chưa mọc chân nên chúng không thể rời khỏi nước."

"Còn cha của con nòng nọc nhỏ thì sao?"

Câu hỏi đơn giản này làm tôi bối rối, tôi sợ Khuynh Phàm hỏi tôi rằng ba của bé con đâu rồi, nhưng bé con rất hiểu chuyện, thấy tôi không trả lời liền chui đầu vào trong chăn: "Không sao! Dù sao con cũng có hai người mẹ!"

Tôi chui vào trong chăn, ôm lấy bé con, cười khẽ rồi dỗ bé con: "Khuynh Phàm phải ngoan, chờ Đại Phàm về, sẽ đưa con đi ra ngoài chơi, mua nhiều đồ ăn ngon cho con, con muốn đồ chơi nào mẹ sẽ mua cho con. Con phải nghe lời biết chưa."

Bé con hôn lên mặt tôi, rất vui vẻ: "Ngoéo tay, ngoéo tay đi mẹ!"

"Ngoéo tay nào!"

"Chúc mẹ ngủ ngon~"

"Chúc con ngủ ngon!"

Đợi Khuynh Phàm ngủ thiếp đi, tôi không ở lại nhà tổ mà lái xe trở về biệt thự, xe vừa lái vào hoa viên, liền có tiếng còi ô tô từ phía sau, tôi xuống xe và thấy ai đang đến, là Tịch Nhiên. Cô ấy từ từ đi về phía tôi, tôi hơi ngạc nhiên: "Làm sao cô biết tôi sẽ về?"

"Ở ngã tư ngoài khu dân cư có đèn giao thông, tôi dừng bên cạnh cô, gọi điện thoại cô không nghe máy, cô lái xe sao lại ngẩn người như vậy hả, như vậy rất nguy hiểm."

Tôi lấy điện thoại ra xem, sau đó mới nhớ ra: "A, lúc ở nhà dỗ Khuynh Phàm ngủ, tôi đã để điện thoại ở chế độ im lặng."

"Đã muộn như vậy, ngươi còn chạy trở về."

"Đã tới rồi, cùng tôi uống đi."

"Có hứng thú vậy à? Vậy nhân lúc cuối tuần lén uống vậy."

"Vào đi."

Bước vào phòng khách, có một cơn gió lạnh ập đến. Mộ Tịch Nhiên rùng mình: "Nhà cô còn lạnh hơn cả bên ngoài, hôm nay lạnh, chắc đông cứng cả tay cả chân."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro