Chương 88: Kẻ Phản Diện II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiếm khi được ở một mình trong phòng, tôi nên tận hưởng giây phút bình yên, tôi đến bên cửa sổ châm một điếu thuốc, nhìn thế giới bên ngoài vô cảm, tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt của mình trên kính, tôi ngậm điếu thuốc vươn tay ra sờ, trong miệng lẩm bẩm: "Đầu xuân khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, nếu bàn về lạnh thì không bằng lòng người."

Điện thoại đột nhiên vang lên, hiện ra một dãy số lạ, tôi nối máy xong liền im lặng, đầu dây bên kia cũng im lặng hồi lâu mới lên tiếng, còn cố ý dùng máy đổi giọng nói: "Chào cô Vưu, tôi đã sẵn sàng, cô Giản còn đặc biệt lưu ý tôi không được làm phiền cô, để không bị nghi ngờ, tất cả thông tin theo dõi của tôi sẽ được cập nhật theo thời gian thực trên một trang web, hoạt động và liên kết đã được nhắn tin cho cô."

Đúng là phải làm tốt công tác bảo mật, khi cúp điện thoại, tôi lại đưa ra một yêu cầu: "Có thể giúp thêm một việc không?"

"Mời nói."

"Nhân tiện, tôi muốn thông tin của Lam Phi Thuần, bạn tên gì?"

"Cô cứ gọi ta lão A là được, lát nữa trên trang web sẽ cập nhật tin tức, cô cứ yên tâm, trang web mã hóa sẽ không bị lộ, chỉ có cô mới có thể nhìn thấy."

"Cảm ơn nhiều."

Vừa cúp điện thoại, thư ký liền gõ cửa phòng tiếp khách: "Cô Vưu, Quan tổng tìm cô."

Trở lại văn phòng của Quan Thư Quân, Lý Thư Hoa đã cùng con trai cả rời đi, chỉ có Jane và Quan Thư Quân đang dựa vào ghế và nghịch điện thoại di động, tôi dựa vào thành ghế chế giễu: "Chuyện đến thế thôi à, chỉ lan truyền mấy cái tin, kế hoạch trả thù của mấy người chờ lâu như thế rồi, ầm ĩ một chút rồi thôi sao, chẳng thú vị gì!"

Jane trợn mắt nhìn tôi, rồi nói: "Đây mới chỉ bắt đầu, cô gấp cái gì, Lam Phi Ỷ không có động thái gì không phải là cô ta sợ, chẳng qua là chưa kịp bình tĩnh, xem ai là người bán đứng cô ta thành thế này."

Quan Thư Quân vẫn không nói gì, cô ấy liếc tôi một cái rồi quay đầu đi, Jane nhìn đồng hồ, trầm giọng nói: "Tâm trạng tôi rất tốt, tôi có hẹn đi spa, đi trước nha ~"

Tôi cũng không thèm để ý đến cô ta, cho đến khi cô ta biến mất khỏi tầm mắt của tôi, tôi mới cười lạnh lắc đầu, Quan Thư Quân rót cho tôi một tách trà, tôi cảm nhận được sự kỳ quái của cô ấy nên ngơ ngác nhìn cô ấy: "Sao vậy? Từ sáng đã cảm thấy cô cứ là lạ thế nào đấy!"

"Tôi hỏi cô, cô bán đứng Lam Phi Ỷ ra thế này, cô thật sự không cảm thấy đau lòng à?"

"Sao tôi lại đau lòng? Cô ấy là gì của tôi chứ?"

"Được, nếu cô đã dứt khoát như thế, vậy tôi giao cho cô một nhiệm vụ, đến Kiệt Thế Trác Tuyệt giao một phần hồ sơ, tôi muốn cô và cô ta đối mặt nói chuyện, cô dám không?"

"Có gì mà không dám?"

"Nghe nói bên đó có nhiều phóng viên bao vây, đi đi, cho chúng tôi xem ít tiết mục hay nữa đi."

.........

Tôi lái xe một mạch đến tòa nhà Lam Thị, quả nhiên nhìn thấy một đám người vây kín lối vào tòa nhà, tôi đi đường vòng, đi thẳng vào hầm để xe, mới phát hiện bên trong cũng có phóng viên chặn đường. Tôi xuống xe đi bộ đến thang máy thì bị phát hiện...

"Là Vưu Phi Phàm!"

"Cô Vưu, động cơ của cô cho việc phơi bày này là gì?"

"Cô Vưu, sao cô lại đến Lam Thị?"

"Cho hỏi, vào lúc thế này mà cô đến gặp Lam đổng, là có mục đích gì?"

Các phóng viên ùa vào, tôi đứng trong thang máy, họ muốn đuổi theo, tôi cũng chẳng để ý họ làm gì, thế là giơ tay đẩy phóng viên đi ra ngoài, mất kiên nhẫn trả lời: "Ở đâu là mà nhiều tại sao thế, không có gì để trả lời."

Cửa thang máy đóng lại, cuối cùng cũng yên tĩnh, tôi biết mình sắp phải đối mặt với điều gì, có thể là một buổi bị mắng chửi, hoặc là bị cô ấy đóng sập cửa đuổi đi, dù sao thì chẳng có gì tốt, nhưng mà Quan Thư Quân cho tôi cơ hội, đương nhiên tôi cũng muốn gặp Phoebe, không phải đến giải thích sao lại làm thế, chẳng qua là muốn gặp cô ấy mà thôi.

Sau khi ra khỏi thang máy, thư ký Đỗ đang đứng canh ở cửa, chắc chắn là để ngăn chặn mọi sự quấy rối, cô ấy thấy tôi đến thì sững sờ, sau đó trên mặt hiện lên vẻ chán ghét như tôi nghĩ: "Cô đến đây là gì? Chỗ này không chào đón cô."

Cô ấy là trợ lý đắc lực nhất đã đi theo Phoebe nhiều năm, về công hay tư việc cô ấy tỏ thái độ này nọ cũng hợp tình hợp lý, tôi vung vẩy tài liệu trên tay và giải thích lý do tôi đến đây: "Chuyển phát nhanh hồ sơ quan trọng của Quan tổng đến đây."

"Lam đổng không rảnh, khách không hẹn trước không gặp được, đưa hồ sơ cho tôi, cô có thể đi rồi."

Tôi không nghe theo lời cô ấy, nghiêm nghị nói: "Hồ sơ quan trọng, tôi phải đích thân giao cho Lam đổng."

Đúng lúc này, cửa phòng làm việc mở ra, Phoebe đứng ở cửa mệt mỏi nhìn tôi: "Để cô ấy vào."

Tôi lướt qua thư ký Đỗ, đi thẳng vào văn phòng, Phoebe trở lại bàn uống một ngụm cà phê, cô ấy nhìn chằm chằm hồ sơ trong tay tôi, bất đắc dĩ cười nói: "Tôi biết, hồ sơ trong tay em căn bản không cần tôi xem qua, chẳng qua là Quan Thư Quân bảo em đến đây xem tôi thế nào, phải không?"

Tôi không chút khách khí ngồi lên ghế sô pha tiếp khách, ném hồ sơ sang một bên, lạnh lùng đáp: "Đúng vậy, tôi chỉ đến thăm chị, xem thử có chật vật như bọn tôi nghĩ không. Nhưng mà giờ nhìn thấy rồi, Lam đổng cường thế cường quyền, gặp chuyện lớn thế này mà vẫn bất động. Đúng là làm tôi thất vọng rồi."

Phoebe quay lưng về phía tôi, cô ấy im lặng một hồi, tức giận cũng được hay thất vọng cũng tốt, thế nhưng tất cả đều biến thành than thở, rồi chậm rãi nói: "Em làm chuyện em muốn làm, tìm được chỗ dựa vững chắc rồi, chung phe với kẻ thù của tôi làm ra chuyện hả giận, tôi không trách em."

Tôi nắm chặt tay, thà cô mắng tôi, ghét tôi, mặc kệ tôi, càng không muốn nghe những lời như vậy, đây không phải là kết quả tôi muốn, tôi vùng dậy lao tới, nắm lấy cánh tay cô, hung hăng gầm lên: "Tại sao lại chị lại như thế hả? Chị không phải là người có thù phải báo thù sao, tại sao chị lại không nặng lời với tôi? Không đoạn tuyệt không đáp trả tôi! Bây giờ tỏ ra thái độ thế này là sao đây, muốn lấy đức thu phục người ta sao?"

Phoebe vẫn bình tĩnh, một chút cũng không lớn giọng, trong mắt không có tia sáng, biểu cảm cũng không vô tâm, chỉ hờ hững xua tay với tôi: "Tôi từng khiến em thất bại, từng khiến em mất đi người yêu, cũng mang trên lưng oan tình, hôm nay em phơi bày ra quá khứ của tôi cho dư luận, chúng ta coi như không ai nợ ai. Tôi với em ngoại trừ yêu với hận ra thì chỉ còn lại là người xa lạ, em là người mà tôi yêu nhất, cũng là điểm yếu của tôi, đó là nguyên nhân sâu xa mà tôi không thể buông bỏ, hôm nay tim lạnh còn hơn cả tim đã chết, nếu đã không thể ở được bên nhau thì đành phải chia tay, kết thúc mối quan hệ thế này cũng không sao. Với tôi mà nói, thì Vưu Phi Phàm của tôi đã chết rồi."

Tôi bị câu nói của cô ấy làm cho buồn cười, cười đến chảy cả nước mắt, tôi xoa mũi lau nước mắt: "Được rồi, coi như hòa nhau, tốt lắm. Lam Phi Ỷ, tôi không hận chị, chẳng qua chị chưa bao giờ biết, chưa bao giờ biết...."

Tôi không nói hết câu, rời đi nơi đó không tiếng động, bây giờ Vưu Phi Phàm đã biết phải làm gì, có thể lường được kết quả của mọi việc, và chấp nhận cái giá phải trả cho nó, một con chó mất đi nhà của nó cũng phải ra vẻ như mất đi thật sự, còn một con chó điên cắn người thì nhìn ai cũng phải cắn, bắt được ai là cắn người đó....

Dư luận xôn xao đã khiến giá cổ phiếu của Lam Thị giảm mạnh, thậm chí còn ảnh hưởng đến nhiều dự án, tất cả dự án lớn đều rơi vào tay Quan Thị, trong lúc đó, Phoebe có tổ chức cuộc họp báo, nghe nói đội quan hệ công chúng là hạng nhất, vấn đề lớn là chỉ trong vòng nửa tháng, báo chí đưa tin Lam Thị và Phoebe biến mất.

Lão A mỗi ngày sẽ cập nhật động thái của Jane, Jane không hài lòng với kết quả, cô bắt đầu một kế hoạch mới với Lý Thư Hoa, mặc dù tôi lẵng lặng nằm vùng chỗ Quan Thư Quân, nhưng mà không có cách nào biết rõ kế hoạch của Jane, giờ thì chỉ biết tùy cơ ứng biến. Sự xuất hiện của Lam Phi Thuần khiến tình hình trở nên khó khăn hơn một chút...

"Bây giờ, cô có thể tự mình hoàn thành các dự án nhỏ. Cô có muốn thử nhiều thử thách hơn không? Tôi nghe dì Lý nói rằng cô cũng là một người có năng lực khi còn ở Bắc Thịnh Quốc Tế."

Sau khi họp xong, Quan Thư Quân giữ tôi lại, chúng tôi nói chuyện trong phòng họp, cô ấy đánh giá tôi cũng khá tốt, rồi đột nhiên nhắc đến Bắc Thịnh Quốc Tế, tôi nghĩ ngợi sau đó cười ngượng: "Đó là chuyện bao năm trước rồi? Cảm giác như là chuyện ở kiếp trước vậy."

"Tôi nhớ đối thủ của cô không chỉ cướp bạn gái của cô, còn gài bẫy làm cho cô mất việc, còn bêu rếu cô nữa. Nếu nhớ không lầm, tên anh ta là Triệu Thái An."

Khi Quan Thư Quân nhắc đến cái tên này, trái tim tôi thắt lại một cách khó hiểu, tôi chỉ có thể trả lời một cách mơ hồ: "Cái tên mà tôi đã lâu không nghe tới, Triệu Thái An, người này khiến cho cuộc sống của tôi không yên ổn, còn để tôi ngồi tù."

"Nghe nói, anh ta giết bạn gái cũ cô, còn làm cho bạn thân cô sảy thai, cuối cùng chỉ bị kết án tù chung thân, kẻ ác lại không chết, đúng là khiến người ta phẫn nộ."

"Có lẽ là kiếp trước tôi thiếu nợ anh ta, mà sao tự nhiên lại lôi chuyện này ra nói vậy?"

Tôi nghịch chiếc bút ký trong tay, vừa viết vời bậy bạ trong sổ vừa trả lời Quan Thư Quân. Cô ấy nhìn tôi, sau đó nở một nụ cười khó đoán trên mặt, sau đó chuyển chủ đề: "Đã lâu tôi không nghe nói về Thu Kỳ và Hà Mộc, cũng không sai người đi theo dõi bọn họ, sao cô không giúp tôi, đi tìm hiểu sao hai người họ đang toán tính gì?"

"Dựa vào thân phận hiện tại của tôi, e rằng không tìm được tin tức mới cho cô, hiện tại bọn họ rất ghét tôi."

"Được, tôi tự mình sắp xếp, cô đi làm việc đi."

"Được."

............

Tôi luôn tin rằng nơi càng nguy hiểm càng an toàn, cho nên tôi vẫn lì lợm sống nhờ ở nhà Quan Thư Quân, đầu tiên là cô ấy có thể theo dõi mọi hành tung của tôi, tiếp theo là Jane với Lý Thư Hoa đôi khi cũng hay đến chỗ này làm khách, tôi ở chỗ này, ít nhiều gì cũng biết được bọn họ đang bàn tính cái gì.

Cứ như vậy, tháng 5 đã tới, Lão A nói Jane và Lý Thư Hoa đã lên kế hoạch tấn công vào Bắc Thịnh Quốc Tế, nhưng mà bọn họ vẫn đang âm thầm chuẩn bị kế hoạch. Hồi đó, Lý Thư Hoa cầu xin tôi, để cho Lam Phi Thuần và Lam Phi Tuấn sở hữu một phần cổ phần của Lam Thị, nếu dựa vào cái này, có nghĩa họ đang muốn hợp nhất cổ phần lại thành 1, như vậy sẽ trở thành cổ đông lớn thứ hai của Lam Thị, cái khó hiện tại, là làm sao lấy được của Phi Tuấn.

Mặt khác, Giản Ngữ Mộng nói cho tôi biết, bởi vì chuyện cá nhân Phoebe bị phơi bày, cho nên lợi ích của Thu Kỳ và Hà Mộc ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng, mặc dù đã đạt được thỏa thuận làm ăn với Phoebe thế nhưng tại sao lại từ chối trả thù Quan Thư Quân thay họ, thì không ai biết được, chỉ là Giản Ngữ Mộng liên tục nhấn mạnh, tôi không nên can thiệp vào chuyện của Thu Kỳ và Hà Mộc, coi chừng rước họa vào thân.

Vào lúc quan trọng, tôi nhắn cho Dư Kiêu, bảo cô ấy liên hệ bạn tù gặp nhau, nhân cơ hội này, tôi quyết định nói cho cô ấy biết kế hoạch của tôi, cô ấy chắc chắn sẽ giúp tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro