Chương 96: Kẻ Phản Diện X

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng tôi kiệt sức, nằm trên mặt đất đầy bụi xi măng bất chấp cái bẩn, chụm đầu vào nhau thì thầm, đây là một cảm giác an nhiên mà chúng tôi không muốn bị người khác phá vỡ, cảm giác như trọng sinh rồi trêu chọc lẫn nhau, bỗng nhiên im bặt, mở to hai mắt nhìn nhau.

Quan Thư Quân muốn dùng tay chạm vào má tôi, khó khăn thử vài lần, nhưng cô ấy bị thương không thể cử động, vì vậy cô ấy đem đầu cọ cọ vào má tôi: "Hẹn hò đi."

Tôi lặng lẽ lắc đầu, tôi cũng phạm phải cái gọi là đại kỵ của cô ấy, chẳng qua như vậy mới lừa tình cô ấy, tôi không chút do dự từ chối: "Xin lỗi, tôi không thể chấp nhận cô."

Có lẽ là do chưa từng bị ai từ chối, Quan Thư Quân ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn tôi: "Cô! Cô là người đầu tiên dám từ chối tôi!"

"Tôi cũng không thể vô lương tâm mà đi lừa dối cô, tình yêu là chuyện của hai người. Quan Thư Quân, đừng lãng phí thời gian lên người của tôi. Mười năm qua tôi đã trao cả trái tim và linh hồn cho Lam Phi Ỷ, cho đến khi mỗi người mỗi ngả, tôi mới nhận ra tôi đã mất đi khả năng yêu thương. Xin lỗi cô."

"Cô là quái vật gì thế? Sao tôi lại đi yêu kẻ lập dị như cô được chứ? Tôi thích cô là chuyện của tôi, cô từ chối là chuyện của cô, ai cũng đừng mong xen vào."

Có lẽ đối mặt với cảm xúc kỳ lạ, Quan Thư Quân cũng có sự bướng bỉnh không thể giải thích được, cô ấy không chịu theo ý tôi, bỗng nhiên cô ấy giật mình, ngồi dậy nhắc nhở: "Này! Cô chảy máu nhiều lắm, còn nằm ở đây làm gì? Đi thôi! Mau đến bệnh viện."

Lúc này, một tràn tiếng giày cao gót dồn dập truyền đến bên tai, chúng tôi đều nhìn về phía phát ra âm thanh, Phoebe hoảng hốt tìm kiếm, cho đến khi hai ánh mắt chạm nhau, cô ấy vội vàng tiến lại gần: "Vưu Phi Phàm!"

Tôi nhìn thấy vẻ hoảng sợ hiếm thấy trên mặt cô ấy, đoán chắc hẳn cô ấy đang sợ hãi, khẽ kêu: "Phoebe?"

Người đi theo Phoebe là Dư Kiêu, tôi còn tưởng rằng cô ấy đã đi rồi, Dư Kiêu đã mở miệng giải thích: "Làm Lâm Thần thông báo, Lam đổng lo lắng cho sự an toàn của cô, cho nên vội vàng chạy đến đây."

Phoebe ngồi xổm xuống cau mày, cẩn thận dùng ngón tay chạm vào vết thương trên vai tôi, lại làm cô ấy đau lòng rồi, cho nên ngay cả giọng điệu cũng nghẹn ngào, quan tâm hỏi: "Đau không em?"

Tôi cười với cô ấy và khẽ lắc đầu, khuôn mặt Phoebe đột nhiên mất đi vẻ lo lắng dịu dàng vừa rồi, sau đó quay đầu nhìn Quan Thư Quân, sắc bén hỏi: "Chuyện tốt mà cô gây ra, dựa vào đâu mà bắt Vưu Phi Phàm chịu theo?"

Quan Thư Quân cũng đuối lý, nhưng mà cũng phản bác hợp tình hợp lý: "Ai mà ngờ tên Hà Mộc với Thu Kỳ dám ra tay với tôi, Phi Phàm là lo lắng cho sự an toàn của tôi, hôm nay cứu tôi một mạng, đương nhiên tôi thiếu cô ấy một ân huệ, cơ mà... chuyện này có liên quan gì đến Lam đổng nhỉ?"

Tôi chỉ muốn giữ cho đôi tai thanh tịnh, không muốn hai người đấu võ mồm với nhau, cho nên đành cắt ngang cuộc cãi vã của họ bằng tiếng than nhẹ: "Được rồi! Đừng nháo nữa! Dư Kiêu, đưa tôi và Quan Thư Quân đến bệnh viện."

Thấy tôi định đứng dậy, Phoebe vội đỡ cánh tay tôi: "Chậm lại, chị đỡ em xuống."

Dư Kiêu là một người vô cùng thông minh, cô ấy muốn tôi và Phoebe có chút không gian, cho nên bước qua chỗ Quan Thư Quân, máy móc đỡ Quan Thư Quân: "Quan tổng, tôi đỡ cô, nhìn cô thế này... tay chắc đau lắm nhỉ? Trật khớp à, thế đi chậm lại chút nha."

Tôi và Phoebe đi xuống lầu, mơ hồ nghe thấy tiếng kêu đau của Quan Thư Quân từ trên lầu, Phoebe hơi ngẩng đầu nhìn lên lầu, sau đó vội vàng quay đầu nhìn tôi, tôi thấy biểu cảm của cô ấy rất khó hiểu, rốt cuộc là làm sao đây. Nhưng ngay sau đó, cô ấy đẩy tôi vào tường, một tay đỡ tường, một tay túm lấy vạt áo của tôi.

Tôi nín thở không dám thở ra, tôi nghĩ chúng tôi yêu nhau nhiều năm như vậy, ôm hôn cũng dần ít đi, sau lần chia tay này, cơ hội chạm tay vào nhau càng ít hơn. Bất thình lình bị ép vào tường, khiến tôi nổi cả da gà, nhất thời không kịp hoàn hồn, tôi ngây người dựa vào tường, chỉ có thể lặng lẽ thưởng thức khuôn mặt gầy gò của Phoebe.

Ngay sau đó, cô ấy vùi đầu vào cổ tôi, chất lỏng ấm áp rơi trên người tôi, kèm theo cái run rẩy nhẹ, tôi biết, người bình tĩnh đến thế nào thì giờ phút này người ấy thật sự đang khóc, cái kiểu khóc này làm tôi không chịu nổi, tôi đành giơ tay lên vuốt mái tóc dài của cô ấy: "Thế giới bên ngoài bao la sắc màu, nhưng vẫn không bằng nụ cười của chị. Chị có thể không là đèn đường, mà em cũng không cần đèn đường."

Cô hạ thấp giọng nức nở, lắc đầu nguầy nguậy: "Đừng làm chị sợ, chị không muốn thấy bộ dàng đầy máu của em nữa, cho dù em không còn yêu chị, nhưng mà xin em đừng làm chị sợ. Chị không chịu nổi...."

Tôi cố chịu vết thương trên vai, hai tay ôm lấy đầu cô ấy, nhắm chặt đôi mắt đỏ hoe, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, tôi hít mũi một cái, mở to mắt kiên định nhìn cô ấy.

Một lần nữa, tôi lại nói lời tàn nhẫn với cô ấy: "Tôi sẽ tốt hơn thôi, không cần Lam đổng lo lắng. Đi thôi, vết thương vẫn còn chảy máu."

Tôi đang định tiếp tục đi xuống lầu, Phoebe vẫn đang cúi đầu túm lấy vạt áo của tôi, tôi dừng lại, yên lặng nhìn cô ấy, cô ấy nghiêng người ôm lấy tôi: "Trong mắt em, tại sao lại có thể nhìn thấy hình bóng của Quan Thư Quân... chị ở chỗ nào đâu?"

Tôi hít một hơi thật sâu, cuối cùng tàn nhẫn thoát khỏi vòng tay của cô ấy: "Không phải cô đã nói rồi sao? Vưu Phi Phàm của cô đã chết, trong mắt tôi có ai, đương nhiên không liên quan tới Lam đổng. Xin cô tự trọng, đừng quấy rầy cuộc sống của tôi, hôm nay tôi và Quan Thư Quân đều bị thương, không có sức để tranh cãi với cô...."

Nói xong, tôi quả quyết đi xuống lầu, không đợi bước chân của cô ấy nữa, quay lưng về phía cô ấy, tôi đưa tay che ngực, lòng không phải đã chết rồi sao? Những vết sẹo đã lành nhiều lần đã hình thành vết chai, tại sao giờ phút này lại còn đau? Một trái tim đã chết không đủ tư cách để đập.

Giọng nghẹn ngào của Phoebe văng vẳng bên tai tôi: "Đợi đến khi mọi thứ bình ổn, ngọn đèn đường chúng ta chấp niệm vẫn sẽ đứng nơi đó chờ nhau về nhà, cho dù có sai một lần hay sai vạn lần, yêu hay không yêu, mọi thứ vẫn đứng yên ở đó. Sau này, nếu trên người em đầy sẹo, cho dù em ở đâu, chị cũng sẽ đến mang em rời khỏi thế giới tranh chấp này."

Tôi lại nhắm mắt nghiến răng, nước mắt giàn giụa nhưng lại không thể khóc thành tiếng, cảm giác này thật sự nghẹn, nhưng Phoebe à, nếu như đã hết duyên rồi, thì đừng cưỡng cầu lẫn nhau, bởi vì cưỡng cầu chỉ mang theo cay đắng.

Mọi người luôn hỏi tôi có còn yêu Lam Phi Ỷ không, cô ấy khiến đôi mắt tôi đẫm lệ, cũng tạo thành vết chai trong tim tôi, là đôi tay ấm áp của tôi. Bạn nói thử đi, có thể từ bỏ được sao? Nếu có thể, thì sẽ có thể thành thế nào đây? Tôi không nói ra, không thể nói, ở trên con đường gian nan khổ ải này, tôi sẽ đi tìm lại linh hồn đã mất của tôi, cho nên đành phải dần dần đẩy cô ấy ra xa.

Ông trời thật tàn nhẫn, không muốn thấy tôi sống hạnh phúc, không muốn thấy tôi sống an nhiên, tôi đấu với ai có lẽ là do số kiếp, nhưng cuối cùng người tôi đấu lại chính là tôi.

...

"Thu Kỳ và Hà Mộc là cái thá gì, sao dám động vào người chị! Không được, cục tức này tôi nuốt không trôi!"

Mấy ngày nay tôi và Quan Thư Quân ở nhà tĩnh dưỡng, chúng tôi ngồi cạnh nhau trên ghế sô pha nhìn Jane khạc nhổ và chửi rủa, cuối cùng cô ấy u oán nhìn chúng tôi: "Sao, cục tức này hai người cứ định vậy nuốt xuống à?"

Tôi và Quan Thư Quân chỉ nhìn nhau cười, Quan Thư Quân quay đầu nhìn Jane: "Hận thù của tôi và hai người đó coi như đã giải quyết xong, tôi cảnh cáo em, không được đi tìm bọn họ gây rối, cứ hận thù báo lẫn nhau cho đến khi nào mới xong?"

"Chị suýt chút nữa bị bọn họ giết chết! Cuối cùng còn nói tốt thay cho bọn họ, chị ăn chay rồi à?"

Jane vẫn không buông tha, sắc mặt Quan Thư Quân tối sầm lại: "Tôi là lo lắng cho sự an toàn của tôi, nếu em dám đi gây phiền phức, tôi sẽ trở mặt."

Jane uống một ly rượu đỏ, thở ra một hơi thỏa hiệp: "Được, được, chị nói thay người ngoài như vậy, tôi sao dám xen vào chuyện người khác nữa? Phải rồi, cuối tháng này, tôi và dì Lý sẽ tổ chức tiệc cho công ty mới, chị và Vưu Phi Phàm phải tới tham gia, nói thế nào thì công ty mới cũng cần nhiều mối quan hệ hơn, cần chị dẫn đường."

"Chuyện nhỏ, bọn tôi sẽ đi."

"Được rồi, tôi với Phi Thuần có chuyện muốn bàn, chị ở nhà dưỡng thương đi, rảnh lại đến thăm hai người."

"Đi đi."

Nhìn Jane rời đi, tôi gắp một miếng táo đưa tới miệng Quan Thư Quân: "Há mồm."

"A~"

Cô ấy mỉm cười và cắn táo, tinh nghịch nói, "Ngọt."

Tôi nhìn đồng hồ, có chút buồn ngủ: "Tôi lên lầu ngủ một lát, lát nữa xuống với cô."

"Đi nghỉ ngơi đi, vết thương thế nào?"

"Bắt đầu đóng vảy rồi, nhưng mà không sao. Ngày mai, có thể đi làm rồi."

"Không được, vết thương còn chưa lành hẳn, không cho phép bước ra khỏi cửa."

Tôi đưa tay sờ mũi cô ấy, cười hỏi: "Cô coi tôi là người bạn nhỏ sao?"

"Kệ cô! Dù sao tôi muốn cô nguyên vẹn đi ra ngoài, miễn cho người khác đàm tiếu nói Quan gia của tôi đối với người khác bạc tình."

"Cô bớt nhảm đi! Chẳng phải ở nhà một mình nhàm chán, muốn có người hầu chơi cùng. Cô làm như tôi không biết chút toan tính của cô vậy."

Cô ấy làm mặt quỷ với tôi: "Hừ! Cô không thể đem sự thật nuốt vào trong bụng được à, cút đi ngủ đi!"

...

Trở lại phòng, tôi đang suy nghĩ về bữa tiệc tối cuối tháng mà Jane vừa nhắc đến, thế là tôi mở trang web để xem cập nhật của Lão A.

'Hai người phụ nữ cô sắp xếp bên cạnh con trai lớn nhà họ Lam, hai người đã tiếp cận thành công với anh ta, gần đây không có động tĩnh gì lớn, nếu cô muốn gì thì có thể liên lạc với họ bất cứ lúc nào.'

'Ngoài ra, nguồn gốc của đống hàng kia vẫn chưa điều tra ra, gặp chút vướng mắc, chậm tiến độ và vẫn đang tìm hiểu. Sẵn tiện tôi theo dõi động tĩnh bên Lam đổng, cô ấy đã đích thân đến công ty Tần Nghiên, hình như là bàn bạc chuyện hợp tác.'

'Đợi bên kia có kết quả, tôi sẽ cung cấp chứng cứ Jane và Lam Phi Tuấn cấu kết bán hàng giả, đến lúc đó phải nhờ cô Tần ra mặt, phải kiện bọn họ.' 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro