Chương 115

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa đêm, ở Stein có mưa phùn, hơi lạnh ẩm ướt ập đến từng đợt.

Nhiệt độ giảm mạnh, hôm trước Nam Ca chỉ mặc một cái áo mỏng, bây giờ thì mặc thêm một cái áo khoác. Nhiệt độ tầm mười mấy độ cũng không lạnh lắm, nhưng không dễ chịu như lúc trước, độ ẩm trong bệnh viện khá cao, nên nhiệt độ thấp hơn so với ban ngày.



Sông Rhine nước dâng lên cao do thuỷ triều, mực nước cao lên.

Sau khi cơn mưa nhẹ đầu kết thúc, trong phòng ICU cũng dừng lại.

Tình trạng của Kỷ Sầm An đã được kiểm soát hoàn toàn vào lúc 4 giờ sáng, nhân viên y tế đóng quân ở đây cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Trái tim treo lơ lửng của mọi người lúc này mới hạ xuống, không còn căng thẳng như một sợi dây căng nữa.

Có thêm hai cảnh sát đang trực, họ đến trực cho tới sáng.

Cả đêm Thiệu Dư Bạch không hề chợp mắt, đợi bác sĩ và y tá ra kể lại chi tiết, sau đó tựa lưng vào tường chợp mắt một lát. Đã quá mệt thật sự không thể chống đỡ được nữa, dù sao cũng ở trong trạng thái lo lắng suốt mấy chục tiếng, cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ.

Nam Ca vẫn kiên quyết, đến phòng bác sĩ để hỏi cặn kẽ hơn, sau đó tiếp tục trông chừng.

Sau một ngày hai đêm vất vả, sắc mặt của cô đã rất hốc hác, không còn chút sức lực, bề ngoài nhếch nhác, cũng không còn tinh tế như thường ngày.

Cô vẫn thay bộ quần áo do Tiết tổng mang đến, tùy tiện rửa mặt, buộc mình phải tắm rửa sạch sẽ.

Bộ quần áo dính đầy máu kinh khiến người ta khiếp sợ, mặc lâu ngày cũng có mùi khó chịu, không thể không thay.

Bệnh viện cung cấp chỗ ở cho họ và đặc biệt lấy hai phòng nghỉ dành cho nhân viên cho hai người. Viện trưởng đích thân đến nhìn xem, được Tiết tổng gửi gắm nên cũng quan tâm chiếu cố cho hai gương mặt phương Đông này.

Nam Ca không bước chân vào phòng nghỉ, Kỷ Sầm An ở đâu thì cô ở đó trông chừng.

Viện trưởng tỏ vẻ thông cảm, không tỏ thái độ gì hết, tự hiểu là đủ rồi.

Thiệu Dư Bạch sáng sớm đã đi ra ngoài gặp mấy người trong thành phố.

Dù sao cũng ở nước ngoài, chuyện xảy ra lần này không phải là chuyện nhỏ, có quá nhiều việc cần phải xử lý, chỉ qua là đến làm thân mở ra một ít quan hệ địa phương, và thuyết phục các cơ quan có liên quan cũng khá là phiền phức, không dễ dàng giải quyết.

Trong lúc này, y tá trước đó đã thuyết phục Nam Ca rời đi, có lòng tốt tiết lộ vài lời với Nam Ca.

Chuyện này vốn dĩ không nên nói với người không phải người thân, hay người không phải người giám hộ hợp pháp tạm thời, tuy nhiên, có một số quy định không cần quá nghiêm ngặt, cũng có thể nói một số việc.



Bệnh viện không hề giấu giếm, còn nói rõ trước những vấn đề có thể gặp phải tiếp theo, chẳng hạn như nhiễm trùng vết thương, hôn mê thường kéo dài bao lâu và một số di chứng có thể xảy ra. Vết thương do đạn bắn không phải là vết thương nhẹ, chưa kể trong não Kỷ Sầm An vẫn còn máu đông chưa được tan, nên phải lên kế hoạch ứng phó tiếp theo.

Ngoài ra, nếu có thể vượt qua giai đoạn này một cách an toàn, Kỷ Sầm An nên được chuyển đến bệnh viện có điều kiện tốt hơn để điều trị.

Ở giai đoạn này, cần phải sớm thực hiện một số chuẩn bị và bệnh viện đã sắp xếp đầy đủ.

Suy cho cùng, Kỷ Sầm An không phải là một bệnh nhân bình thường, như đã giải thích ở trên, hiện tại cả hai bên đều cần cô còn sống.

Nam Ca không thể làm chủ, Thiệu Dư Bạch không thể can thiệp.

Từ góc độ pháp luật, họ không đủ tư cách để tham gia.

Cô y tá nói gì đó và Nam Ca lắng nghe mọi chuyện.

Kỷ Sầm An vẫn lặng lẽ nhắm mắt trên giường bệnh, dựa vào máy thở để tiếp tục duy trì hơi thở, thở khó khăn.

Kỷ Thiên Minh cũng được đưa tới đây trong đêm đó, đến chiều hôm sau đã bị áp giải đến đồn cảnh sát.

Tên gây hoạ này vẫn còn sống tốt, tuy bị bắn vào tay nhưng rất may mắn, viên đạn không trúng vào xương, anh ta chỉ bị thương nhẹ và chảy máu, cơ bản không có chuyện gì xảy ra.

Tên bị Kỷ Sầm An đánh cũng ở đây, sau đó bị áp giải đưa về đồn cảnh sát.

Tên này không có gì đáng lo ngại, nhưng tâm lý không bằng Kỷ Thiên Minh, lúc ở bệnh viện đã chủ động nhận tội, không chút do dự nào mà phản bội, sau khi đến đồn cảnh sát đã chỉ ra Kỷ Thiên Minh là chủ mưu, lật mặt như lật bánh tráng.

Cảnh sát đã đưa nhóm băng đảng này ra trước công lý, nhà họ Kỷ và những người khác đều phải tiếp nhận điều tra.

Thiệu Dư Bạch đem tin tức truyền đạt cho Nam Ca, trầm ngâm một lát rồi nói: "Hai người nhà họ Kỷ kia... vẫn còn sống chưa chết, đến hiện tại coi như đã được cứu."

Không quan tâm đến sự sống chết của người khác, Nam Ca không nói gì.

"Cả hai vẫn đang hôn mê. Dì Châu... Trình Ngọc Châu bị thương nặng. Viên đạn đã xuyên vào khoang bụng của bà ấy, chúng vẫn chưa được lấy ra." Thiệu Dư Bạch cẩn trọng tìm lời nói, để không mắng chửi, "Kỷ Vân Kinh không khá hơn là bao, hai phát súng đều ngay ngực, mặc dù vị trí vết thương tương đối lệch, nhưng chắc ông ta khó qua khỏi đêm nay."

Quay đầu nhìn cây xanh đung đưa trước gió mưa cách đó không xa, Nam Ca ừ một tiếng.

Thiệu Dư Bạch cũng rất tự giác, chỉ nói đến đó, không nói thêm để gây khó chịu.

Tiết tổng bảo Thiệu Dư Bạch truyền đạt lời này lại cho Nam Ca, dù sao có một số việc Nam Ca vẫn cần tiếp quản, hiện tại không phải lúc buông bỏ hết.



và vẫn chưa đến lúc để họ yên.

Tin tức mới lần lượt đến từ thành phố Z. Thiệu Dư Bạch đã để lại những cấp dưới đáng tin cậy ở đó xử lý, trợ lý đắc lực của cô đang xử lý toàn bộ.

Về phần công ty Ngải Thêm, cùng lúc đó, đám người Tưởng Lệnh Di đều bị bắt – trước khi đi ra nước ngoài, Nam Ca đã chuẩn bị đầy đủ kế hoạch, chặn đứt đường lui của đám người ăn cây táo rào cây sung này. Ngoại trừ Tưởng Lệnh Di, trong công ty còn có một số nhân viên nghiên cứu phát triển cũng tham gia tạo phản, đám người Bùi Thiệu Dương vừa gặp chuyện, cảnh sát trong nước đã nhanh chóng bắt giữ nhóm nhân vật phụ này.

Gián ẩn nấp thường đi theo bầy, chỉ cần tìm được một con thì bên trong nhất định phải có tổ.

Cho dù đám người Tưởng Lệnh Di có gặp khó khăn gì, hoặc có nổi khổ riêng, công ty Ngải Thêm và Nam Ca sẽ buộc họ chịu trách nhiệm, cảnh sát cũng thế.

Cũng đám côn đồ, Quách Tấn Vân, đám người đầu đinh, cũng không thoát được.

Quan trọng là kẻ đứng đầu đã bị bắt, cho nên bắt mấy tên tép riu này rất dễ.

Cảnh sát trong nước phụ trách, biện pháp bảo mật rất nghiêm ngặt, sẽ không có thông tin nào được tiết lộ cho đến khi vụ án này được điều tra kỹ lưỡng.

Nhưng điều duy nhất chắc chắn là cảnh sát thành phố Z đã vô tình phát hiện ra bí mật Bùi Thiệu Dương và Quách Tấn Vân, điều tra ra được hai người này có liên quan đến tại nạn xe của ông Tôn. Hiện tại, cảnh sát thành phố Z đã liên lạc với thành phố C và hai bên sẽ cùng nhau điều tra vụ việc.

Chân tưởng tới muộn giống như quân cờ domino, lần lượt sụp đổ, lần lượt lộ diện.

Thế cục thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Đám người gió chiều nào nghiêng theo chiều nấy cũng có động thái, cái tên Hoàng Duyên Niên kia thật vô sỉ, còn dám đến công ty của Nam Ca, đòi gặp Nam Ca cho bằng được, còn gọi điện thoại cho Thiệu Dư Bạch nhiều lần.

Nghe nói Hoàng Duyên Niên còn chạy đến thành phố C, bày đặt đến thăm Tôn Minh Thiên. Tiếc là bị người nhà họ Tôn không khách khí mà đuổi đi, đến cửa phòng bệnh còn không cho bước vào.

Bà Vương qua điện thoại đã xác nhận tin đồn này, nhưng mà chỉ nói ba câu về người này, không coi trọng Hoàng Duyên Niên.

Ngay cả khi lợi ích được đặt lên hàng đầu trong giới kinh doanh, những người như Hoàng Duyên Nhiên vô tình vô tình, âm mưu thủ đoạn, vẫn bị coi thường vô cùng. Nhà họ Tôn từ đây coi như chấm dứt quan hệ làm ăn với Hoàng Duyên Niên, sau này không có khả năng hợp tác.

Cả hai thành phố hiện đang âm thầm hỗn loạn, kế tiếp sẽ không yên ổn.

Củ cải gieo trồng đến lúc thu hoạch chỉ còn lại lớp bùn đất, kẻ nào không yên sẽ bị điều tra, không dám làm bậy sợ phải trả giá.

Liên quan đến việc lần này, bên nhà họ Từ không dám làm gì, sợ dính phải Bùi Thiệu Dương.

Cả gia đình đột nhiên rất kín kẽ, an phận, không giống như lúc đầu.

Nhưng lệnh ở trên đưa xuống, phải truy xét hết tất cả, cũng không vì thứ gì mà tha cho, việc gì nên làm thì phải làm.

Cho dù chú của nhà họ Từ không nhúng tay can thiệp vào, nhưng ông ta từng giao du với nhà họ Bùi, nên không thể tránh khỏi.

Công lý sẽ không bao giờ vắng bóng, pháp quyền sẽ luôn là chuẩn mực.

Kính cửa sổ trong suốt dính đầy nước, mọi thứ đều ẩm ướt, lá rụng nằm mềm mại trải khắp mặt đất.

Mưa tạnh hơn 20 phút thì trời tối, cái lạnh kéo theo hơi ẩm, Nam Ca từ trên lầu nhìn đường phố mờ ảo, nghe điện thoại xong cũng không bày tỏ nhiều ý kiến.

Vẫn trầm lặng, không hề gây ra một chút sóng gió nào.

Không quan trọng người đó tốt hay xấu, sự phát triển của công ty, nhà họ Tôn v.v., mọi thứ đều không đáng kể.

Kỷ Sầm An giao phó mọi thứ cho cô trước khi rời đi, lúc đó cô thực sự quan tâm đến việc đó, sau đó bị Thiệu Dư Bạch thuyết phục. Nhưng bây giờ khi Kỷ Sầm An đang nằm trong phòng bệnh, tất cả những điều trên đều bị đảo lộn và trở nên vô nghĩa.

Lão phu nhân gọi điện cho Nam Ca, lo lắng cho cô.

Nam Ca phớt lời, không trả lời dù chỉ một chữ.

Là con nhỏ trong nhà, Nam Ca luôn hiền hoà hiếu thảo, ngoại trừ lần này.

Không muốn để ý đến mấy chuyện loạn lạc trong nhà, tất cả đều mặc kệ.

Giống như khi đó cô chọn Kỷ Sầm An, đã gạt bỏ cái gọi gia đình và hậu quả sang một bên, mù quáng đi theo người đó, đi dứt khoát không quay đầu lại.

Cơn mưa gián đoạn vào ngày thứ ba và trời nắng vào ngày thứ tư.

Trong khoảng thời gian này, Kỷ Sầm An vẫn hôn mê, nhưng tình trạng của không tệ và đang duy trì tốt.

Bệnh viện vẫn chưa đã quyết định kế tiếp, không muốn đưa bệnh nhân ra khỏi ICU, cũng không cho câu trả lời rõ ràng.

Nhưng không có tin xấu, có nghĩa là mọi việc đang diễn ra theo chiều hướng tốt nên vẫn còn hy vọng.

Nam Ca chưa bao giờ rời khỏi đó.

Thiệu Dư Bạch mấy lần ra vào bệnh viện, cả ngày đều không có thời gian rảnh rỗi, có khi ra ngoài gặp người, có khi lại ra ngoài hít thở không khí trong lành. Cô ấy lý trí hơn Nam Ca, nhưng không đến mức đó, cô ấy nóng lòng chờ đợi, sự lo lắng hiện rõ trên mặt.

Ngày này qua ngày khác, lại trở thành một ngày khác.

Giống như bị mắc kẹt ở đây, trải qua một vòng luẩn quẩn ngày đêm, ngày hôm sau không khác ngày hôm trước bao nhiêu.

Năm ngày, sáu ngày...

Hơn một tuần.

Kế hoạch chuyển viện bị huỷ, một đội ngũ y tế nổi tiếng được cử đến đây.

Bác sĩ mới điều trị vẫn đưa ra những lời giải thích mơ hồ về tình trạng bệnh và không đưa ra lời hứa hẹn nào.

Nam Ca được cho phép vào thăm hai lần, nhìn kỹ hơn vào Kỷ Sầm An, người ngày càng gầy đi.

Đối phương rất an tĩnh, thành thật hơn trước nhiều.

Hơi thở của Kỷ Sầm An rất nhẹ nhàng và yếu ớt, khó nhọc, lồng ngực phập phồng chậm rãi.

Ánh mắt lướt qua khuôn mặt gần như không chút dao động của cô ấy, Nam Ca nhìn cô ấy một lúc trước khi bước tới và chạm vào người này dưới sự giám sát của bác sĩ, vén sợi tóc ở bên cổ qua một bên, đầu ngón tay ấm áp chạm đến sau tai, chạm như có như không.

Kỷ Sầm An nằm trên giường không có bất kỳ phản ứng, không có động tĩnh.

Bác sĩ đứng sang một bên, ghi chép và nói chuyện, đưa ra những chỉ dẫn y tế.

Nam Ca lại chạm vào tay phải của Kỷ Sầm An, nhẹ nhàng móc ngón tay của người này.

Lại ghé sát đến gần hơn, người sắp đè lên người đối phương, Nam Ca khó chịu nhắm mắt lại, cúi xuống bên tai Kỷ Sầm An, dùng đôi môi đỏ của cô, phủ lên tai người này.

Hết sức ôn nhu lưu luyến.

......

Bác sĩ không cản lại, không quan tâm.

Ở trong đó được 10 phút, bác sĩ dẫn Nam Ca đi ra ngoài.

Trước khi đi, Nam Ca nắm tay Kỷ Sầm An, đầu tiên thì thầm: "Đi nha."

Đứng lên một lần nữa, lại nhìn từ trên xuống dưới.

Cô không được phép ở lâu, các bác sĩ và y tá lần lượt thúc giục anh.

Nam Ca thu hết lại tâm tư, xoay người định rời đi.

Nhưng đã muộn nửa giây - người trên giường cử động các ngón tay, giống như là theo bản năng mà cử động, chạm vào lòng bàn tay cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro