Chương 121

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời an ủi cũ rích nhưng uyển chuyển, quanh đi quanh lại vẫn không làm rõ, nhưng cũng đủ.

30 tuổi đã không còn là thiếu niên nữa, cái khó trong gia đình mãi là cái thứ khó mà tháo dở được, không thích hợp đưa lên mặt bàn để thảo luận.

Điều đó thật không đáng trân trọng, không cần phải đào sâu tìm hiểu đến tận cùng.

Kỷ Sầm An xưa nay vốn không phải là người giỏi xử sự, nhưng cô vẫn hiểu rõ khúc mắc này, trước đây cô không hỏi, bây giờ vẫn thế.

Nghe được ý tứ đó, Nam Ca cụp mắt xuống nhìn xuống sàn nhà, vòng tay qua eo Kỷ Sầm An, nói nhỏ: "Ừ."

Hai gương mặt áp sát nhau, Kỷ Sầm An hơi cúi xuống phối hợp, để người này ôm cô chặt hơn.

Vòng eo của Kỷ Sầm An rất mảnh mai, cô chỉ mặc một chiếc áo bệnh viện mỏng, khi cô cúi xuống quá thấp, phần xương sống ở giữa càng lộ rõ, xuyên qua lớp vải có thể nhìn thấy.

Tay Nam Ca lại giơ lên, không nhịn được mà chạm vào phần nhô ra.

Quá trình điều trị quá khổ cực, Kỷ Sầm An gầy đi rất nhiều, khi chạm vào có thể cảm nhận được rõ ràng.

Xương cộm đến tay, thật sự quá gầy.

Trước khi ra nước ngoài thì không như thế này, khi thay băng thì trông vẫn ổn, không đến mức thành bộ xương khô, chỉ còn da bọc xương, nhưng khi chạm vào cũng không giống như vậy.

Kỷ Sầm An nói: "Lát nữa xuống lầu đi dạo hai vòng."

Nam Ca đồng ý: "Được."

"Xuống lầu hít thở chút không khí," Kỷ Sầm An giả vờ chán nản đổi chủ đề, "Em nằm trong phòng gần cả ngày rồi, trên lầu quá ngột ngạt."

Nam Ca nói: "Trời tối rồi đi, bác sĩ đã đổi thuốc mới cho em, lát nữa phải lên lấy."

Kỷ Sầm An sau đó nói: "Để y tá lấy đi."

Dọc theo bả vai hướng xuống, đầu ngón tay dừng lại ở chỗ hẹp nhất của thắt lưng, Nam Ca vô thức nắm lấy áo, nhẹ nhàng gãi, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, do dự hồi lâu mới gật đầu: "Cũng phải."

Nửa vời kéo Nam Ca ra, Kỷ Sầm An không chạm vào lưng cô, chỉ để người này ôm mình.

"Lưng còn đau, ôm eo em đi."

Tin là thật, Nam Ca thận trọng hỏi: "Sau lưng đau chỗ nào?"

Bịa chuyện chỉ ở dưới bả vai, Kỷ Sầm An mở miệng tùy tiện bịa ra, từ đó lại chuyển hướng sự chú ý của Nam Ca.

Nam Ca thực sự bị lừa, tưởng rằng vết thương vẫn chưa lành.

Kỷ Sầm An thản nhiên nói: "Có thể chịu đựng được, không có khó chịu lắm."

Nam Ca cau mày, ý nghĩ đầu tiên của cô là muốn gọi bác sĩ, nhưng Kỷ Sầm An đã ngăn cô lại.

"Không cần, không phải vấn đề gì lớn." Kỷ Sầm An nói, lại nhún vai hai lần, "Chắc là do nằm lâu, không sao đâu. Sáng mai bác sĩ cũng đến, lúc đó rồi xem thử."

Nam Ca rất quan tâm, kiên trì nói: "Bác sĩ đang ở bên ngoài, hiện tại nhìn xem."

Kỷ Sầm An lưu manh lại lừa người ta tiếp: "Hình như không còn đau nữa rồi."

Ngẩng đầu nhìn cô, Nam Ca lúc này mới phát hiện người này đang nói dối.

Kỷ Sầm An mặt dày, làm như không có chuyện gì, giọng điệu ông hoà: "Nãy có chút đau, nhưng giờ không sao."

Biết được người này lại giở trò, Nam Ca kéo lấy cổ tay áo cô, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Thật sự không còn đau?"

Kỷ Sầm An: "Chắc là thế."

Bất kể thật hay giả, Nam Ca cũng không vạch trần người này, trịnh trọng nói: "Quay lưng lại về hướng này."

Kỷ Sầm An hỏi: "Sao thế?"

"Để chị xem trước." Giọng nói của Nam Ca đầy quan tâm.

Không còn cách nào khác đành phải làm theo lời, Kỷ Sầm An sửng sốt trong giây lát, biết bản thân hơi quá trớn, muốn giải thích.

Đáng tiếc Nam Ca không để ý, trọng điểm cũng không phải ở chỗ đó, cho nên cũng không tức giận với cô, nhất quyết bắt cô quay người lại.

Không thể cưỡng lại Nam Ca, Kỷ Sầm An "tự vác đá nện vào chân", cởi cúc áo, kéo cổ áo, cởi áo ra đắp lên cánh tay.

Cửa đã được đóng lại, lần này có khoá cửa.

Nơi hai người đứng cách xa cửa sổ, trong một khu vực có điểm mù.

Kỷ Sầm An nghiêng người, không thèm giả vờ ngượng ngùng, hào phóng cho phép kiểm tra.

Cái gì nhìn cũng đều nhìn qua hết rồi, giữa hai người không có bí mật.

Sau nhiều ngày điều trị như vậy, các vết thương trên toàn thân Kỷ Sầm An đã hoàn toàn khỏi, ngoại trừ vết thương do đạn bắn, các vết thương ở những nơi khác cơ bản đã lành và kết vảy, thậm chí có một số vảy đã bong ra, để lại lớp da non chưa lành hẳn.

Tuy nhiên, có rất nhiều vết thương nhỏ như thế này, bao phủ một vùng rộng lớn ở phía sau, hơn nữa, vết sẹo dài ngoằn ngoèo do vụ tai nạn ô tô để lại thoạt nhìn khá đáng sợ.

Kỷ Sầm An nhìn không thấy, vốn dĩ chỉ quan tâm đến vết thương do đạn bắn, căn bản không để ý đến những chi tiết đó. Cô không biết trên lưng mình như thế nào, mơ hồ cảm nhận được sự lạnh lẽo của đầu ngón tay Nam Ca, khi eo cô siết chặt, cô vô tình siết chặt bụng dưới, xương bướm hai bên cũng phồng lên.

Không thể chịu nổi sự kích thích đột ngột, nhất thời không phòng bị.

Mấy ngày trước cũng lo lắng, lúc thay băng Nam Ca vẫn cùng y tá làm, nhưng không chú ý đến nó, giờ mới nhìn thấy mấy vết da non, Nam Ca cau mày lại, không vui.

Kỷ Sầm An cho rằng chỉ là một cái xem bình thường, đứng yên một chỗ hồn nhiên hỏi: "Được chưa?"

Khi nói, quay đầu nhìn Nam Ca.

Nam Ca ấn cô và nói, "Chờ một chút."

Kỷ Sầm An không biết tại sao, nói: "Không có việc gì, sáng nay bác sĩ vừa mới kiểm tra."

"Biết." Nam Ca vẫn ấn vai cô nói, "Quay lại, nhìn về phía bên kia."

Kéo áo lên, Kỷ Sầm An nói: "Chính là như vậy."

Nam Ca không đồng ý, vẻ mặt thận trọng: "Đứng yên."

Giọng rất trầm, có chút ức chế.

Nhận ra có điều gì đó không ổn, Kỷ Sầm An sửng sốt, quay lại nhìn.

Nam Ca vẫn như cũ, kéo áo lại đến thắt lưng.

Kỷ Sầm An không phải là kẻ ngốc, nháy mắt nhận ra sai ở chỗ nào.

Nhưng có thể lừa gạt Nam Ca lần nữa thì đã quá muộn, muộn một bước.

Phần dưới eo bị cái chạm nhẹ nhàng, từng chút từng chút một... có như không có, sau đó cả bàn tay cạm vào.

Có chút ngứa, nhưng không quá khó chịu.

Đan xen những cảm xúc phức tạp khó tả.

Chiếc áo bệnh nhân rộng thùng thình sạch sẽ, khiến vết sẹo trên cơ thể càng thêm đáng sợ.

Vòng eo thon gọn của Kỷ Sầm An có thể dễ dàng nắm bắt, Nam Ca có thể dùng hai tay ôm lại, mỏng như một tờ giấy.

Không có vết sẹo quanh xương bả vai, nhưng có một vết sẹo hẹp ở vai phải gần cổ.

Không biết như thế nào bị thường, tóm lại là có.

Lúc đầu, khắp nơi đều có vết bầm tím, cũng như những vết trầy xước lớn nhỏ.

Phần lớn là của gã bị đánh kia, còn lại là của tên điên Kỷ Thiên Minh đó.

Dù không còn ghê như lúc đó nhưng bây giờ cũng chẳng khá hơn là bao.

Những vết sẹo sẽ không biến mất hoàn toàn trong thời gian ngắn, sẽ cần một thời gian để phục hồi.

Quay lưng lại, Kỷ Sầm An không thể nhìn thấy phía sau, cũng không biết biểu cảm của Nam Ca lúc này.

Cảm nhận Nam Ca chạm vào vai cô mấy lần, khi Nam Ca lại đưa tay ra, Kỷ Sầm An đã tóm lấy, do dự một lát rồi nói: "Gần lành hết rồi."

Nam Ca thoát ra, không nghe lời cô.

Từ sau sang bên, rồi tiến về phía trước... phút chốc dần dần tiến lại gần, thu hẹp khoảng cách, Nam Ca ôm Kỷ Sầm An từ phía sau.

Không biết phải trả lời thế nào, Kỷ Sầm An ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Ôm lấy eo cô, Nam Ca không làm gì cả.

Kỷ Sầm An giơ tay lên rồi lại hạ xuống, nhìn xuống cánh tay trắng nõn ở eo mình, cuối cùng cũng ôm vào trong.

Các bác sĩ, y tá và bệnh nhân lần lượt đi qua hành lang, thỉnh thoảng lại có tiếng động nào đó từ ngoài cửa truyền vào, tiếng bước chân, tiếng trò chuyện, tiếng bánh xe đẩy... Bầu trời trong xanh, ánh sáng chiếu vào góc này.

Một hồi lâu vẫn chưa buông nhau ra.

Ước chừng nửa phút sau, Kỷ Sầm An quay người, đem Nam Ca kéo gần trước mặt.

Tầm nhìn trước mắt lại bị chặn lại, khuôn mặt xinh đẹp của đối phương đang ở rất gần trong tầm tay. Nam Ca thì thầm: "Kỷ Sầm An..."

Kỷ Sầm An cắn lên môi Nam Ca một cái: "Em ở đây."

Nam Ca nói: "Không muốn xuống lầu giải sầu sao?"

"Ừ, muốn đi." Kỷ Sầm An nói thì nhanh, nhưng hành động thì không thấy đâu.

Cảm giác ấm áp ở bên cổ rất khác biệt, không thể bỏ qua, mang theo trấn an. Nam Ca chớp chớp lông mi, hơi thở chậm lại, tim cô như thắt lại.

Sự dịu dàng càng tăng thêm so với lần trước, trên môi cũng dịu dàng.

Kỷ Sầm An mơ hồi nói: "Bây giờ không gấp, lát đi...."

Nam Ca hơi ngẩng đầu lên, chấp nhận sự thân mật.

Mặc kệ chiếc áo bệnh viện vướng víu, được để hở hay treo lỏng lẻo trên tay, Kỷ Sầm An giữ chặt lấy Nam Ca, giam người này ở trước mặt.

Vết thương của cô gần như đã lành, Nam Ca cũng không còn miễn cưỡng như trước, ngay sau đó bước tới, vòng tay qua vai Kỷ Sầm An.

...Khi Kỷ Sầm An đứng thẳng, tách ra, Nam Ca không cho Kỷ Sầm An lùi lại, nắm chặt áo bệnh nhân, kéo người này về hướng mình.

Sức khá nhẹ, nhưng cũng đủ để giữ được Kỷ Sầm An.

Đi đến bên vách tường, trốn vào trong góc, cả hai vừa quang minh chính đại vừa vụn trộm.

Phòng bệnh không phải là nơi riêng tư, nụ hôn ấy khiến tim họ càng loạn nhịp hơn.

.

Một cánh cửa đứng nằm ngang, luôn đóng kín.

Cách đó mấy mét, Thiệu Dư Bạch đứng dựa vào tường, cô đã đến được nửa tiếng, nhưng đứng đó hồi lâu không đi vào phòng bệnh.

Như đoán được bên trong là ai, vì sao phải đóng cửa lại, Thiệu Dư Bạch nhìn về phía đó với vẻ mặt khó tả.

Lúc cô đến, thực ra phòng bệnh mở cửa, nhưng hai người bên trong không nhìn thấy cô, sau khi cửa đóng lại họ cũng không để ý.

Chân cô cắm rễ xuống đất, không thể di chuyển dù chỉ một bước.

Trên mặt Thiệu Dư Bạch mang theo vẻ cô đơn, cùng với sự chán nản khó tả, nghiến chặt răng, ánh mắt dâng trào như thuỷ triều.

Nhưng cho dù trái tim có bị đảo lộn, vẫn không vui, thì cũng chỉ dừng lại ở đây.

Nhiều nhất, ở cấp độ này, dù có khó chịu đến đâu, cũng sẽ không lao vào đòi hỏi điều không thú vị.

Đã đến thế thì cũng cần phải giữ thể diện.

Không phải loại người như vậy. Cả đời không bao giờ có thể làm được chuyện như vậy.

Lòng kiêu ngạo trong lòng gây phiền toái, siết chặt tay thành nắm đấm chịu đựng, Thiệu Dư Bạch vẫn quay mặt đi, không nhìn sang bên đó.

Cố nén sự tức giận của mình, Thiệu Dư Bạch bước đi, đi về phía cầu thang mà không quay đầu lại, cũng không có ý định đi vào nhìn xem.

—Vốn là đến đây để thăm bệnh nhân, hiển nhiên là bỏ hết công việc mà chạy đến, nhưng lại vô cớ mà từ bỏ.

Gặp một bác sĩ quen thuộc ở tầng trệt, là người đã điều trị cho Kỷ Sầm An.

Bác sĩ biết Thiệu Dư Bạch, nhiệt tình hỏi thăm, khách sáo chào hỏi.

Thiệu Dư Bạch không còn nhiệt tình như ngày thường, không muốn giao tiếp với người ngoài.

Đặc biệt là khi bác sĩ nhắc đến Kỷ Sầm An, cho rằng cô đến đây vì bệnh nhân, còn vô tình nhắc đến Nam Ca, Thiệu Dư Bạch quay đầu lại liếc nhìn, nhưng rốt cuộc cũng không ở lại, nói mấy câu cho xong rồi đi.

Một chiếc ô tô đỗ bên ngoài bệnh viện, bên trong có một vị trông khá giống Thiệu Dư Bạch.

Cúi người ngồi vào, Thiệu Dư Bạch gọi người đó là "Mẹ".

Vị kia sang trọng, quý phái. Nghe tiếng thì nghiêng đầu nhìn quan sát Thiệu Dư Bạch, cũng không có hứng thú hỏi Thiệu Dư Bạch đến bệnh viện thăm ai, nói: "Đêm nay chúng ta bay về Trung Quốc, tài xế sẽ đưa con về chỗ ở."

Thiệu Dư Bạch không nói gì.

Không đồng ý, không phản đối.

Mẹ Thiệu nhẹ nhàng vỗ vỗ con gái: "Lớn rồi, đừng để người nhà lúc nào cũng phải lo lắng cho con."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro