Chương 128

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đại diện thương hiệu gửi thiệp mời là một người quen cũ của cả hai người, là sư phụ của Nam Ca, là một người phụ nữ người Pháp có phong cách độc đáo, lúc trước Kỷ Sầm An từng gặp qua mấy lần.

Người này hy vọng Nam Ca có thể tham gia sự kiến lần này, gọi điện thoại năm lần bảy lượt, năm ngoái cũng có liên lạc, năm nay lại tiếp tục gọi, thiếu điều tự mình tới cửa trói Nam Ca rồi mang sang đó.

Nam Ca ban đầu từ chối vì quá bận công việc nhưng cô đã thay đổi quyết định trong cuộc điện thoại ngày hôm qua và đồng ý tham dự.

---Một quyết định được đưa ra trong lúc nhất thời nhưng không phải là quyết định một phút xúc động.

Kể từ khi tiếp quản công ty Ngải Thêm, Nam Ca về cơ bản đã từ bỏ lĩnh vực thiết kế thời trang, những năm gần đây dần dần rời xa lĩnh vực này, nhưng giờ đây khi đám người Bùi Thiệu Dương và nhà họ Kỷ đã được giải quyết, cục diện không thay đổi, một số gánh nặng có thể gỡ xuống.

Suy cho cùng chưa bao giờ định từ bỏ công việc mà bản thân muốn, bây giờ vấn đề nan giải đã được giải quyết, tiền cũng đã tích luỹ đủ, đến lúc bản thân nên xả hơi.

Nghe được ý tử sây xa trong lời nói của Nam Ca, Kỷ Sầm An hơi hé miệng, nhất thời không thể đáp lại.

Không tiếp lời được, không ngờ được tình huống này.

Nhưng Nam Ca lại khá bình tĩnh và dịu dàng, lại nói: "Lần này chỉ xuất hiện với tư cách là khách mời, sau khi kết thúc show sẽ ở lại thêm hai ba ngày."

Kỷ Sầm An ngập ngừng: "Bên này đã sắp xếp ổn hết chưa?"

"Vẫn chưa, không vội." Nam Ca trả lời, sau khi ký xong hợp đồng, sắp xếp lại rồi đặt lên đống hồ sơ khác: "Qua mấy ngày nữa sắp xếp lại lịch làm việc."

Kỷ Sầm An gật đầu: "Cũng được."

Nam Ca nói: "Chị định qua đó trước mấy ngày, trước tiên đến hỏi thăm sư phụ, sau đó gặp mấy người bạn."

Kỷ Sầm An đối với việc này cũng không có bày tỏ ý kiến ​​gì chứ đừng nói là đưa ra bất kỳ lời tham khảo thích hợp nào, Kỷ Sầm An vẫn im lặng, không có gì để nói.

Nam Ca không giải thích thêm, như thể việc sắp làm chỉ là chuyện bình thường, không có gì to tát.

Điềm đạm hơn bất cứ ai.

Đặt máy tính xuống, Kỷ Sầm An nhìn về phía cô với vẻ mặt phức tạp.

"Ba...bốn năm trước, họ đã mời chị, nhưng lần đó không mời chị làm khách mời trong chương trình mà mời chị và phòng làm việc gia nhập vào thương hiệu của họ." Nam Ca dựa lưng vào ghế, hé môi chậm rãi nói, "Chị do dự cho nên tìm giáo viên giúp đỡ."

Cũng chính là lần đến Giang Hoài.

Đó là lý do tại sao rời thành phố Z vào thời điểm đó, rời nơi này đến một nơi đặc biệt khác.

Những lời này trước đây chưa từng được nhắc đến, giờ là lần đầu được nhắc đến.

"Vốn dĩ lúc đó đã quyết định sẽ dời phòng làm việc sang Pháp.... Sau đó thì không có thời gian, kế hoạch gián đoạn." Nam Ca ngước mắt lên và nhẹ nhàng nói.

Kỷ Sầm An nói: "Bởi vì việc của em."

Nam Ca: "Không hoàn toàn."

Kỷ Sầm An: "Còn gì nữa?"

Cũng đặt bút xuống, Nam Ca dừng lại một chút rồi trả lời: "Không nói ra được, chẳng qua đột nhiên không muốn rời đi."

Kỷ Sầm An lại im lặng, hồi lâu không nói gì.

Nam Ca kể lại một số chi tiết, rất thẳng thắn.

Ví dụ như nhà họ Nam lúc đó hối thúc không ngừng, lão phu nhân và ba Nam đều cho rằng cô nên sớm kết hôn lập gia đình, nghĩ cô đã tới tuổi, có thể càng sớm càng tốt.

Còn nữa, năm đó lão phu nhân bệnh nặng, suýt phải nhập viện.

Tóm lại, có rất nhiều chuyện đã xảy ra mà Kỷ Sầm An không biết.

Hai người lúc đó không nói những chuyện này, Nam Ca cũng không muốn nhắc tới, Kỷ Sầm An cũng không bao giờ hỏi, hai người chỉ duy trì giao tiếp thân thể, không nhắc đến chuyện gia đình cũng như cuộc sống riêng tư của nhau.

Đầu ngón tay cô gõ nhẹ vào mép ghế sofa, vô tình chạm vào nó hai lần.

Kỷ Sầm An nghiêng người về phía cô, cổ họng hơi trượt xuống, sau đó nói: "Sau này thì sao, tiếp tục làm bên kia?"

Nam Ca không trả lời trực tiếp mà chỉ nói: "Đầu tháng chị đi qua đó, xong việc sẽ về."

Không cần nói rõ hơn, ý đồ đã rõ ràng rồi.

Kỷ Sầm An có thể hiểu được, nói thế đã đủ hiểu rồi.

Sau khi tất cả hồ sơ đã được xử lý, vai trò của Nam Ca kết thúc tại đây, không kiên trì tiếp nữa.

Thu dọn đồ đạc trên bàn, sắp xếp thành một đống, báo cho trợ lý nam đến Bắc Uyển lấy.

Về phần công ty Ngải Thêm và phòng làm việc, sắp tới sẽ bắt đầu chuyển giao, không gấp.

Việc nhận bàn giao đoán chừng phải tốn hai ba tháng mới xong, chậm rãi làm. Dù sao không phải dùng miệng là xong được, cần phải giải quyết phía nhà đầu tư. Nam Ca đã quyết định thì sẽ không thu hồi, cô thông báo cho Kỷ Sầm An trước, sau đó thì nghĩ ra cách khác.

Không đợi Kỷ Sầm An trả lời, Nam Ca lấy ra một hợp đồng khác và sảng khoái đặt nó lên bàn. Cô rất thẳng thắn nói thẳng: "Lát có rảnh thì xem rồi ký tên đi."

Kỷ Sầm An nhướng mi nhìn mà không nói một lời.

Nam Ca nói: "Trước tuần sau đưa chị.

Dì Dương đi lên một lần, mang đồ uống lên cho các cô.

Nhường chỗ cho Kỷ Sầm An ở một mình, Nam Ca kiên nhẫn bình tĩnh để người này một mình suy nghĩ.

Kỷ Sầm An ngồi đó, từ đầu đến cuối bất động, không động đến trà dì Dương mang đến, cũng không cầm hợp đồng lên xem.

Không có biểu hiện gì, nghĩ mãi cũng không ra.

Lát sau trợ lý nam đến, nhưng cũng không ở lại lâu, chỉ lấy đồ rồi quay lại công ty.

Tầng 3 trong căn biệt thự có sự thay đổi, vẫn là bố trí trước kia, nhưng có một số đồ vật vốn dĩ bị phủi bụi giờ đã được làm sạch, giấy bút đã lâu không sử dụng giờ đây lại thấy ánh mặt trời, hàng loạt máy móc mới cũng được đưa đến.

Triệu Khải Hoành ra vào chỉ đạo, tìm người chuyển một số thiết bị Nam Ca cần, người này còn nhọc lòng hơn cả chính chủ.

Ngay khi những tấm rèm nặng nề được kéo ra, ánh nắng chiều tà chiếu vào thông qua ô kính cửa sổ, màu vàng rực rỡ tràn ngập toàn bộ tầng ba.

Hoàng hôn buông xuống trên tờ giấy trắng, đồng thời vẽ một đường xéo trên tường.

Kỷ Sầm An buổi tối mới rời tầng 2 đi lên đó.

Không đi vào trong, chỉ đứng ở hành lang.

......

Hai người qua đêm ở lầu 3, Nam Ca ở trên đó đợi, sau đó Kỷ Sầm An đi vào.

Trên lầu lúc nửa đêm rất yên tĩnh, độ ẩm khá nặng.

Cửa sổ mở rộng, đón gió mát.

Tờ giấy trắng rơi xuống sàn, một số dụng cụ vương vãi khắp nơi.

Nam Ca gác cằm lên vai Kỷ Sầm An, vòng tay qua sau lưng người này.

Bàn ghế phía dưới kêu cọt kẹt, chiếc bàn nhỏ chân cao không chịu nổi sức nặng, Kỷ Sầm An đành phải ôm Nam Ca vào lòng, dùng một tay đỡ lên.

Cắn môi Nam Ca, Kỷ Sầm An nghiêm túc nói: "Công ty là tâm huyết của chị."

Nam Ca nắm lấy vai cô, khẽ ừ một tiếng kéo dài.

"Vậy thì giữ nó đi." Kỷ Sầm An nói.

Nam Ca nghiêng đầu, chạm mội vào mặt Kỷ Sầm An, không tranh cãi với người này, nhẹ nhàng nói: "Không được."

Kỷ Sầm An lại đẩy cô vào tường, nhưng không để cô ngã xuống đất: "Lý trí chút đi."

Nam Ca rất lý trí, cô hôn lên khoé miệng người này, nhướng đôi lông mày xinh đẹp lên, liếc nhìn màn đêm phong phú bên ngoài.

"Chị mệt...."

Kỷ Sầm An nói: "Có thể nghỉ ngơi một thời gian."

"Ừ."

"Đừng xúc động vậy."

Suýt nữa thì ngã, nhưng lại không có.

Nam Ca bị đối phương kéo lại, được nâng lên cao hơn.

Ôm lấy vai của Kỷ Sầm An, Nam Ca nâng cằm lên, chiếc cổ trắng nõn trông gầy đi trong bóng tối. Cô hoà hoãn lại, ôn nhu nói: "Nghĩ nhiều lần rồi, chính là như vậy."

Kỷ Sầm An siết cô một cái, giống như đang trừng phạt.

"Cân nhắc lại đi."

Lồng ngực phập phồng mấy lần, Nam Ca nhắm mắt lại, bám lấy người này.

......

Cả hai tuỳ ý mà nắm xuống trên chiếc áo tắm dài trải rộng, Nam Ca hôn sau tai đầy mồ hôi của Kỷ Sầm An, nhỏ giọng nói: "Đi gặp đám người Chu Kỳ đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro