Chương 143: Nam Ca 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện ngoài ý muốn kia giống như một cuộn dây không thể cởi ra, mọi chuyện tối hôm đó đều rối tung lên.

Kỷ Sầm An cuối cùng cũng dừng tay, dừng ngay trước mặt Nam Ca.

Toàn bộ hội trường trở nên hỗn loạn, rượu lẫn rác và một mớ hỗn độn.

Nếu bữa tiệc bị phá hoại hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Ông chủ trung niên không thể gánh nổi trách nhiệm, người khác cũng không gánh nổi.

Nam Ca không biết chuyện sẽ được giải quyết như thế nào, cô không ở lại đến cuối cùng, bị cưỡng ép đưa đi.

——Kỷ Sầm An giao cô cho hai người bạn nam đi cùng, bảo bạn đưa cô về.

Mí mắt của người này rũ xuống, bất động, chỉ nói: "Về trước đi."

Nam Ca đứng dậy, nhiệt độ trên đầu ngón tay lạnh ngắt.

Đường về mất nửa giờ, không quá xa.

Một trong hai chàng trai chịu trách nhiệm lái xe, người còn lại ngồi cạnh cô trò chuyện một hồi.

Đây không phải là lần đầu tiên nhóm người này gặp phải chuyện này, cũng biết được làm sao giải quyết hậu quả.

Nam Ca không chú ý đến những gì họ nói, vẫn chưa bình tĩnh lại, tâm trí cũng không ở đây.

Sau khi xuống xe, cuối cùng cô mới nghe lọt được một câu.

Chàng trai mắt một mí trịnh trọng cảnh cáo: "Gần đây đừng đến tìm Sầm An, đừng nhúng tay vào."

Nói xong, đóng cửa xe, bỏ cô lại rồi vội vã quay về trong đêm.

Gió lạnh ngoài đường thổi tới đây thành từng đợt.

Nam Ca đứng dưới gốc cây bên ngã ba đường, để mái tóc gãy rụng dính vào một bên mặt, phần lớn cơ thể tan thành cái bóng dài kéo dài bởi ánh sáng.

Khu dân cư mới nằm ở một nơi hẻo lánh, trời đã khuya, ngoài bảo vệ ngồi trong trạm gác, chỉ có cô đứng bên ngoài, cô đứng một mình ở đó, mặc quần áo mỏng manh, chịu đựng cái lạnh buốt giá.

Nhiệt độ tiếp tục giảm, ngày càng thấp hơn.

Tin tức bắt đầu phát sóng các báo cáo liên quan đến thời tiết, dự đoán sau năm sẽ có một đợt nhiệt độ thấp khác, chưa phải là thời kỳ lạnh nhất, vài ngày tới sẽ còn lạnh hơn.

Nam Ca mơ màng ở nhà suốt hai ngày, không đi đâu cả, thậm chí còn bỏ luôn cả phòng làm việc.

Ở nhà từ sáng đến tối để vẽ bản thảo, không bước chân ra cửa hay đi xuống lầu, cơ bản là cách ly với thế giới bên ngoài.

Giường trong phòng ngủ được trải đầy giấy, trên bàn cà phê trong phòng khách có rất nhiều bản thảo.

Tất cả đều là những bản phác thảo, hoặc những tờ giấy chỉ có vài nét vẽ.

Nam Ca không có việc gì để làm, không tìm được cách là để đánh lạc hướng bản thân.

Kỷ Sầm An lại mất liên lạc, không có chút động tĩnh nào.

Nếu không chờ được tin tức, không thể trực tiếp đến nhà họ Kỷ tìm.

Nam Ca tìm chị Vạn để tìm hiểu nội tình, hỏi gia đình họ Kỷ.

Chị Vạn nghe hỏi thế, dù cũng biết nội tình nhưng không kể chi tiết cho Nam Ca mà chỉ an ủi: "Chuyện đã giải quyết từ lâu rồi, không phải chuyện gì to tát đâu."

Nam Ca ngập ngừng hỏi: "Cô ấy có liên lạc với mọi người không?"

"Tiểu Kỷ có chừng có mực, yên tâm đi." Chị Vạn vẫn không tiết lộ, như muốn giấu điều đó, "Gia đình em ấy chỉ hơi nghiêm khắc thôi, chủ tịch Kỷ ngày thường khá nghiêm khắc với em ấy, nhưng mà không sao đâu, đợi khi cơn bão này qua đi là ổn rồi."

Chỉ nói ngắn gọn vài lời, không nói nhiều thêm.

Chuyện này không can thiệp vào là tốt nhất, cũng là một hình thức trá hình để khuyên Nam Ca đừng gây cản trở.

Sau khi cúp điện thoại, Nam Ca co chân ngồi trên ghế sofa, nhìn xuống màn hình điện thoại, nhìn chằm chằm vào nó suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lại đặt nó xuống.

Lúc này đã là kỳ nghỉ đông, trường học đã đóng cửa, khuôn viên Đại học Bách khoa trống rỗng.

Nam Ca lái xe đến đó, đi dạo quanh tòa nhà của của Khoa Máy tính hai lần.

Hàng năm vào thời điểm này, học sinh ở lại trường, một số không về nhà mà đón năm mới ở trường.

Vẫn còn người trong tòa nhà, thỉnh thoảng thấy sinh viên và giảng viên ngồi cùng nhau để làm đề án.

Nam Ca đã gặp một giảng viên của Khoa Máy tính đã từng gặp ở tiệc trà, là giảng viên của Kỷ Sầm An.

Chu Kỳ cũng ở đó.

Nhưng Nam Ca lúc đó không biết A Kỳ, hai bên cũng chưa từng gặp nhau trước đây.

Thật ra thì A Kỳ biết cô là ai, liếc mắt nhìn một cái là biết.

Có vẻ như đã biết và đoán được tại sao cô lại đến đây.

Giảng viên trò chuyện với Nam Ca một lúc, tưởng đâu cô đến đây vì chuyện gì đó hoặc để tìm Từ Hành Giản.

Nam Ca lắc đầu nói: "Không có, chỉ tình cờ lái xe ngang qua rồi đi dạo thôi."

Giảng viên cho là thật, nên mời cô vào.

Nam Ca đồng ý rồi cảm ơn.

A Kỳ đợi giảng viên đi rồi mới nhìn sang đây, vươn cổ, tắt máy tính và hỏi: "Cô đến tìm lão đại... Sầm An à?"

Nam Ca lúc này mới nhìn lại, nhận thấy sự hiện diện của A Kỳ.

Không phủ nhận, cô ngước đôi mắt xinh đẹp lên nhìn chàng trai xa lạ này.

A Kỳ đi thẳng vào vấn đề nói, "Hôm nay cô ấy không ở đây, cả tuần nay cũng chưa tới."

Nam Ca hỏi: "Cô ấy đi đâu vậy?"

A Kỳ nói thật: "Ở nhà, ba mẹ cô ấy đã nhốt cô ấy, gần đây cô ấy không thể ra ngoài."

Ngẩn ngơ hồi lâu, Nam Ca há ra đôi môi đỏ mọng, chữ nghẹn lại trong cổ họng.

Muốn hỏi tình hình của người nào đó, thế nhưng không biết hỏi thế nào.

A Kỳ hỏi: "Cô có phải là cô Nam không?"

Nam Ca gật đầu: "Ừ, phải."

A Kỳ chủ động giới thiệu về mình: "Tôi là đồng đội của cô ấy, là người cùng làm dự án trong nhóm, đồng thời cũng là tiền bối của cô ấy".

Hai người xa lạ trò chuyện vài câu, A Kỳ nói rất nhiều, không đề phòng cảnh giác gì mà kể cho Nam Ca nghe tất cả những chi tiết mà cậu ta biết.

Cậu ta có đến nhà họ Kỷ, hai ngày trước đi qua đó, biết rõ chuyện bên đó.

Nam Ca siết chặt tay, do dự một lúc rồi nhẹ nhàng hỏi: "Bây giờ cô ấy thế nào rồi?"

"Cũng còn được, coi như cũng ổn." A Kỳ nói: "Người thì không sao, chắc đợi ba mẹ nguôi giận thì có thể được thả."

Giảng viên ra ngoài khoảng mười phút, khi bước vào thì họ đã trò chuyện gần xong.

A Kỳ rất quan tâm đến Nam Ca, nhìn cô như vật hiếm lạ, không coi cô là người ngoài. Nam Ca không hỏi tại sao cậu ta lại biết cô, bản thân tự hiểu rõ, không cần phải hỏi.

Có những sinh viên khác trong văn phòng, đây không phải là nơi để trò chuyện.

Nam Ca không ở đây lâu, làm phiền việc của người khác. Cô rời đi, không còn lo lắng nữa.

Đợi đến thứ Hai, cô lại đến đây, khi nào có thời gian lại lượn lờ.

Mời A Kỳ và những người khác uống cà phê, chỉ là cái cớ để ghé qua.

A Kỳ nói: "Lão đại vẫn chưa ra được, chưa đến lúc."

Nam Ca trả lời: "Tôi không tìm cô ấy."

A Kỳ "A" một tiếng, lại nói: "Hôm qua, tôi có đến gặp cô ấy, có kể cho cô ấy nghe về cô."

Nhìn xuống mặt đất đầy bụi, Nam Ca không trả lời, đưa ly cà phê nóng trong tay lên nhấp một ngụm.

A Kỳ nói tiếp: "Lão đại có hỏi cô."

Khi đợt lạnh tiếp theo ập đến thành phố Z, vào cuối tháng 12 âm lịch, chớp mắt sẽ là Tết Nguyên đán.

Không khí năm mới trên đường phố năm nay rất nồng nàn, khắp nơi đều có đèn lồng và ánh đèn nhiều màu sắc, ngọn cây và cành cây được bao phủ bởi những dải ruy băng màu đỏ.

Phòng làm việc đóng cửa nửa tháng, nam Ca cho nhân viên nghỉ phép có lương, cô cũng cho bản thân nghỉ ngơi một thời gian.

Tết Nguyên Đán, Nam Ca không về nhà cũ, không giống như những năm trước, khăng khăng về nhà kiếm chuyện mới được. Cô về nhà cũ ở lại 2 ngày một đêm, sau đêm giao thừa Tết Âm Lịch thì đi về lại căn nhà thuê.

Ngày mùng 2 Tết, tuyết lại rơi, tuyết trắng bay bay cả ngày, từ trưa đến tối.

Nam Ca đến nhà một người bạn để liên hoan, đếm tối, đi mua sắm với mọi người, đợi đi khi tuyết ngừng thì mới về.

Hai nơi rất gần, có thể đi bộ.

Đến bên ngoài khu dân cứ, từ xa đã thấy bóng dáng cao gầy đứng chờ ở bên ngoài.

Giống như đã chờ từ lâu.

Ban đêm trời lạnh rét, Kỷ Sầm An mặc rất ít, chỉ mặc một chiếc áo khoác dài màu đen và không có đồ giữ ấm nào khác.

Giống như là vội vàng đi ra ngoài, không có thời gian lo này lo kia.

Người này đứng lẻ loi ở một nơi dễ thấy dưới ánh đèn, vẻ mặt bình tĩnh, chỉ cần Nam Ca đến gần là có thể nhìn thấy ngay.

Nam Ca giật mình đứng yên tại chỗ, dừng bước chân lại.

Kỷ Sầm An đút hai tay vào túi quần, khóe miệng có một vết thương, vẻ mặt có chút chật vật. Người này trước tiên đến gần Nam Ca, cố ý bước hai bước, thu hẹp khoảng cách còn lại, môi bị cái đông giá lạnh làm cho không có chút màu sắc nào, mở miệng nói: "Tối nay có rảnh không?"

Tuyết rơi rơi trên người các cô, tạo thành một lớp mỏng trên vai.

Không nói một lời, Nam Ca cởi chiếc khăn quàng cổ của mình ra, nhón chân quàng cổ cho người này.

Kỷ Sầm An không nhúc nhích, chỉ đứng đó.

Nam Ca nói: "Lại gần một chút."

Mang người đi lên tầng, đưa vào nha, để đối phương ở lại.

Trong nhà ấm áp, dễ chịu hơn ngoài đường - nơi gió lạnh thổi thẳng vào.

Nam Ca rửa sạch vết thương, bôi thuốc cho Kỷ Sầm An.

Không cần phải có những lời nói dư thừa hay giải thích.

Dùng đầu ngón tay chạm vào khóe miệng của người này, ấn nhẹ.

Nam Ca nhẹ nhàng hỏi: "Sao lại bị thế này?"

Kỷ Sầm An nói: "Ba tôi đánh."

"Bởi vì chuyện lần trước?"

"Không phải."

"Ừ."

"Bất đồng ý kiến nên tranh cãi."

Nam Ca: "Còn gì nữa?"

Kỷ Sầm An: "Không nghe ông ấy sắp xếp."

"Ông ấy muốn làm gì?"

"Chỉ vậy thôi. Dù sao cũng chẳng có việc gì để làm cả."

......

Nâng cằm của người này hướng về phía mình, Nam Ca im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng hỏi: "Đau không?"

Kỷ Sầm An ngồi trên thảm, cạnh chân cô: "Còn ổn."

Nhà thuê mới có hai phòng ngủ và một phòng khách, rộng rãi nhưng chỉ có một phòng ngủ, phòng kia là phòng làm việc.

Ghế sofa trong phòng khách không thể dùng để ngủ, không đủ rộng, nằm lên trở người là bị rơi.

Kỷ Sầm An ngủ trong phòng ngủ, ngủ chung giường với Nam Ca, nằm nửa giường.

Giữa giường có một ranh giới vô hình, đêm đó không ai vi phạm quy tắc, chỉ thỉnh thoảng nói chuyện, tán gẫu câu này câu kia.

Kỷ Sầm An hỏi: "Gần đây đang làm gì?"

Nam Ca nói: "Làm việc."

"Trừ công việc."

"Không có."

Kỷ Sầm An: "A Kỳ có đến tìm tôi."

Sau hai giây im lặng, Nam Ca ừ một tiếng.

Đêm năm mới yên bình và tĩnh lặng, thế giới bên ngoài khung cửa sổ lờ mờ ánh sáng cho đến tận bình minh.

Nam Ca ngủ thiếp đi, rất nhanh đã chìm vào trong đó.

Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng chăn cọ nhẹ vào người.

Mối quan hệ của cả hai lại rẽ sang một hướng khác, lại chệch khỏi đường ray và phát triển theo hướng không thể kiểm soát.

Bắt đầu từ lúc này, Kỷ Sầm An dần dần xuất hiện xung quanh Nam Ca như trước đây.

Sau đêm đó, Kỷ Sầm An ở trong nhà thuê thêm một ngày nữa không rời đi.

Nam Ca không đuổi đi, chấp nhận mọi hành vi đối phương làm, ngay cả khi các cô ở trong bếp, Kỷ Sầm An ôm cô từ phía sau, đem đôi môi ẩm ướt in lên gáy cô.

Kỷ Sầm An một tay ôm cô, tay kia chạm vào vai cô, dần dần đi xuống.

Cô buông thả, quay đầu hôn Kỷ Sầm An, nhích lại gần, bằng lòng ngã vào vòng tay của người này.

Cả hai xém chút nữa đã xảy ra chuyện nào đó, nhưng dừng lại ở điểm mấu chốt.

Cả hai đều thiếu kinh nghiệm, hôn xong chỉ ôm nhau không buông.

Kỷ Sầm An tựa vào tai cô, vô cùng dịu dàng: "Nam Ca..."

Cô nắm lấy cổ tay của Kỷ Sầm An, nhắm mắt lại và trả lời: "Tôi ở đây."

Kỷ Sầm An nửa vời nói: "Quay người lại."

Sau đó cô quay lại choàng tay vai Kỷ Sầm An.

Kỷ Sầm An ngẩng mặt lên, xoa xoa hai lần, nhỏ giọng mê hoặc: "Lại gần chút nữa."

Tết năm nay rất khác, rất khác so với những năm trước.

Sau đó, gặp nhau nhiều lần nữa tại căn nhà thuê của Nam Ca.

Cùng nhau qua đêm, làm một số chuyện vốn không nên xảy ra.

Lý trí bị cảm xúc bao phủ, cả hai người đều rơi vào mối quan hệ mơ hồ và phức tạp này.

Nam Ca đắm chìm trong đó, biết mình không nên làm vậy nhưng vẫn không thể thoát ra được.

Họ ngầm hiểu nhau, nhưng không ai nói ra, thường làm những việc vượt quá giới hạn giao tiếp thông thường.

Kỷ Sầm An tới đây càng ngày càng thường xuyên, có khi còn ở lại đây hai ba ngày.

Nam Ca đều cho phép, chấp nhận sự xuất hiện của người này.

Chôn đi "hiềm khích trước đó", bỏ qua những hỗn loạn sang một bên.

Chưa có ai phát hiện ra bí mật ở đây.

Có gì đó phá vỡ xiềng xích, giống như những nụ non xanh non mềm mại vào mùa xuân, dần dần sinh trưởng.

Những ngày đó thật yên bình, mọi rắc rối đều trở nên suôn sẻ.

Nam Ca đã đi đến nhiều nơi khác để tham gia hoạt động và gặp gỡ những người bạn cùng ngành.

Kỷ Sầm An cũng đi theo cô, nhưng thay vì đi cùng chuyến bay với cô, thì hôm sau mới bay qua.

Hai người gặp nhau tại khách sạn do thương hiệu sắp xếp, Kỷ Sầm An bế Nam Ca lên, tắt đèn rồi cả hai ngã xuống giường dung nhập vào trong màn đêm đen tối.

Nam Ca ngẩng đầu lên, ôm Kỷ Sầm An, để Kỷ Sầm An muốn làm gì thì làm.

Đầu xuân trời vẫn còn lạnh, tay chân Nam Ca lạnh buốt, chẳng ấm chút nào.

Kỷ Sầm An giúp cô làm ấm, không hề chê.

Nam Ca rút lui, nói: "Đừng làm loạn."

Kỷ Sầm An không chịu buông ra, đáp: "Đừng cử động."

Nam Ca không thích nghi được.

Kỷ Sầm An vẫn nói như cũ: "Đừng cử động——"

Nằm bên nhau, sưởi ấm cho nhau.

Kỷ Sầm An nằm trên ngực Nam Ca, dưới chăn siết chặt tay cô.

Nam Ca nói: "Ngủ đi."

Kỷ Sầm An ừ một tiếng, nhưng không nghe theo, mà lại nhích lên nữa, không cho cô được yên ổn.

Lúc về, Kỷ Sầm An về trước thay vì về trễ hơn 1 ngày.

Như thể trước đây chưa từng có chuyện gì xảy ra, bề ngoài họ vẫn giữ nguyên cách hòa hợp ban đầu, mọi thứ vẫn không thay đổi.

Nam Ca nhận được nhiều đơn đặt hàng lớn, hoạt động kinh doanh của phòng làm việc phát triển không ngừng, ngày càng tốt hơn.

Cô đi công tác khắp nơi, có khi đi một mình, nhưng đa phần đều đi với đoàn đội.

Kỷ Sầm An cũng đi theo hai lần, một lần ở Anh và một lần ở thành phố Giang.

Thời tiết lúc đó vẫn chưa đủ ấm nên ra ngoài phải mặc áo khoác.

Nếu có đoàn đội ở đây, hai người sẽ không ở dưới mắt người quen mà gặp nhau, mà tìm nơi riêng để gặp mặt.

Nam Ca sẽ mua cà phê cho Kỷ Sầm An, một ly riêng chỉ giành cho Kỷ Sầm An.

Lần nào cũng là một ly Americano, chưa lần nào đổi.

Cả hai đều thích vị này, khẩu vị giống nhau.

Sau khi uống cà phê xong, Kỷ Sầm An sẽ thân mật với cô, cùng cô nếm vị đắng.

Đôi khi Kỷ Sầm An dùng nhiều lý do khác nhau để tìm cô, tham dự một bữa tiệc nào đó, đi đâu đó gặp ai đó.

Có mấy lần có Thiệu Dư Bạch đi cùng, còn có A Kỳ và những người bạn khác của Kỷ Sầm An.

Thái độ của Thiệu Dư Bạch vẫn thế, vẫn không thích Nam Ca.

Những người bạn đó đối xử với Nam Ca không tốt cũng không tệ, không dành cho cô sự đối xử đặc biệt nhưng cũng không làm cô xấu hổ.

Chỉ là trong một bữa tối từ thiện, Thiệu Dư Bạch tựa hồ đã nhận ra điều gì đó, đột nhiên gọi Nam Ca lại, không hiểu hỏi: "Hai ngày trước, An An có đến gặp cô không?"

Nam Ca quay đầu lại nhìn Thiệu Dư Bạch, thay vì trực tiếp trả lời mà hỏi: "Thiệu tổng có việc gì sao?"

Thiệu Dư Bạch không trả lời cô, chỉ quan tâm đến sự thật.

Hoặc là có hoặc là không.

Nam Ca giữ im lặng, đến cuối cùng vẫn không nói ra.

——Đúng là Kỷ Sầm An đến chỗ cô, vẫn là trong căn nhà thuê, hai ngày trước cô cảm thấy không khoẻ, cảm lạnh sốt nhẹ.

Nhưng đó là quyền riêng tư của các cô, không có lý do gì để người ngoài biết được.

Không tìm được đáp án, sắc mặt Thiệu Dư Bạch tái nhợt, đã đoán được sự thật.

Nam Ca không quan tâm đến cảm xúc của Thiệu Dư Bạch, không thèm để ý.

Cũng chính đêm đó, Kỷ Sầm An và Thiệu Dư Bạch gây gỗ với nhau, rất quyết liệt.

Nam Ca không biết, phải rất lâu sau cô mới biết được từ A Kỳ, thực ra hai ngày trước là sinh nhật của Thiệu Dư Bạch, nhưng Kỷ Sầm An đã rời đi giữa chừng, bỏ lỡ thời khắc quan trọng nhất.

Trong hai mươi năm qua, mỗi dịp sinh nhật của Thiệu Dư Bạch, kể cả khi còn rất nhỏ, đều có Kỷ Sầm An tham dự, nhưng đây là ngoại lệ duy nhất.

Kỷ Sầm An bỏ lại Thiệu Dư Bạch, cũng không đưa ra lý do buộc phải đi, đến lấy cớ cũng lười, trực tiếp nói với Thiệu Dư Bạch, "Có việc", rồi cứ thế lên xe đi mà không ngoảnh lại.

Thiệu Dư Bạch có khuất tất trong lòng, cho nên rất để ý rốt cuộc tại sao Kỷ Sầm An lại đi. Sau khi loại trừ rất nhiều khả năng, Thiệu Dư Bạch nhìn chằm chằm vào Nam Ca, vô cùng chắc chắn Kỷ Sầm An ở chỗ Nam Ca.

Nam Ca không có cách nào can thiệp vào vấn đề giữa hai người bạn, không có lập trường cũng không có tư cách.

A Kỳ nói, Kỷ Sầm An và Thiệu Dư Bạch đang mâu thuẫn, nếu không thể hòa giải, có khi sẽ nghỉ chơi với nhau.

Nam Ca vẫn bất lực, không thể giúp Kỷ Sầm An đưa ra quyết định.

Kỷ Sầm An chưa bao giờ đề cập đến chuyện này trước mặt Nam Ca, không muốn cô biết, còn có những lý do khác.

Dù sao hai người đó đã là bạn bè nhiều năm như vậy, tình bạn của bọn họ vẫn còn đó, Kỷ Sầm An vẫn hy vọng có thể nói chuyện vui vẻ với Thiệu Dư Bạch.

Chuyện hai người đó thế nào, Nam Ca cũng không rõ, cũng không quan tâm chút nào.

Nam Ca còn có những việc khác phải giải quyết, bao gồm công việc, các mối quan hệ, gia đình... Ba Nam vẫn hay là mấy chuyện đáng ghét, mãi không chịu dừng lại.

Mẹ Nam lại vào bệnh viện, một ngày nọ bà cảm thấy rất khó chịu nên Từ Hành Giản đưa bà đến bệnh viện.

Khi Nam Ca chạy tới thì kết quả kiểm tra đã có sẵn.

Đó chỉ là báo động giả thôi, không có gì nghiêm trọng cả.

Để bày tỏ lòng biết ơn, lão phu nhân đã chủ động mời Từ Hành Giản một bữa tối, bảo Nam Ca về nhà.

Đối với một người đã giúp đỡ việc như thế, Nam Ca là con gái trong nhà, vẫn phải hành động như lẽ ra phải có, ít nhất là nói lời cảm ơn trực tiếp.

Bữa tối cảm ơn được sắp xếp vào thứ Tư, hai ngày trước khi Nam Ca đi công tác.

Trong trí nhớ của Nam Ca, cô và Kỷ Sầm An hình như đã cãi nhau vì bữa tối này.

Kỷ Sầm An rất quan tâm đến thân phận của Từ Hành Giản, cho rằng anh ta có ý đồ xấu.

---Đó không phải là lần đầu tiên họ xảy ra tranh chấp.

Trên thực tế, ngay từ đầu họ chưa bao giờ hoàn toàn cúi đầu trước nhau.

Đặc biệt là sau khi Thiệu Vũ Bạch mơ hồ lộ ra vài ý nghĩ, Nam Ca cũng nhạy cảm nhận ra, hai người đã không còn bình tĩnh như lúc đầu nữa.

Chỉ là sau này trải qua nhiều chuyện như vậy, Nam Ca không nhớ hết được cuộc cãi vã giữa họ, cô đã quên gần hết, chỉ nhớ được một số chuyện tương đối dễ chịu trong tiềm thức, từ đó quên đi những khó chịu và mâu thuẫn từng có.

Lại một ngày trời nhiều mây, xám xịt, không có nắng từ sáng.

Chỉ đến khi Nam Ca đang thu dọn hành lý, cô mới nhận ra những giấy tờ cần thiết cho chuyến công tác đã bị thất lạc, không tìm thấy.

Kỷ Sầm An gọi điện, nói đồ đạc ở đằng kia, bảo cô đi lấy.

Nam Ca vốn muốn trợ lý của mình qua đi lấy, nhưng giọng nói của Kỷ Sầm An nghe có vẻ yếu ớt, rõ ràng là bị bệnh.

Do dự một lúc, cô quyết định tự mình lái xe tới đó, qua xem thế nào.

Có lẽ do xui xẻo nên đêm đó trời mưa to.

——Nam Ca ở lại đó, cũng là lần đầu có phát sinh quan hệ thật sự với Kỷ Sầm An.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro