Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiệt độ cơ thể hơi nóng, cái ôm quá mức ấm áp, cảm giác quen thuộc khắc sâu tận xương tuỷ... Là Kỷ Sầm An.

Thanh âm hơi khàn rơi vào bên tai, nghe được đối phương cố ý đè nén giọng, Nam Ca sửng sốt một hồi, không nghĩ tới là người này.

Theo kế hoạch ban đầu, Kỷ Sầm An nên ngồi trong xe trở lại thành phố vào lúc này, sẽ về đến Bắc Uyển sau nửa tiếng nữa, thay vì xuất hiện ở đây giờ này, còn lạ kỳ bắt giữ Nam Ca, giống như kẻ thù đến mai phục để trả thù.

Đây không phải là nơi Kỷ Sầm An có thể ở lâu, ít nhất là vào tối nay không thể, trong sơn trang có nhiều tai mắt như thế, bất cứ lúc nào cũng có thể bị phát hiện.

Trên tầng ba, không chỉ có Nam Ca ở, mà còn có lão phu nhân và Nam Tỉ Bình.

Quá liều lĩnh vô trách nhiệm, cũng quá nguy hiểm.

Tim Nam Ca đột nhiên thắt lại, giống như chiếc vỏ rỗng đột nhiên bị xì hơi do chênh lệch áp suất quá mức. Sau khi nhận ra đó là ai, cô càng phản ứng mạnh hơn, miệng không lên tiếng nhưng mà dùng rất nhiều sức, cố gắng hết sức lật người lại đối mặt với Kỷ Sầm An.

Mang theo vẻ khó mà tin được.

Thư ký Tưởng đã báo cáo cho Triệu Khải Hoành ngay khi cô ấy đưa Kỷ Sầm An lên xe, Triệu Khải Hoành cũng tự xác nhận, giữa chừng còn liên hệ tài xế lái xe, sau đó mới báo cáo lại cho Nam Ca, nhiều lần đảm bảo là Kỷ Sầm An đã an toàn rời khỏi sơn trang. Nào ngờ Kỷ Sầm An lại quay lại, lừa mọi người rồi âm thầm quay lại chui vào căn phòng này.

Hai người quấn lấy nhau, một trên một dưới.

Kỷ Sầm An đặt tay lên môi Nam Ca, nói, "Đừng cử động, đừng cử động—"

Cả người Nam Ca vẫn còm đắm chìm trong cảnh tượng vừa rồi, miễn cưỡng lắm mới bình tĩnh lại được, vẻ mặt khá phức tạp, trực tiếp hỏi: "Không phải em đi rồi à, sao lại ở đây?"

Quỳ gối giữa hai chân người kia, một lần nữa khống chế người bên dưới, Kỷ Sầm An thấp giọng nói tiếp: "Tôi không đi, nửa đường quay lại."

Nam Ca cau mày, mặc dù hiệu quả cách âm trong phòng rất tốt, nhưng cô cũng không dám gây ra tiếng động nào, có giãy giụa cũng vô ích, ngược lại nắm lấy tay Kỷ Sầm An, lại hỏi: "Tiểu Quách đâu?"

Là tài xế lái xe, thanh niên mới ngoài hai mươi.

"Đi rồi."

"Cậu ta thả em xuống xe?"

Kỷ Sầm An nói: "Không phải, là tôi bảo cậu ta quay lại."

Nam Ca không tin: "Một tiếng trước, các người còn ở trên đường."

"Ừ, thì lúc đó là thế."

"Nói cho rõ đi, sao lại thế này?"

Kỷ Sầm An không có nói thật, mà là nói: "Không có gì hết, quay lại nhìn xem chút, đêm nay không muốn rời đi."

Đối mặt người này liều lĩnh, Nam Ca tựa hồ có chút tức giận, ngữ khí rất nặng nề: "Cho nên em cứ như vậy xông vào?"

"Đâu có xông vào đâu, đi từ phía sau vào mà." Kỷ Sầm An giải thích, "Có né mấy người ở phía trước, không có ai phát hiện, yên tâm đi."

Thật sự khó mà nắm bắt được thay đổi của người này, Nam Ca không khỏi tức giận, nhưng cũng chưa bùng phát ngay lập tức, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói: "Đã nói trước với em rồi, em không thể ở lại đây, nhất định phải rời đi sau khi gặp mặt, em muốn làm gì đây hả?"

"Không làm gì hết."

"Kỷ Sầm An!"

Bầu không khí không mấy tốt đẹp, vừa gặp đã cãi nhau.

Mặc dù, Nam Ca tỏ ra điềm tĩnh, vẫn là cái biểu cảm ngày thường khi gặp người, nhưng mà bây giờ trong lòng vô cùng tức giận.

Hành vi hiện tại của Kỷ Sầm An thật thiếu suy nghĩ, không theo kế hoạch ban đầu mà làm, khăng khăng phá vỡ bố cục ban đầu, rõ ràng đang làm càn, chính là bị cái tình tiết đính hôn tối hôm nay làm cho mất khôn.

Nam Ca hiểu bản tính của người này, biết tại sao Kỷ Sầm An quay lại, nhưng mà thật không ngờ có thể làm đến mức thế này, không màng đến hậu quả, để cảm tính chi phối.

Cố chấp hơn mấy năm trước nhiều, trước kia còn biết điều, biết cái gì nên cái gì không, bây giờ thì liều lĩnh, tính cực đoan trên người ngày càng nặng.

Kỷ Sầm An vẫn nhất quyết: "Hôm nay, không muốn xuống núi."

Mạnh mẽ rút cánh tay của ra, Nam Ca đẩy vai Kỷ Sầm An, nói: "Em không nghe hiểu tiếng người phải không, ai cho phép em quay lại?"

Biết bản thân làm sai, Kỷ Sầm An không thanh minh, để mặc người bên dưới giáo huấn, một lát sau mới nắm lấy cằm Nam Ca, để gương mặt kia trực diện với mặt mình, giống như đang không biết Nam Ca tức giận vậy, còn nói: "Mấy người nhà họ Từ không ai đi hết, những người khác còn ở."

Nam Ca quay mặt đi: "Họ là khách, lão phu nhân muốn giữ lại."

"Từ Hành Giản cũng tính à?" Kỷ Sầm An hỏi, nhất quyết muốn quay gương mặt kia đối diện với mình, sau đó cúi người xuống một chút, suýt chút nữa chạm vào khóe miệng, "Anh ta ở đâu, bên cạnh, hay dưới lầu?"

Nam Ca không trả lời, không có hứng.

Chuyện này có nói cũng không rõ, không cần phải làm rõ.

Kỷ Sầm An rất hăng say, hơi nóng trong mũi nhè nhẹ, hàm răng lại đóng mở, hô hấp trở nên có chút gấp gáp.

"Anh ta cũng ở tầng ba." Kỷ Sầm An chắc chắn, có thể đoán được điều đó từ phản ứng của Nam Ca.

Cơ thể giống như bị đóng đinh ở trên giường, không thể động đậy, hơi thở của Nam Ca cũng có chút không ổn định. Cô thật sự rất tức giận, lúc bị người này giam cầm ở tầng dưới, cô còn có thể giữ vững lý trí, luôn kiềm chế và bình tĩnh xử lý, nhưng bây giờ thì không thể, đã từng có lúc bị Kỷ Sầm An áp chế, không giữ được bình tĩnh nữa, theo sau là một loại cảm xúc đã bị kìm nén trong một thời gian dài.

Đã lâu rồi không như vậy, chỉ có lúc trước mới như thế

Xuyên qua bóng đêm mờ mịt, Nam Ca nhìn chằm chằm vào mặt Kỷ Sầm An: "Tránh xa tôi ra, dậy đi!"

Đối phương giống kẻ điếc, không hề nghe thấy, lại nắm chặt hai tay cô, đặt lên đỉnh đầu.

"Đi xuống."

Kỷ Sầm An nói, "Tôi sẽ ở lại đây đêm nay."

Hai người bị giam cầm ở trên giường mềm mại, thân thể áp sát vào nhau, lúc giãy giụa vặn vẹo, thân thể cọ xát với chăn bông, phát ra tiếng sột soạt khe khẽ.

Lối đi ngoài cửa vẫn có người, thỉnh thoảng có nhân viên đi qua, thỉnh thoảng lại có những vị khách khác đi lên.

Sau khi tiệc tàn, một số khách mời vẫn muốn tụ tập riêng, có thời gian rảnh tán gẫu sẽ lại nói chuyện với chủ nhà, nói mấy chuyện linh tinh.

Cách một bức tường dày, từ bên trong không thể nhìn thấy bên ngoài và những người đi ngang qua không biết chuyện gì đã xảy ra trong phòng. Một nhân viên vừa từ phòng lão phu nhân đi ra, tức là phòng đối diện, bưng lên một ly nước ấm cho lão phu nhân, sau khi ra khỏi phòng, nhân viên này không để ý đến chuyện bên trong căn phòng này.

Căn phòng tối om, nên có thể đoán rằng Nam Ca đã nghỉ ngơi.

Sau một ngày bận rộn trong bữa tiệc, nghỉ ngơi sớm là điều bình thường, sẽ không ai nghi ngờ gì hết.

Nam Ca mắng Kỷ Sầm An, mắng tính xấu của người này, nhưng mà bản thân nhiều năm dưỡng tính, cho nên lúc tức giận cũng không mắng nặng lời, thậm chỉ chửi thề cũng không.

Không có lực sát thương, nhưng vẫn tốt hơn là không có.

Kỷ Sầm An đã quen, với đây cũng không phải là lần đầu tiên trải qua nó, nghe nhiều đến mức có thể thuộc lòng những gì Nam Ca sẽ mắng, cùng lắm là 'không bình thường' hay 'có vấn đề', tới lui cũng có mấy câu đó.

Đã lâu không nghe, Kỷ Sầm An có chút nhớ nhung, đặc biệt là khi nghe Nam Ca mắng bản thân 'có bệnh', cũng không có chút xúc động nào.

Vốn là do thủ đoạn của chính mình gây ra, đoán trước Nam Ca sẽ có phản ứng gì nên rất bình tĩnh.

Kỷ Sầm An gạt mọi người, tìm lý do để đánh lừa Tiểu Quách đang lái xe, bắt thanh niên đó quay lại, làm như là có chuyện lớn xảy ra, thanh niên kia cho rằng thật sự có chuyện, không nói nhiều lời đã đưa cô về lại, sợ kéo dài thời gian. Kỷ Sầm An bảo thanh niên không cần báo với Triệu Khải Hoành, sau đó kiếm cớ nói dối, Tiểu Quách ngu ngơ tin, đến bây giờ còn chưa biết rõ chuyện.

Dù sao cũng là một người bạn quan trọng của Nam Ca, ngoại trừ Triệu Khải Hoành, những người bên ngoài khác không thể đoán được sự thật.

Nhàm chán lâu ngày, vẫn luôn duy trì ổn định ở chung hoà thuận không bị đối phương làm ảnh hưởng, phảng phất sẽ không bao giờ làm chuyện xúc động, không hề quan tâm, nhưng lần này giống như đã phá tan xiềng xích, công tắc đóng đã được kích hoạt lại.

Có lẽ là do chút tình cảm đê hèn đó gây nên, những ý nghĩ cắm rễ trong sâu thẳm đều bắt đầu trỗi dậy, không thể thoát ra chỉ có thể quẩn quanh trong vòng luẩn quẩn.

Một hồi lâu.

Vẫn là Nam Ca bị đánh bại, cả người bị Kỷ Sầm An ép trên giường, không thể phản kháng.

Cô không phải là đối thủ của một Kỷ Sầm An điên cuồng.

Kỷ Sầm An nhẹ giọng nói: "Tôi ở lại đây, mai sẽ đi xe cùng chị về."

Nam Ca từ chối, hít một hơi: "Tôi phải về nhà cũ, đưa lão phu nhân đến đó."

Kỷ Sầm An thay đổi lời nói: "Vậy thì kêu Triệu Khải Hoành đến đón tôi."

Nam Ca nhấn mạnh: "Đợi lát rồi đi."

Nhưng mà, người nào đó không chịu nghe, cứng đầu vô cùng.

Trang phục mà Nam Ca mặc lần này là một chiếc váy ống, hở vai, không có gì níu giữ, trong lúc các cô giằng co với nhau, chiếc váy tinh xảo đã bị kéo xuống, đợi đến khi Nam Ca ngừng giãy dụa, thì chiếc váy tinh xảo đã kéo đâu đó đến gần eo.

Kỷ Sầm An lại tiếp tục kéo xuống, sau đó kéo chăn nhanh chóng phủ lên, bản thân cũng nằm bên trong đó.

"Cút ngay." Nam Ca trầm giọng nói, sau đó lại không nói thêm.

Câu nói này chẳng nhằm nhò gì, Kỷ Sầm An nghiêng người, chôn ở bên cổ cô.

Đến môi còn chưa chạm vào, chỉ để hờ ở nơi đó, nhưng mà người nằm bên dưới hơi khựng lại, nâng chiếc cằm gầy lên, tất cả sự cứng rắn đều bị phá tan trong cổ họng.

Kỷ Sầm An đã tìm được điểm yếu của người này, trực diện đánh thẳng vào đó, làm cho bầu không khí an tĩnh lại.

Nam Ca động đậy, dùng đầu ngón tay câu lấy vài sợi tóc của đối phương, bất giác kéo xuống.

Nếu đã đuổi không được, vậy thì cứ thuận theo tự nhiên, cùng nhau ở lại căn phòng này qua đêm.

Thật ra thì giờ cũng đã trễ, ra ngoài bất tiện, giờ mà đi ra sẽ dễ bị phát hiện, thời gian không thích hợp, chỉ đành chờ đến ngày mai.

Nhiệt độ ban đêm trên núi thấp, mát mẻ hơn nhiều so với trong thành phố, khí hậu về đêm dễ chịu hơn, nửa đêm không mở máy lạnh vẫn ổn, sẽ không quá nóng.

Trong phòng có lắp đặt phòng tắm riêng, cửa nằm ở bên cạnh. Sau khi Nam Ca đã hoàn toàn chịu thoả hiệp, Kỷ Sầm An mới buông ra, bế Nam Ca đi vào trong tắm.

Nam Ca không chịu cho Kỷ Sầm An tắm cho cô, "Đi ra ngoài, tự tôi làm."

Kỷ Sầm An xem như gió thoảng bên tai, đứng yên bất động.

Chỉ đơn giản là giúp tắm thôi mà, đâu có ý định làm gì đâu. Sau bữa tiệc mừng thọ, cả hai chẳng có tâm tư nghĩ đến chuyện kia, huống chi là ở nơi này.

Kỷ Sầm An vắt khô khăn tắm, phủ lên ngực Nam Ca, nói: "Ngâm mười phút đi, đợi lát ra ngoài rồi ngủ."

Nam Ca không cảm động, bẻ tay Kỷ Sầm An ra.

Như thể không cảm thấy đau, Kỷ Sầm An đưa tay vào nước, nắm lấy mắt cá chân của Nam Ca, nhất quyết đòi xoa xoa.

Nam Ca vẫn còn chống cự, hai tay chống ở thành bồn tắm, rụt hai chân lại, trên mặt biểu tình không chút nào lay động, lạnh giọng nói: "Không cần, thả ra."

Kỷ Sầm An không quan tâm, trả lời: "Tắm xong đi ngủ sớm."

Không thể từ chối "thiện ý" này nên đành chấp nhận.

Nước trong bồn tắm bắn tung toé, tràn ra một chút rơi xuống đất, làm bẩn sàn nhà và làm ướt ống quần của Kỷ Sầm An. Kỷ Sầm An dùng chân trần giẫm lên, cũng không ngại những thứ này, xoa bóp đến khi cảm thấy đủ rồi mới buông chân Nam Ca ra.

Xoa bóp một chút thôi đã cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, cơ bắp không còn căng chặt, cũng không còn mỏi nữa.

Cho dù vô cùng không muốn, nhưng cuối cùng Nam Ca vẫn ngồi im lặng ở đó, một lúc sau đứng dậy, để mặc cho Kỷ Sầm An lau khô nước trên người.

Đến khi cả hai nằm xuống giường đã hơn nửa đêm, đến bên giường, cả hai đình chiến, Kỷ Sầm An ôm lấy Nam Ca từ phía sau.

Lúc này mới thấy nhẹ nhõm, không như hồi nãy.

"Sáng mai, vẫn chưa thể rời đi được, bên này vẫn còn người, khi nào có thể đi, Triệu Khải Hoành sẽ lên đón em." Nam Ca quay mặt về hướng cửa sổ nói, cả ngày bôn ba đủ mệt, không muốn quay lại nhìn mặt Kỷ Sầm An.

Kỷ Sầm An thành thật ôn hòa, trả lời: "Được."

Dưới lớp chăn mỏng, hai thân thể mềm mại dính sát vào nhau, gần như không thể phân biệt được.

Khi nhắm mắt, Nam Ca cố kéo cánh tay đang ôm quanh eo mình, nhưng bất thành. Người phía sau lưng không hề tự giác, không kéo ra được.

Những gian phòng khác trong sơn trang cũng yên tĩnh, đèn cũng dần tắt, chủ và khách đều quay lại phòng của mình, dần dần trở lại yên bình.

Ở phòng đối diện, lão phu nhân đã ngủ say, từ đầu đến cuối không nghe thấy tiếng động lạ nào, thở đều cũng không phát hiện ra điều gì bất thường. Mà ở phòng bên cạnh, Nam Tỉ Bình và mẹ Nam đang nghỉ ngơi ở đó, hai vợ chồng đối với những thứ này lại càng không nhạy cảm, thậm chí bọn họ cũng không phát hiện bên cạnh có một vị khách không mời mà đến.

Có lẽ bữa tiệc mừng thọ diễn ra suôn sẻ như mong đợi, tảng đá trong lòng bọn họ rơi xuống đất, đêm nay Nam Tỉ Bình ngủ rất thoải mái, không có muộn phiền.

Mẹ Nam có chuyện muốn nói với chồng, bà thấy chuyện hôm nay không ổn, không quan tâm đến cảm xúc cá nhân của con gái, nhưng Nam Tỉ Bình không cho cơ hội nói, cho rằng mẹ Nam lo xa quá rồi, rảnh rỗi quá muốn kiếm chuyện, cho nên không thèm để ý.

Vợ chồng trung niên đã chung chăn gối hơn 30 năm, đã qua giai đoạn tuổi trẻ yêu đương say đắm nồng nhiệt cũng như kiên nhẫn, đối với sự thiếu quyết đoán của vợ, Nam Tỉ Bình cho rằng đó là dấu hiệu của người chẳng làm được việc lớn, trong đó còn có chán ghét.

Mẹ Nam từng là người phụ nữ được coi "nữ công gia chánh" của nhà này, nói một cách nhẹ nhàng thì bà được xem là người phụ nữ sau lưng một người đàn ông, còn nói thẳng ra thì là một người phụ nữ bị nhốt ở nhà.

Hai vợ chồng đã qua cái thời kỳ nâng đỡ nhau, bây giờ mẹ Nam còn không bằng mấy đứa con trong nhà, cho nên Nam Tỉ Bình chẳng có gì để nói với bà ấy.

Cảm nhận được sự xa lánh, coi thường của chồng, mẹ Nam đêm đêm trằn trọc, lòng bấn loạn, có lúc chạnh lòng trước sự mất mát này, có lúc lại nghĩ đến đứa con gái thứ hai.

Trằn trọc không ngủ được, trằn trọc trở mình, khẽ thở dài.

Một đêm yên tĩnh.

Bốn, năm giờ sáng, cành cây ẩm ướt, sương mù dày đặc hình thành trên núi.

Nam Ca một hồi tỉnh lại, mở mắt ra, vẫn là bị đối phương ôm.

Giấc ngủ của Kỷ Sầm An không được sâu, cảm giác được trên giường có động tĩnh, đặt tay lên bụng dưới của Nam Ca, một lúc sau di chuyển lên.

Nam Ca kịp thời ngăn lại, nhẹ giọng nói: "Không ngủ thì xuống giường."

Kỷ Sầm An vẫn thờ ơ, giữ chặt Nam Ca ở dưới chăn, dựa vào sau lưng, nhẹ nhàng nói: "Trời vẫn chưa sáng, còn sớm lắm."

Vẫn chưa thức giấc, mí mắt không nhấc lên nổi.

Nam Ca nói: "Không được dựa gần."

Kỷ Sầm An vẫn vậy, không thay đổi.

Bầu trời tối mờ, từng đám mây chồng chất lên nhau, dần dần che khuất đi ánh trăng tròn nghiêng về hướng này, rồi từng chút một nuốt chửng nó, gió đêm đong đưa, ánh mây phủ lên ánh trăng tròn.

Lá cây nhuốm sương sớm, đọng lại một tầng hơi nước mỏng phản chiếu ánh trăng, bốn phía bao phủ một tầng màu bạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro