Chương 82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Số phận chén canh kia vẫn nằm trong thùng rác, không phát huy được tác dụng như mong muốn, cả sự quan tâm của mẹ Thiệu coi như cũng đổ đi, không dư thừa chút nào. Những bức ảnh cũ ố vàng cũng được xếp lại vào trong những trang sách, đặt ở cuối hàng đầu tiên của giá sách gỗ nguyên khối, ngẫu nhiên được xếp vào nhiều bộ sưu tập không dễ thấy, lẫn lộn trong đó, trở thành thứ cũ kỹ đã thành tro tàn tiếp tục bị xếp xó.

Ở phòng làm việc chắp vá qua đêm, Thiệu Dự Bạch nhốt bản thân ở trong đó, đến khi trời hửng sáng mới lên lầu nghỉ ngơi.

Rượu say hòa cùng cả đêm mệt mỏi, sáng sớm bầu trời nặng nề xám xịt, hư không lơ lửng phía trên, trắng xóa hỗn độn.

Ngày cuối cùng của tháng này là cuối tuần, trời nhiều sương mù thích hợp, ánh sáng hoàng kim dày đặc bao phủ mọi thứ xung quanh bằng một tầng hơi nước, đã bảy tám giờ, ngoài cửa sổ vẫn không có nhiều ánh sáng .

Nam Ca cả người cũng tản ra mùi rượu nhàn nhạt, không say lắm nhưng cũng không phải ở trong trạng thái tỉnh.

Mệt mỏi, cô nằm lên người Kỷ Sầm An, dựa vào vòng tay người này nghỉ ngơi.

Không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào, có lẽ lúc sương mù dăng lên, cũng có tỉnh lại một lần. Nam Ca lại xuống phía dưới, không để Kỷ Sầm An thoải mái, đôi môi ẩm ướt hé ra rồi khép lại, tiếp tục cho người này một bài học, lần này để lại dấu thật sâu để Kỷ Sầm An nhớ kỹ.

Cho đến khi trời sáng, Kỷ Sầm An cũng chưa thể chợp mắt, cả đêm mất ngủ. Nằm ngửa, đối mặt với trần nhà trắng tinh, cảm nhận động tác của Nam Ca, cũng không từ chối. Tay yếu ướt bấu víu tấm ga trải giường, phát ra tiếng sột soạt khe khẽ, vải cọ vào nhau vài cái, Kỷ Sầm An giơ tay lên vuốt ve gáy Nam Ca, vô thức xoa ấn, câu lấy Nam Ca để áp sát gần mình hơn nữa.

Tầng sương mù mãi không tan đi, nửa ngày tiếp theo được trải qua trong bầu không khí mù mịt.

Trong khung cảnh mơ hồ, cả buổi sáng các cô đều ở trong phòng, cửa đóng chặt giống như bị phong ấn, thật lâu không mở ra.

Sau khi trút giận, hoàn hồn trở lại, hai bên vẫn ôm nhau.

Ánh sáng yếu ớt bóng đổ xuống, lấp đầy căn phòng với bầu không khí quen thuộc.

Giống như một sự nối tiếp từ ngày trước, trong đó hiện thực và quá khứ không thể phân biệt tách rời.

Hai người đều nằm thẳng tắp, tâm tình phức tạp, đắm chìm hồi lâu, đầu óc mơ hồ, nhất thời không thể trở lại tư thế.

Cho đến bây giờ không bật điều hòa, Kỷ Sầm An đổ mồ hôi trên trán và lưng. Nam Ca gạt đi mái tóc gãy dính trên mặt, hơi thở dày đặc, giữa môi và răng đều có mùi rượu rất nhàn nhạt.

Chiếc chăn lộn xộn, một nửa rơi xuống đất, còn một nửa còn vắt trên chiếc eo thon của Nam Ca.

Tro tàn của sự sa ngã bao bọc họ bên trong, khiến nỗi lòng của từng người không có chỗ nào cất giấu, có một số thứ thoắt ẩn thoắt hiện.

Nam Ca vẫn ôm Kỷ Sầm An, không buông ra.

Kỷ Sầm An cũng không thể làm gì nổi vì cánh tay đã không còn sức. Nếu buổi tối đã không kháng cự được thì cứ mặc kệ nó đi.

Đón góc nghiêng của gương mặt người đó đối diện với mình, chạm vào làn da lộ ra ngoài của cô ấy và vẽ một đường, lông mày và đôi mắt của Nam Ca rũ xuống, cũng đã bình phục lại không ít.

Kỷ Sầm An nâng cằm lên, vẽ ra một đường cong cổ tuyệt đẹp.

Sau đó nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra thì mặt trời đã lên cao.

Ở dưới lầu, Triệu Khải Hoành và tất cả những người giúp việc đều dậy sớm, dì Dương cũng ở đây.

Một nhóm người sáng sớm không vội làm gì, biết hai người trên sẽ không dậy sớm nên đến trưa mới làm việc.

Đêm qua, thuốc mỡ được để lại trên bàn cạnh giường ngủ, lẻ loi.

Nam Ca xuống giường, nhưng không như thường lệ sau khi tỉnh lại cũng không có rời đi, thậm chí không có đi ra khỏi cửa.

Lại bôi thuốc cho Kỷ Sầm An một lần nữa, tiếp tục lau.

Kỷ Sầm An ngồi dậy, nhặt chiếc áo ngủ sắp rơi xuống sàn và mặc nó – là đồ mà Nam Ca đã mặc. Hiện tại, chỉ có một mảnh quần áo che thân như vậy, không còn lựa chọn nào khác.

Căn phòng không quá lộn xộn, ngoại trừ phòng tắm và giường, những nơi khác đều ổn.

Không cần phải gọi người đến dọn dẹp.

Tách ra, mỗi người đều nguôi ngoai.

Kỷ Sầm An trầm mặc hơn Nam Ca.

Sự mơ hồ của đêm qua đã không tạo thành kết quả gì, cái gì cũng không có.

Thuốc mỡ mát lạnh, nhưng khi bôi lên bỗng thấy rát. Kỷ Sầm An ngồi ở đầu giường, thu hai tay về phía sau, môi dưới hơi sưng lên, một mảnh xương quai xanh cũng không thể lọt vào mắt, trông còn khoa trương hơn cả tàn thuốc.

Sau khi hoàn toàn tỉnh rượu, Nam Ca cường thế hơn, bình tĩnh hơn và lạnh lùng hơn đêm trước.

Kỷ Sầm An lần này rất phối hợp, duỗi tay ra ngay để uống thuốc, không phản kháng nữa.

Khi ánh sáng trắng chiếu vào, nơi này trở lại bình thường.

Bộ trang phục cô mặc coi như đã bỏ đi, đổi thành bộ quần áo mới. Nam Ca ném một bộ quần áo ở nhà lên giường, trước đó mua ở trung tâm thương mại, người này có thể mặc được.

Kỷ Sầm An cầm lấy, không chút ngại ngùng rồi thay nó.

Cũng không thể nào mặc đồ ngủ đi xuống dưới, dưới đó còn có người khác.

Cũng không đi vào phòng tắm, cứ đứng trong phòng mà thay.

Nam Ca liếc nhìn, ánh mắt rơi vào chỗ vết sẹo sau lưng. Nhưng thay vì nhìn lướt qua thì lại nhìn chằm chằm vào nó.

Chiếc áo khoác mới mua có kiểu dáng đặc biệt, do lão phu nhân chọn, phù hợp với sở thích và phong cách của Nam Ca, kiểu phụ nữ trưởng thành, phía trước có cổ chữ V nhỏ, phía sau có khóa kéo mỏng, tay áo dài vừa vặn.

Kỷ Sầm An không thể tự mặc nó, phải móc tay ra sau, thật bất tiện.

Nam Ca bước lên làm thay cô.

Các đốt ngón tay ấn vào đường rãnh trên sống lưng của Kỷ Sầm An, Nam Ca không ngừng chạm vào, một lúc sau, cô cúi đầu giúp đỡ, kéo khoá kéo lại.

Phía sau lưng hơi ngứa, cái chạm lúc nặng lúc nhẹ. Cảm giác đêm qua ập đến, Kỷ Sầm An khựng người, nhưng vẫn tiếp tục chỉnh cổ áo.

Lực ở phía sau mạnh hơn, vẻ mặt Nam Ca vẫn như thường.

Kỷ Sầm An thẳng lưng.

Vuốt dọc theo đường vết sẹo, từ trên xuống dưới, rồi ngược lại... Nam Ca càng lúc càng gần, một lúc sau, cách đối phương nửa bước cũng không có.

Kỷ Sầm An nghiêng người, hơi quay đầu lại.

Nam Ca không cho cô quay lại, đưa tay trái ra sau eo.

Kỷ Sầm An không còn là người câm nữa, dẫn đầu phá vỡ thế bế tắc, giọng nói của cô lại thay đổi một cách kỳ lạ: "Đừng chạm vào."

Ấn vào chỗ nhô ra nhất của vết sẹo, Nam Ca lần đầu tiên nhắc tới chuyện này, cảm xúc khó tả nói: "Không đẹp..."

Kỷ Sầm An không bận tâm, quay lưng lại nắm lấy cổ tay cô ấy.

Nam Ca tránh, rút tay ra.

Đặt trở lại một lần nữa.

Vài lần đêm khuya ôm Kỷ Sầm An đã cảm nhận được nó, lặp đi lặp lại không ngừng.

Kỷ Sầm An đứng yên, không kéo đối phương ra.

Nhiệt độ cơ thể sau lưng ấm áp, có mùi thơm dễ chịu.

Cả hai đều dùng sữa tắm giống nhau, nhưng mà Nam Ca có mùi hương khác biệt hơn, là mùi hương có sẵn từ cơ thể.

Cũng chỉ sờ vào chỗ vết sẹo, không có hứng thú làm chuyện khác, Nam Ca cũng dừng lại, hai tay đặt bên eo Kỷ Sầm An.

Vết sẹo suýt chút nữa đã động, cũng không có hứng thú làm cái khác, Nam Ca cũng đàng hoàng dừng lại, hai tay đặt ở hai bên eo Kỷ Sầm An.

Kỷ Sầm An đứng yên, cụp mắt nhìn xuống.

... Nhìn đôi bàn tay từ phía sau vòng ra phía trước, cả người Nam Ca áp sát gần.

Nam Ca ôm Kỷ Sầm An từ phía sau, vòng tay qua người cô.

Bỗng nhiên làm thế, chẳng có lý do gì.

Sự chiếm hữu đêm qua vẫn chưa nguôi ngoai, lại như thế này.

Kỷ Sầm An sững sờ, bất ngờ.

Nam Ca áp sát vào cô, mặt cũng tựa vào gáy cô.

Mấy năm qua, sự dịu dàng ấm áp xa lạ này chưa từng có, gần như mang ý thoả hiệp.

Rõ ràng tối hôm qua vẫn là bộ dáng kia, cố chấp không hiểu, cứ nắm chặt không buông, nhưng giờ lại vô cớ nhượng bộ, thái độ thay đổi chóng mặt.

Chẳng liên quan gì hết, giống như là khung hình bị cắt bỏ, một giây trước cốt truyện vẫn còn đang căng thẳng đột nhiên bị cắt, nhảy sang khung hình tiếp theo, đẩy nhanh tiến trình.

Nhìn hai cánh tay ôm lấy bụng dưới của mình, Kỷ Sầm An cau mày, không hiểu Nam Ca đang nghĩ gì.

Nam Ca cũng không nói gì, cứ vậy mà ôm cô, ôm ngang eo cô với thái độ chiếm hữu, một lúc sau quay đầu sang, để cho cái chạm nóng ẩm rơi xuống một bên cổ Kỷ Sầm An, sau đó tiếp tục sau gáy cô.

Cổ họng nghẹn lại, Kỷ Sầm An ngập ngừng.

"Đứng một hồi đi, " Nam Ca nhẹ giọng nói, "Đừng quay đầu lại."

Kỷ Sầm An muốn hỏi, muốn thăm dò tâm tư đối phương, nhưng vẫn không nói ra.

Khó mà được cái ôm thế này, trước kia không thường có, bây giờ càng khó mà có được --- mà có ôm thì cũng là Kỷ Sâm An ôm Nam Ca, lúc hưng phấn sẽ bế ngang người ta lên, nhưng thường thì Nam Ca không quá tình nguyện, cũng không thích như thế.

Nam Ca không thích một mối quan hệ không có khoảng cách như vậy, một số hành vi đối với cô ấy quá thân mật, điều này còn khó chấp nhận hơn cả làm tình. Ôm là một hình thức để lộ ra sự yếu đuổi của bản thân, hành vi này chỉ có thể chân chính giành cho những người yêu nhau, hành vi của năm ấy không phù hợp với các cô.

Đến chữ partner còn không thể định danh cho hai người, vẫn còn cách xa lắm. Còn người yêu, đây là cách gọi ấm áp, hoàn toàn không tồn tại trong mối quan hệ bất thường của các cô.

Là muốn nhưng không thể đạt được, giống như một ảo tưởng không thể thành hiện thực.

Nam Ca ôm Kỷ Sầm An thật chặt, như thể muốn hoà tan người này vào trong cơ thể mình.

Đầu óc Kỷ Sầm An trở nên trống rỗng, bị nghẽn trong giây lát.

Không biết nên tỏ thái độ thế nào, trước đây chưa từng như thế.

Không gian xung quanh dường như tĩnh lặng, có tiếng kim đồng hồ xoay.

Cả hai đều đi chân trần, cả người mát lạnh.

Cứ vậy mà ôm nhau, không ai nói với ai một câu, vây chặt lấy nhau đến mức có thể cảm nhận được nhịp tim của nhau.

Nam Ca thở chậm, cố ý khống chế bản thân.

Kỷ Sầm An khép hờ mắt lại, đồng tử hơi co lại.

.... Cùng nhau sa ngã vào giây phút này.

Nam Ca nhắm mắt lại, nghiêng đầu, tựa lên vai Kỷ Sầm An.

Kỷ Sầm An cho phép, hơi thở cũng dần chậm lại.

Mấy phút sau, Nam Ca buông ra trước, dừng lại tại đây.

Kỷ Sầm An chớp chớp lông mi, liếc nhìn về phía sau từ khóe mắt.

Tiếp tục công việc vừa rồi, Nam Ca nâng tay cô lên trên, chậm rãi vén khóa kéo lên, trực tiếp nói: "Ở lại đây thêm hai ngày nữa."

Không có chỗ cho sự phản đối, Kỷ Sầm An không thể đưa ra quyết định.

Nam Ca dịu dàng nói: "Bắc Uyển không thể ở được nữa rồi, thời gian này không thể qua đó."

Vai còn đau, Kỷ Sầm An nói tiếp: "Còn chị?"

Nam Ca không có trả lời, chỉ là nói một câu như thế.

Tạm thời gác lại những khúc mắc đêm qua.

Kỷ Sầm An nói: "Đám người Quách Tân Vân đang theo dõi chị."

Nam Ca: "Tôi biết."

Kỷ Sầm An hỏi, "Chị định làm gì?"

"Để xem sao." Nam Ca nói.

Kỷ Sầm An: "Có người sắp xếp tai mắt vào Ngải Thêm."

Nam Ca dừng động tác: "Ai nói cho em biết?"

Kỷ Sầm An: "Không, không có ai nói hết."

"Vậy làm sao em biết?"

"Tôi đã hack camera giám sát tại nơi ở của Quách Tấn Vân và nhà họ Bùi."

Điều này nằm trong dự kiến, Nam Ca nói: "Có bản lĩnh đó."

Sau khi kéo khóa lên, Kỷ Sầm An quay lại nói, "Ở đây cũng không an toàn."

Nam Ca: "Ừ."

"Hai ngày nữa đổi chỗ?"

"Ừ."

Ánh mắt họ gặp nhau, bóng dáng họ nằm trong mắt đối phương.

Nói vài lời nghiêm túc khô khan không đủ xoá bỏ đi những cảm xúc dâng trào kia, không thể xao lãng tâm trí.

Có người đi lên lầu, từ hành lang truyền đến tiếng bước chân ngày càng gần.

Khoảnh khắc cửa bị gõ, Kỷ Sầm An bất ngờ tóm lấy Nam Ca không cho mở cửa.

Nam Ca ngã vào người cô, được cô đỡ lên.

Tiến về trước mấy bước, hất mấy thứ linh tinh trên bàn xuống, nhấc người lên trên đó, Kỷ Sầm An nâng mặt Nam Ca lên, cúi xuống, mặc kệ những gì đang diễn ra bên ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro