Chương 40 - Hàn Lộ (II)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng thứ bảy, lúc 7h, Trương Tử Nam và Đường Trù đến canteen ăn sáng.

Hai người cầm bánh bao nhân thịt, bánh quẩy, sữa đậu nành, còn gọi thêm một bát mì Dương  Xuân chuẩn bị chia ra ăn.

Trương Tử Nam ngáp một cái, chảy cả nước mắt. Cô nhìn lướt qua canteen vắng tanh, vẫn còn nhiều người chưa tới ăn sáng.

"Hôm nay cậu có việc phải đi à? Sao dậy sớm vậy?" Đường Trù hỏi nàng, kéo bát mì Dương Xuân lại chia đôi ra. Bình thường cuối tuần, Trương Tử Nam đều ngủ nướng nên Đường Trù hay mua cơm lên ký túc xá để lên bàn cho cô.

"Không đi đâu cả...... Lâu lắm rồi mình không đi ăn với cậu......" Trương Tử Nam lại ngáp, xoa xoa khoé mắt.

Đường Trù cười một cái, cắn một miếng bánh bao nhỏ, hít hà nước súp.

"Chiều cậu còn đi dạy kèm Thi Hải hả?"
Trương Tử Nam ăn một miếng mì, "Vẫn gặp giáo sư Thi a?"

"Ừ, hai chị em hẳn là đều ở nhà, còn có một người bạn thời thơ ấu của Thi Hải nữa."

"Phụt," Trương Tử Nam sặc một chút, "Ở đâu mà nhảy ra một người bạn thời thơ ấu?"

"Mình cũng mới biết gần đây thôi, là con của bạn thân mẹ cậu ấy, hiện tại cũng ở Nam Thành......" Đường Trù nói đại khái một chút.

"Ờ......" Trương Tử Nam không hề đi sâu vào chủ đề này, "Cho nên mỗi lần học kèm, giáo sư Thi đều cùng, ah, không, đều sẽ có mặt?"

"......" Đường Trù chần chờ một chút, nàng chưa nói với Trương Tử Nam sở dĩ nàng đồng ý dạy kèm Thi Hải là do Thi Từ nói cô cũng sẽ ở cạnh. Sau này lại biến thành ba người gồm nàng, Thi Hải, cùng Lục Mễ Tuyết, hiện tại cũng không cần phải kể hết đi......

"Có khi cô ở, có khi không, hiện tại Mễ Tuyết cũng học chung, mọi người cùng nhau học tập. Mình giúp hai người ôn bài luôn." Đường Trù nói.

Trương Tử Nam dừng một chút, nghiêng đầu tưởng tượng ra một chút hình ảnh, cảm thấy có tí kì quái. Bất quá hôm nay cô dậy sớm không phải vì mục đích này.

"Vậy rất là lạ ah, giáo sư Thi hẳn là rất bận mới đúng, hơn nữa cổ lớn hơn mấy cậu quá nhiều tuổi, như thế nào còn sẽ ngồi chơi cùng các cậu?" Trương Tử Nam thản nhiên nói.

"...... lớn hơn nhiều lắm sao?" Đường Trù kinh ngạc nói. Đây là lần đầu tiên nàng nghĩ đến vấn đề này.

Trương Tử Nam tròn lớn mắt lên, "Lớn hơn rất nhiều đó. Cậu đoán xem cô bao nhiêu tuổi. Nhìn thì trẻ đó nhưng tuyệt đối là hơn 30 rồi!"

Với những cô gái vừa mới bước qua 20 tuổi như hai người, 30 đích thực là một cột mốc rất nghiêm túc rất trọng đại.

Đường Trù đột nhiên không biết nói cái gì, "......" Nàng hút một ngụm sữa đậu nành, "Chuyện này cùng tuổi tác có liên quan gì, cô là chị của Thi Hải mà.........."

"Nhìn sao cũng thấy có điểm kỳ quái, chẳng lẽ cổ không có bạn bè riêng sao?" Trương Tử Nam xoay xoay bả vai, "Ai, mình có nghe một số tin đồn về cô. Cậu muốn nghe không?"

Không đợi Đường Trù trả lời, Trương Tử Nam nhìn sang trái rồi nhìn sang phải, hạ thấp tiếng nói nói: "Giáo sư Thi hình như không có hứng thú với đàn ông."

"......" Đường Trù nhìn chằm chằm nàng.

"Ý mình là hình như cô thích phụ nữ." Trương Tử Nam tiến thêm một bước giải thích nói, giọng cũng càng lúc càng hạ thấp xuống.

Động tác của Đường Trù dừng lại, qua vài giây nàng mới nói: "Tin này đâu ra vậy?"

Trương Tử Nam nói: "Cũng không chắc lắm nhưng mà đúng là có đồn như vậy. Cậu xem, điều kiện giáo sư Thi tốt vậy, tới giờ còn độc thân cũng rất lạ mà. Hơn nữa cô từ chối rất nhiều đàn ông theo đuổi..."

"Cô chấp nhận cho phụ nữ theo đuổi hả?" Đường Trù hỏi.

"Việc đó thì thật ra không có......" Trương Tử Nam nghẹn họng, "Chỉ là phỏng đoán...... Giáo sư Thi ưu tú như vậy sẽ thích mẫu người thế nào. Chưa kể ngày thường đúng thật là cô rất hay giúp đỡ học sinh nữ..."

"Cũng chỉ là phỏng đoán thôi!" Đường Trù nói.

Trương Tử Nam cảm thấy ngữ khí Đường Trù trở nên cứng nhắc, còn có chút không vui, cô ha hả hai tiếng, "Mình chỉ là, mình chỉ tán dóc một chút thôi."

Đường Trù dừng một chút, lại rầu rĩ nói: "Mình không thích bàn luận sau lưng cô."

"À à à, vậy thôi vậy thôi, mình không nói." Trương Tử Nam cảm thấy gợi ý không được, kịp thời giữ im lặng.

Hai người nhất thời đều không nói lời nào, Đường Trù cúi đầu xuống, yên lặng ăn, Trương Tử Nam một bên hút sợi mì, một bên nhìn trộm nàng.

"Kể cả cô thích con gái thì cũng có sao đâu." Đường Trù ngẩng đầu lên, giống như nhịn lâu lắm rồi mới nói ra.

Trương Tử Nam chớp chớp mắt, "Đương nhiên không có gì hết," cô phản ứng lại, "Come on, mình không có kì thị đồng tính, mình cũng không có tuỳ ý nhiều chuyện ......"

"Cậu mới sáng sớm ngủ dậy đi ăn sáng với mình chủ yếu là muốn bàn về cô, còn bảo không nhiều chuyện..." Đường Trù không đồng ý nhìn cô.

"Mình......" Trương Tử Nam muốn nghẹn lồng ngực.

Trời ạ, nàng còn không phải là lo cho Đường Trù sao? Vốn dĩ nàng còn định nói mình thấy Thi Từ tốt với cậu vậy, có phải cô có ý với cậu không? Cậu nếu không có ý với cô thì phải chú ý giữ khoảng cách.

Cô chưa kịp nói gì hết thì Đường Trù đã bảo vệ Thi Từ.

Nếu là những người khác thì cô đã kệ rồi.

"Thôi, cậu xem như mình chưa nói gì đi." Trương Tử Nam cảm giác bất lực.

Cô ủy khuất, cô tổn thương, cô không muốn nói chuyện.

Tinh thần Đường Trù bị lung lay, nói: "Mình cảm thấy mấy việc bắt gió bắt bóng này vẫn là ít bàn tới đi......"

"Hay cậu đi chứng thực thử xem ?" Trương Tử Nam liếc nhìn Đường Trù

Ha? Bắt gió bắt bóng? Có biết rằng cô đã hỏi bao nhiêu người, dùng biết bao nhiêu mối quan hệ mới tra ra không? Không chỉ là tin tức truyền miệng qua lại của mấy sinh viên mà trong tập thể giảng viên cũng nghĩ như vậy.

"Bắt gió bắt bóng ' hay không thì cậu đi chứng thực không phải sẽ biết liền sao ! Hai người không phải bạn bè à?" Trương Tử Nam nói.

"Nhưng mình cũng không thể......" Đường Trù nghẹn lời.

Trương Tử Nam liền đứng dậy, chép miệng, "Tùy cậu vậy, mình ăn xong rồi, không nói nữa. Mình về phòng nướng tiếp đây!"

"Ai...... Tử Nam." Đường Trù chưa kịp nói gì thì cô đã rời khỏi.

Đây là lần đầu tiên cô và Trương Tử Nam cãi nhau. Rất khó chịu, làm Đường Trù buồn cả ngày.

Tuần này học kèm ở nhà Thi Từ. Làm đề xong, Thi Hải và Mễ Tuyết ngồi lựa phim xem.

Thi Từ ở trong bếp. Lúc Đường Trù đi tới, cô đang làm xốt guacamole.

Cô cột hết tóc lên, đeo tạp dề quanh eo, hình ảnh ở nhà rất ấm áp. Cô quay sang nhìn Đường Trù cười một cái: "Muốn chị làm thêm phần cho em không? Hay em muốn ăn gà chung với bọn nó?"

Động tác trên tay cô vẫn không dừng. Cô cắt đôi quả bơ ra dọc theo hình hạt bơ, dao đi xuống nhẹ nhàng cắt trúng hạt một chút, sau đó cô dùng tay tách hạt ra rồi dùng muỗng múc phần thịt bên trong. Động tác rất nhuần nhuyễn, nhìn rất thú vị, vui mắt.

Đường Trù nhìn nàng, ".... Ơ, em......"

       "Bọn nó chắc chắn không ăn cái này rồi. Để chị làm nhiều một chút cho em thử."

Cô lại cắt một quả khác, sau đó đem phần bơ bên trong dầm nhuyễn, thêm muối, vắt chanh vào, "Ăn rau thơm không?"

        "Ah, ăn ạ."

Thi Từ quay đầu lại cười lần nữa, "Trùng hợp ghê, chị cũng ăn." Cô cắt nhuyễn một ít rau thơm rồi bỏ vào chén salad, nghiền nát, "Còn một bước cuối cùng nữa. Thêm sữa chua."

"Bánh mì chị nướng xong rồi, ăn kèm với khoai tây chiên cũng được."

Cô bưng đồ ăn đặt lên bàn, hai bàn tay trắng trẻo và mịn màng, đường cong cơ thể duyên dáng tuyệt đẹp. Ánh hoàng hôn chiếu vào, khuôn mặt cô đầy vẻ dịu dàng, mềm mại, "Sao thế? Hôm nay sao ít nói vậy?"

Vừa rồi lúc nàng dạy kèm, Thi Từ đi ra ngoài. Cô mới vừa trở về chưa lâu, hiện tại mới có thời gian nói chuyện với nàng.

Trong lòng Đường Trù hiện tại có chút rối loạn. Khi nãy, nàng nghĩ tới lời Trương Tử Nam nói, nhớ tới tình huống ở Tiểu Hoa Hồng trước đó, còn có lúc Thi Từ và Thi Hải cãi nhau. Mọi thứ dường như có thể liên kết lại được hết.

Đường Trù cảm giác mình hiểu cô thêm một chút nhưng cũng giống như là bớt hiểu một chút.

"Có tâm sự phải không?" Từ khóm trầu bà lá xẻ xanh xanh bên kia bàn, Thi Từ đã đi tới, ánh mắt đầy vẻ quan tâm

Cùng lúc đó, Thu Thu cũng đi đến giữa hai người, khoe khuôn mặt nhỏ ra, không chịu cô đơn mà kêu lên "meo meo".

Thi Từ và Đường Trù cơ hồ đồng thời ngồi xổm xuống, không nói trước mà cùng duỗi tay ra sờ Thu Thu.

Đầu ngón tay hai bên lơ đãng chạm vào nhau.

Tầm mắt Đường Trù cũng giao với Thi Từ.

"Tối hôm qua ngủ không ngon hả?" Thi Từ nhìn vào mắt nàng chăm chú.

Đường Trù không biết là nên nhìn mắt cô, hay là nên nhìn đầu ngón tay hai người chạm vào nhau.

"Không có ạ, em ngủ được." Đường Trù dừng một chút, hình như người không ngủ được đâu phải là nàng, "Lúc sau đó cô ngủ rồi ạ?"

"Ừ......" Thi Từ nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.

Đầu ngón tay của Đường Trù hơi ngứa. Là do Thi Từ đang vuốt Thu Thu, hay cũng có thể là do lông của Thu Thu làm nàng ngứa. Thời gian một khắc này đột nhiên biến thành một khoảng lặng, nàng chỉ biết ngơ ngác nhìn Thi Từ.

Bên trong nàng tê liệt nhưng cơ thể nàng, hay não nàng, bằng cách nào đó đã khiến một phần cơ thể trở nên bất động . Tay nàng giật giật, sau đó ngón giữa của nàng bị ngón trỏ và ngón giữa của Thi Từ kẹp lấy.

Cố ý hoặc vô tình.

"Tối qua......" Thi Từ ở bên tai nàng cất giọng. Hơi thở của cô tràn vào khoảng không, thực nhanh mà bao lấy nàng.

Cô chỉ nói "Tối qua" rồi dừng lại. Là vẫn chưa nói hết hay là không cần nói cũng ngầm hiểu. 

Đường Trù lập tức nhớ tới tối hôm qua nàng gửi "Ôm ~". Nàng không cách nào ngăn được mặt mình đỏ lên, đầu ngón tay đang tiếp xúc da thịt phía dưới lúc này cũng bắt đầu nóng dần.

"Chị, Đường Trù, gà rán tới rồi."
Giọng Thi Hải từ phòng khách truyền đến.

Thi Từ bật cười, rút tay về, Đường Trù tiện thể cũng bế Thu Thu lên, gãi gãi dưới cằm nó.

Các nàng đi tới phòng khách, bắt đầu ăn. Gà rán vàng rụm, hamburger béo ngậy, Coca lạnh sảng khoái.

"Chúng ta xem phim kinh dị được không ?"

Thi Hải với Mễ Tuyết gần đây ở bên nhau rất hoà bình. Hai người thậm chí có thể ngồi gần nhau mà không gây hấn gì.

Mễ Tuyết cắn một miếng hamburger thật to, nhồm nhoàm: "Do lo thi cử nên tới giờ ta vẫn chưa xem phần mới nhất của Alien nữa."

       "Phần nào? Phần Michael Fassbender đóng hả?" Thi Hải cũng vừa ăn vừa nói.
        "Ah, chính là nó nè, "Alien: Covenant". Lúc nãy ta mới download xong ."
         "Ta xem rồi. Bất quá xem lại lần nữa cũng được. Đạo diễn phim này là Ridley Scott."
          "Vậy được đó." Lục Mễ Tuyết hưng phấn nói.

Thấy Thi Từ cùng Đường Trù cũng không có ý kiến gì, hai người liền khởi động máy chiếu, click vào tên phim.

         "Xem phim này chưa?" Thi Từ đang cầm một chén salad bơ, nhúng một lát bánh mì vào đó rồi cắn cắn, âm thanh rào rạc giòn rụm vang lên.

Lúc ăn, cô lộ ra nét trẻ con rất đáng yêu.
Căn bản không giống đã hơn 30 tuổi.
Mà nói chứ 30 tuổi cũng đâu có lớn lắm...

Đường Trù lúc này mới phát hiện nàng cứ theo bản năng mà nhất định phủ nhận vấn đề hai người cách nhau rất nhiều tuổi. Mà đâu phải chỉ có gần tuổi mới làm bạn được, còn xu hướng tính dục gì đó vốn cũng chẳng quan trọng.

Âm lượng phát ra từ phim rất to, hoặc có thể là do Đường Trù mãi lạc trong suy nghĩ của bản thân mà không nghe Thi Từ hỏi.

Sofa rất rộng, Thi Hải và Mễ Tuyết ngồi sát nhau ở một bên này, Đường Trù ngồi chính giữa, còn Thi Từ ngồi phía bên kia. Chỗ bên cạnh bị lún xuống, Thi Từ ngồi gần lại, đem chén salad kéo gần một chút, "Ăn không?"

           "A......" Đường Trù thụ động nhận lấy bánh mì, chấm xốt, cúi đầu cắn một miếng.

Vị thật đậm đà, lát bánh mì giòn ăn với xốt bơ mát mát lạnh lạnh, rất ngon.

         "Ngon không?"
         "Vâng, ngon ạ." Đường Trù trả lời, cũng chưa nhìn Thi Từ.

Thi Từ ngồi đó cũng không nói chuyện. Cô đem chén đặt giữa hai người, sau đó dựa vào sofa xem phim vừa bắt đầu chiếu. 

Nhịp phim ban đầu khá chậm. Một nhóm người phát hiện ra hành tinh mới, các thành viên trên tàu vũ trụ tranh cãi có nên đáp xuống thăm dò không.

"Trong phim kinh dị mà tới mấy đoạn này, tốt nhất là đừng đi." Thi Hải cười tủm tỉm giải thích.

"Đúng đúng đúng, đừng đi, đừng mở cửa, đừng quay đầu lại, sau đó phim hết luôn." Mễ Tuyết cười haha.

" Lòng hiếu kỳ của con người là một xung lực không cách nào ngăn được. Những thứ bí ẩn luôn có sức hấp dẫn kinh người." Thi Hải bắt đầu tuôn văn chương.

"Ai da ai da, nghệ thật quá a, thậm chí hành trình trước mặt có dẫn tới cái chết cũng không tiếc sao?"

Thi Hải nhún nhún vai, "Làm người dù sao cũng phải có máu liều chứ."

"Suỵt suỵt, tới tới, xuất hiện rồi!" Mễ Tuyết vừa hồi hộp vừa hưng phấn.

Thi Hải cười hắc hắc, quay đầu hỏi Đường Trù: "Cậu có sợ không?"

Đường Trù còn chưa trả lời.

"Sợ thì nói......" Thi Hải vừa muốn nhích lại gần thì đã Mễ Tuyết lập tức bám lấy hắn, "Ahhh, ta sợ!"

Thi Hải: "...... Ngươi sợ cái quỷ, ngươi xem hết mấy phần của "Saw" mà vẫn còn ăn được mì Ý, thậm chí còn rưới cả cà chua thịt bằm."

Mễ Tuyết ôm cổ hắn, "Ô ô ô, khi đó còn nhỏ, lá gan lớn. Bây giờ càng lớn, lá gan ta càng nhỏ!"

Thi Hải: "Tránh ra! Ngươi che mất rồi! Sao ta xem được!"

Mễ Tuyết: "Ha ha ha ha...... Woa! Khói đó là gì vậy? Làm sao chui vào lỗ tai được?

"Đúng ah, trong đây, tụi nó cứ làm vậy rồi thâm nhập vào cơ thể người..."

Đường Trù cạn lời mà nhìn bọn họ. Hai người này trông càng giống diễn hơn trong phim. Thật ra thì nàng đã xem qua series "Alien" rồi, nhưng tới mấy cảnh kinh dị, nàng đều né đi. Nàng thuộc kiểu tò mò thì có nhưng can đảm thì không đủ.

Nàng hít một hơi, nắm lấy cái gối ở sau lưng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro