Chương 6: Y Mị phiêu phiêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Ca bỗng nhiên bị nữ nhân che mặt sau lưng kéo xuống, lăn đến dưới mặt bàn, mà theo đótiếng ám khí sắc bén kêu vang trong đêm tối, nơi nàng vừa mới nằm thoải mái giờ đây dính đầy tiêu!

Nữ nhân đè thấp thanh âm nói bổ sung.
"Không phải vậy, giết ngươi."
Hạ Ca bị cưỡng ép cùng nữ nhân nằm ở dưới đáy bàn, miệng nàng bị che, trên cổ nằm ngang chủy thủ, bận tâm sinh mệnh mình có an toàn không, chỉ có thể trung thực đi vào khuôn khổ.
Không biết có phải hay không là ảo giác, Hạ Ca luôn cảm giác mình nghe được tiếng sáo.
Không lo được ai hơn nửa đêm nhàn hạ thoải mái ở bên ngoài thổi sáo, Hạ Ca chưa kịp bắt đầu suy nghĩ làm sao thoát thân, liền thấy ngoài cửa sổ một nữ nhân mặc áo lót màu xám quỷ dị, ánh mắt đờ lật cửa sổ ra tiến vào Hối Lỗi Các, trên đỉnh đầu lập tức truyền đến tiếng trầm đụcdo có người dẫm lên bàn.
Hạ Ca đang định suy nghĩ, đại não chỉ một thoáng trống rỗng.
. . . Cmn, đan huấn nàng vừa mới chép một ngày! !
Cái đồ ngốc này sẽ không đạp lên đi? !
Dường như cảm nhận được trong ngực người không an phận, thanh âm nữ nhân tràn ngập uy hiếp lại vang lên, "Đồ lùn, không nên động."
Cảm giác chuỷ thủ trên cổ rất không dễ chịu, Hạ Ca thức thời trung thực nằm xuống dưới, nhưng chưa kịp phản ứng đối phương nói cái gì, khóe miệng co giật mấy lần.
. . . Đồ lùn?
Đồ lùn? !
Nhìn thấy Hạ Ca hoàn toàn chính xác trung thực, nữ nhân nhẹ nhàng thở ra, mà lúc này, nữ nhân áo lót xám đang dẫm trên bàn cũng nhảy xuống, động tác nhanh nhẹn, bởi vì bị người vây ở dưới đáy bàn, Hạ Ca chỉ có thể nhìn thấy đôi chân đối phương.
Không biết có phải ảo giác hay không, Hạ Ca luôn cảm thấy thanh âm cây sáo tựa hồ dồn dập.
Mà nữ nhân sau lưng đang uy hiếp nàng tựa hồ không có nghe được thanh âm cây sáo kỳ quáikia, chỉ là phi thường để ý động tĩnh nữ nhân áo lót xám.
Hối Lỗi Các là nơi lưu trữ trọng yếu của Đan Phong, xây dựa lưng vào núi, như tên của nó là nơi bình thường phạt đệ tử ăn năn chép sách, mà thư tịch trọng yếu đều gượng gạo giấu ở trong ngọn núi, chỉ có dùng minh bài thân phận của Đan Phong nội môn đệ tử, qua cánh cửa thông qua Hối Lỗi Các.
Nhìn đôi giày của nữ nhân áo lót xám, Hạ Ca mơ hồ cảm thấy có chút quen mắt, nhưng trong lúc nhất thời cũng không nhớ ra được ở nơi nào, đôi giày kia dạo qua cái ghế, nay đã bị bắn tiêu thành con nhím, giống như là xác định nơi này có người hay không, nữ nhân áo lót xámphản ứng trì độn, động tác máy móc, cũng không có phát hiện hai người giấu dưới bàn, thế là xác định "Không có ai", nàng liền chậm rãi rảo bước.
Hạ Ca ở dưới đáy bàn nhìn giày nữ nhân áo lót xám xuyên qua trùng điệp bàn đọc sách, ngay lúc sắp đẩy cửa, thâm nhập tầng nội môn. Ngay thời điểm đó, nàng cảm giác được nữ nhân sau lưng hơi có chút thở phào, trên cổ chủy thủ có chút chấn động một cái.
Ngay tại lúc này!
Hạ Ca dùng đầu đập về sau, dao găm rời xa cổ, chỉ là động tác quá lớn, cái ót lập tức đụng phải một mảnh không thể không nói là khá mềm mại.
Tay nữ nhân ôm nàng trong chốc lát cứng đờ, Hạ Ca mặc kệ liệu mình có vừa chạm vào địa phương nào, nàng đưa tay kéo cổ tay nữ nhân cầm chủy thủ, dùng lực lớn nghiêng hẳn người lại, bắt cổ tay của nàng lật ra sau, cơ hồ là trong chớp mắt đảo ngược cục diện!
Không có thẹn với khi làm ăn mày, chuyên đi cướp cơm người ta, luyện ra được một thân lực cánh tay, Hạ Ca đem tay nữ nhân gắt gao ép ở sau lưng, lấy được chủy thủ của nàng trên tay lung lay, thiếu niên giọng thanh thuý giống như đắc ý, "A..., tiểu tỷ tỷ ngực thật là mềm mại."
Đem người chế trụ, Hạ Ca mới giật mình phát hiện, nói là nữ nhân kỳ thật cũng không phải, chỉ là vóc dáng so với nàng hơi cao một chút, sờ lấy xương cốt, cũng bất quá là thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi mà thôi.
"Tiểu tử thúi!"
Thẳng đến khi bị đồ lùn trong ngực ngăn chặn, Sở Dao vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần lúc bị tập kích ngực, nơi này khi chính nàng tắm rửa cũng không dám đụng nhiều, vừa mới thế mà. . . Thế mà bị người chiếm tiện nghi? !

Còn là đồ lùn! !
Đồ lùn này thế mà còn nói ra? !
Nàng nhất định, lập tức, muốn làm thịt hắn! ! !
Bên kia áo lót xám hiển nhiên phát hiện động tĩnh bên này, cơ hồ là trong nháy mắt liền chuyển qua chỗ bàn trước mặt các nàng! Ngay cả Hạ Ca đang dương dương đắc ý dưới đáy bàn cũng không có duy trì bao lâu, chợt thấy không đúng, vừa nhấc mắt, liền đối mặt một đôimắt đảo tròng trắng đáng sợ.
"Cmn!"
Hạ Ca bị cặp mắt kinh khủng kia dọa đến nhẹ buông tay, Sở Dao hừ một tiếng, đáy lòng thầm mắng một tiếng đồ bỏ đi, trở tay dùng sức đem Hạ Ca đẩy trên mặt đất, mượn lực nhấc chân hung hăng đem bàn trước mặt đá văng, hay là bởi vì phẫn nộ, một cước kia dùng toàn lực, nữ nhân áo lót xám trong nháy mắt bị đạp bay!
"Oanh —— "
Hạ Ca cảm giác mình bị người hung hăng quẳng xuống đất, trên lưng xương cốt cơ hồ đều sắp bị va nát, ngực một trận ngạt thở, càng đáng sợ chính là, nàng trơ mắt nhìn nữ nhân áo lót xám có hai mắt đáng sợ kia đá thiếu nữ sát thủ. Một cước mạnh như gãy cánh chơi diều giống như từ trước mắt nàng bay ra ngoài, cạch ầm đương đụng nát vô số bàn đọc sách, cuối cùng "Bành" một tiếng hung hăng ngã ở trên tường, thậm chí bởi vì dùng sức quá mạnh, thời điểm từ trên tường rơi xuống, còn ở trên tường mơ hồ lưu lại vết tích hình người.
Hạ Ca: ". . ."
Cái gì gọi là đem người đạp đến trên tường móc đều móc không xuống, mặc dù kém một chút ý cảnh, Hạ Ca cảm thấy hôm nay tựa hồ hay là là thấy được.
Thiếu nữ a, công lực ngươi thế này không nên mặc áo đen đi làm sát thủ, ngươi hẳn là đi luyện quyền kích a!
Thực sự không nghĩ tới nghề nghiệp Karate cũng rất được hoan nghênh!
Làm sát thủ thật ủy khuất ngươi! Thật!
Giết loại nhãi nhép như nàng thì càng ủy khuất!
Không biết liệu có phải ảo giác, sau khi thiếu nữ sát thủ đạp nữ nhân áo lót xám kia một cước dính tường, tiếng sáo kia liền thấp xuống.
Yếu đuối, nhỏ bé, như có như không.
Không để ý nghiên cứu tiếng sáo, Hạ Ca trước lo cho an nguy của bản thân đã.
Hạ Ca giật giật da mặt, cố gắng để cho mình cười đến giống người thiện lương, ". . . Tỷ tỷ một cước kia thật là đẹp trai a."
Cho nên anh tuấn tỷ tỷ, ngài có thể đừng đè lên ngực được không?
Vốn đã phẳng, nhấn một cái liền thật hết rồi!
Có lẽ là nghe được nội tâm của nàng kêu gọi, Sở Dao không có đè lên sân bay của nàng, chỉ là một trảo một nắm, nắm chặt áo nàng đem nàng từ dưới đáy bàn kéo ra ngoài.
Nhưng mà sau khi sờ vào ngực áo nàng, cuối cùng lại chỉ cầm cổ áo.
Từ một phương diện khác mà nói. . . Hạ Ca cảm thấy vị nữ sát thủ này nhất định đang vũ nhục bản thân mình
Nhất định!
Khinh ta không có ngực sao? ! Chết cũng không thể chịu nhục a!
"Uy, đồ lùn."

Thiếu nữ thanh âm ở dưới ánh trăng, lạnh lùng nhưng khó nén nóng nảy. Nhờ ánh trăng, Hạ Ca mới miễn cưỡng thấy rõ ánh mắt vị sát thủ này đầy tức giận. Khăn đen che mặt, lộ ra một đôi mắt hạnh, nàng níu lấy cổ áo Hạ Ca, đem nàng nâng lên cùng mình cùng một độ cao.
"Làm hỏng đại sự của ta. . . Ngươi nói, ta giết thế nào ngươi cho phải đây?"
Một đôi mắt hạnh màu nâu nhạt nhìn nàng, mang theo nồng đậm sát ý cùng phẫn nộ.
Hạ Ca vùng vẫy giãy chết, "Tỷ tỷ đẹp như thế, tâm địa cùng tính tình nhất định đặc biệt tốt, chắc chắn sẽ không giết ta."
"A." Sở Dao cười lạnh, "Kia thật là có lỗi với ngươi, ta cái gì cũng tốt, có mỗi tính tình làkém!"
"Ai nha, nữ hài tử có gì mà tức, chọc tức nhiều dễ dàng có nếp nhăn, ngươi nhìn ta liền không tức giận." Hạ Ca nói, " tiểu cô nương hẳn nên hào phóng, chạm thử mà thôi, thật nhỏ mọn, ta lại không dùng tay."
Sở Dao dắt lấy cổ áo nàng, gân xanh trên tay đều nhanh xuất hiện.
Tiểu tử này còn muốn dùng tay? !
"Ngươi, thế mà, trả, tốt, ý tứ, nói? !"
Nàng bao lâu nay chưa từng thấy kẻ nào mặt dày vô sỉ như thế! ?
Sở Dao liền nhìn tên lùn này do dự một chút, còn giống như có chút chật vật mở miệng, "Thực sự không được, ta cho ngươi sờ trở về?"
Hạ Ca nhắm mắt lại một mặt làm sinh mệnh hiến tế cao thượng, vẻ mặt thống khổ, "Ta trước tiên nói rõ, không thể sờ chay, sờ trở về về sau liền không cho phép giết ta."
Sở Dao cơ hồ bị tên lùn này lời nói cho chọc tức cười, nàng cười lạnh, "Ta cảm thấy ngươi vẫn là đi chết tương đối gọn gàng mà linh hoạt hơn —— "
"Ngươi cũng sờ qua, làm sao còn muốn giết ta!"
Hạ Ca lập tức mở to hai mắt, "Ngươi sao có thể như thế không nói tín nghĩa! !"
So với giết người, Sở Dao càng cảm thấy bị một tên mặt dày vô sỉ đồ lùn chiếm tiện nghi dơ bẩn trong sạch làm cho phẫn nộ hơn!
"Ai sờ soạng! ! ? Ta không có sờ! !"
"Ngươi sờ soạng! Ngươi bây giờ còn đang sờ! Ngươi cho ta xuống a! Tập ngực rồi a a a a —— "
Hạ Ca dắt cuống họng bắt đầu gào, "Ta cũng bị người dơ bẩn trong sạch —— "
Sở Dao nhìn chăm chú nhìn lên, lúc này mới phát hiện bản thân mình là nắm lấy vạt áo trước ngực đối phương, đem hắn nhấc lên.
Sở Dao một chút liền đem tên lùn đang ngao ngao ném ra ngoài, sau khăn đen sắc mặt đỏ lên, "Ai vấy bẩn trong sạch của ngươi! ! Ta chính là đi sờ ven đường chó hoang cũng sẽ không sờ ngươi! Ai bảo ngươi như thế thấp —— vân vân. . ."
Kịp phản ứng Sở Dao cơ hồ tức điên, "Ngươi một tên tiểu tử thúi, ai có thể làm bẩn trong sạchcủa ngươi! !"
Hạ Ca Giành lấy tự do như cá gặp nước, nàng phủi mông một cái ngồi trên bàn gỗ, cười tủm tỉm lắc lắc trong tay tang vật chủy thủ, "Đương nhiên chỉ có tiểu tỷ tỷ xinh đẹp mới có thể dơ bẩn trong sạch của tiểu sinh a."
Sở Dao thanh âm âm trầm xuống tới, "Tiểu tử thúi!"
"Ai nha, tiểu tỷ tỷ xinh đẹp là sẽ không cả ngày chém chém giết giết a, không gả ra được." Hạ Ca cười tủm tỉm, ánh mắt có chút di chuyển, sau đó làm dáng chợt hiểu ra, "Đúng rồi, Lăng Khê Phong có phải hay không có như vậy một quy định nha."
"Tiếp xúc da thịt cùng ân cứu mạng, muốn lấy thân báo đáp?"

"Đối ngươi lấy thân báo đáp?" Sở Dao cười lạnh, "Nghe vào có hơi phiền toái, đem ngươi ngũ mã phanh thây thế nào?"
Bên tai, cái kia vốn là tiếng sáo mờ ảo bỗng nhiên cao!
Hạ Ca ánh mắt bỗng nhiên nhướng lên!
Thanh âm lại như cũ cười hì hì, "Ngũ mã phanh thây quá máu me a, nói rồi, tiểu tỷ tỷ phải ôn nhu một chút mới có thể gả được ra ngoài nha."
Sở Dao còn chưa kịp đáp lời, chợt thấy tên lùn chân còn không chạm đất bất chợt lật tay, phóng chủy thủ trong tay của hắn về phía nàng!
Tiểu tử này quả nhiên không phải người hiền lành!
Chỉ là cũng quá ngây thơ, thẳng tắp ném tới chủy thủ, nàng làm sao lại trúng chiêu ——
Sở Dao một bên đầu liền tránh khỏi chủy thủ, nhưng mà lời trào phúng còn chưa nói ra, đã thấy tiểu tử kia phủi tay, cong lên con mắt.
"A..., tiểu tỷ tỷ, ân cứu mạng, không bằng lấy thân báo đáp a?"
"Xoẹt xẹt —— "
Quần áo bị chủy thủ xé rách thanh âm vang lên phá lệ đột ngột. Sở Dao ứng thanh quay đầu, con ngươi co rụt lại!
Nguyên lai chẳng biết lúc nào, nữ nhân áo lót xám kia đã vô thanh vô tức đứng ở phía sau của nàng, giơ tay nâng lên con dao phay, tròng trắng mắt bên ngoài lật, bộ dáng vặn vẹo mặt vô cùng dữ tợn.
—— mà nàng thế mà không có chút nào phát giác!
Chuỷ thủ của nàng vừa bị tên lùn kia đoạt, hiện nay lại gắt gao cắm vào nữ nhân sau lưng, nữ nhân giơ lên dao phay, không nhúc nhích, màu xám áo lót nơi bả vai bị chủy thủ vạch phá, lại không có chút máu tươi nào chảy ra.
. . . Y Mị.
Tiếng sáo, biến mất.
Hạ Ca nâng cằm lên, đối Sở Dao mỉm cười.
"Tiểu tỷ tỷ, như vậy đi, không cho ngươi lấy thân báo đáp, con mắt đẹp như thế, chí ít nói cho ta nghe một chút tên tuổi chứ?"

= =
Ở ngoài ngàn dặm.
Trăng sao mất đi ánh sáng, rừng núi thăm thẳm.
Thiếu nữ áo đỏ tinh tế trắng nõn cầm trong tay một thanh mượt mà cốt địch (cây sáo bằng xương), nơi cuối sáo buộc một chùm kết đỏ, đung đưa trong gió.
"Thất bại sao."
Nàng thì thào, thanh âm mượt mà êm tai, phảng phất giống như châu ngọc rơi bàn, âm cuối càng mang dư vị, lại lặng yên tan biến nơi rừng cây tĩnh lặng.

Tác giả có lời muốn nói:

Kẻ lỗ mãng Sở Dao tìm hiểu một chút?
A đúng, sở dĩ nữ chính rảnh rỗi như vậy tâm cùng sát thủ chọc cười là có nguyên nhân. .. Còn nguyên nhân. . . Tin tưởng thông minh các tiểu tỷ tỷ đều đã nhìn ra. . . Đi _(:3" ? )_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro