Chương 17: Ngươi có phải xem thường ta?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17

Trầm Thư Đường không phải người ngủ nướng, nhưng sáng sớm hôm nay, nàng thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, liếc nhìn đồng hồ trên tường, cư nhiên mới 7 giờ sáng. Nàng mơ mơ hồ hồ không nhìn là ai thì tiếp điện thoại, thanh âm có chút khàn khàn, mang theo câu người nói không ra

"Tiểu Đường Đường, sáng sớm thì gợi cảm như vậy, người ta nghe thanh âm của em chân cũng nhũn rồi" vừa nhận điện thoại, Trầm Thư Đường thì nghe được tiếng nói nũng nịu của Kiều Mạn Tích bên tai, trong nháy mắt lập tức tỉnh táo lại. Nàng liếc nhìn ngày tháng, hôm nay đúng lúc ngày 30 tháng 9, chính là nói, hôm nay là ngày cùng Kiều Mạn Tích ra ngoài rồi?

"Kiều tổng, không phải nói 10 giờ mới xuất phát sao?" Trầm Thư Đường đối với chuyện lập kế hoạch xong luôn đúng giờ nàng vốn dự tính 9 giờ thức dậy thu xếp, 10 giờ Kiều Mạn Tích đến đón mình, nhưng bây giờ mới 7 giờ a. Không hề nghi vấn, câu nghi vấn của Trầm Thư Đường để Kiều Mạn Tích bất mãn, chính mình rõ ràng cố ý đánh thức nàng sớm, nàng cư nhiên còn nói sớm

Kiều Mạn Tích lười biếng dựa ở trên sofa, bên cạnh hai cô nàng nước ngoài người cao chân dài, tướng mạo cực đẹp. Nếu như thường xem show thời trang, đại khái sẽ thấy được họ ở trên đó. Cảm thấy một bàn tay trong đó không thành thật dò vào trong quần lót của chính mình, Kiều Mạn Tích ngữa đầu, thở dài một hơi, khá là bất đắc dĩ mở miệng

"Tiểu Đường Đường em là sống trong mộng sao? ra ngoài với tôi em lại muốn dậy trễ"

"Không phải, em chỉ là...chỉ là cảm thấy 9 giờ thức dậy thì kịp"

"Mới một tiếng sao dùng đủ, em còn phải tắm rửa làm tóc trang điểm chọn quần áo, tôi là có lòng tốt nhắc nhở em mới gọi điện cho em" Kiều Mạn Tích ở bên kia nói rất nghiêm túc, giống như mỗi một nữ sinh trước khi ra cửa đều cần phải làm những chuyện này. Nhưng trên thực tế Trầm Thư Đường thì chỉ là cần tắm rửa và hóa trang mà thôi, quần áo nàng cũng không có gì có thể chọn

Đương nhiên, lời này Trầm Thư Đường phải không dễ bàn, suy cho cùng nàng biết Kiều Mạn Tích mỗi lần ra cửa đều phải thu xếp trang điểm hai ba tiếng mới thôi, hơn nữa đem loại hành vi này xưng là nữ nhân trước khi ra cửa tôn trọng tối thiểu đối với mình, được thôi, nàng cảm thấy Kiều Mạn Tích đặc biệt phiền phức như vậy, Trầm Thư Đường suy nghĩ một chút, còn chưa phải tôn trọng chính mình

Kiều Mạn Tích căn dặn Trầm Thư Đường phải nghiêm túc trang điểm, lúc này mới treo điện thoại, ném điện thoại xuống, người bên cạnh đã không thể chờ đợi được nữa hôn lấy mình, bên khác càng quá mức, ngón tay đã tiến vào rồi

"Ưm...hai cô chỉ có...thời gian 30 phút, không cho phép để lại dấu"

"Kiều tổng vội vã đi chơi, cũng không dẫn chúng tôi đi sao?" nghe thấy lời của Kiều Mạn Tích, nữ nhân hôn cô lộ ra bất mãn. Mà Kiều Mạn Tích chỉ là thoải mái hừ nhẹ, vặn vẹo vòng eo nghênh hợp tiết tấu của người kia

"Hai người đi bị chụp lén còn muốn ta giải quyết phiền phức, bản thân chỗ nào mát mẻ đi chỗ đó đi"

Tuy vốn không dự tính thu xếp kỹ càng, nhưng nghe Kiều Mạn Tích căn dặn, Trầm Thư Đường cũng chỉ có thể rập khuôn dựa theo cô. 10 giờ đúng, Kiều Mạn Tích chạy xe xuất hiện ở dưới lầu, Trầm Thư Đường nghe lời cô cái gì cũng không mang theo, bởi vì Kiều Mạn Tích sớm thì đem đồ của hai người đều chuẩn bị xong rồi. Hôm nay Kiều Mạn Tích trang điểm đặc biệt gây chú ý, thân trên là áo sơ mi xệ vai màu trắng, thân dưới là một chiếc váy siêu ngắn, trên chân mang một xăng-đan cao gót màu xanh nước biển. Tuy rằng cùng với bình thường tham dự vũ hội không giống nhau, lại tràn đầy cảm giác thời thượng, nhìn qua giống y như người mẫu

"Kiều Mạn Tích, chúng ta đi đâu đây?" Trầm Thư Đường nhìn một chút, lúc này nghĩ đến hỏi địa điểm. "Đi khu nghỉ mát bạn tôi mới mở, cũng là vì dẫn em đi khuây khỏa. Đúng rồi, chỗ đó có không ít bươm bướm lẳng lơ, tiểu Đường Đường theo sát tôi, chớ bị họ cướp đi" Kiều Mạn Tích làm như có thật nói ra, nhưng Trầm Thư Đường lại cảm thấy vốn dĩ không thực tế, Kiều Mạn Tích đã là bươm bướm lẳng lơ nhất trong bươm bướm lẳng lơ nàng từng thấy qua, làm sao có thể còn có người hơn Kiều Mạn Tích? hơn nữa, cho dù có, Trầm Thư Đường cũng không thừa nhận chính mình sẽ đối với loại người đó khơi lên tâm tư gì

Sau khi một đường chạy đến khu nghỉ mát, hai người vừa mới xuống xe, thì có mấy nữ nhân chào đón. Dẫn đầu là một con lai bikini màu đỏ rực, tóc dài uốn lượn màu vàng, mà mấy nữ nhân kia tuy là người Trung Quốc, lại cũng ăn mặc rất gợi cảm. Họ thấy được Kiều Mạn Tích rất nhiệt liệt chào hỏi, mà Trầm Thư Đường thì chỉ là yên tĩnh đứng ở phía sau

"Kiều, rất lâu không gặp rồi, nếu không phải ta mở khu du lịch này, không chừng lúc nào mới có thể thấy được người bận rộn như ngươi" Bikini con lai nữ cười nói, lén lườm Trầm Thư Đường, ý vị sâu xa nhìn hướng Kiều Mạn Tích

"Tháng trước không phải từng uống rượu, Tái Nhĩ, trí nhớ của ngươi trở nên tệ rồi" Kiều Mạn Tích cười nói, cô để tài xế đem hành lý của mình và Trầm Thư Đường mang đến trong biệt thự độc lập của khu nghỉ mát, đây là Tái Nhĩ cố tình chuẩn bị cho cô


"Nga? có thể là vậy, ngày không thấy được ngươi, ta không chỉ là trí nhớ, cả đầu óc cũng trở nên tệ kém" Tái Nhĩ nhích gần Kiều Mạn Tích, bỗng nhiên vươn tay ôm lấy cô, Trầm Thư Đường ở phía sau nhìn theo, không hiểu tại sao họ nói chuyện phải thân mật như vậy, mà Kiều Mạn Tích chỉ là dùng dư quang liếc mình một cái, lại xoay đầu qua, nhỏ tiếng mở miệng

"Tái Nhĩ, hai người chúng ta sớm thì kết thúc rồi đó, giữa bạn bè đừng động tay động chân, nhưng mà, mông của ngươi càng vểnh rồi" Kiều Mạn Tích nhạt nhẽo cười lên, tay không thành thật ở trên mông của Tái Nhĩ bóp xuống, cảm thấy thói quen của cô không đổi, Tái Nhĩ cũng không cười cô rõ ràng là vạn năm thụ lại thích bóp mông, chỉ là nhích đến bên tai của Kiều Mạn Tích, mắt nhìn thẳng Trầm Thư Đường

"Kiều, khẩu vị của ngươi thay đổi rồi? bây giờ thích loại như vậy? "

"Loại ta bao nuôi luôn là như vậy, ngươi lại không phải không biết"

"Cho nên, là xử nữ, ngươi vẫn chưa ăn sạch?"

"Ừm, qua một trận ăn sau"

Hai người nhỏ tiếng nói ra, qua một chút thì tách ra, Kiều Mạn Tích cười trở về bên cạnh của Trầm Thư Đường, nằm sấp ở trên bả vai của nàng làm nũng bán manh, thấy được Trầm Thư Đường cười sờ đầu cô, Tái Nhĩ khiêu mày, lại đi đón một đám người khác mấy loại người hôm nay đến đều là trong nhóm của họ, có mấy loại quan hệ tốt với mình, mấy loại khác...đại khái chính là mang theo mục đích không tinh khiết, ví dụ như loại muốn gặp gỡ Kiều Mạn Tích

Cả buổi chiều Kiều Mạn Tích và Trầm Thư Đường ở trong biệt thự thu dọn đồ đạc cộng thêm nghỉ ngơi, đến tối mới phải bắt đầu du lịch. Tái Nhĩ tính là nhị thế tổ (chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp) có tiền có năng lực, mở khu nghỉ mát này không phải là vì kiếm tiền, thuần túy là vì bạn bè trong nhóm và giải trí chính mình. Đến tối, một đám người Tái Nhĩ ở bên biển xách mấy giá nướng rất lớn, một đám mỹ nhân xếp hàng ngồi xung quanh.

Không qua bao lâu, Kiều Mạn Tích thì dẫn Trầm Thư Đường cùng nhau đi đến. Kiều Mạn Tích vừa đến, không ít người cười chào hỏi cô, nhìn những mỹ nữ muôn hình muôn vẻ kia, họ trộn lẫn vào nhau hút thuốc uống rượu, cùng Kiều Mạn Tích nói mấy câu chính mình nghe không hiểu, Trầm Thư Đường lại chỉ là ngồi ở một bên, cúi đầu uống nước ép của mình. Càng là ở loại thời điểm, nàng thì càng hiểu rõ sự chệnh lệch của mình với Kiều Mạn Tích bọn họ


"Tiểu Đường Đường, em đang làm gì? tại sao chỉ uống nước ép?" thì ở thời điểm Trầm Thư Đường phát ngẩng, Kiều Mạn Tích bổng nhiên nhích qua, thấy trong tay cô cầm lấy hai cánh gà nướng, cười với mình. Bởi vì uống rượu, trên người cô mang theo hương rượu nhàn nhạt, trên mặt cũng có chút đỏ ửng, hai mắt mê li, vô cùng câu người. Trầm Thư Đường chú ý được, đã có không ít người nhìn chăm chăm Kiều Mạn Tích, lúc này thấy được Kiều Mạn Tích đến tìm mình, thì đem tầm mắt rơi ở người mình

"Không có, em chỉ là không biết ăn cái gì thì tốt"

"Nga, tiểu Đường Đường không thích đồ nướng sao? nhưng đây là cánh gà tôi nướng cho em, em phải ăn hết, tôi vẫn là lần đầu nướng đồ cho người" Kiều Mạn Tích vừa cười đem cánh gà đặt ở trong dĩa của Trầm Thư Đường, sau đó thì mang nàng đứng dậy đi nơi khác

"Kiều, đi đâu a? sẽ không nhanh như vậy thì nhịn không nổi muốn cùng sủng vật mới của nhà ngươi cái gì rồi chứ?" thấy Kiều Mạn Tích kéo lấy Trầm Thư Đường, cũng không biết là ai đến nói một câu như vậy, nghe được câu này, Trầm Thư Đường hơi cau mày, ngược lại là Kiều Mạn Tích quay đầu lại, liếc nhìn người vừa nói, cô nhớ được nữ nhân này tên là Ấn Ca, một diễn viên nhỏ của giới giải trí, gần đây quay tiết mục nhân vật thật lại nổi lên một chút. Có điều vẫn luôn thay đổi biện pháp muốn tiếp cận chính mình, mục đích tưởng chừng như không được quá rõ ràng


Chỉ là Kiều Mạn Tích, xem thường nàng ta

"Muốn làm cái gì đó buổi chiều đã làm từ lâu rồi, tiểu Đường Đường nhà ta muốn ăn rau xanh, ta dẫn em ấy đi tìm" Kiều Mạn Tích nói xong, liếc nhìn ánh mắt bất mãn của Ấn Ca, ôm lấy eo của Trầm Thư Đường rồi đi, nhìn hai người họ đi xa, Ấn Ca chế nhạo một tiếng, đem bia trong tay đặt lên bàn

"Tái Nhĩ, nữ nhân kia lai lịch gì?" nữ nhân trong miệng của Ấn Ca, tự nhiên là chỉ Trầm Thư Đường, trong nhóm của họ, không phải con ông cháu cha có tiền thì là minh tinh và người mẫu, họ trong đó rất nhiều người lần này tới ngoại trừ chơi, cũng là muốn quyến rũ Kiều Mạn Tích, hy vọng có thể được Kiều tổng coi trọng thật là ít phấn đấu mấy năm. Kiều Mạn Tích có tiền có sắc, có khả năng cũng sẽ chơi, dáng vẻ và bộ dạng đều mất hồn

Chỉ cần là người từng gặp Kiều Mạn Tích, cơ hồ là ai cũng sẽ đối với cô nhớ mãi không quên, chung quy nữ nhân này thật sự rất câu người, là loại đủ khiến người ta nghiện trúng độc mất hồn. Có điều Kiều Mạn Tích có rất ít người yêu, rất dễ dàng chán, thỉnh thoảng tìm được cũng đều ở chung không lâu thì tách ra rồi. Nhưng mà đối tượng tình một đêm của cô đến không ít, tuy đa số đều là trong nhóm, nhưng yêu cầu lại cũng nhiều. Quan trọng nhất là phải có sắc, tiếp theo còn có kỹ thuật tốt, đương nhiên nhân phẩm cũng không thể quá kém, để tránh khỏi rước lấy phiền phức cho mình

Những yêu cầu xem như đơn giản này, kì thực muốn toàn bộ làm được quả thực khó càng thêm khó. Có điều chỉ cần đạt tiêu chuẩn, Kiều Mạn Tích đều sẽ trêu chọc một chút, suy nghĩ hẹn hò một chút. Đa số người cũng biết tính nết của Kiều Mạn Tích, một đêm này làm sao vui vẻ thì làm như vậy, Ngày hôm sau xuống giường mỗi người đi một ngả, ai cũng không quen biết ai

Mà Ấn Ca và mấy nữ nhân khác, chính là bị Kiều Man Tích đặt vào đối tượng qua đường kia, cho dù trong đó có mấy người đã từng cùng Kiều Mạn Tích có ám muội, thế nhưng họ nghĩ trăm phương ngàn kế muốn thượng Kiều Man Tích khi ở trên giường lại đều bị coi như không thấy, lúc này thấy được Trầm Thư Đường bình thường có thể ở bên cạnh Kiều Mạn Tích, tự nhiên bất mãn. Có một người lên tiếng, thì có không ít người phụ họa theo, Tái Nhĩ nghe họ ở bên đó quở trách Trầm Thư Đường, vừa định lên tiếng ngăn cản, Kiều Mạn Tích lại đã dẫn Trầm Thư Đường đi vòng trở lại rồi, cũng không biết nghe được bao nhiêu

"Tái Nhĩ, người lần này ngươi tìm cũng không phải ra làm sao, chẳng qua là tiểu minh tinh hạng ba mà thôi, còn thật sự cho rằng chính mình là nhân vật sao?" thanh âm của Kiều Mạn Tích không lớn, lại rõ ràng là nói cho mấy người nói xấu Trầm Thư Đường nghe. Những người này nghe được Kiều Man Tích phát cáu, lập tức sắc mặt trắng bệch, một câu cũng không dám nói. Thấy họ trầm mặc, Kiều Mạn Tích cũng không có ý định tiếp tục ăn cái gì nữa, mà là dẫn Trầm Thư Đường đi đến bờ biển. Dọc theo đường đi, Trầm Thư Đường một câu cũng không nói, cũng không phải nàng mất mác, ngược lại là nàng rất rõ ràng thân phận địa vị của chính mình, những người vừa rồi kia, nói cũng không sai

"Tiểu Đường Đường đang tức giận sao?" Kiều Mạn Tích biết bao thận trọng, tự nhiên có thể nhìn ra tâm trạng Trầm Thư Đường rơi thấp, cô thầm mắng người Tái Nhĩ tìm không tốt, nhất định phải tìm mấy cái phiền phức lại nói nhiều. Nhưng mà, việc này vẫn thật sự không phải lỗi của Tái Nhĩ, Kiều tổng ngươi lưu tình khắp nơi, ai biết ngươi và bao nhiêu người có quan hệ a

"Không có, em chỉ là cảm thấy, sự xuất hiện của em, cho chị mất mặt rồi" Trầm Thư Đường ăn ngay nói thật, vừa rồi nàng cũng không để ý mấy người kia nói mình, mà là có người nói phẩm vị của Kiều Mạn Tích rơi thấp rồi, đây mới là nguyên nhân chủ yếu để Trầm Thư Đường không vui. Nàng sợ nhất chính là sự tồn tại của mình tạo thành phiền phức cho Kiều Mạn Tích, mà bây giờ, hiển nhiên là tạo thành rồi

"Tiểu Đường Đường lại nói lung tung cái gì? em xinh đẹp trẻ tuổi như vậy, lại biết làm cơm, họ ngưỡng mộ em còn không kịp, em khi nào làm tôi mất mặt? em nghe kĩ đây, người của Kiều Mạn Tích tôi, trước giờ đều không tệ" Kiều Mạn Tích vô cùng nghiêm túc nói ra, thấy cô nói xong nhích đến, Trầm Thư Đường theo bản năng nhắm mắt, chờ đợi nụ hôn của cô, nhưng mà dán lên, lại là thứ mang theo mùi sữa rất mềm mại. Nàng mở mắt ra, phát hiện trong lòng bàn tay của Kiều Mạn Tích nằm một cái bánh ngọt trắng trắng mềm mềm

"Tiểu Đường Đường đang nghĩ cái gì? tôi chẳng qua là cảm thấy em chưa ăn no, mới giúp em mua cái này, nè, cho em" Kiều Mạn Tích cười đem bánh ngọt cho mình, lại từ trong túi lấy ra một cái, thành thục xé ra cái túi, tự mình ăn lên. Thấy Kiều Mạn Tích người chín chắn như thế ăn bánh ngọt, Trầm Thư Đường không nhịn được cười lên, cũng chầm chậm ăn lấy


Qua một chút, hai người dự định trở về quán rượu nghỉ ngơi, nhưng vừa đi một chút, Kiều Mạn Tích thấy được bên biển có một bóng dáng quen thuộc. Cô suy nghĩ một chút, để Trầm Thư Đường trở về trước, bản thân đi đến hướng bóng dáng kia. Hai người có duyên gặp mặt một lần, tuy Kiều Mạn Tích không làm sao nhớ người, nhưng đối với mỹ nữ cô có thể nhớ rõ mùng một, nhất là mỹ nữ đặc biệt như Hạ Úc An

Tướng mạo của Hạ Úc An là một loại theo khuynh hướng phô trương mê hoặc, nhưng Kiều Mạn Tích lại cảm thấy vóc dáng của nàng ấy và tính cách của nàng ấy hoàn toàn không giống nhau, lần trước và lần này, chỉ có hai lần gặp mặt, nữ nhân này đều là một gương mặt trầm tư không biết đang nghĩ cái gì. Hơn nữa du lịch chắc đa số đều là đi cùng người khác, nữ nhân này lại nữa đêm một mình ngồi bên biển, căn bản không giống là đến ngắm biển, ngược lại giống như muốn nhảy biển

"Lại là một mình?" Kiều Mạn Tích đi qua, nhìn theo Hạ Úc An, tuy bên biển không có đèn, lại có ánh trăng, cho nên Kiều Mạn Tích không lờ đi một tầng hơi nước trên mắt của Hạ Úc An. "Kiều tổng, lại gặp mặt rồi, rất trùng hợp" Hạ Úc An giương mắt, cười lên, khiến cho hai mắt của nàng nhìn lên đang phát sáng, trông rất đẹp mắt。

"Ân hử? không trùng hợp, ta là thấy được ngươi ở đây mới tìm đến, Hạ tiểu thư ở chung với người yêu?" Kiều Mạn Tích xem như là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì, cô hiển nhiên chú ý được, ở thời điểm mình nhắc đến người yêu, ánh mắt của Hạ Úc An tối đi

"Phải a, ở cùng với người yêu, Kiều tổng cũng vậy sao?" không qua bao lâu, Hạ Úc An thì điều chỉnh tốt trạng thái, mở miệng. Kiều Mạn Tích không thừa nhận cũng không phủ nhận, mà là từ từ nhích đến kế bên Hạ Úc An

"Nếu như Hạ tiểu thư có người yêu, vậy cô ấy nhất định là người yêu không hợp cách, chung quy tối như vậy để ngươi một mình ở đây, làm sao nói đủ chu đáo, giống như ta, thì tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này" Kiều Mạn Tích nhích đến rất gần, trên người cũng thêm chút tính xâm chiếm rồi, thấy cô khơi lên khóe miệng và gương mặt tinh xảo xinh đẹp, lẳng lơ mà không dung tục, Hạ Úc An thừa nhận tướng mạo và cảm giác của Kiều Mạn Tích đều rất ma lực, nhưng trái tim của mình, đã không xúc động vì bất cứ người nào

Thấy được Kiều Mạn Tích nhích qua, Hạ Úc An bổng nhiên cười lên, nàng đột nhiên đè lấy bờ vai của Kiều Mạn Tích, đem cô đè ở trên cục đá bên cạnh, nhấc tay khơi lên cằm của cô, cũng cười lên. Lẳng lơ của Hạ Úc An và Kiều Mạn Tích là hai loại, dung mạo của nàng so với Kiều Mạn Tích ít mấy phần câu người, nhiều mấy phần nhu hòa, chỉ là khi cười lên, gương mặt đó sẽ hiện đến càng mê hoặc. Nàng để người ta đoán không được nhìn không thấu, rõ ràng không nên là tính cách như vậy, toàn thân cũng mang theo cảm giác không hài hòa, đây mới là chỗ thu hút người, lúc này cảm thấy nàng dùng tay khơi lấy cằm của chính mình nhích đến, Kiều Mạn Tích nhíu mày nhìn nàng, nhưng Hạ Úc An chỉ là nhích đến, lại không có bước tiếp theo

"Động tác của Kiều Mạn Tích rất quen thuộc, ra là thường bị người như vậy. Ta giống với ngươi, tiếp theo nên làm sao ta cũng không biết. Trước giờ ta cũng là bị thượng, ngươi câu dẫn ta cũng vô dụng" Hạ Úc An nói thẳng ra, ngược lại để Kiều Mạn Tích hoàn hồn. Cái gì kêu cô trước giờ đều là bị thượng, chính mình là có thể công a

"Hạ tiểu thư, ngươi có phải xem thường ta? thực ra ta cũng có thể để ngươi thoải mái" Kiều Mạn Tích đưa tay bóp lấy mông của Hạ Úc An, lập tức thì thấy người sau vội vàng lùi về sau vài bước, giống như thấy được lũ lụt thú dữ nhìn theo mình, sau đó đầu cũng không quay lại xoay người thì đi. Thấy được Hạ Úc An giống như thật sự tức giận rồi, Kiều Mạn Tích nhìn bàn tay bóp mông nàng, cũng hướng đi vào quán rượu, ngoài miệng lại nói lẩm bẩm

"Chẳng qua là bóp mông, tức giận cái gì a, bất quá để ngươi bóp lại thôi"

Hết chương 17

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro