Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9

"Kiều tổng, đây là định mức số liệu tiêu thụ gần đây, mời cô quá mục" nếu như nói đi làm hai thời gian chán ghét nhất, đại khái chính là đầu tháng đầu và tháng cuối, đầu tháng phải đối với số liệu tháng trước tiến hành thăm dò, cuối tháng phải làm tổng kết cho cả tháng. Dựa ở trên ghế sofa, Kiều Mạn Tích cầm ra mắt kính không khung kế bên đeo lên, tỉ mỉ nhìn báo cáo Dương Hân Du giao đến

Trong lúc trong căn phòng rất yên tĩnh, thì chỉ có thể nghe thấy tiếng hô hấp của hai người họ. Ở trên điểm này, kỳ thực Dương Hân Du vẫn là rất bội phục Kiều Mạn Tích. Tập đoàn Kiều thị là sản nghiệp ba cô để lại cho cô. Khi mới bắt đầu Kiều Mạn Tích tiếp nhận, tất cả người đều cho rằng tập đoàn ba đời ở trấn Gia Hải này thì ở trong tay nhị thế tổ(*) này tan tành trong phút chốc, nhưng Kiều Mạn Tích không những không có để nó hủy diệt, trái lại ở mấy năm qua để Kiều thị không ngừng cải tiến định mức kinh doanh, so với trước cường đại không ít

(*) Nhị thế tổ: con cháu gia đình giàu có chỉ biết ăn chơi phung phí

Kiều Mạn Tích vô cùng có đầu kinh doanh, cũng không phải một gương mặt bình hoa trống rỗng trong mắt người ngoài. Lúc này, thấy được cô đeo mắt kính, trên mặt không có ý cười và lười nhát thường ngày, tinh tế chu đáo ở trên báo cáo vẽ lên mấy cái gì, Dương Hân Du ngược lại là rất thích nhìn bộ dạng mẫu mực khó có được của Kiều Mạn Tích, chẳng qua là...có lẽ cũng chỉ có khi làm việc mới có thể thấy được

Giá trị lệch lạc của Kiều Mạn Tích cho người ta vô cùng cao, ví dụ như có một gương mặt xinh đẹp có thể so với minh tinh, lại là một thương nhân. Vóc người nóng bỏng có thể so với người mẫu, lại thích ăn biến làm, chỉ vì vòng eo thỉnh thoảng đi mấy lần phòng tập thể hình, bình thường tuyệt đối là lười đến cả uống nước cũng cần người đút

Mà lệch lạc lớn nhất chính là, một diện mạo hại nước hại dân, bộ đáng nhìn tới thì để người khác động lòng, lại vô cùng thích bóp mông người khác, sở thích này vẫn là Dương Hân Du vừa vào công ty thì phát hiện, thông qua đánh giá của mấy năm qua, Dương Hân Du dám khẳng định, mỹ nữ trong công ty này, chỉ cần là xinh đẹp, cho dù kết hôn rồi, cũng sẽ bị Kiều Mạn Tích bóp mông... (edit: Kiều tổng thật vô lại hắc hắc)

Nghiêm túc mà nói, kỳ thực Kiều Mạn Tích đại khái chính là một si nữ bị trì hoãn giá trị bản thân và diện mạo

"Đại thư kí thân ái của tôi, cô đang nghĩ chuyện gì lung tung? tôi kêu cô lần thứ hai rồi nga" Dương Hân Du hiếm khi thất thần, lại bị Kiều Mạn Tích bắt tại trận, Dương Hân Du có chút bối rối ho khan mấy cái, thì thấy Kiều Mạn Tích tháo kính xuống, cười như không cười dựa ở đó, hướng mình ngoắc ngoắc ngón tay. Đúng, chính là một động tác như vậy, Kiều Mạn Tích lại làm đến phong tình vô hạn, Dương Hân Du thật sự rất muốn nói, lão bản, có gì người có thể trực tiếp nói, trong phòng thì cô tôi hai người, cô ngoắc tôi cũng vô dụng a

"Kiều tổng, có chuyện sao?" Dương Hân Du cúi đầu hỏi, mà Kiều Mạn Tích cư nhiên còn nhích qua, ngửi lấy mùi nước hoa nhàn nhạt trên người cô ấy, Dương Hân Du cảm thấy, lão bản có chút không quá đúng a.

"Tiểu Hân Hân, giúp tôi đi rót ly rượu qua đây, còn nữa, tìm giám đốc bộ phận tiêu thụ tới"

"Tôi biết rồi, Kiều tổng"

Nghe thấy lời của Kiều Mạn Tích, Dương Hân Du thu lên biểu tình thả lỏng, đổi thành một bộ dạng nghiêm túc khác. Đi theo bên cạnh Kiều Mạn Tích 5 năm, cô ấy quá hiểu thói quen của Kiều Mạn Tích, con người này thích rượu thích thuốc, nhưng cô tuyệt đối sẽ không hút thuốc khi có người không thích mùi thuốc, càng sẽ không uống rượu giữa ban ngày. Nhưng một khi đánh phá hai quy tắc này, hoặc chính là người cô không thích ở bên cạnh cô, hoặc chính là tâm trạng cô không tốt

Mà bây giờ là sáng sớm hơn 10 giờ, Kiều Mạn Tích muốn uống rượu thì nói rõ tâm trạng cô không tốt, liên quan đến báo cáo vừa rồi, Dương Hân Du cũng đại khái có thể đoán được xảy ra chuyện gì rồi. Giám đốc bộ phận tiêu thụ là lão nhân viên tại chức 8 năm, lúc trước là làm việc cùng với chú Kiều Mạn Tích, bình thường ỷ vào mình lớn tuổi, ở công ty thường xuyên đều là một bộ dạng thái độ của lão tiền bối. Quá nhiều người nhìn không thuận mắt, tự nhiên, Dương Hân Du cũng không ngoại lệ

"Kiều tổng, cô tìm tôi? " giám đốc bộ phận tiêu thụ gọi là Lão Dương, vì vai vế của ông ta ở đó, Kiều Mạn Tích cũng tạm thời kêu ông ta một tiếng Dương thúc

"Dương thúc, đây là ghi chép tiêu thụ của tháng trước, tôi vừa rồi nhìn một phen, phát hiện một chút vấn đề nhỏ, tôi hy vọng thúc có thể giải thích một chút chuyện này là thế nào"

Kiều Mạn Tích vừa nói, để Dương Hân Du đem báo cáo cho ông ta, Dương thúc nhìn lên bộ phận vòng tròn đỏ phía trên, trên gò má chảy ra một ít mồ hôi, ông ta lúng túng nhìn Dương Hân Du, lại nhìn Kiều Mạn Tích một cái, biểu tình trên mặt đã vô cùng không tốt

"Cái đó...Kiều tổng, có thể là nhân viên dưới tay không có kiểm tra rõ ràng, mới xuất hiện loại sơ hở này, tôi lập tức kêu người xem thử, Dương thúc chột dạ nói ra, nhưng Kiều Mạn Tích lại chỉ là lắc rượu trong ly, híp mắt nhìn chăm chăm ông ta. Dương thúc bị Kiều Mạn Tích nhìn nên dựng lông, ông ta cũng không rõ chính mình đang sợ cái gì, rõ ràng đối phương chỉ là một nữ nhân mà thôi, nhưng chính mình lại bị trừng đến đi không nổi

"Dương thúc, tôi niệm tình thúc là nhân viên cũ của chú, cho nên luôn giữ lại thúc, cho dù thúc mấy năm nay ăn hoa hồng, tham ô một chút xíu tiền, tôi qua loa làm cho qua chuyện. Cuối cùng tôi nể mặt thúc, tự bản thân thúc trình đơn từ chức, nếu không thì không chỉ khai trừ đơn giản như vậy" Kiều Mạn Tích thanh âm không lớn, lại ăn nói mạnh mẽ, rượu trong ly bị một hớp uống cạn, Dương thúc vẫn muốn nói cái gì, nhưng tầm mắt của Kiều Mạn Tích quá giết người, Dương thúc tuy bất mãn, cũng chỉ có thể mặt xám mày tro rời khỏi phòng làm việc

"Kiều tổng, cần bộ phận nhân sự đi thông báo tuyển dụng một giám đốc mới không"

"Ân, đi đi, nhớ phải trẻ tuổi xinh đẹp"

"Ngạch...vâng" nghe thấy yêu cầu của Kiều Mạn Tích, Dương Hân Du một trận ớn lạnh, tuy Kiều Mạn Tích chỉ cường điệu bề ngoài, nhưng cô ấy biết, lời ngầm chính là, không chỉ phải có năng lực, còn phải xinh đẹp, lão bản ơi lão bản, người đẹp của cô còn ít sao? yêu cầu cao như vậy, lại phải tìm một thời gian rồi

Cả ngày này Kiều Mạn Tích đều rất bận, thậm chí bận đến cô sắp quên luôn thời gian, khi đến buổi trưa mới có thể thở dốc. Nằm ở trên sofa, cô đùa nghịch điện thoại, bổng nhiên nhớ đến cái gì, gọi thông điện thoại. Bên đó vang lên mấy cái mới được nhận, nghe thấy bối cảnh có chút ồn ào, Kiều Mạn Tích đại khái có thể đoán được đối phương đang làm cái gì rồi

"Tiểu Đường Đường, có nhớ tôi không? " Kiều Mạn Tích đong đưa hai chân cởi lấy giày, nhẹ giọng nói ra

"Kiều tổng, bây giờ là thời gian ăn trưa"

"Nga...thì ra trong lòng của tiểu Đường Đường, tôi không quan trọng bằng bữa trưa của em? chẳng lẽ tôi không có ăn ngon bằng bữa trưa của em sao?"

"Ngạch...không phải, Kiều tổng chị giải thích sai ý của em rồi, em là nói, chị vẫn chưa ăn cơm sao?

"Ân, tôi nhớ đồ của tiểu Đường Đường rồi, tôi chỉ muốn ăn đồ tự tay em làm"

"Như vậy a"

Nghe được điện thoại bên kia giống như ngữ khí làm nũng, Trầm Thư Đường cũng không biết là làm sao, cư nhiên suy nghĩ ra bộ dạng của Kiều Mạn Tích. Chị ấy bây giờ nhất định dựa ở địa phương nào đó, lười biếng nằm sắp hoặc nằm, thỉnh thoảng vẫn sẽ đong đưa hai chân

"Tiểu Đường Đường trả lời rất phô diễn, chẳng lẽ không nên là em đến làm cho tôi ăn, cho tôi một kinh ngạc sao, tối nay đến nhà tôi, tôi đến trường học đón em"

"Kiều tổng, em...em rất xin lỗi, tối nay không được, tối nay em phải đi bệnh viện thăm mẹ, em..."

"Nga, vậy tôi ngắt đây"

Kiều Mạn Tích chưa đợi Trầm Thư Đường nói xong thì treo điện thoại, nghe thấy bên kia không có thanh âm, Trầm Thư Đường cũng không biết chuyện gì, cư nhiên có chút mất mác, nàng cảm thấy Kiều Mạn Tích chắc giận rồi, suy cho cùng chị ấy là người bao nuôi mình, nhưng mình hình như từ sau khi được bao nuôi cái gì cũng không làm tốt, Trầm Thư Đường rối rắm suy nghĩ, nhưng mà nàng hôm nay nhất định phải đi bệnh viện thăm mẹ, cũng chỉ có thể từ chối Kiều Mạn Tích rồi

"Này này này, người nào buổi trưa gọi điện đến vậy, là bạn trai?" Trầm Thư Đường gác điện thoại trở về, thấy được mấy người khác trong phòng đều bát quái nhìn mình, duy chỉ Sầm Lạc hỏi ra, nàng vội vàng lắc đầu, nhưng nghĩ đến Kiều Mạn Tích, gò má lại đỏ lên, phản ứng như vậy càng thêm đáng nghi, Sầm Lạc nhìn thấy dây chuyền trên cổ của Trầm Thư Đường, hơi nheo mắt lại

Cả buổi chiều, vì chuyện của Kiều Mạn Tích, Trầm Thư Đường lên lớp có chút không tập trung, sau khi tan học, nàng trước tiên là tắm rửa, lúc này mới ra khỏi trường học, dự định đến bệnh viện. Nhưng nàng vừa mới ra cửa, thì nhìn thấy trước cửa xung quanh đứng đầy người, Trầm Thư Đường hiếu kì liếc nhìn, thì phát hiện ở trước cửa dừng một chiếc xe thể thao cực kì phô trương

Tuy Trầm Thư không hiểu xe, lại cũng chỉ biết chiếc xe này xem ra thì vô cùng đắc giá, thân xe lấy màu xanh thẫm làm chủ, đường cong và thiết kế đều cực kì đặc biệt, chiếc xe quá mức phô trương như vậy dừng ở đó, tự nhiên đều sẽ nhịn không nổi nhìn thêm mấy lần. Đúng lúc khi Trầm Thư Đường chuẩn bị rời khỏi, điện thoại bổng nhiên vang lên, nàng nhìn thấy số điện thoại, chắc là Kiều Mạn Tích, vội vàng nhấc máy

"Kiều tổng"

"Tiểu Đường Đường em đi đâu? lên xe"

"Lên xe? cái gì xe?"

"Chính là chiếc xe phía trước em"

Kiều Mạn Tích nói xong liền gác máy, Trầm Thư Đường lăng lăng nhìn chiếc xe thể thao màu xanh kia, nhìn thấy xung quanh ánh mắt của bạn học, trong nháy mắt bối rối lên, nàng cũng không muốn ở trước mặt bạn học lên chiếc xe đó, nhưng buổi trưa đã chọc đến Kiều Mạn Tích rồi, chính mình nếu như không lên xe nữa, đại khái quá không tốt. Cho nên, sau khi suy nghĩ, Trầm Thư Đường đẩy ra ánh mắt của người toàn trường, mở cửa xe ra, ngồi vào trong, chiếc xe cũng ở dưới tằm mắt kinh ngạc của mọi người biến mất không hình không bóng

Lên xe, quả nhiên Kiều Mạn Tích thì ngồi ở phía sau, nhìn thấy mình lên, chị ấy lười nhác nằm ở trên đùi mình, thì như vậy nhìn theo mình. Bị chị ấy nhìn quá không thoải mái, Trầm Thư Đường vén lên sợi tóc rơi xuống, trong nháy mắt Kiều Mạn Tích liếc mắt một cái thì vội vàng xê dịch tầm mắt

"Kiều tổng, chuyện buổi trưa, em rất xin lỗi, nếu như chị muốn ăn đồ em làm, em nhất định làm cho chị, nhưng mà tối nay..."

"Ân, tôi biết, bây giờ thì đưa em đi bệnh viện, trường học em xa bệnh viện như vậy, tôi làm sao nỡ để tiểu Đường Đường đi xe buýt chứ" Kiều Mạn Tích nói xong phiên thoại này, người kinh ngạc ngược lại trở thành Trầm Thư Đường rồi, nàng không ngờ Kiều Mạn Tích lại có thể đến đón mình đến bệnh viện, không khỏi kinh ngạc lên. Chung quy ở trong lòng nàng, Kiều Mạn Tích là một người tùy tâm sở dục (làm chuyện theo ý mình muốn), lời nói buổi trưa của mình chắc là để chị ấy không vui rồi, nhưng chị ấy vẫn đến đón mình đi bệnh viện

"Kiều tổng, cám ơn chị" Trầm Thư Đường thấp giọng nói, bổng nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp. Nhìn thấy cảm động trong mắt nàng, Kiều Mạn Tích bổng nhiên ngồi lên chân nàng, xoa lấy mặt của nàng

"Không ngờ được chính là đưa tiểu Đường Đường đến bệnh viện em thì cảm động như vậy a, vậy tối nay phải làm bữa tối cho tôi, dùng tay nghề của em báo đáp tôi" Kiều Mạn Tích đặc biệt cắn mạnh hai chữ tay nghề, cảm thấy chị ấy lại đang ám chỉ cái gì, Trầm Thư Đường đỏ mặt gật đầu

Sau khi đến bệnh viện, Trầm Thư Đường xuống xe, vừa đi mấy bước thì phát hiện Kiều Mạn Tích cư nhiên cũng xuống theo, nàng quay đầu lăng lăng nhìn Kiều Mạn Tích, không hiểu con người này xuống theo làm gì

"Kiều tổng, chị còn có chuyện sao?"

"Không có a, tôi chỉ muốn theo tiểu Đường Đường đi thăm mẹ, không được sao?"

"Nhưng hai người không quen biết" Trầm Thư Đường có chút rối rắm, chung quy Kiều Mạn Tích và mình cũng không giống như người chung đường, huống hồ nàng cũng không muốn để mẹ biết chính mình là đến đâu tìm ra tiền thuốc. Nhưng Kiều Mạn Tích lại không dự tính đi, trái lại còn hướng đến phòng bệnh mà đi

"Không sao đâu, tôi xinh đẹp như vậy, mẹ em sẽ thích tôi"

Hết chương 9

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro