Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 59

"Vẻ mặt đó của cậu là sao hả?" Khánh An thấy dáng vẻ kia của cô, cảm thấy khó hiểu.

"Hả? Không có gì." Úc Hữu Ninh bưng cốc lắc đầu.

Khánh An nhíu lại lông mày, hồi tưởng lại một lần chuyện lúc nãy, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

"... Cậu muốn đi đâu đây?" Khánh An trừng cô một cái, sau đó mang theo vẻ mặt khinh thường đi vào phòng bếp: "Mình sẽ nói sang chuyện khác, cố ý tự mình xuống bếp làm một món ăn, còn tưởng rằng rất hợp khẩu vị của cậu, kết quả cậu lại không thèm ăn miếng nào, đột nhiên mình cảm thấy, mình thật sự không hiểu cậu chút nào."

"Không phải... Trước đó mình không biết đó là do cậu làm. Sau là gần đây trong người hơi nóng cho nên nhìn thấy toàn là ớt không dám động đũa." Úc Hữu Ninh theo ở phía sau giải thích.

"Bốc hỏa lên đầu rồi hả ?" Khánh An đi vào phòng bếp lại quay đầu nhìn cô.

"Đúng, có chút, cậu xem." Úc Hữu Ninh giơ tay chỉ chỉ môi mình, chỉ thấy trên môi có một cục u nhỏ không rõ ràng lắm.

"Sao lại bốc hỏa?"

"Mình cũng không biết. Thật ra, gần đây mình cũng không đồ linh tinh gì." Úc Hữu Ninh cảm thấy hơi ngứa khi đưa tay chạm vào vết sưng nhỏ.

"Có khả năng do dục hỏa quá dồi dào đi." Khóe miệng Khánh An hơi nhếch, nói bừa.

"Ồ" ?" Úc Hữu Ninh thả tay xuống, nhìn chằm chằm vào Khánh An đang quay người lại.

"Ừ đấy... Chỉ cậu được phép lừa mình, còn không cho phép mình lừa cậu sao? Tại sao lại nhìn mình như vậy." Khánh An lập tức cảm thấy lúng túng, muốn đem những lời mình vừa nói nuốt trở lại.

"Lừa gạt cái gì... Ý cậu nói là con gà kia sao... Mình chỉ nghĩ ra một vài câu chuyện cười thôi mà." Úc Hữu Ninh cười.

"Không nói chuyện này nữa, cậu thử xem cái giường này có mềm hay không, mẹ mình nói nếu như cảm thấy không thoải mái, bên ngoài còn có ra đệm chăn có thể đổi." Khánh An đi tới bên giường, vươn tay ấn xuống.

"Tốt lắm, gia đình cậu lại lo lắng mấy chuyện kỳ quái này sao." Úc Hữu Ninh ngồi vào bên cạnh Khánh An.

"Cậu có mang theo quần áo không?" Khánh An thấy xem Úc Hữu Ninh không có mang những vật khác đến, liền hỏi.

"Lấy hộ mình, mình đi tắm trước." Úc Hữu Ninh nói xong, đứng dậy khỏi giường.

Khánh An ngước nhìn theo đôi chân dài thẳng tắp của cô một đường nhìn lên đi, sau đó lại cúi đầu, thở dài.

"Cười cái gì." Úc Hữu Ninh xoa xoa vai, thả tay xuống, khoát lên trên bả vai Khánh An.

"Đi thôi, lấy quần áo." Khánh An đứng dậy, đi ra cửa.

"Mình có một số chuyện muốn hỏi cậu một chút." Sau khi cầm quần áo quay lại, Khánh An suy nghĩ thật lâu, mới mở miệng nói chuyện.

"Ừ." Úc Hữu Ninh lấy quần áo trong túi ra, để sang một bên.

"Cậu cái kia..."

"Hả?" Úc Hữu Ninh hơi nghiêng đầu, chờ nàng nói tiếp.

"Mình muốn hỏi cậu, lần trước cậu nói, chờ mình chiến thắng chính mình, là có ý gì, cậu nói cậu biết, ý của cậu là gì?" Khánh An thả tay xuống, đi tới một bên, kéo ghế tựa ngồi xuống, muốn giảm bớt cảm giác căng thẳng, thế nhưng trái tim nhỏvẫn không ngừng đập loạn.

"Bởi vì...."

"An An, An An? Con có ở bên trong không?" Nhưng mà đúng vào lúc này, cửa phòng bị gõ vang, giọng nói của Thiệu Lệ Liên truyền vào.

"Có, con ở trong này." Suy nghĩ lập tức bị cắt đứt, Khánh An hướng ra cửa đáp lại.

"Mẹ đã làm một ít nước sốt cho con, con có thể ăn với mì hoặc ăn với cơm. Đúng rồi, Úc Tử cháu cũng có thể lấy một ít để ăn." Thiệu Lệ Liên mang theo cái túi lớn đi tới, từ trong lấy ra hai cái hũ, để lên trên bàn.

"Tốt quá, cảm ơn dì." Úc Hữu Ninh gật đầu.

"Đúng rồi, bây giờ cháu vẫn độc thân sao?" Thiệu Lệ Liên thả đồ vật xuống, ngồi vào bên cạnh hỏi Úc Hữu Ninh.

"Đúng thế." Úc Hữu Ninh gật đầu.

"Công việc của cháu lẽ ra có thể tiếp xúc không ít người mới phải chứ?" Thiệu Lệ Liên lại hỏi.

"Đúng là có thể, nhưng nếu như không có cảm giác, cũng không có thể cưỡng cầu." Úc Hữu Ninh suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: "Hơn nữa, hiện tại cháu cũng thiếu thứ gì. Thực ra thời đại bây giờ đại đã không giống với lúc trước, ở xã hội cũ, phụ nữ do áp lực cuộc sống hoàn cảnh bắt buộc, có lẽ kết hôn sinh con là lối thoát lý tưởng, nhưng bây giờ, phụ nữ có thể tự lo cho bản thân, nên một số ý kiến ​​sẽ khác với truyền thống. "

"Nhưng có một người có thể dựa, dù sao vẫn tốt hơn. Cũng không phải nói để cho các con dựa vào ai, cũng không phải nói kinh tế hay không kinh tế, độc lập hay vấn đề phụ thuộc. Có lẽ ta còn chưa hiểu hết được suy nghĩ của người trẻ tuổi các con, nhưng với thân phận là người đi trước, sau khi về già có một người bầu bạn bên cạnh vẫn tốt hơn." Những lời này của Thiệu Lệ Liên vừa như là nói cho Úc Hữu Ninh nghe, cũng là nói cho Khánh An nghe.

Khánh An biết, mặc dù mấy ngày nay mọi người đều không bàn luận đến, cũng ít được nhắc tới, nhưng trước khi rời đi khó tránh khỏi sẽ bị nói lại một hồi.

Cha mẹ đại khái chính là như vậy đi, có mấy lời, bọn họ biết con họ không muốn nghe, nhưng họ vẫn sẽ nhắc lại sau một thời gian.

Mặc dù khi nói về những điều này, lời nói của mẹ đã thay đổi khá nhiều so với trước đây, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, nhưng dù nhỏ nhẹ đến đâu, cũng vẫn có thể nghe được bên trong lo lắng bao trùm trong đó.

" Ngày đó không phải mẹ còn nói người ta giục con là quản chuyện không đâu sao... Sao hôm nay lại tự mình chạy tới thúc giục bạn của con." Khánh An nhíu mày.

Thiệu Lệ Liên nghe xong, sửng sốt một chút, sau đó có chút lúng túng cười: "Ta đây cũng không phải thúc gục gì, ta chỉ là nói về lợi ích ở phương diện đó. Chính là cảm thấy các con chưa tới tuổi của ta bây giờ, có thể những chuyện bản thân mình cảm thấy đã thấu hiểu, nhưng trên thực tế không nhất định là vậy. Ta chỉ nhắc nhở một chút mà thôi."

"Ý của mẹ là sau này nhất định phải có bạn đồng hành, không? Vậy trước đây con... " Khánh An nói đến chỗ này, hơi ngưng lại, ánh mắt liếc qua trên người Úc Hữu Ninh, lại dời ra chỗ khác, "Trước đây con có cùng một người bạn nói, nếu như mấy năm sau chúng ta đều chưa kết hôn, vậy thì có thể cùng nhau sống chung, cô ấy cũng đồng ý . Này.... Không phải đã giải quyết được vấn đề không có người bầu bạn rồi sao?"

"Bạn nào? Con đừng có phạm sai lầm, người đàn ông nói điều này với con, không thể tin được. Nam nữ ở cùng một chỗ, củi khô lửa bốc , có thể phát sinh chuyện gì tốt? Mà lời nói ia của hắn, , ý tứ chính là sẽ không cưới con, này.... " Thiệu Lệ Liên lập tức nghiêm túc.

"Ai nói với mẹ là bạn khác giới chứ." Khánh An đánh gãy lời của Thiệu Lệ Liên, toàn thân đổ mồ hôi hột.

"Nữ?" Thiệu Lệ Liên suy nghĩ một chút, nở nụ cười: "Vậy thì lại càng không phải là thật. Khi đó cô ấy không có đối tượng nói với con những lời này cũng chỉ là thuận miệng đùa chút mà thôi. Sau này chờ khi cô ấy có đối tượng, chạy còn nhanh hơn so với người khác ấy chứ. Dù sao bạn bè cũng chỉ là bạn bè, không so được với người nhà."

Úc Hữu Ninh ở một bên lắng nghe, những gì Triệu Hân nói trước đó vang vọng bên tai.

Đúng là như vậy, không phải tất cả mọi người, cũng dễ nói chuyện giống như bà. Bởi vì rất nhiều lúc, không phải vấn đề phải nói như nào, mà là trên căn bản từ tư tưởng đã là khác nhau.

Khánh An tận lực đè xuống cảm xúc của chính mình, để cho mình không quá kích động.

"Thật ra, có ban đời, có con cái, là có không ít chỗ tốt...." Thiệu Lệ Liên nói tiếp.

"Con không muốn nói những chuyện này, mẹ cũng đừng nói những chuyện này với con, không nói những điều này, tất cả mọi người đều vui vẻ. Như vậy không tốt sao? Mấy ngày nay hòa thuận như vậy, không vui sao? Quên đi, nhiều lời vô ích, con đi ngủ." Khánh An chẳng muốn nói thêm về những điều này.

"An An, mẹ là mẹ của con, vì lẽ đó, bất kể nói thế nào, trước sau vẫn không thể không quan tâm con. Thật ra ... Này, được rồi. Ngày mai con phải đi, hôm nay đi tắm rồi đi ngủ sớm đi. Bây giờ cũng muộn rồi, hơn nữa hiếm khi không phải đi làm, bồi dưỡng đủ tinh thần." Thiệu Lệ Liên không thể nói được đang cảm thấy thế nào.

Bà cũng đã nói với bản thân rằng đừng nói về những điều đó nữa, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được nói lại lần nữa.

"Còn có, đừng nghịch điện thoại nữa, đi ngủ sớm đi." Cuối cùng Thiệu Lệ Liên lại nói một câu.

"Vâng, mẹ cũng vậy, nghỉ ngơi sớm đi." Khánh An đáp xong liền đứng dậy đi ra ngoài.

Thiệu Lệ Liên cũng không vội rời đi, nhìn thấy Khánh An đi ra ngoài, bà quay đầu lại nói với Úc Hữu Ninh: "Đứa bé kia có lẽ bình thường cũng không tiếp xúc với nhiều người, không có cơ hội giao thiệp với đàn ông, vì lẽ đó có thể không nhìn rõ chính mình. Nếu cháu không có chuyện gì thì dẫn nó nàng đi ra ngoài gặp gỡ đi, được không?"

Úc Hữu Ninh nghe xong, trầm mặc.

"Thật không tiện a, làm phiền cháu những chuyện này... " Thiệu Lệ Liên xoa xoa tay.

"Dì à, cậu ấy đã lớn rồi." Quay đầu lại, Úc Hữu Ninh nhìn Thiệu Lệ Liên, nhàn nhạt mở miệng.

"Chuyện này.... "

"Hơn nữa, dì cũng không phải là cậu ấy, làm sao dì biết được cậu ấy có nhận rõ chính mình hay không?" Úc Hữu Ninh thở dài một hơi: "Con không biết mọi người có nghĩ tới hay không. Kỳ thực, chính là bởi vì cậu ấy hiểu rõ bản thân mình muốn gì, vì vậy cho dù mọi người có nói cậu ấy như thế nào đi nữa, cậu ấy cũng sẽ không dao động. Nếu như cậu ấy mơ mơ màng màng, có thể sẽ thử cố gắng làm theo ý mọi người. "

Sau khi nghe những lời Úc Hữu Ninh nói, Thiệu Lệ Liên dường như đột nhiên được mở ra một thế giới mới.

Bà xưa nay đều không từ góc độ này nghĩ về những vấn đề đó.

"Cậu ấy rõ ràng ý nghĩ của chính mình hơn bất kỳ ai. Cho nên cậu ấy mới có thể kiên định với những ý tưởng của riêng mình." ." Úc Hữu Ninh nói bổ sung.

"Thật xứng đáng là một người hiểu biết cao về mọi thứ từ khi còn là một đứa trẻ, các cháu nhìn mọi thứ, nó thực sự khác với chúng ta." Thiệu Lệ Liên mỉm cười, sau đó đứng lên, "Ngủ sớm đi nhé, dì đi đây."

"Dạ, dì ngủ ngon." Úc Hữu Ninh gật đầu.

Sau khi Thiệu Lệ Liên rời khỏi, một lát sau, , Úc Hữu Ninh lặng lẽ mở cửa, lại đóng lại, sau đó rón rén đi tới ngoài cửa phòng ngủ Khánh An, giơ tay nhẹ nhàng gõ xuống.

Sau một lát, bên trong truyền đến tiếng bước chân.

Răng rắc một tiếng, Khánh An mở cửa, uể oải nói: "Mẹ, còn có chuyện gì đây?"

"Suỵt, là mình." Úc Hữu Ninh đứng đó, , đưa ngón trỏ ra đặt ở bên môi.

Sau khi Khánh An nhìn thấy, im lặng, mở cửa, cho cô vào.

Sau đó, Khánh An nhẹ nhàng đóng cửa lại, hỏi: "Hai người ở trong đó nói những chuyện gì vậy?"

"Mình nói mấy lời, không biết dì ấy có thể nghe hiểu hay không. Thế nhưng, dì ấy cũng sẽ suy nghĩ thật kỹ ." Sau đó, Úc Hữu Ninh kể lại cuộc trò chuyện lúc nãy.

"Được rồi. Hôm nay có mệt không? Nếu mệt thì đi tắm rửa đi ngủ sớm. Ngày mai chúng ta về sớm." Vốn dĩ, Khánh An cũng chưa muốn đi sớm như vậy, thế nhưng vừa rồi Thiệu Lệ Liên nói những lời kia, nàng liền lo lắng nếu ở thêm có thể lại giống như trước đây.

Bọn họ thúc giục thúc giục thúc giục, sau đó nàng bùng nổ bùng nổ bùng nổ, cuối cùng khiến cho tất cả mọi người không vui.

"Được rồi." Úc Hữu Ninh cũng không nói nhiều, vươn tay nắm lấy tay nắm cửa, chuẩn bị mở ra.

Chỉ là, nhìn thấy Khánh An vẫn mặt mày nhíu chặt, dáng vẻ rất không hài lòng, cô lại bỏ tay xuống.

"Băng dày ba thước không phải cái lạnh trong một ngày tạo nên, cậu muốn bọn họ lập tức có thể hiểu được cậu, là không thực tế. Từ từ đi." Úc Hữu Ninh vỗ vỗ cánh tay của nàng.

"Chỉ là mình cảm thấy... mình thậm chí không thể hiểu được những gì mình đang nói, vì vậy... những thứ khác... Những thứ khác, càng khó hiểu hơn." Khánh An nói xong, đột nhiên sụp đổ.

Úc Hữu Ninh thấy thế, chỉ cảm thấy lo lắng và luống cuống, liền tiến lên đỡ lấy, không có quá nhiều suy nghĩ, ôm Khánh An vào trong lòng.

"Mình cảm thấy bọn họ vẫn có thể nói chuyện mà." Ôm lấy cơ thể mềm mại đó, , Úc Hữu Ninh có thể cảm giác được nàng đang run rẩy.

Cái ôm của Úc Hữu Ninh thực sự rất ấm áp, còn rất thoải mái, rất muốn mỗi ngày đều có thể rúc vào vòng tay của cô.

Khánh An ngửi thấy mùi hương trên tóc của cô, có chút hoảng hốt.

"... Mình có chuyện muốn nói với cậu, chờ chúng ta... chờ sau khi chúng ta trở về.... " Khánh An sụt sịt, đôi mắt đỏ hoe, hạ giọng nói. Muốn bọn họ hiểu được, có lẽ phải đợi tới kiếp sau, nàng không thể đợi lâu như vậy.

Nàng bây giờ thật sự là quá tệ, bản thân nàng đều rất ghét bỏ chính mình.

"Thực ra.... "

"Cậu mau đi tắm rồi đi ngủ đi." Rời đi ấm áp trong lòng Úc Hữu Ninh, Khánh An cúi đầu, dùng tay lau đi nước mắt.

"Được rồi." Úc Hữu Ninh nói xong, dừng một chút, sau đó lấy khăn giấy ra đưa cho Khánh An.

"Còn nữa, đợi đã ..." Nhìn thấy Úc Hữu Ninh đi tới cửa, Khánh An gọi cô lại.

Suy đi nghĩ lại, cuối cùng, Khánh An rốt cục từ trong lồng ngực thở ra một hơi dài nhẹ nhõm: "Bất kể mình nói cái gì hay làm cái gì, cậu cũng sẽ... Không được ghét bỏ mình, được chứ?"

"Sao mình có thể thế chứ, thật ra mình..."

"Được rồi, cậu mau ra ngoài đi." Khánh An nói xong đi về phía trước mở cửa, sau đó đẩy Úc Hữu Ninh ra ngoài.

Đẩy cô ra, sau đó đóng cửa lại, Khánh An dựa lưng vào cửa, cảm giác như sóng nước đập vào đá ngầm, thật lâu không thể bình phục.

Có lẽ rất giống người bị thần kinh đi. Bị tạo áp lực quá nhiều, ngược lại sẽ liều mạng. Những chuyện xảy ra xung quanh quá nhiều, tích tụ đến một lúc nào đó, nàng sẽ không muốn để ý đến cái gì nữa, chỉ để ý đến bản thân mình.

Đối với rất nhiều chuyện, nàng đều là như thế này.

Nước mắt cũng không biết là lúc nào biến mất, đợi sau khi nàng phản ứng lại, trên mặt chỉ hơi căng lại, nhưng không có giọt nước mắt nào chảy ra.

"Mặc kệ cậu ấy có thích mình hay không, mình nhất định phải nói ra khỏi miệng." Khánh An tay trái nắm lấy tay phải, ở trong phòng quanh quẩn, suy nghĩ một lượt, sau đó đột nhiên từ phương diện cha mẹ chuyển đến đây.

Mặc dù vẫn còn một chút lo lắng.

Nghĩ đi nghĩ lại, Khánh An cầm điện thoại di động lên, sau đó hai tay run rẩy, im đập loạn xạ gửi tin nhắn cho Thẩm Điềm: "Khi đó cậu đã tỏ tình với người ta như thế nào?"

Một lúc sau, Thẩm Điềm trả lời: "Cũng không có gì sáng tạo, chính là sau giờ tự học buổi tối, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài mua đồ ăn khuya. Khi trở về, mình nói chúng ta rất xứng đôi, ngay cả cái bóng cũng rất xứng đôi, cậu cảm thấy thế nào? Cô ấy nói cô ấy cũng cảm thấy vậy, sau đó liền ở cùng nhau."

"Chỉ vậy thôi sao?" Khánh An có chút sững sờ.

Theo quan điểm của Khánh An, cho dù nói thế nào đi nữa thì cũng nên lãng mạn hơn cái này một chút đi. Ừ... Thật huyễn hoặc. Mặc kệ thế nào, trạng thái nhất định phải được dưỡng cho tốt.

"Cậu muốn tỏ tình với ai đó?" Thẩm Điềm hỏi lại.

Sau khi nhìn thấy, Khánh An liền sờ sờ mặt mình, đáp: "Không sai, ai cũng đừng cản lão nương."

Thẩm Điềm: "Nhưng mình cảm thấy, cậu là muốn đi cướp dâu..."

*****

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro