Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hùng Tư Lộ bị dọa kinh thiên động địa, sặc đến mức bạn học Mã phải sợ, mau lấy giấy ăn đưa cho nàng: "Tư Lộ, cậu không sao chứ?"

Hùng Tư Lộ căn bản là không có cơ hội mở miệng nói "Không có chuyện gì.", bị sặc đến nước mắt đều chảy ra ngoài, còn có thể hỏi không sao sao?

Chỉ rất là kì quái, cái kiểu đồn đại bất kính này là từ đâu mà ra?

Bạn học Mã chỉ nghe qua mà thôi.

"Có nghe đồn, còn có gặp nàng cùng một nữ sinh rất béo đi với nhau, cử chỉ rất thân mật, bạn nữ sinh kia còn bẻ cổ áo, lau miệng cho cậu ấy..."

"Thế thì sao chứ!? Tôi cả ngày ngồi trên đùi cậu ấy, tại sao không ai đồn tôi cùng cậu ấy!?" Hùng Tư Lộ rầu rĩ, không vui thán.

Bạn học Mã nghẹn nửa ngày, kỳ thực không biết nên trả lời thế nào mới phải, thấy Hùng Tư Lộ tự nhiên sinh hờn dỗi, không thể làm gì khác hơn là chạy tới an ủi, "Có ai nói không có đâu? Theo lý mà nói, quan hệ của cậu với cậu ấy còn tốt hơn nhiều. Nhưng mà cậu biết Vương Mông lớp mình không?"

"Ai vậy?"

Lúc này đến lượt bạn học Mã ho khan, Vương Mông là bạn của hắn, hai người từ lúc học trung học cơ sở đến giờ đều ngồi cùng lớp, cả ngày xưng huynh gọi đệ, coi như là vô cùng tin tưởng bạn thân. Vương Mông dù là thế nào cũng là số một trong mắt các bạn nữ cùng lớp, kết quả hoa khôi Hùng Tư Lộ cư nhiên không biết hắn, điều này làm cho thân là bạn bè, bạn học Mã cảm thấy khó chịu.

"Cậu ấy, bạn của mình." Cũng lười giải thích gì đó, Hùng Tư Lộ không quen biết hắn lại càng tốt, "Hồi trước a, cậu ấy có thích lớp trưởng lớp cậu, hình như cũng đã tỏ tình rồi."

"A!? Cậu nói cậu ta thích Ôn Hội Niên!? Đã tỏ tình luôn rồi!?"

"Đúng vậy a... Cậu nhỏ giọng một chút, đừng ồn ào." Tại nơi đông người như thế này, bạn học Mã có chút không thích ứng được với tính cách hướng ngoại của Hùng Tư Lộ, "Tỏ tình rồi, nhưng bị từ chối."

Hai mắt Hùng Tư Lộ sáng lên, giống như sói đi đường buổi tối, "Tại sao từ chối? Cậu ấy nói gì?"

"Nói là cậu ấy đối với con trai không có hứng thú."

Câu này vừa nói ra, Hùng Tư Lộ cảm giác đầu mình bị đánh cho nát trong nháy mắt.

Đối với con trai không có hứng thú, đối với con trai không có hứng thú, đối với con trai không có hứng thú...

Một buổi tối, Hùng Tư Lộ trong đầu chỉ không có chứa bất cứ thứ gì, chỉ có câu này, trong mọi hình dạng, màu sắc, liên tục phóng to, vô hạn tuần hoàn.

Hùng Tư Lộ cũng không nhớ là mình cùng bạn học Mã tách ra như thế nào, làm sao trở về nhà, lúc nàng có ý thức, Hùng Tư Lộ đã ngồi ở bàn học.

"Đối với con trai không có hứng thú..." Hùng Tư Lộ dữ tợn nhìn Đậu đỏ nằm một bên, "Vậy ta đây có nên hiểu rằng, đối với con gái có hứng thú?"

Đậu đỏ lập tức đứng lên, chạy như bay.

"Tư Lộ! Hội Niên qua tìm con!" Hùng mẹ trong lúc mấu chốt đột nhiên kêu lên, Hùng Tư Lộ giật mình xém xíu nữa từ trên ghế ngã nhào xuống.

Tên Ôn thần kia làm sao tới đúng thời điểm như thế a! Người ta còn chưa có phân tích xong, người ta cũng chưa nghĩ thấu đáo nữa, tự nhiên lại xuất hiện, sao mà người ta có thể đối mặt với người "đối với con trai không có hứng thú" như nàng a.

Hùng Tư Lộ còn đang suy nghĩ, đắn đo không biết lấy gì đối mặt với sự tập kích của Ôn Hội Niên, thế nhưng Ôn Hội Niên đã đứng trước cửa phòng gõ cửa.

"Họ Hùng, mở cửa." Ôn Hội Niên dùng chân đá, trong lòng ngực ôm một hộp bỏng ngô cỡ bự ăn. Nào ngờ đá mấy cái, cửa vẫn không mở.

"Họ Hùng, cậu đang làm cái gì?"

"Tôi... Tôi bị bệnh!" Hùng Tư Lộ ho khan một tiếng, nói vọng ra.

"Tôi biết cậu bị bệnh, cho nên tới nhìn cậu đây, mở cửa a."

"Bị cảm lây bệnh cho cậu sẽ không tốt, trở về đi."

Ôn Hội Niên ăn một viên bỏng ngô, suy tư một hồi, nói, "Không liên quan, lây bệnh thì lây bệnh, lây xong cho tôi cậu sẽ nhanh hết bệnh."

Hùng Tư Lộ nằm dài cạnh cửa, nghe xong câu nói này thấy dịu dàng quá đáng! Có phải hay không Ôn Hội Niên là đồng tính luyến ái a là đồng tính luyến ái phải không có đúng đồng tính luyến ái không a! Lẽ nào cậu đối với tôi hay Đại Đào hay bất cứ người nào cũng có thể mặt lạnh lùng ngữ khí dịu dàng như vậy a!

Hùng Tư Lộ ở trong lòng chất vấn Ôn Hội Niên muốn nghẹt thở, trái tim của chính mình tự nhiên quặn đau, nói cũng không có suy nghĩ, "Cậu đi tìm Đại Đào để mà cậu ấy lây bệnh cho cậu a!"

"Đại Đào? Nha... cậu nói Tiểu Đào ha? Cậu ấy không có mắc bệnh, sao lây bệnh cho tôi được?"

"Vậy cậu để cậu ta đi tắm mưa đi! Như thế có thể lây bệnh cho cậu rồi!"

"... Cậu này họ Hùng, đang ngạo kiều cái gì vậy không biết? Tôi mang bài tập về nhà tới cho cậu đây."

"Không cần! Bạn Mã đã tới trước rồi!"

Nghe được tên của bạn học Mã, Ôn Hội Niên thanh âm liền trầm xuống, "Như vậy a, vậy tôi về nhà đây, họ Hùng."

"Không được kêu ta họ Hùng! Cậu mau cút đi!"

Kêu nàng đi nàng đúng là đi thật, Hùng Tư Lộ nghe bước chân nàng mỗi lúc mỗi nhỏ, mau chạy đến bên cửa sổ, thấy Ôn Hội Niên đứng trước cửa, mà nàng cũng không có về nhà, một thân một mình đi tới chòi nghỉ mát của tiểu khu.

"Tên kia, có nhà sao không về, làm gì một người giả bộ nghệ sĩ chạy ra kia ngắm trăng?" Hùng Tư Lộ chống cằm, liền nhìn Ôn Hội Niên phía xa ăn hết một hộp bỏng ngô cũng chưa thấy về nhà.

"Thể chất như thế nào kỳ quái như vậy a? Bữa ăn chính không ăn, lại thích ăn đồ ăn vặt, ăn đến phát dục bất lương (trưởng thành không tốt)... Thiếu nữ mười sáu tuổi a, cho xin đi, ngực của nhà ngươi đâu rồi? Tại sao còn giống như đồng bằng a! Ốm như nhà ngươi, Đại Đạo đè một cái cậu cũng chết được! Còn bày đặt để tôi lây bệnh cho cậu, ai thèm làm chuyện đó, cậu nắm tay người khác còn muốn cùng tôi làm chuyện ái muội! Hứ... Mặc kệ cậu!" Hùng Tư Lộ tức giận lầm bà lầm bầm, đóng cửa sổ lại đi ngủ - còn đống bài tập, coi như bạn học Mã hồi nãy không có đem tới là được.

Hùng Tư Lộ tắt đèn ngủ, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại cả đêm đều ngủ không được, vươn mình động tác âm thanh lớn đến mức khiến cho Đậu đỏ mệt mỏi, vành mắt cũng đen tới nơi.

Thực sự không có cách nào ngủ được, ngồi thẳng dậy đi kiếm nước uống. Mặc áo ngủ, váy ngủ, xỏ dép lê vào xong đi trên mặt đất ba tháp ba tháp... [I](啪嗒啪嗒: từ tượng thanh)[/I]... Trời tối người yên, hết thảy âm thanh đều có vẻ rất đột ngột.

Uống nước xong, Hùng Tư Lộ nghĩ nghĩ, nếu ngủ không được, mở cửa hóng gió chút xíu đi...

Tìm lý do xong, lập tức mở cửa sổ, ánh mắt liền khóa chặt tại chòi nghỉ mát ban nãy Ôn Hội Niên ngồi, quả nhiên không có bóng người.

"Chắc chắn là về nhà ngủ rồi!" Hùng Tư Lộ cả người không có khí lực ngã trên giường, "Chỉ có tôi mới ngớ ngẩn, mới có thể cả buổi tối..."

Mặc kệ là buổi tối có tâm sự, ngủ muộn, dùng mấy tầng lớp phấn che đậy vành mắt đen. Lớp học ngày hôm sau vẫn như cũ tàn khốc.

Hơn nữa hôm nay là ngày thi thử của cả lớp, Hùng Tư Lộ được phát bài thi xong mới nhớ ra. Ngoại trừ họ tên, lớp, tòa nhà này nọ, mấy cái còn lại nàng một chút cũng không hiểu. Hùng Tư Lộ theo bản năng liếc nhìn Ôn Hội Niên, người kia một tay chống cằm, một tay viết như bay. Nhìn vẻ mặt của nàng, thấy có vẻ rất mệt mỏi, viết một hồi đôi mắt cũng muốn nhắm lại, động tác trên tay cũng dừng... Không phải là ngủ gật chứ!? Nhắm mắt được hai phút, Ôn Hội Niên đột nhiên mở mắt ra, mơ hồ một hồi, lại tiếp tục làm bài.

"Thói quen quái dị gì vậy a! Nhìn kiểu gì cũng không phải là thói quen loài người nên có!" Hùng Tư Lộ còn đang ở trong lòng khinh bỉ, giám thị kêu nàng.

"Hùng Tư Lộ, lớp trưởng của em đẹp như vậy sao? Nhìn em ấy từ nãy giờ cũng không chịu ngưng?"

Lời này vừa nói ra, cả lớp trăm miệng ồn ào, dồn dập quay đầu lại nhìn về phía mê gái Hùng Tư Lộ, ném cho nàng ánh mắt "Chúng tôi hiểu được". Hùng Tư Lộ đỏ cả mặt, thì thấy Ôn Hội Niên cũng quay lại, lim dim đôi mắt mê mang nhìn nàng...

Để yên cho ta chết! Hùng Tư Lộ thật muốn đập đầu xuống bàn cho rồi, tốt nhất bây giờ nên giả bộ ngất xỉu, ngoại trừ có thể rũ sạch tội danh nhìn lén, còn có thể không phải thi.

Sự thực chứng mình Ôn Hội Niền cùng những người bình thường khác không giống nhau. Nàng vừa ngủ vừa làm bài thi, không những thế còn đứng nhất... Mọi người nói xem, ông trời có công bằng hay không!

"Lớp trưởng, lớp trưởng, cậu lại đứng nhất!" Vẫn thích luôn miệng vợ chồng son, bạn học Lục lại gần Ôn Hội Niên, "Nói cho tôi biết bí quyết của cậu là gì đi! Bài cuối cùng cậu giải như thế nào vậy? Tôi nghĩ mãi cũng không ra đáp án a!"

"Cậu đem giấy nháp lại đây đi, tôi tính cho cậu xem." Ôn Hội Niên kẹp tóc mái lên, cùng bạn học Lục ngồi xuống, nghiêm túc giảng bài.

Hùng Tư Lộ nghiêng người, từ phía sau nhìn sang, thấy bạn học Lục chăm chú không phải là nghe giảng, mà hoàn toàn là nhìn khuôn mặt của Ôn Hội Niên! Thấy thế nào đều cảm thấy trong mắt có nhiều tình ý...

Không được! Hùng Tư Lộ suýt chút nữa cắn khăn tay. Nàng thực sự muốn nói cho tất cả mọi người - tên Ôn thần có thai a! Tất cả mọi người tránh cậu ấy ra! Không cho nhìn, không cho nói chuyện, cũng không cho nắm tay! Sẽ bị nàng quyến rũ!

"Lớp trưởng a, họ Hùng nhà cậu bị gì vậy?" Bạn học Lục thấy Hùng Tư Lộ che mặt đập xuống bàn, có chút sợ hãi hỏi Ôn Hội Niên.

Ôn Hội Niên "hừ" một cái, nói, "Không cần phải để ý đến cậu ta, động vật đang bị thuần dưỡng tâm tình sẽ bất thường, huống hổ là họ Hùng ngốc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt#edit