Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngay lúc có thể đi ngủ một chút, lại bị bạn học gõ cửa như điên đánh thức. Hùng Tư Lộ khó khăn trở mình, mở mắt, nghe thấy Ôn Hội Niên cố gắng ngăn cản thanh âm từ cửa truyền đến: "Cậu ấy còn đang ngủ, nói nhỏ chút đi."

"Trễ như vậy rồi còn ngủ a, tối hôm qua mệt lắm à?" Nếu không có gì sai thì đây chính là thanh âm của bạn học Lục bà tám. Thỉnh thoảng còn có vài tiếng ồn ào phụ họa, đâm vào lỗ tai của Hùng Tư Lộ, khiến cho thái dương của nàng đau đến căng cả người.

Hùng Tư Lộ xuống giường dùng rất nhiều sức, lại còn bị lộn xộn than âm làm phiền, vọt thẳng tới cửa, hai tay ôm lấy bả vai của Ôn Hội Niên kéo vào trong, dùng lực đóng cửa.

Hùng Tư Lộ xuất chiêu vô cùng nhanh vô cùng chính xác, suýt chút nữa đập cánh cửa vô mặt bạn học Lục.

"Thật là đáng sợ..." Bạn học Lục bụm mặt, trợn tròn mắt xoay người lại nhìn các bạn khác, "Xem ra tối qua lớp trưởng của tụi mình ra tay hơi mạnh rồi, tới hôm nay vẫn còn bực mình... chậc chậc."

Cửa phòng đóng lại, cũng là lúc sự yên tĩnh được khôi phục.

"Cậu cũng hung dữ quá đi." Ôn Hội Niên nhìn Hùng Tư Lộ lắc đầu.

Hùng Tư Lộ trừng mắt nhìn Ôn Hội Niên, bởi vì cả đêm không thể ngủ cho nên cả đôi đều đỏ âu, "hừ" ba tiếng xong lại chạy tới giường nằm xuống.

Ôn Hội Niên cũng không đi quan tâm xem nàng tức giận chuyện gì - dù sao nàng cũng không thích, đủ loại lý do trên trời dưới đất hỏi tới nói chuyện cũng mệt. Ôn Hội Niên đơn giản là đổi chủ đề nói chuyện: "Cậu dậy chuẩn bị đi, buổi trưa còn đi tập hợp tham quan di tích."

"Di tích? Đây không phải là trại hè à? Không phải là khách sạn Ôn Tuyền à? Tự nhiên mọc ở đâu ra một khu du tích vậy? Kỳ thế?"

"Nghe đâu là nơi ở cũ của một nhà văn nổi tiếng hồi đó."

"Ai vậy?"

"... Tôi thật ra cũng chưa nghe qua tên người này."

Hùng Tư Lộ trợn đến mức mắt cũng muốn thành màu trắng: "Cậu chưa nghe qua tên lại có thể cho là nổi tiếng sao? Hừ..."

"Hừ thêm nữa sẽ biến thành heo, đồ họ Hùng."

"Hừ! Hừ! Hừ! Hừ!"

"Ôi..." Ôn Hội Niên thở dài, ngồi vào bên người nàng, sờ đầu nàng, "Tối hôm qua ngủ không ngon sao? Sáng sớm nổi điên cái gì?"

Lời nói của quỷ đáng ghét nghe vào tai thiệt là ôn nhu săn sóc, Hùng Tư Lộ cũng không thèm bực tức nữa, lẩm bẩm: "Cậu mới ngủ không ngon... Cả buổi tối chỉ ngồi ở ghế sa lon, đúng là thiết hán*."

*thiết hán: con người sắt đá

Ôn Hội Niên đối với chuyện Hùng Tư Lộ gọi nàng người này người kia cũng là bất đắc dĩ: "Cái từ thiết hán này mà cậu cũng dùng cho tôi à?"

Nói đến đây Hùng Tư Lộ lại như ngủ tám giấc rồi, hào hứng ngồi dậy: "Làm sao không thể được! Cậu nói cậu đó, căn bản cũng không có sự tự giác của thiếu nữ! Cả ngày gương mặt như tảng băng thì thôi đi, hồi trước tới giờ còn chưa thấy cậu cười, chưa thấy cậu khóc, không cảm thấy cậu yêu thích cái gì, người như cậu sống trên đời không gọi là thiết hán thì là gì?"

"Cậu có vẻ rất oán niệm tôi ha?"

Nói tới mức này rồi, Hùng Tư Lộ cũng không muốn giữ kẽ: "Đúng vậy, tôi đối với cậu rất là nhiều oán niệm, thậm chí có thể gọi là oán hận!"

"Ơ, nói thế là thế nào?"

"Ôn Hội Niên, lẽ nào cậu không thấy cậu rất nhẫn tâm..."

"Nhẫn tâm?"

Ôn Hội Niên thế nhưng không trả lời vấn đề của Hùng Tư Lộ, chỉ dùng câu hỏi nghi vấn đáp lại lời của nàng. Đây chính là sự bình tĩnh của người thông minh! Nàng chính là người thông minh! Chính là cái thể loại thông minh IQ 140! Cái hành động này với cái hành động trốn ở một góc nhìn người khác đạp xe qua vũng nước rồi té cũng không nói ra lời ác độc là giống nhau! Giống hệt những người đi đường thấy ăn trộm, ăn trộm quay lại nhìn thì biến thành quỷ nhát gan bỏ đi! Đến tột cùng muốn đem tâm tình của mình giấu đến khi nào mới được? Mãi mãi cũng ở thế bị động quan sát tình thế xung quanh, phân tích xem thử bây giờ động thủ là có hại hay có lợi... Đây là thông minh ấy hả? Cũng chỉ là người không có can đảm mà thôi!

Gần đầy Hùng Tư Lộ đã nếm đủ bối rối rồi, cơ hồ mỗi ngày đều vì nàng mà hồn vía đi du lịch, thảm muốn chết, tối hôm qua cũng là vì chính mình bối rối đi bối rối lại cuối cùng lại giống như có bệnh đi làm chuyện khiến cả đêm ngủ không được.

Ôn Hội Niên rõ ràng là biết hết, thế nhưng vẫn giữ thái độ thờ ơ...

Thật sự là không để ý sao? Hay là nàng không thể tiếp thu thể loại cảm tình kỳ quái này, cho nên đang giả ngu? Nhất định là... Bởi vì... Từ trước tới giờ, Hùng Tư Lộ cũng chưa một lần có thể thắng nàng. Là người bên kéo bên đẩy, Hùng Tư Lộ chỉ cần kéo mạnh một cái sẽ rơi vào bẫy rập của quỷ đáng ghét.

Nếu như nàng muốn tiếp nhận, đã tiếp nhận từ sớm, chỉ là... không thích, đúng không?

Đã như thế, liền triệt để cắt đứt tình cảm nhớ thương trong lòng?

"Đúng vậy, cậu đối xử với tôi rất nhẫn tâm." Hùng Tư Lộ cũng không muốn nói đi nói lại chuyện gì đó, "Cậu đã muốn nhẫn tâm vậy nhẫn tâm đến cùng đi, tôi cho cậu cái quyền lợi đó."

"Cho tôi quyền lợi gì?" Nhìn đi, nàng vẫn đang giả ngu!

Hùng Tư Lộ đột nhiên đem cất đi khuôn mặt sầu đau khổ não, trưng ra bộ mặt cười tươi ngọt ngào như đường mật: "Chuyện tối hôm qua không phải điều gì bất ngờ, chính là tôi muốn làm như vậy. Kỳ thực tôi đối với cậu luôn có loại cảm giác kích động đó, rất đáng sợ, cũng rất buồn nôn đúng không? Tôi nghĩ là cậu chắc không chịu nổi, mà tôi cũng không nghĩ là tôi chịu được, thôi đành trở lại con đường của người bình thường đi. Không cần vì chuyện tối hôm qua trả lời tôi, cậu có thể tức giận với tôi hoặc là trực tiếp không để ý tới tôi, để tôi không còn nhớ thương, đối với chúng ta như vậy mới tốt..."

Đôi mắt của Ôn Hội Niên bình tĩnh tựa như hồ sâu, không có sóng lớn. Nàng trầm mặc mấy giây, nói: "Được."

"Hả?"

"Vậy sau này cũng không cần liên hệ gì. Đối với chúng ta như vậy mới tốt."

Mặc dù là chính mình đề nghị, nhưng vấn đề là Hùng Tư Lộ nói ra một phần là làm nũng, phần còn lại là bản thân nàng đang kích động.

Không nghĩ tới Ôn Hội Niên nhanh như vậy liền đồng ý. Hơn nữa thời gian đi tham quan khu du tích vẫn luôn đi bên cạnh bạn học Lục? Một câu cũng không nói với nàng. Ánh mắt cũng không nhìn về phía nàng?

Thật sự cứ như vậy?

Hùng Tư Lộ cảm thấy có rất nhiều con quỷ nhỏ đang nhảy trên đầu của nàng, làm cho nàng đi không nổi...

Ôn Hội Niên sóng vai đi cùng bạn học Lục, thỉnh thoảng còn trò chuyện, cười vui vẻ, không quan tâm đến ai...

Hùng Tư Lộ quá hận!

Có điều cũng phải nói rõ, phán đoán của nàng là đúng. Ôn Hội Niên vốn cũng đã không quan tâm nàng, đến mức độ tuyệt giao rồi mà nàng vẫn không tỏ vẻ buồn phiền gì.

Trên xe buýt trở về trường, Hùng Tư Lộ ngồi ở góc cuối cùng của xe buýt, che áo khoác trên mặt, ngủ thẳng cánh.

Mà, Ôn Hội Niên ngồi cạnh bạn học Lục lại đau dạ dày cả đoạn đường, bạn học Lục chạy khắp nơi tìm thuốc giúp nàng.

"Cậu với bạn Hùng bị cái gì vậy lớp trưởng?" Bạn học Lục nửa nhiều chuyện nửa quan tâm hỏi.

Ôn Hội Niên chỉ uống thuốc, không nói một lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt#edit