Chương 05 : Nàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Đứa trẻ này họ Luyện, cha là nho sinh nghèo, lúc chạy nạn đến tận đây, mẫu thân vì sinh khó mà chết, cha nàng vứt bỏ nàng dưới chân núi Hoa Sơn, hi vọng tăng tự trong núi phát hiện nuôi dưỡng......"


Ta ngồi ở trên ụ đá trong động, một mặt bôi dược lên vết thương, một bên nghe sư phụ nhìn miếng vải cũ trong tay êm tai nói tới.


Lúc trước ở trong hang sói tìm được miếng vải rách rưới nguyên lai là tã của đứa bé kia, ở trên ghi lại thân thế lai lịch của nàng, hôm nay chữ viết mặc dù đã sớm nhạt, nhưng cũng coi như lờ mờ đọc được, ta lúc trước từng đem xuất thân của nàng suy nghĩ phức tạp, giờ phút này nghe tới bất quá cũng như thế, nên biết thế gian này những đứa trẻ bị vứt bỏ cũng không hiếm, đặc biệt bé gái này, nếu không phải nàng cơ duyên xảo hợp được sói cái mang đi nuôi dưỡng, thì so với bình thường có thể còn bình thường hơn câu chuyện rồi.


Quay đầu lại, dưới ánh nến, nhân vật chính của câu chuyện đang cuộn trên mặt ghế nơi ta ngày thường nghỉ ngơi, chỉ ngẫu nhiên nhăn mày, chép miệng.


Trong lòng than nhẹ, ta băng bó xong thắt lại, nhảy xuống ụ đá, đi đến bên cạnh sư phụ, chắp tay thử hỏi: "Cái kia...... Đứa nhỏ này, nên xử trí như thế nào mới tốt ?"


Sư phụ thế nhưng lại không lập tức trả lời, chỉ là thuận mắt nhìn ta lại liếc đứa trẻ bên kia, trên mặt như có điều suy nghĩ thần sắc càng phát ra nặng nề.


Quả là thế...... Thấy thế, trong tâm ta một lần nữa càng khẳng định, lập tức không do dự cái gì nữa, lui ra phía sau một bước, khom người nói: "Cầu sư phụ lưu lại nàng a."


Kỳ thật sớm đã minh bạch tám chín phần mười, sư phụ xưa nay đối với chính mình sáng chế võ học rất xem trọng, cho nên càng muốn tìm một người có khả năng thiên phú dị bẩm để người có thể đem thành tựu võ học mà truyền lại, điểm này, ta thủy chung vẫn là không phù hợp tâm tư của người, bởi vì người tầm mắt rất cao, tuân theo nguyên tắc ít mà chất để chọn lựa nhưng vẫn không tìm được người thích hợp, cuối cùng chỉ phải đem hi vọng đặt ở trên người của ta.


Lúc ấy nhìn sư phụ tại hang sói, xem thần sắc người lúc đó, liền đã phát giác, đứa nhỏ này, mới là nhân tài mà trong tâm người chờ đợi đã lâu, nếu không thì với tính tình của sư phụ, dù cho cứu nàng, cũng sẽ không phí công cố ý tìm thân thế lai lịch của nàng.


Hôm nay mặc dù không nói, trong nội tâm sư phụ cũng đã sớm có ý này, đã vậy không bằng ta đến làm rõ, tránh người phải suy nghĩ nhiều, hai bên đều sảng khoái.


Ai biết sư phụ chỉ nhàn nhạt lườm ta, hỏi lại: "Vì sao ?"


"Đồ nhi......" Chẳng lẽ người không muốn thu sao, ta âm thầm oán, rồi lại không thể biểu lộ, chần chừ một chút: "Đồ nhi, muốn có một người bạn, cùng nhau tập võ học văn, vậy......" Cúi đầu càng nói âm thanh càng nhỏ, mình tính tình không phải vậy, sư phụ ít nhiều cũng nên minh bạch, cái này lấy cớ không khỏi quá miễn cưỡng.


Nhướn lên lông mày vụng trộm dò xét, quả nhiên nàng đang từ chối cho ý kiến nhìn ta, thấy ta hơi ngẩng đầu, liền có ba phần tiếu ý.


"Đã quen nha đầu ngươi ranh ma , đến tâm tư của ta cũng dám đoán." Người cười nói, đưa tay tại trên đầu ta vỗ một cái bày ra bộ dạng khiển trách, sau đó đứng dậy, đi đến ghế đá bên cạnh, quan sát nữ hài kia nửa ngày, mới thở dài nói: "Thuận theo duyên đi, vả lại trước mắt nên xem có thể trừ bỏ thú tính trên người nàng hay không, rồi nói sau."


Ta giờ mới hiểu được điều sư phụ thật sư đố kỵ.


Nghĩ đến cũng đúng, nơi đây thông tin hạn hẹp, đây lại là lần đầu nhìn thấy việc này, người tự nhiên trong nội tâm không chắc chắn, dù cho mỹ ngọc lương tài, nhưng điều cơ bản nhất là nhân tính cũng không có, đừng nói đến mặt khác.


Đối với vấn đề này chính mình lại không hề lo lắng, nhớ lại đã từng đã đọc qua dã văn truyền kỳ (tuyển tập những truyện kì lạ về thế giới hoang dã), rõ ràng giải thích sói con cũng như con người, học tập cùng trí lực cũng chưa phát triển nhiều, huống chi đứa nhỏ này tuổi vẫn còn nhỏ, chỉ cần có hoàn cảnh phù hợp cùng với chỉ dẫn, thuần đi dã tính hẳn không phải là chuyện gì khó khăn lắm.


Nghĩ thì nghĩ, giờ phút này ta cũng không dám khoe khoang mà nói ra, chỉ là ở trong lòng âm thầm suy nghĩ.


Kỳ thật, vô luận là trừ đi thú tính nên làm những gì, trước mắt có một việc, mới là việc cần làm gấp nhất.


Chính là công tác vệ sinh.


Đứa nhỏ này toàn thân dơ bẩn không chịu nổi, ta lúc trước một kiện áo khoác phủ cho nàng chống lạnh, đã làm cũng không tính toán gì, nhưng sống chung một phòng thì đối với cái mùi vị khác thường kia vẫn là mẫn cảm, đáy lòng sớm đối với nàng nhìn chằm chằm, nhưng bận tâm cánh tay thương thế, lại tăng thêm lo lắng nàng chợt tỉnh đả thương người, rơi vào đường cùng cầu trợ sư phụ, ai ngờ sư phụ sớm đã đồng dạng tâm tư, hai người đã tâm tư nhất trí, dứt khoát cũng không nghỉ ngơi nhiều, lập tức nấu nước ấm, thừa dịp nàng hôn mê bất tỉnh, bỏ vào trong thùng rửa sạch sẽ triệt để.


Không thể không nói, cái chuyện này thật sự là so đục băng lấy nước còn muốn mệt mỏi hơn, ta không ngừng nấu nước đổi nước, kết quả giằng co vài lần mới nhìn thấy nàng da thịt bản sắc, đáng thương nhất là một đầu đầy bùn và rối bời, bởi vì như vậy làm thế nào cũng không thể trơn mượt, chọc trúng sư phụ tính tình, dứt khoát giơ kiếm đoạn tóc xanh, tự dưng trở thành ngắn ngủn bất quá dài hơn một tấc.


Trong đó nàng từng tỉnh qua một lần, ở trong nước mờ mịt giãy dụa một phen, lại bị nhanh chóng điểm ngất, tiếp tục mềm đi mặc chúng ta bài bố.


Thật vất vả xong xuôi, sư phụ đem nàng ôm trở về mới kê lót y phục dày trên ghế đá, ta cầm theo vải khô đến chà lau nước đọng, thuận tiện lại gần cẩn thận tường tận xem xét thành quả lao động.


Vừa rời nước ấm, nàng giờ phút này giống như một quả trứng nóng hầm hập vừa được bóc vỏ .


Ta sớm đã biết rõ dưới lớp dơ bẩn kia che dấu dung mạo của nàng rất khá, vừa mới lúc tắm rửa cũng ít nhiều lưu ý thêm vài lần, nhưng giờ phút này đưa mắt nhìn kỹ, mới biết được nàng so với trong tưởng tượng của ta còn muốn tốt hơn, trước tiên là nói về một cái thân thể như ngọc trắng hồng, tuy bàn tay đầu gối mang theo thô ráp, nhưng so với lúc trước quả thực khác nhau một trời một vực, mà nói dung mạo,ngũ quan mặc dù còn ngây thơ, nhưng nhìn kia mày ngài mắt hạnh, môi hồng răng trắng, rất đúng mười phần mỹ nhân phôi, hôm nay gọt đi những phần dư thừa, lại như như trẻ con ngây thơ làm cho người ta trìu mến.


Tán thưởng cùng đánh giá vài lần, nhìn hướng sư phụ, phát hiện người cũng hết sức hài lòng xem kỹ đứa nhỏ này, trong ánh mắt có mừng rỡ, còn có chờ mong.


Trong nháy mắt, thậm chí có chút ít buồn vô cớ.


Người, chưa bao giờ dùng loại ánh mắt này xem qua ta......


Đợi cho phát giác chính mình hiện tại nghĩ cái gì, ta không khỏi nhịn không được cười lên, khẽ lắc đầu, bất động thanh sắc thối lui đến một bên, theo trong bao quần áo lật ra một bộ so với ta đã có chút hơi chật, ôm vội tới để đứa bé kia mặc vào.


Nếu nàng là mong chờ của sư phụ, như vậy cũng sẽ là mong chờ của ta.


Sau đó không lâu, nàng từ từ tỉnh lại.


Ta nhìn thấy mắt nàng lông mi nhỏ dài rung động có chút mở ra, trong nháy mắt, cái gì hài nhi cái gì ngây thơ, hết thảy đều không thấy bóng dáng.


Nàng đột nhiên xoay người nhảy dựng lên, ở trên ghế đá vẫn là tư thế tứ chi chạm đất, tựa hồ rất để ý chính mình đang ở chỗ nào, vội vàng muốn dò xét mọi nơi, lại bởi vì động tác cảm giác được trên người dày đặc vướng víu, vừa vội muốn lấy ra, trong lúc nhất thời giống như không biết nên làm cái nào trước mới tốt, trong chốc lát lại ngẩng đầu bốn phía ngó, trong chốc lát lại cúi đầu xé rách quần áo, lộ ra thập phần luống cuống tay chân.


Ta nhất thời buồn cười, hì hì cười ra tiếng.


Nàng nghe tiếng hai tai khẽ nhúc nhích, như điện giật nhanh chóng quay lại thân, dùng ánh mắt hung ác trừng ta, đang muốn tập kích, nhưng cũng trong nháy mắt thấy được sư phụ đang đứng ở bên cạnh ta, lập tức lại hiện ra sợ hãi thần sắc, không ngừng lui về phía sau, thẳng rúc vào trong góc lạnh run, trong miệng phát ra mơ hồ không rõ nức nở nghẹn ngào âm thanh.


Ta thấy nàng hai thái cực phân rõ thái độ như thế, cười khổ một tiếng, biết rõ thời gian về sau sợ là khổ sở (Luyện nhi từ nhỏ đã ra dáng cường công ).


Quả nhiên, không ngoài sở liệu, về sau một đoạn thời gian rất dài, chỉ cần sư phụ ở trong phạm vi tầm mắt, nàng liền núp ở trong góc trầm mặc, tuy nhiên mắt cảnh giác không cho người tới gần, nhưng coi như nhu thuận . Nhưng chỉ cần sư phụ luyện công hoặc là đi ra ngoài — tóm lại là thời điểm không thấy mặt– vậy thì thật là muốn lật trời, nàng tuyệt đối không phục ta, phàm là gặp ta một mình đều muốn tập kích, nếu không nữa thì tựu vận dụng trí lực trong phạm vi trăm phương ngàn kế muốn chạy trốn, ta cùng sư phụ cũng không thể một mực trông coi nàng, bất đắc dĩ cuối cùng ở chân nàng cột một sợi dây thừng, đầu kia của sợi dây thì cột với bàn đá — nàng không biết tháo thắt, mỗi lần hành động bị hạn chế đều sẽ cầm sợi dây thừng mà phát giận, ôm sợi dây một trận loạn cắn, cắn một hồi hết khí lực, liền nằm sấp trên mặt đất mở ra tay chân lè lưỡi mà thở dốc.


Ngẫu nhiên nàng cũng có lúc không làm gì, chỉ là đôi mắt – trông mong nhìn ra ngoài động, ngẩng đầu phát ra từng tiếng tru kéo dài, tiếng kêu kia cùng với tiếng sói tru độc nhất vô nhị, mang theo một tia đau thương, tựa hồ như kêu gọi đồng bọn.


Ta không đành lòng, cũng vô pháp nói cho nàng biết, sau đêm lạnh hôm đó, trong khuôn viên trăm dặm, sẽ không thấy được bóng dáng đàn sói.


Tác giả có lời muốn nói: Lấy cẩu cẩu nhà mình làm tham khảo ˋωˊ


Edit nói suy nghĩ: Luyện nhi và Tiêm nhi dễ thương quá >.< nhà chỉ nui miêu miêu không nui cẩu cẩu >.<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro