Chương 10: Cắn Một Cái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ta không biết trên đời này, sư tỷ muội chân chính là như thế nào —— Theo sư phụ mấy năm nay, vô luận trước khi định cư hay sau định cư, một người thật sự trong võ lâm cũng không có tiếp xúc qua.


Chỉ là hồi trước xem qua phim truyền hình, cái gọi là sư tỷ là sẽ lên mặt bắt nạt người, sẽ uy nghiêm đoan trang, nếu không nữa thì cũng cùng với đồng môn hòa mình, tình như thủ túc và vân vân.


Chính là như vậy, có thể nói là ta cũng muốn làm theo, bất đắc dĩ lại không có lấy một cơ hội.


Từ khi bắt đầu học nhân ngữ, Luyện nhi nói ra từ đầu tiên là "mụ mụ", từ thứ hai là "sư phụ", từ thứ ba là "ngươi". Đợi cho thật vất vả học xong gọi "sư tỷ", nhưng không biết đến bao giờ nàng mới hiểu ý nghĩa của cách xưng hô này. Với nàng hơn được nàng thì đó chính là...là ý nghĩa, từ đó về sau cần hay không cần cũng đều là ngươi tới ngươi lui.


Nàng đặc biệt kiêu ngạo, ta cho tới nay đều hiểu, cho dù bị nhằm vào cũng tổng nghĩ quên đi, tùy nàng thôi.


Thế nhưng, khi nhìn thấy nhãn thần hung ác , nghe một tiếng cắn răng "Lấy tính mạng của ngươi" thì ta thừa nhận tâm mình trong nháy mắt run lên một chút.


Nhắm mắt nói với bản thân, trước đây rất nhiều lần cũng như vậy, này chẳng qua là nàng bị chọc giận nên biểu hiện hung ác mà thôi, huống chi trong tư duy của Luyện nhi, giết chóc và sinh tử thực sự không có nghiêm trọng như trong mắt người thường. Giống như ăn cơm uống nước bình thường giản đơn.


Đúng vậy, về lý trí, bản thân có thể hiểu được.


Nhưng câu nói kia từ miệng nàng nói ra thoáng chốc làm lạnh tâm.


Từ lúc đem nàng về, sư phụ tất nhiên đối với nàng bỏ ra rất nhiều tâm huyết, ta so với người bỏ ra chỉ nhiều chứ không ít hơn, đặc biệt những lúc cơm áo ... hay những việc nhỏ nhặt, ra tinh lực so với sư phụ thậm chí còn muốn hơn. Nhưng nhận về một câu như thế này, nàng có thể không cảm thấy gì, nhưng ta nghe vào trong lòng khó tránh khỏi nhất thời khó chịu.


Đêm đó, sau những lời ấy, ta không nói thêm gì với nàng nữa, chỉ trầm mặc nhìn nàng thật lâu, liền xoay người ly khai.


Lúc ly khai, ngực thậm chí chuẩn bị tốt bị nàng tập kích, may mà cuối cùng không có.


Ta chẳng biết nàng có hay không nhìn ra được cái gì.


Bất quá, ngay cả trong lòng tâm tình khó có thể nói ra, nhưng bản thân cuối cùng ở trước mặt sư phụ đều nói năng thận trọng, thay nàng giấu bí mật để không làm ảnh hưởng toàn cục.


Dù sao thì sư phụ gần đây mới hết bệnh, trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không phát hiện.


Chỉ là sau chuyện này giữa hai chúng ta xảy ra một chút bất hòa.


Thật ra nghiêm túc mà nói, chỉ là từ phía ta mà thôi —— Nàng biểu hiện đối với ta dù sao cũng vốn là trước sau như một. Lần này thấy ta vẫn chưa hướng sư phụ tiết lộ cái gì, cũng liền y như cũ, thỉnh thoảng cũng nhìn ta bằng hai mắt (chứ bình thường là liếc >.<), cũng không biết là có ý tứ gì, vừa quay đầu lại thì nàng lảng đi mất.


Nàng tuổi còn nhỏ, nhưng thật ra vô cùng bận bịu, bận luyện võ, bận nhận thức, những việc ... này đều là sư phụ an bài. Cách ba hoặc năm ngày kiểm tra một lần, nàng cũng chưa từng lười biếng; còn bận đi săn, điểm ấy thực sự có chút... Dường như biết ta không nói thì khẳng định không có việc gì, nàng một chút giáo huấn cũng không muốn tiếp nhận, thời gian sau vẫn như cũ chỉ mang một ít con mồi trở về —— không cần phải nói, còn lại đều "đút" cho đám bà con thân thích kia.


Nếu không có cuộc nói chuyện đó với nhau, ta ít ra còn có thể nhắc nhở nàng làm như vậy là không đúng. Mà giờ không nói, trong khi bản thân lại phụ trách nấu nướng , nàng lại chưa học cách xử sự khéo léo , nên trong những lúc vô ý dùng những lời này kiếm chuyện với ta.


Rơi vào đường cùng, bản thân đành tự nghĩ biện pháp, may mà hồi xưa tại hộ săn bắn học cách làm bẫy rập vẫn chưa quên, hôm nay làm lại ít ra cũng có thu hoạch, tránh không làm cho sư phụ khi dùng cơm thì phát hiện cái gì không thích hợp.


Vì sao ta lại một bên sinh khí tiểu quỷ này , một bên lại tự nguyện thay nàng che dấu?


Mỗi khi nghĩ như vậy, chỉ có thể trong lòng than một tiếng —— trời sinh số khổ. (khổ 229 chương =,= )


Trong một thời gian ngắn có thể tạm an tâm, ta ngoại trừ tâm tình rối rắm, còn lại chí ít bên ngoài biến hóa gì cũng không có.


Hôm nay, thời tiết sáng sủa, ta ôm một thùng gỗ đến dòng suối gần nhất giặt quần áo, xa xa thấy một thân ảnh nho nhỏ quen thuộc hăng hái hướng hang động mà đi, thoáng một cái đã không thấy tung tích.


Khinh công thực sự là càng ngày càng tiến bộ a... Mạch suy nghĩ từ từ loạn, cúi đầu cố sức chà tẩy, trong tay may mắn thế nào lại chính là quần áo của nàng.


Tức giận thì tức giận, nhưng trừ phi rất nghiêm trọng, bằng không ta cũng không kiên nhẫn mà đi giận một ai lâu. Mấy ngày nay tức giận cái gì cũng đều tiêu tan , muốn bất hòa thì nàng cũng không hiểu được, thứ nhất là nàng không thèm để ý, thứ hai rõ ràng ta là một người lớn, nhưng lại đi bực bội với một tiểu hài tử, bản thân ngẫm lại cũng thấy buồn cười .


Huống hồ khi nhớ lại, nàng khi đó phản ứng kịch liệt, chẳng lẽ là nhớ ngày mà sư phụ giết sói? Nếu như vậy, ngược lại hiểu được nàng vì sao khẩu bất trạch ngôn ( lời nói ra tùy tiện không suy nghĩ).


Nghĩ như vậy, quả nhiên vẫn là hòa hảo đi? Tuy rằng nàng không thèm để ý, nhưng đối với bản thân mà nói là không đồng dạng.


Giặt xong y phục trong tay, ta vắt khô nước từng bộ thả lại thùng, lắc lắc tay đứng lên, chuẩn bị trở lại Hoàng Long động cùng tiểu quỷ kia nói chuyện. Vừa ngẩng đầu, thấy thân ảnh từ Hoàng Long Động phóng như điện xẹt tới đây.


"Luyện nhi ——" ta xa xa gọi một tiếng, tên này vài ngày chưa từng kêu lại, thật là có chút hoài niệm.


Nàng nghe xong thanh âm, tốc độ càng lúc càng nhanh, trước ở xa không nhìn thấy gì, chờ lại gần một chút phát hiện nàng tựa hồ có chút gì đó không thích hợp.


Gần thêm chút nữa, bộ dạng tại sao lại là oán hận và hổn hển?


Lại có cái gì trêu chọc nàng ? Không đợi bản thân suy nghĩ cẩn thận, nàng đã tới trước mặt ta, bởi vì chạy quá nhanh nên trên mặt đỏ bừng , tóc cũng rối loạn, vốn theo bản năng vươn tay thay nàng chỉnh lại chút, nhưng nhìn sắc mặt nàng, ta lý trí thu tay lại.


"Làm sao vậy?" Chỉ phải hỏi như vậy.


Nàng nhìn thẳng ta, cũng không đáp lời, không biết bởi vì mệt hay vì cái khác, vù vù thở phì phò, ngực kịch liệt phập phồng, ngay cả hốc mắt cũng đỏ lên, cầm trên tay một vật gì đó thẩy trên mặt đất, khàn giọng hỏi lại: "Của ngươi?"


Ta nhìn nàng, rồi ngồi xổm xuống, phát hiện là một vật do bó củi và gân trâu kết thành vật phẩm. Tỉ mỉ nhìn lại, đó là bốn chấu bẫy mà ta làm, chỉ là hiện tại đã bị hư hao, còn không biết vì sao lại dính loang lỗ vết máu.


Ta trong lòng căng thẳng, vội vàng ngẩng đầu: "Là ta làm , làm ngươi bị thương ? Bị thương ở đâu ?" Nói vậy nghĩ đứng dậy kiểm tra, nhưng đột nhiên phát hiện nàng nghe ta trả lời như vậy, hốc mắt càng ngày càng hồng, tay nắm chặt cổ họng phát ra gừ gừ bi ai , đột nhiên bất ngờ đánh tới.


Ta trong tư thế ngồi chồm hổm, không có khả năng né tránh, nàng vừa đánh tới, xung lực quá lớn, khiến cả hai ôm nhau cùng ngã xuống dòng suối.


Bị đẩy ngã trong nháy mắt, trong lòng liền rùng mình, trực giác cũng muốn hỏng.


Ta không biết nàng vì sao đột nhiên làm khó dễ, chỉ là biết nàng lúc này nếu thật tình cùng ta gây chuyện, ta chạy trời không khỏi nắng.


Hai người ở trong nước lăn qua lộn lại, nàng chiếm ưu thế, leo lên người ta, tận lực bồi tiếp một trận quyền đấm cước đá, trong lúc đó bọt nước văng khắp nơi, trên người ta là một tiểu quỷ liên tục ăn vạ, nhưng dĩ nhiên lại không hề cảm thấy đau.


Có chút không giẫy giụa nữa, giờ phút này nhìn kỹ bộ dạng của nàng. Mặt tuy là đỏ tới mang tai và trạng thái là vô cùng đôc ác, nhưng quyền cước múa may lại không có dùng nội lực, nếu không phải như vậy, thậm chí đánh người theo trình tự cũng không có, nếu nói là công kích, không bằng nói là tiểu quỷ này giận cá chém thớt.


Trong lòng lo lắng, cũng không cùng nàng nhiều lời, dù sao cũng không có đau gì, ta đơn giản để cho nàng đánh, thừa thế nương theo thân thể nàng từ trên xuống dưới sờ soạng một lần, cũng không có phát hiện vết thương nào.


Ta một bên lo lắng, nàng một bên thấy đánh đấm cũng không đã tay, lộn xộn một trận, suy nghĩ một chút, không ngờ lôi cánh tay của ta tới bên mép cắn. Ta kinh hãi, thầm nghĩ tiểu quỷ ngươi còn muốn cắn thêm lần nữa sao? Vươn nhanh tay còn lại chặn gương mặt của nàng.


Gương mặt bị giữ, nàng bỉu môi vì không cắn được, phía trước loạn nháo một trận giờ động cũng không động, chỉ thở hổn hển nhìn ta nhưng trong mắt vẫn còn mang căm hận


Cứ duy trì tư thế như vậy, ta lắc lắc đầu, chỉnh tóc ướt trên trán, mở miệng.


"Bẫy rập là ta làm, vì ngươi đem đồ thu hoạch được đi chia sẻ ra ngoài, ta bất đắc dĩ phải làm vậy , hiểu chưa?"


Không lên tiếng.


"Bẫy rập đó làm ngươi bị thương ?"


Không nói chuyện.


"Làm bị thương...thuộc hạ của người?"


Cuối cùng đầu nàng giẫy giụa, nhãn thần càng phát ra căm giận.


Rồi, đúng.


"Bẫy rập này ta làm không ảnh hưởng tính mạng, chúng nó bị thương ngươi tới tính sổ, ta đi trị liệu là được, ngươi tức giận như vậy làm cái gì!" Chìm trong nước lạnh lẽo, ta thực tức không đánh tiểu quỷ này được.


Thấy nàng bĩu môi mắt không tin tưởng lắm.


"Ngươi hiểu?"


Ta cũng thật muốn cắn tiểu quỷ này một ngụm.


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:


Này chương viết có chút vội, khả năng về sau có nhiều cải biến cải biến, nhưng mà không ảnh hưởng đến nội dung chính...


Cái này thời kì Luyện nhi và so với lúc nhỏ Luyện Nghê Thường đã lớn, có chút chỗ tự nhiên sẽ thay đổi rất lớn, nhưng có chút chỗ suốt đời đều sẽ không thay đổi, sẽ không biết ta có hay không năng lực nhắn nhủ viết ra chính xác điểm này ... OTL

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro