Chương 13: Vô Dụng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ở trong mưa to chạy thật nhanh, Luyện nhi cái gì cũng không nói, chỉ là nắm thật chặt tay ta, mím môi nhắm toàn lực về phía trước mà chạy.


Sau khoảng thời gian luyện tập, tốc độ này coi như miễn cưỡng theo được.


Rất muốn hỏi một chút chuyện, thế nhưng khi mở miệng lại bị nước mưa làm cho sặc, hơn nữa muốn đi đâu không cần hỏi cũng biết, phương hướng này trong một tháng qua chúng ta mỗi ngày đều đi qua


.Trong lòng không yên, chỉ hi vọng không xuất hiện tình huống xấu nhất.


Thế nhưng...


Lau đi nước mưa trên mặt, ta thở phì phò nhìn cảnh tượng trước mắt, đàn thú tập trung tại một chỗ lõm trong vách núi mà tránh mưa. Có thể là do một tháng nay tập thành thói quen, cũng hiểu được nhiều thứ, cho nên vừa nhìn thấy hai ta đi đến, chúng liền tự giác nhường đường, ở tận cùng bên trong vách núi hiện ra mẫu tử sói con.


Sói con tình trạng thật không tốt, dù là người không biết gì nhưng đầu tiên nhìn thấy cũng sẽ hiểu.


Ta đi qua vài bước, bất chấp toàn thân ướt đẫm, vương tay nhẹ nhàng cởi ra miệng vết thương vốn đã thấm ướt cả băng vải. Vừa chạm vào cơ thể, liền phát hiện nó dường như đang sốt và hơi run, bốn chân nho nhỏ đều run rẩy, nhiệt độ cơ thể so với thường ngày thấp hơn, sói mẹ vẫn an ủi lau liếm sói con, nhưng cũng không giúp được gì.


Bốn ngày liền làm thảo dược khô lại và đổi màu, hôm nay lại dính mưa, biến chất rỉ ra nước ở xung quanh vết thương. Kéo xuống một mảnh góc áo vắt hết nước, ta cẩn thận từ từ đem chỗ vết thương lau sạch sẽ, rốt cục thấy được vết thương đã có chút trắng bệch, xung quanh vết thương có dấu hiệu nhiễm trùng nặng, nhưng không nghiêm trọng lắm, thậm chí đã kéo ra một chút da non.


Từ những dấu hiệu bên ngoài, nhìn không ra dị dạng gì, thế nhưng tình huống xác thực lại không tốt lắm.


Chẳng lẽ là... Trong đầu lóe ra một suy nghĩ, cũng không muốn tin tưởng, lòng ta ngổn ngang, bế sói con ôm vào trong lồng ngực, dùng áo khoác bọc nó lại thật cẩn thận, sau đó liền phóng nhanh ra bên ngoài.


Mới đi hai bước vào trong màn mưa, vạt áo đã bị một cánh tay kéo lại.


"Đi nơi nào?" Nàng nhìn thẳng vào ta.


Vì trong lòng mải suy đoán, ta lâm vào hoảng loạn, nhất thời đã quên có một người từ nãy đến giờ đều yên lặng đứng ở phía sau ta, lúc này quay đầu lại nhìn nàng, mới phát hiện đôi mắt nàng tựa hồ so với ta thì càng bình tĩnh hơn rất nhiều.


"Bế nó xuống thôn làng dưới chân núi, nơi nào mà người dân thường nuôi dưỡng gia súc, có lẽ sẽ biết trị liệu." Không muốn nói quá nghiêm trọng, ta chỉ là đem quyết định lúc này của mình nói cho nàng nghe. Ai biết nàng nghe xong không nói được một lời, sau một lúc lâu, cũng không buông ra vạt áo, chỉ là hỏi ngược lại: "Vậy vì sao trước đây không sớm làm như vậy?"


Ta lặng lẽ bất động, cho đến khi nàng hỏi lại một lần nữa, mới ấp úng hàm hồ trả lời: "Bách tính bình thường, nhất là những người ở sơn thôn , đối dã thú... Ách... Tương đối kiêng kỵ..."


Kỳ thực đâu chỉ đơn giản là kiêng kỵ mà thôi, sơn lâm mãnh thú không biết đã cướp đoạt bao nhiêu sinh mạng của những người lên núi mưu sinh, ân oán này tích lũy qua từng năm từng tháng, người sống trong núi lấy việc giết mãnh thú là vinh quang, nếu ai có thể lấy được tính mạng của hổ lang thì trong mắt người dân đó chính là đại anh hùng . Trông cậy vào bọn họ cứu mạng sói con hầu như là chuyện không có khả năng.


Thế nhưng, thực sự đã không có cách nào khác .


Đôi ta nhìn lẫn nhau, ai cũng không nói lời nào, hoặc là từ trong mắt ta nhìn ra được cái gì, nàng cắn cắn môi, rốt cục cũng buông tay, nhưng ôm lấy sói con trong tay ta, lạnh lùng cười: "Bọn họ kiêng kỵ chúng ta, chúng ta cũng không cần đi cầu bọn họ. Sói là sói, không phải cẩu."


Không biết có phải là trùng hợp không, sói con dường như đáp lại ô ô hai tiếng, giãy dụa chủ động dụi vào trong lòng nàng.


Bốn phía mưa vẫn như trước, những hạt mưa bụi nhỏ chen chúc nhau rơi xuống, núi non như được phủ một tầng sương mỏng, ta đứng ở trong màn sương mỏng đó yên lặng nhìn, nhìn một đứa trẻ đang bế trong tay một sinh mạng nhỏ nhoi, bước đi không hề quay đầu lại tiêu sái đến bên cạnh sói mẹ ngồi xuống. Để đầu của nó nhè nhẹ tựa vào cổ sói mẹ, thân thì vẫn nằm ở trong tay mình, một lần vuốt ve là một lần nói cái gì đó, vẫn nói... vẫn nói, thẳng đến khi sinh mạng nho nhỏ ở trong tay nàng dần dần không còn run nữa.


Sói mẹ cúi đầu gào thét bi ai, âm thanh này rung động bầy sói xung quanh, cuối cùng bốn phương tám hướng đều cùng phát ra một âm thanh bi ai.


Tiếng rú vang vọng khắp một vùng, nàng cúi người cọ cọ vào cái mũi nhỏ của nó, sau đó để xuống thân thể mềm kia, đi tới ta trước mặt, nói: "Chúng ta trở về đi."


Có lẽ là dầm mưa lâu, ta chân tay đều cứng ngắc, rõ ràng toàn thân ướt đẫm, nhưng nghĩ cổ họng lại vô cùng khô khát, qua một hồi lâu mới nghe được âm thanh của mình.


"Cứ..." Cúi đầu, cổ đều phát ra âm thanh nho nhỏ không lưu loát: "Cứ như vậy về?"


Nàng nhìn ta, hình như không hiểu lời ta nói.


Hít hai ngụm khí mang theo hơi nước mát lạnh vào thân thể, bản thân rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, ta quay qua nhìn nàng, hỏi: "Cứ như vậy về? Dù sao cũng phải ....an táng nó thật tốt?"


"An táng?" nàng nghiêng đầu, ánh mắt nghi ngờ, giống như đó là một từ rất xa lạ, nửa ngày mới phản ứng lại, hồi đáp: "Là chôn trong đất sao? Mà vì sao lại phải chôn? Mấy ngày nay khí trời không tốt, thi thể này đối với đàn sói rất có ích ."


Ta nhìn chằm chằm nàng, giống như ta không nhận ra nàng, một cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân dâng lên, theo tuỷ sống truyền khắp cả cơ thể, ta không thể tin bản thân thực sự nghe ra ý tứ ẩn chứa trong đó, nghĩ nhất định là nghe lầm, nhưng ý thức thanh tỉnh lại đọc ra được ngụ ý trong đó.


Muốn cùng nàng nói chuyện, nghĩ cùng nàng giải thích, nhưng thời khắc này cơ thể bị tình cảm chi phối. Ta như trước giống nàng, chỉ yên lặng tiêu sái đi đến bên cạnh sói mẹ, cúi người ôm lấy thân thể nho nhỏ của sói con, suy nghĩ một chút, giật ra băng trên chân của nó, kể cả thanh kẹp cố định cũng cởi bỏ, còn tưởng rằng khi tháo ra sẽ giống như lần đầu nhìn thấy lệch qua một bên, thế nhưng.... không có.


Thật bi ai. Ta cười không ra tiếng, xương gãy đang hồi phục rất tốt, mà chủ nhân nó lại không cầm cự được.


Bế cỗ thi thể, ta bước một bước ly khai bầy sói, bầy thú không có ngăn cản ta, có lẽ vì sói mẹ mất đi con cũng chỉ là thói quen của chúng .


Nàng cũng không có ngăn cản, ta biết nàng đi theo phía sau, không nói cũng không muốn biết nàng suy nghĩ cái gì. Bản thân chỉ một đường đi thẳng về phía trước, cho đến khi thấy được ở xa xa một gốc cây đại thụ sum xuê. Cây thông xanh um, sừng sững ở trong mưa phảng phất như một cái ô khổng lồ, chặn lại những hạt mưa mịn đang rơi xuống. Ta đi tới dưới tàng cây, rút ra đoản kiếm hộ thân, bắt đầu đào hố.


Phía sau lưng cảm giác được tầm mắt, ta không quay đầu lại. Tập trung thầm nghĩ đào cái hố kia sâu thêm một chút, sâu đến dù là dã thú nào cũng không thể đào lên được, cũng may kiếm tốt dù bùn đất ẩm ướt cũng đào bới được một cách dễ dàng, việc này cũng làm không bao lâu. Ta nhìn cái hố với chiều sâu một cách vừa lòng, Nhìn thi thể của sói con bên cạnh lần cuối, sau đó đặt nó xuống cái hố sâu đó, nắm một nhúm đất chuẩn bị rải xuống dưới.


Lúc này, tay bị bắt được.


"Vì sao?" Âm thanh quen thuộc vang lên bên tai: "Chôn dưới đất có cái gì tốt?"


Âm thanh nghiêm túc và nghi ngờ, ta vẫn không đưa mắt nhìn nàng, chỉ là thấp giọng hồi đáp: "Nó còn nhỏ như vậy... Cùng lắm thì ta bắt con mồi khác bồi thường cho bầy sói..." Lời này lại đem chủ nhân của âm thanh chọc giận, nàng gạt tay cầm đất của ta, tức giận nói: "Ta không phải hỏi cái này, chôn trong đất như vậy, rồi bị thối rữa, có ích lợi gì?"


"Luyện nhi." Trong lòng than nhẹ, buông bùn đất trong tay, quay đầu lại nhìn nàng: "Trên đời có rất nhiều chuyện, đều không phải chỉ làm vì có ích, nếu chỉ biết đến ích lợi, vậy an táng là vô dụng, bi thương là vô dụng, thậm chí..." Ta nhìn thật sâu vào đôi mắt trong suốt kia: "...nước mắt của ngươi, cũng là vô dụng ."


Nàng nghe vậy kinh ngạc, sờ mặt lung tung, nhìn vào lòng bàn tay, đáp: "Ta không khóc."


"Ngươi khóc." Ta cúi đầu cười khẽ: "Ta lần đầu tiên thấy ngươi thì, ngươi đang khóc, nằm ở trên thi thể đại lang cả mặt đều là nước mắt, mà lần này ngươi mặc dù không khóc, trong lòng chẳng lẽ không khó chịu sao?"


Nàng mũi hơi động vài cái, rồi lại vô thanh vô tức.


"Ngươi tới xem." Ta ôn nhu đem nàng kéo lại, chỉ nàng xem sói con ở trong hố: "Nó như đang ngủ ở chỗ này, chúng ta đem nó an táng ở đây tựa như một giấc ngủ ngàn thu. Ngươi sau này nếu nhớ nó có thể tới nơi này nhìn, ngươi nói không sai, huyết nhục của nó rồi cũng tiêu đi, nhưng cốt còn vẫn là dáng dấp như đang ngủ, mà huyết nhục trả lại cho đất, sang năm hoặc có thể dài hơn sẽ mọc lên một đóa hoa , giống như sói con lần nữa sống lại, không tốt sao?"


"Tốt... Thế nhưng..." Nàng lộ ra thần sắc mờ mịt: "Vì sao phải làm như vậy?"


"Bởi vì chúng ta thích nó, đối với nó có tình, tự nhiên muốn nó tốt, không đành lòng thấy nó đã mất còn bị dằn vặt." Ta kiên trì dẫn dắt, đổi lại là gương mặt nhỏ nhắn đầy bối rối.


"Thích ta hiểu, nhưng... tình là cái gì?"


Nàng hỏi, một đôi ngươi đen trắng chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm ta.


Tâm vì vậy bỗng chốc nhảy một nhịp.


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:


Tiểu lang ngoan, lần sau tới nhà của ta đầu thai ~~~( bị cắn )


Editor nói suy nghĩ:


Nhiều lúc chỉ muốn cho tác giả 1 cước =,=


Trúc tỷ bắt đầu chuỗi ngày phổ cập kiến thức "Hỡi thế gian tình là gì" cho Luyện nhi hắc hắc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro