Chương 28: Nàng Là Ai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nước rất mát nhưng khi tay chạm vào thì lại rất lạnh, cũng may lúc này đang vào hạ, cũng không đến mức là không thể chịu đựng nổi.


Tẩy y phục dính máu của Luyện nhi so với trong tưởng tượng lại dễ hơn rất nhiều, bởi vì vết máu còn mới, ngâm một chút ở trong nước, vò vò vài cái thì vết máu liền nhạt đi, cứ như vậy vài lần sau đó ta đem ra hướng ánh trăng nhìn một chút, chắc chắn vết máu đã được tẩy sạch rồi mới đem vắt lên cành cây phía bìa rừng để hong gió.


Làm xong hết....ta xoa xoa hai tay cạnh cóng, trở lại dòng suối, nhìn về phía đầu nguồn một chút.


Tắm rửa cũng không phải việc cần tập trung, cũng không cần tốn nhiều thời gian như vậy, thế nên ta cho là nha đầu này nhất định đang nghịch nước. Muốn gọi nàng đi lên, nhưng khi nhìn về phía bên kia mới thấy nàng không phải đang đùa nghịch, mà là đứng gần ở vách đá, đưa lưng về phía ta, vai toàn bộ ngập trong nước, duy trì tư thế kỳ lạ không hề nhúc nhích.


Nói kỳ lạ là bởi vì dòng suối này không hề cạn, muốn nổi như vậy thì nhất định phải bơi đứng, nhưng mà không hề nhúc nhích thì thật sự quá kỳ lạ. Ta mặc kệ tất cả, dựa vào ánh trăng, hết sức tập trung nhìn vào trong nước, thì mới phát hiện Luyện nhi đang ngồi lên một tảng đá, mà nàng ngồi khoanh chân hiển nhiên là trong trạng thái vận công.


Nhìn sự việc trước mắt ta mới hiểu được suy nghĩ của nàng, một chưởng của ta nhất định để lại ứ ngân trên vai nàng, cho nên mới mượn cớ tẩy rửa mùi máu, một mặt né tránh bị ta kiểm tra, hai là nhân lúc ta giặt sạch y phục thì nàng vận công lưu thông máu, chắc là nhân cơ hội đem ứ ngân lưu lại trên vai xóa đi, như vậy một lát sau ta có kiểm tra cũng không nói được gì .


Đáng tiếc, nàng không thường làm việc nhà, nên không biết là y phục lúc này không giống như y phục mặc thường ngày đem ra tẩy hết một lần, mà chỉ cần tẩy sạch một chỗ dính máu mà thôi, nên thời gian rất ngắn cơ bản không đủ để nàng vận công trị thương .


Trước thì suy nghĩ tính kế với ta, giờ thì lại hao tốn tâm tư trốn tránh ta, nàng càng lúc càng biết động não mà đối phó ta, chỉ là không biết việc không muốn để ta thấy vết thương là bởi vì quá kiêu ngạo không muốn thừa nhận, hay là không muốn nhìn thấy ta áy náy... Nghĩ đến đây thì chỉ có thể lắc đầu mà cười khổ, với tính tình đó ta nghĩ khả năng trước có vẻ hợp lý hơn.


Tuy nhiên, dù như thế nào thì vận công và ngâm nước là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, ta lúc này chẳng những không thể gọi nàng lên, ngược lại càng lo lắng nàng bị bất kỳ cái gì ngoài ý muốn quấy rầy, không chừng còn có thể bị tẩu hỏa nhập ma .


Hơn nữa, về khía cạnh khác thì... xung quanh là rừng núi hoang vu gió thổi xào xạc, không hề có một cái gì che chắn, nghĩ đến liền nhăn mày lại, cho dù nàng hai vai đều chìm trong nước... nhưng mà cũng... Tuy nơi đây là thâm sơn, trời cũng đã khuya, theo lý thuyết thì tất nhiên sẽ không có người, nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn có cảm giác khó chịu, trong đầu không ngừng nghĩ đến các loại tình huống, cứ nghĩ sẽ có ai đó nhìn trộm Luyện nhi tắm.


Trong đầu xuất hiện vài hình ảnh, ta một bên tự cười bản thân bị những phim 18+ ngày trước lây nhiễm, một bên thì lo lắng bất an, nên lập tức xoay người, vội vàng đi sâu vào bên trong rừng.


Xung quanh dòng suối ba mặt đều là núi, vách núi dựng đứng lởm chởm không nói tới, trong đêm dù từ trên nhìn xuống thì cũng không nhìn thấy được gì, thông ra dòng suối chỉ có một lối đi duy nhất. Ta đi vào trong rừng, cũng không đi sâu vào trong mà bay lên bẻ gãy vài cành cây, rồi trong lùm cây đặt vài cái bẫy —— những cái bẫy này rất đơn giản, không hề đả thương người, chỉ là nếu va chạm thì sẽ gây ra một ít âm thanh tuy rằng không quá lớn, nhưng một nơi tĩnh lặng như thế này, cùng khoảng cách như vậy thì cũng là quá đủ . (Trúc tỷ lo xa quá =,=)


Thiết đặt cơ quan xong thì thở phào một hơi, dừng lại một chút, lúc này vô cùng yên lặng cũng không biết được bản thân mình đang làm gì, tự tưởng tượng rồi đem bản thân ra giày vò.


Mặc kệ như thế nào miễn trong lòng yên tâm là được, ta một bên tự cười bản thân, một bên trở lại bên cạnh dòng suối, ngồi xổm xuống rửa sạch hai tay bị bụi bẩn làm dơ, đồng thời cũng liếc nhìn về phía bên kia.


Khi nhìn qua thì cả người hoảng sợ bật dậy!


Hoảng sợ không phải vì thấy cảnh tượng gì, mà là ngược lại cái gì cũng không có, ở bên kia mặt nước trong suốt như gương không thấy ai cả, cái gì cũng không có! Vừa rồi Luyện nhi còn ngồi ở trong nước an tĩnh vận công, giờ không thấy !


Cái này hoàn toàn không phải chuyện đùa, ta vừa mới vào trong rừng, cũng chỉ có ở sát bìa rừng mà làm việc, khoảng cách tới đây cũng không quá xa, nếu có động tĩnh gì tuyệt không thể không phát hiện ra, nên khi không tự nhiên biến mất chẳng phải làm cho người khác lo lắng sao? Y phục cùng vật dụng của nàng vẫn còn treo ở trên cây, cũng không đến mức bản thân lõa thể mà chạy ra lấy chứ?


Một bên lo lắng, một bên lại không dám làm gì lung tung, trong đầu không ngừng nghĩ ra các loại tình huống. Mắt vẫn tập trung nhìn chằm chằm vào mặt nước, khả năng lớn nhất chính là Luyện nhi vẫn còn ở trong nước, nhưng tại sao không trồi lên? Là vận công xong muốn nghịch nước hay là gặp phải cái gì? Suy nghĩ lúc này càng ngày càng rối, hay nàng vẫn còn vận công, nhưng vì cái gì lại phải lặn xuống nước, nói vậy e rằng...


Càng nghĩ càng lo lắng, ta quyết định đếm tới mười, nếu vẫn không thấy nàng trồi lên thì bản thân sẽ nhảy xuống tìm, nhưng chỉ mới đếm đến năm đã không thể chịu được, cởi ra ngoại sam rồi đi vào trong nước.


Nhưng chỉ mới bước được hai bước, nước vẫn chưa qua mắt cá chân, thì bên tai đột nhiên có tiếng phá thủy!


Ngẩng đầu nhìn, dưới ánh trăng là một thân ảnh vừa phá vỡ mặt nước trồi lên, bọt nước dâng lên rồi như bị hất văng ra xa, đáp xuống đứng vững vàng ở trên hòn đá, dáng người thẳng tắp, dưới ánh trăng bọt nước sáng lên, từ trên thân thể chậm rãi trượt xuống như trượt trên một mảnh ngọc, nàng lại không quan tâm, vén một bên tóc đã ướt đẫm, chỉ lo nhìn ngắm con ốc nhỏ trên tay, trong mắt ánh lên niềm vui sướng.


Nàng không chú ý đến ta, nhưng ta lại đang nhìn nàng, cũng không phải chưa nhìn thấy... chỉ là chưa từng cẩn thận nhìn Luyện nhi....thế nên lúc này, dưới mặt nước sáng như ngọc hiện lên một người nhất thời hoảng hốt.


Nàng là... ai?


Xung quanh tĩnh lặng, tiếng gió lùa qua cành cây, giai điệu nhịp nhàng tựa như một khúc nhạc, nhẹ nhàng ngâm ra khiến bản thân như vừa trải qua xuân thu đại mộng. Bản thân đang ở nơi nào, đã quên cảm giác lạnh lẽo dưới chân, đã quên lúc trước còn vẫn còn lo nghĩ, chỉ nhìn thấy mặt nước xanh như ngọc, trong suốt như gương như kia phản chiếu lại hình ảnh, còn có một thiếu nữ thanh tao thoát tục. Nàng đứng ở trong nước, ánh trăng nhẹ nhàng ôn nhu như khoác lên một tầng áo mỏng, lượn lờ nhàn nhạt, trong ánh sáng phảng phất là da thịt nhẵn nhụi .


Nàng là ai? Nàng là Luyện nhi của ta, nhưng cũng không phải là Luyện nhi của ta, chỉ một khắc nàng như hoàn toàn biến thành một người xa lạ. Là một đứa trẻ, là một thiếu nữ, nhưng lúc này không phải là một đứa trẻ mà đã từng là một đứa trẻ.


Đầu óc trống rỗng, không biết làm gì cứ đứng ở nơi đó hồi lâu, có lẽ cũng khá lâu đến khi người trong nước cảm nhận được ánh nhìn của ta thì nhìn lại, quay bên này lắc lắc một món đồ màu vàng trong tay, nhe răng cười, ta lúc này mới hít một hơi, bỗng nhiên hoàn hồn, nhanh bước ra khỏi nước trở lên trên mặt đất, nhưng dưới chân lại trơn, nếu không phải vịn vào một tảng đá thì đã té ngã. (ta nói không có ai nhìn trộm Luyện nhi mà chỉ có ngươi à Trúc tỷ =,=)


Nhờ trơn trợt như vậy mà đầu óc lập tức tỉnh táo, ta trong lòng cảm thấy sợ, huyết mạch như căng ra, lòng bàn tay nắm chặt đến trắng bệch, cả người mồ hôi nhễ nhại như vừa từ trong mộng tỉnh lại.


Đã biết vì sao như vậy? Trong lòng vừa sợ vừa nghi, loại cảm giác này không phải... thế nào lại có khả năng như vậy... Xoa huyệt Thái dương, đang trong suy nghĩ rối rắm còn chưa kịp tìm ta lý do thì bên trong rừng lại truyền tới một âm thanh loạt xoạt rất nhỏ.


Ta lập tức nhảy dựng lên, không chút nghĩ ngợi liền hướng trong rừng phóng đi!


Là ai? Là ai chạm vào cơ quan? Là ai lại đến nơi này? Tuyệt đối không thể, Luyện nhi lúc này đang đứng ở trong nước, cả người thì như vậy mà đứng ở trong nước, tuyệt đối không thể, tuyệt đối không thể để cho người khác thấy, nàng là... nàng là...


Đáp án đã có ở trong lòng, ta tận lực đè ép chỉ nhìn về phía trước, gần như trong chớp mắt đã chạy tới nơi đó, quả nhiên, ở nơi cơ quan bố trí lúc nãy cành cây và đá vụn đã bị lệch qua một bên, bất quá xung quanh vẫn tĩnh lặngnhư cũ, nhìn không thấy gì kỳ lạ, các cơ quan khác cũng không có gì thay đôi.


Mím chặt môi, thở hổn hển, vểnh tai quan sát chung quanh, không buông tha dù chỉ là một điểm, nhưng xung quanh thực sự không có một bóng người, nhưng cành cây khô và đá vụn lại động, sau đó ta nhìn kỹ thì thấy một con chim nhỏ từ trong đó bay ra, rồi lảo đảo bay vào trong bụi cây bên cạnh.


Vẫn không nhúc nhích khi nhìn con vật đó biến mất, ta vẫn cứ như thế đứng yên. Một lúc sau, đột nhiên cảm giác khí lực như bị rút cạn, không còn cách nào khác ngồi sụp xuống đất, bịt chặt miệng.


Bắt đầu từ khi nào ?


Vì cái gì mà bắt đầu ?


Ta không biết, ta thực sự không biết, chỉ là suy nghĩ từ từ thay đổi. Cũng như lúc này, tại nơi đây, không thể nào quên, không thể nào che dấu, cũng không thể tìm ra bất kì lí do nào, tâm trạng này, cứ như vậy mà trào dâng, mãnh liệt đến khiến ta phải run sợ.


Thậm chí khoảnh khắc trước đó, trong đầu cũng chỉ có một suy nghĩ, đó là tuyệt đối không để bất kỳ ai nhìn thấy Luyện nhi như vậy, nàng là... Nàng là...


Nàng là.... của ta.


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:


Cuối cùng cũng mọc một mầm, Tiểu Tiêm phải so với Luyện nhi phải hiểu chuyện hơn a... OTL


Được rồi, Trung thu vui sướng, tuy rằng chậm một ngày đêm nói ~~~><


Editor nói ra suy nghĩ của mình:


Chậc ...Quân Vương có lòng mà thần nữ còn nhỏ.... kẻ hiểu chuyện luôn là kẻ phải chịu khổ...Trúc tỷ à ngươi cứ từ từ mà hưởng thụ...


Trúc tỷ trên thực tế không phải là trực nhân, trước khi bị xuyên qua thời đại này thì nàng đã có ny, mà cũng vì nữ nhân đó Trúc tỷ mới gặp nạn và bị xuyên không tới thời của Luyện nhi. Câu chuyện này về sau sẽ đc Trúc tỷ kể rõ hơn trong 1 chương....cứ từ từ :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro