Chương 12: Tới gần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12: Tới gần

Chắc là do có chút nóng, Giang Di hô hấp có điểm nặng, môi đỏ thắm, hơi thở mang theo hơi nóng chậm chậm phun ra.

Sau một giấc ngủ khoảng cách của hai người có chút thân cận, thời điểm thu tay trở lại chăn không cẩn thận đụng tới thú không nên chạm, đốt ngón tay Đoạn Thanh Hứa nắm chặt rõ ràng. Đôi mắt rủ xuống, đôi môi hồng nhuận của người kia gần ngay trước mắt, hơi hơi đóng mở, hơi thở ra đều phả hết trên cằm nàng, tựa như cọng lông nhẹ nhàng phớt qua, lại ngứa lại nóng, khoảng cách thân cận quá, gần đến nỗi chỉ cần nhích người về trước một chút là có thể chạm vào nhau.

Tối hôm qua sau khi Giang Di ngủ say, liền luôn vô ý thức mà thò qua tới ôm nàng, nhàn nhạt hương thơm, thân thể độ ấm, hơi thở nóng ấm như có như không phả trên người nàng, cả đêm cũng chưa biến mất, ngược lại càng thêm dính người.

Còn đang nghĩ ngợi, cái người không thành thật bên cạnh lại giật giật, đem chân thon dài bóng loáng chân hướng bên đây gác lên, nàng còn là ngủ như chết, một chút phản ứng đều không có. Huyện thành sáng sớm thoải mái mát mẻ, sương mù dày đặc tràn ngập, sương sớm treo trên đầu cành lá, cùng thành phố khác nhau rất lớn, thời điểm này là khoảng thời gian thanh tịnh, mọi âm thanh đều tịch mịch, nhẹ nhàng, quả thật là thời điểm tốt cho một giấc ngủ ngon.

Đôi mắt rủ xuống, Đoạn Thanh Hứa không nhúc nhích. Bên ngoài vang lên một ít tiếng chim hót ríu rít, ánh mặt trời xen vào khe hở của cánh cửa chui vào, đầu dừng lại trên chăn mỏng màu trắng, cùng với lưng nàng, vừa lúc giúp người trong lòng ngực chắn đi một ít ánh sáng chói mắt.

Đầu cuối thấp, lại gần hơn.

So vừa nãy còn muốn gần hơn nữa, chỉ cần động một chút là có thể đụng vào.

Không gian trước mặt, cả khoang miệng đều là đối phương hơi thở, không đâu không có, tựa như muốn mang theo hô hấp chảy vào trong xương cốt, tựa như ánh nắng mặt trời ngoài cửa sổ, chỉ cần tìm được một cái khe hở liền bỗng chốc hướng bên trong lắp đầy.

Niệm tưởng giống như một cái cây bị vây quanh bên góc tường, một khi bị tia nắng ban mai ánh vàng rực rỡ chiếu đến, bộc lộ hoàn toàn, hấp thụ ánh nắng mà lớn lên, cho đến khi đột phá hết thảy gông cùm xiềng xích.

_

Giang Di gần 8 giờ rưỡi tỉnh lại. Giường bên kia sớm đã trống vắng, liền dư ôn cũng không có lưu lại, trên tủ đầu giường còn để nửa chén nước, nàng nhất thời còn chưa thanh tỉnh, xoay người qua liền cầm lấy uống lên, thẳng đến khi nhìn thấy đáy ly mới nhớ tới ly nước này là Đoạn Thanh Hứa tối hôm qua đã uống.

Sau một hồi sửng sốt, khó khăn lắm mới nuốt xong ngụm nước trong miệng, ra vẻ cá gì cũng không biết để cái ly về chỗ cũ.

Rời giường, đem mớ chăn lộn xộn sắp xếp lại, đợi lúc đang muốn đi phòng tắm rửa mặt, bên ngoài có người gõ cửa, là Trịnh Vân.

Giang Di lên tiếng. Trịnh Vân nghe vậy liền mở cửa tiến vào, toàn thân mặc chỉnh tề, xem ra đã chuẩn bị tốt để ra ngoài rồi.

"Mẹ." Giang Di hô.

"Chúng ta muốn đi sớm một chút, lập tức liền ra cửa, giữa trưa ngươi nhớ rõ mang Thanh Hứa tới hồ nước, đến lúc đó ăn cơm trưa ở bên đó luôn biết không." Trịnh Vân nói, biết Giang Di không dậy sớm được, cho nên cũng không có kêu nàng dậy.

"Được rồi, trước 11 giờ rưỡi nhất định đến," Giang Di nói, "A Ninh đi cùng các ngươi sao?"

Trịnh Vân trả lời: "Đang ở ngoài thu thập đồ vật. Ngươi cũng thu thập nhanh lên, sớm chút đi xuống ăn cơm sáng, đồ ăn vẫn còn nóng đang để dưới bếp."

Giang Di không ngừng gật đầu, làm nàng đi trước.

"Hôm nay thời tiết hẳn là không tồi, nếu không có việc gì làm, có thể mang Thanh Hứa đi ra ngoài đi dạo." Trước khi đi, Trịnh Vân lại lần nữa dặn dò nói.

Giang Di hô một tiếng biểu đạt đã nghe được.

Từ trong phòng tắm rửa mặt xong ra tới, vừa lúc đuổi kịp đoàn người đang nói cười chuẩn bị ra ngoài, xe chạy một đường cong, dọc theo còn đường xi măng xám trắng mà chạy, dần dần đi xa.

Mặt trời vẫn còn bị đám mây thật dày che đậy, không trung thoáng đãng, sạch sẽ giống như vừa bị nước rửa qua, trong không khí tràn ngập hương vị tươi mát hợp lòng người, cây bạch du ở tiền viện theo gió phập phồng, thỉnh thoảng rơi xuống vài miếng lá xanh nhạt có chút ủ rũ.

Thời điểm nàng xuống lầu, trên bàn vừa lúc mang lên cơm sáng, Đoạn Thanh Hứa đang pha nước chanh.

Hôm nay còn mát mẻ hơn ngày hôm qua, Đoạn Thanh Hứa mặc bộ đồ thể thao màu đen ngắn tay, tóc trước sau như một mà tùy ý buộc lại, giỏi giang lại lưu loát. Sườn mặt của nàng hình dáng cân đối, mũi cao môi mỏng ngũ quan lập thể, đặc biệt hấp dẫn ánh nhìn của người khác.

Đem cái ly bỏ vào phòng bếp trở ra, Giang Di thập phần tự nhiên mà ngồi đối diện nàng, không có nửa điểm tự giác, không có chút nào đem chuyện đêm qua để ở trong lòng.

Cơm sáng là cháo hải sản cùng trứng chiên, nguyên liệu nấu ăn là dùng tối hôm qua nướng BBQ còn dư lại nấu, hương vị đặc biệt ngon. Nàng một mặt uống cháo, một mặt hỏi: "Cơm nước xong có muốn đi trong huyện nhìn một cái không?"

Đoạn Thanh Hứa uống một ngụm cháo, gật gật đầu, lời nói ít đến đáng thương, một chữ cũng chưa nói.

Ăn xong, rửa chén, dọn dẹp một chút đi ra ngoài.

Buổi sáng bên ngoài so trong phòng càng thoải mái hơn, thường thường có gió thổi qua, cả người đều lên tinh thần không ít. Giang Di hiện tại vẫn là mặc bộ đồ ngủ tối hôm qua, dưới chân mang dép lê, nàng làn da trắng nõn, đôi chân càng trắng, một đôi chân dài đáng chú ý thật sự.

Ngày chính thức của trung thu, trên đường phố của huyện thành người đi đường so với ngày thường đông hơn rất nhiều, tiến vào đường đi bộ về sau, liếc mắt một cái nhìn lại toàn là đầu người nghìn nghịt chen chúc với nhau. Huyện thành tuy không phát đạt, nhưng alf nhân khẩu vẫn đông, vừa đến ngày nghỉ tất cả mọi người đều lên phố đi dạo, hoặc là bằng hữu tình lữ, hoặc là người một nhà.

Hàng hóa của huyện thành giá cả cũng rất tiện nghi, không có nhiều biến hóa so với mấy năm trước, ăn một chén nước canh năm khối, một cái kem ly một khối, bên đường tất cả đều là bán đồ ăn vặt,bánh nước, que nướng, muốn có cái gì có cái đó, cả một khu phố tràn ngập đều là hương vị của thức ăn. Giang Di lấy tiền mua hai ly kem, vị trà xanh cùng với nguyên vị, vị trà xanh đưa cho Đoạn Thanh Hứa, nguyên vị tự cho chính mình.

Bên kia đường đi bộ không xa chính là trường trung học, nàng sơ trung chính là học ở đó.

"Phía trước có cái trường học, muốn đi qua xem thử không?" Nàng hỏi.

Đoạn Thanh Hứa tự nhiên không ý kiến.

Xuyên qua đường phố, lại đi con đường nhỏ trong khu dân cư, đi bộ trên dưới mười phút liền đến.

Tính ra đã hơn bốn năm, trường học vẫn là bộ dáng cũ, màn hình vô dụng trên cửa lớn vẫn còn treo nơi đó, trong phòng bảo vệ là một cụ ông, đằng sau là sân thể dục diện tích không lớn lắm, chỉ chừng 400 mét đường chạy cùng sân bóng rổ, ở giữa có thể chứa chừng năm lớp học.

Sân bóng rổ hiện tại đang có nam sinh ở chơi bóng, vườn trường học sinh tốp năm tốp ba nói chuyện cùng nhau. Cụ ông bảo an không cản các nàng, hai người một trước một sau đi vào.

Bởi vì không có bao nhiêu người, vườn trường có vẻ rất là trống trải, thời điểm này cây trong trường rủ nhau rơi rụng vài tán lá, phủ khắp sân. Giang Di cái miệng nhỏ ăn kem ly, bước lên từng đám lá rụng, đi một đoạn đường bỗng nhiên hỏi một câu thâm ý: "Đoạn Thanh Hứa, ngươi thực thích thơ của Tát Phúc sao?"

Am thanh dẫm lá cây bên cạnh đột nhiên dừng lại, rồi sau đó lại vang lên, đối phương thanh lãnh nói: "Không thích."

Ngữ khí khẳng định, không nghe thấy một chút nào do dự.

Giang Di dùng sức bóp cây kem, giòn giòn kem ốc quế lập tức bị bể thành nhiều mảnh vụn. Tiếp tục ăn kem, nàng trên mặt không có biến hóa, dường như không có việc gì mà nói: "Ta cảm thấy nàng rất lợi hại, nhân sinh cũng thực truyền kỳ."

Đối phương trả lời: "Ân."

Giang Di đi về phía trước, hướng khu dạy học đi qua.

Trường học ở huyện thành tự nhiên so ra kém hơn trường học ở thành phố, cơ sở vật chất, điều kiện học tập các thứ đều kém hơn, các phương tiện truyền thông ở các lớp đều là hai năm trước mới có, thời điểm Giang Di còn ở nơi này đọc sách, trên bục giảng chỉ có một cái bàn cùng với một cái bảng đen, hiện tại đã tốt lắm rồi.

"Ngươi sơ trung là học ở nhất trung sao?" Nàng nghiêng đầu hỏi.

"Không phải."

"Kia ở đâu?"

"Ở nhà tự học một năm, lúc sau ra ngoại quốc." Đoạn Thanh Hứa nói, dừng một lát, lại tiếp tục, "Mấy năm đó ba ta ở nước ngoài, ta cùng Tề thúc liền đi theo đi."

Giang Di hơi chút kinh ngạc, bình thường cũng có nghe nói qua nhà ai ở nhà học tập cũng có thể khảo sơ trung khảo cao trung, không nghĩ tới Đoạn Thanh Hứa cũng là như vậy, bất quá suy nghĩ lại một chút liền không cảm thấy kỳ quái, người có tiền ở nhà tự học khẳng định không giống học sinh phổ thông tự học, tùy tùy tiện tiện mời gia sư riêng đều là cấp bậc danh sư. Nàng chỉ không hiểu vì sao sẽ ở nhà tự học một năm, lúc sau lại xuất ngoại, bất quá thức thời không hỏi.

Di động vang lên, không phải của nàng.

Đoạn Thanh Hứa lấy ra di động, nhìn tên hiển thị trên màn hình, nói: "Ta tiếp cái điện thoại."

Giang Di không thèm để ý mà ừ một tiếng.

Trên màn hình biểu hiện tên, sư huynh. Xem ra quan hệ của hai người cũng rất không tồi, tốt đến ngày nghỉ đều sẽ chuyên môn gọi điện thoại thăm hỏi.

Một hồi gọi điện như vậy liền là mấy phút, Đoạn Thanh Hứa rất ít mở miệng, cơ bản đều là bên kia đang nói. Giang Di nhàm chán mà đá mấy cái lá rụng dưới chân, phía trên lá cây mang theo một ít đất liền lọt vào trong chân nàng, lắc cũng không rơi ra, nàng đành phải cởi ra chiếc giày lúc này mới có thể làm sạch.

Mới vừa đứng dậy, chỉ nghe thấy người đúng bên đường nói: "Bạch Chỉ."

Nàng không khỏi nhìn qua. Không biết bên kia nói gì đó, Đoạn Thanh Hứa trên mặt hiếm thấy trở nên nhu hòa, "Ân, ta biết."

"Hắn không có việc gì, không phải vấn đề lớn, các ngươi không cần lo lắng."

"Sau thứ bảy ta có rảnh, đến lúc đó ta đến trước cổng trường tiếp ngươi."

......

Kem nguyên vị quá mức ngọt nị, ăn nhiều mấy ngụm liền thấy gắt cổ họng, nhưng Giang Di lại không có thói quen lãng phí, hai ba ngụm liền đem mấy phần còn lại ăn xong.

Bên ngoài khu dạy học có quầy bán quà vặt, hôm nay thế nhưng còn mở cửa, nàng muốn uống nước, vì thế liền chạy vào mua hai bình nước khoáng, đợi đến lúc ra tới Đoạn Thanh Hứa đã cắt đứt điện thoại, đứng ở tại chỗ chờ. Nàng nhìn thấy người này cầm kem thế nhưng không ăn một ngụm, vặn ra nắp bình uống lên nước miếng, khô cằn nói: "Ngươi không ăn liền cho ta."

Nói lời này ngữ khí còn tính bình thản, nghe không ra có tức giận ý tứ.

Đoạn Thanh Hứa cầm kem đã được một đoạn đường, kem ở phía trên đã bắt đầu chảy ra, bình thường nàng cơ hồ không ăn loại này ngọt đồ vật, im lặng một lát, đem đồ vật đưa tới Giang Di trước mặt.

Thật đúng là đưa cho nàng.

Giang Di ngơ ngẩn chốc lát.

Trước khi đối phương thu tay về, nàng giống như vì muốn hả giận liền đưa lên cắn một mồm to, chuẩn bị đem cây kem cắn hết, cắn xong xoay người liền đi, vừa mua nước khoáng cũng không cấp cho người này.

"Không ăn thì thôi."

Sinh khí.

Đoạn Thanh Hứa rũ mắt, nhìn nhìn đầu ngón tay trỏ bị dính kem, vừa mới Giang Di cắn kem ốc quế thời điểm, cũng cắn trúng ngón tay nàng.

Ôn.. nhiệt, thấm ướt, so buổi sáng hơi thở ở khoảng cách gần còn muốn nóng hơn.

Ngày trung thu dù mặt trời lên cao cũng không nóng lắm, lại trở về đường đi bộ, người bán hàng rong ở hai bên đường hét to, hỏi các nàng có muốn mua đồ vật gì không. Giang Di tự nhiên không mua, chỉ là ghé ngang gian hàng bán quả quýt, mua hai cân xách về.

Quả quýt cam vàng, nằm bên trong bao nilon trong suốt lắc qua lắc lại.

Bởi vì tới gần giữa trưa, người đi dạo phố đều là về nhà ăn cơm, đường phố trở nên trống trải không ít, Giang Di đi như bay ra khỏi con đường nhỏ trong khu dân cư, bất tri bất giác Đoạn Thanh Hứa không đuổi kịp.

Giang Di đứng ở tại chỗ đợi một lát cũng không nhìn thấy thân ảnh của đối phương, con đường nhỏ trống rỗng, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy cuối đường, nàng do dự một lúc lâu, rối rắm bản thân xem có nên trở lại xem thử, nhưng mà còn chưa có động tác, người nọ liền xuất hiện ở đối diện.

Bên cạnh vách tường cũ xưa, Đoạn Thanh Hứa từng bước một đi tới. Khoảng cách còn khá xa nên thấy không rõ biểu tình của người này. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro