Chương 116: Hắc ám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Con người khi còn sống phải đối mặt với rất nhiều lựa chọn, mà kết quả vĩnh viễn đều là vô định.

Ngay lúc Tần Diệp không thể nào đưa ra lựa chọn, Tần Nam cũng gặp phải lựa chọn, là thành thành thật thật trở thành một cái vật thí nghiệm, hay là không cam lòng mà vùng dậy phản kháng.

Vô luận là tâm lý hay là sinh lý, nàng vẫn lựa chọn vế thứ hai.

"Ta không có ác ý, chính là nghĩ muốn thay ngươi xét nghiệm huyết."

Nhìn ra tâm tình muốn chống cự của nàng, nữ nhân ý đồ trấn an, nhưng hiệu quả rất ít, không thể trấn an, đơn giản sửa thành lời thuyết phục.

"Vô dụng , này tinh thể là chuyên môn đối phó mẫu trùng ."

Mẫu trùng còn vô lực giãy, mẫu thể liền càng thêm không có khả năng.

Nhưng những lời này chẳng những không thể khiến nàng buông tha cho, ngược lại khơi dậy phản kháng lớn hơn nữa, dùng trọng lực mà đánh tới hai quyền, trong tinh thể truyền ra rất nhỏ tiếng vỡ nát.

Này đương nhiên cũng bị nữ nhân mẫn duệ bắt kịp, khiếp sợ rất nhiều, cảm giác bất an, vội vàng đi về phía bàn phím ở một bên , ý đồ gia cố tinh thể.

Thế nhưng bước chân có nhanh đến thế nào, cũng kịp một quyền thứ ba của nàng.

Theo trọng quyền hạ xuống, tinh thể cứng rắn kia nháy mắt tứ phân ngũ liệt, nữ nhân vội vàng ôm đầu ngồi xổm xuống thân.

* tứ phân ngũ liệt : chia năm xẻ bảy; tan rã

Vô số mảnh vụn bắn ra phía bốn phía, mà nữ nhân cũng bởi vì ngồi chồm hổm thân mà may mắn tránh thoát một kiếp, miễn cho trở thành con nhím nhân tạo.

Nhìn thấy mảnh vụn bắn ra xung quanh, đánh trúng quanh mình một mảng lớn dụng cụ thực nghiệm, đôi mi thanh tú khẽ nhăn, hai tròng mắt hàm chứa tức giận, đứng dậy đã muốn chất vấn lỗi lầm của Tần Nam .

Nhưng này mới đứng dậy, nói còn chưa nói ra miệng, đã bị Tần Nam một kích cầm dao xông tới.

Thầm nghĩ không ổn, nhưng thời gian cũng đã không kịp.

Khiêng người trong hang động, tìm kiếm đường ra, theo hang động hoàn toàn triển lộ ở trước mắt nàng, nghi vấn trong lòng cũng lại càng nhiều.

Hang động to như vậy, trừ bỏ cái khe nhỏ lúc tiến vào, không còn đường khác.

Mà cái khe nhỏ kia chỉ là đủ cho một người chui lọt, cho dù chính mình động thủ leo ra ngoài cũng không dễ dàng, liền càng thêm đừng nói là mang theo một người đang mê man .

Trước không đường ra, sau không đường lui, phía sau lại vang lên một tiếng thi rống, nhắc nhở nàng thời gian rất cấp bách, chỉ còn cái khe nhỏ kia là đường sống duy nhất, nàng liền lựa chọn thử.

Đem nữ nhân trước nhét vào khe nhỏ, chính mình theo sát phía sau, dự định một trước một sau mà đi qua.

Trong khe nhỏ, tràn đầy chất lỏng, sau khi khô lại đã trở thành tinh thể trong suốt, tuy rằng nhìn qua gồ ghề, lại coi như bằng phẳng.

Vừa mới leo lên trên khe nhỏ, một con mẫu trùng đã xuất hiện ở tại phía sau, cả thân thể đều là giáp xác màu đỏ , trên đầu ló ra hai cái râu tua tủa, cuối đoạn râu lóe ra ám quang màu xanh xám,

môi trên lấy nhân trung làm giới hạn, một phân thành hai, lúc nhúc đám răng thật nhỏ màu đỏ lộ ra , lưng giáp xác có chút nhô ra, trên đôi cánh bao trùm một

tầng màng da, nếu dùng ngọn đèn cường quang mà soi thấu, có thể thấy được đám huyết văn màu đen lúc nhúc bên trong.

Chỉ là liếc mắt một cái, nàng liền cảnh giác tới nỗi uy hiếp thật lớn , vì thế tâm sinh khiếp ý, có chút luống cuống trong suy nghĩ.

Mà mẫu trùng cũng liếc mắt một cái liền phát hiện vị trí của nàng, vỗ cánh thét một tiếng, ở trong hang động liền sinh ra 'hiệu ứng tiếng vang', quanh quẩn xoay quanh một chút một chút cắm rễ bên trong trái tim.

Chỉ bằng một tiếng thi rống như vậy, nàng liền biết mình cùng đối phương cấp bậc chênh lệch rất xa, cuống quít lui thân tiến vào khe nhỏ.

Ai ngờ mới vừa lui tiến khe nhỏ, bả vai đã bị kiềm trụ, ngẩng đầu nhìn đến, vừa lúc cùng mẫu trùng bốn mắt nhìn nhau.

Giáp xác màu đỏ, tiếp theo là đôi mắt màu nâu , khiến kẻ khác sởn tóc gáy, lúc đối diện, sẽ có một loại cảm giác rằng mình bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm .

Nhất thời sợ hãi cùng hoảng thần, khiến nàng bỏ lở tiên cơ ,cũng đúng lúc này, cũng bị mẫu trùng một phen tha ra khe nhỏ, gần đến lúc hoàn toàn bị tha ra, kia trong khoảnh khắc, nàng mới lấy lại tinh thần, ý đồ giãy dụa.

Ra tay chế trụ cổ của mẫu trùng, ý đồ vặn gảy, lại phát hiện chính mình đang run rẩy cho nên căn bản sử không ra toàn lực, mà cổ của mẫu trùng bao phủ bởi giáp xác cứng rắn , đòn công kích như vậy đương nhiên không gây thương tổn đến đối phương mảy may.

Một kích thất thủ, chẳng những không thể cứu chính mình, ngược lại đã chọc giận mẫu trùng.

Tha nàng đi ra, cũng đúng lúc này, thuận tay cường lực ném đến một bên vách đá, nàng chỉ cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển, rơi xuống đất nháy mắt cũng đã bị đối phương kiềm trụ cổ họng nâng lên giữa không trung.

Chiếc cổ yếu ớt hoàn toàn bị nắm giữ ở trong tay đối phương , trong lòng kinh hãi, cảm giác chết chóc nháy mắt bị áp bên dưới nỗi sợ hãi về cấp bậc, lý trí hồi phục, rút ra đoản đao, cũng đúng lúc này, lưỡi dao sắc bén xẹt qua đùi, mang huyết mà ra, hung hăng đâm trúng mắt kép của mẫu trùng .

*mắt kép: mắt của côn trùng. Ví dụ: kiến, ruồi, chuồn chuồn.

Thị giác của côn trùng thuộc hàng tốt nhất trong thế giới động vật. Và chúng lại có tới hai loại mắt: mắt kép và mắt đơn. Mỗi mắt kép của côn trùng được tạo nên bởi hàng trăm, hàng nghìn thấu kính nhỏ (là một tế bào thị giác) có kích thước hiển vi, mỗi thấu kính lại tiếp nhận một hình ảnh giống hệt nhau, điều đó có nghĩa là nếu bạn đứng trước một con ruồi, thì trong mắt nó, hình ảnh của khuôn mặt bạn sẽ được nhân lên hàng nghìn lần để hiển thị trên cũng ngần ấy thấu kính tí hon. Trong khi đó, mỗi mắt đơn chỉ được cấu tạo bởi một thấu kính như vậy, và chỉ có tác dụng cảm nhận sáng tối mà thôi.

Một số côn trùng có cả mắt đơn và mắt kép, trong khi những côn trùng khác chỉ có mắt đơn. Đặc biệt, mắt của côn trùng không chỉ nằm trên đầu. Các nhà khoa học đã thử bịt kín đầu của một con côn trùng, nhưng nó vẫn cảm nhận được vùng có ánh sáng nhờ những tế bào thị giác nằm rải rác trên cơ thể.

" Phốc xuy ~"

Chịu không nổi đau đớn, mẫu trùng bén nhọn kêu lên một tiếng, buông lỏng tay ra.

Một lơi lỏng, nàng lập tức ngồi chồm hổm thân, phản thủ đem đoản đao đâm vào bụng, cũng đúng lúc này lắc mình một bên.

Chân trước vừa mới tản ra, móng vuốt của mẫu trùng liền vồ tới, lực lượng thật lớn ở trên vách đá để lại một vết trảo thật sâu.

Một kích không trúng, mẫu trùng giận dữ xoay người, nương một con mắt kép khác, chú ý tới vị trí của nàng.

Nháy mắt công phu, móng vuốt đã giơ tới trước mặt nàng, cảm thấy kinh hãi, vội vàng lui về phía sau, lại căn bản không sánh kịp tốc độ của đối phương , mắt thấy sẽ bị nắm trụ, dưới chân hoảng hốt, ngửa mặt nằm đến ở trên mặt đất, do đó ngẫu nhiên tránh thoát một kích này.

Tạm được giải thoát, nàng không dám có chút dừng lại, vội vàng thiểm ly, mà con mẫu trùng cũng đã đuổi sát tới.

Trong lòng ức chế không được mà liên tục hoảng sợ, nguyên bản bởi vì sợ hãi mà run rẩy cho nên thần kinh hoàn toàn buộc chặt, sát ý tiệm khởi, áp chế sợ hãi trong lòng, ngừng trên người cảm giác run rẩy.

Cước bộ bối rối bắt đầu trở nên lưu loát, đoản đao trên tay bởi vì một kích vừa rồi đã bắt đầu bị ô-xy hoá ăn mòn, có thể nghĩ đến con mẫu trùng kia không chỉ có tốc độ hay lực lượng biến thái, liền ngay cả máu trong cơ thể nó cũng có tính ăn mòn.

Sinh vật như vậy . . . . . . Cũng đủ khiến kẻ khác sợ run sợ!

Ai có thể có năng lực nghĩ đến, sinh vật này cũng bị người nghiên cứu chế tạo mà ra, cũng ai lại biết một đám mẫu trùng cùng mẫu thể vẫn bị tinh thể bao vây trong động này, có thể hay không so với con trước mắt này càng đáng sợ hơn !

Nữ nhân kia. . . . . . Quả nhiên không thể khinh thường !

Nghĩ vậy, lập tức xoay người, nương vách đá mà ra sức bay lên không, phản thủ nắm đao hung hăng đâm vào sau đường nối chỗ cổ của giáp xác, mà này một kích cũng bị mẫu trùng thoải mái dùng tay phải đỡ lấy, cũng đúng lúc này tay trái vung lên, liền đem nàng hung hăng đánh bay đi ra ngoài.

Lực lượng thật lớn trực tiếp đánh gẫy xương sườn của nàng, tuy rằng không có cảm giác đau, nhưng đoạn xương sắc bén liền phá lồng ngực, đâm ra, nhìn đến làm cho người ta phát run.

Tâm sinh khiếp đảm, phủ phục trên mặt đất, không có trở mình bò dậy, mẫu trùng thấy nàng như thế cũng không có lập tức xông lên, ngược lại là ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng tê rống, tiếng kêu bén nhọn , đến khi tiêu thất ngừng kích thích đại não của nàng, đau đớn đến khó nhịn!

Đau đớn thống khổ khiến nàng co quắp trên mặt đất, trừ bỏ thống khổ mà gầm rú, không có biện pháp. . . . . . . . . . . .

Nghĩ muốn bứt ra thoát đi, nhưng không cách nào tập trung lực chú ý, cũng hoàn toàn không có biện pháp ngưng tụ tiêu điểm, hình ảnh trong mắt bắt đầu lay động, tiến tới trở nên mơ hồ, cuối cùng hoàn toàn mất đi tầm mắt, điều này làm cho nàng cảm thấy vô cùng khủng hoảng.

Xác sống này cấp bậc cực kỳ sâm nghiêm, xác sống trước mặt cấp cao hơn đừng nói phản kháng, thậm chí ngay cả ý nghĩ phản kháng đều không thể có, bởi vì thể xác và tinh thần đều bị nỗi sợ hãi vùi lấp, tựa như đối phương giết chính mình liền cùng bóp chết một con kiến giống nhau !

Đây là chế độ, không phục theo sẽ phải nhận lấy giáo huấn.

Mẫu trùng. . . . . . . . . Là đang giáo huấn nàng!

Muốn nàng phủ phục thuận theo!

Giống như một con kiến mà hèn mọn cầu xin tha thứ!

Dựa vào cái gì? !

Cắn răng chịu đựng kịch liệt đau đớn, không cam lòng yếu thế mà ngồi chồm hổm dậy, tuy rằng nhìn không thấy vị trí của đối phương, cũng vô pháp làm ra một đòn công kích, nhưng nàng không muốn thuận theo !

Hành động gượng dậy ngồi chồm hổm của nàng hiển nhiên đã chọc giận mẫu trùng, tiếng rống bén nhọn càng thêm mãnh liệt, thế cho nên nàng cảm giác cả người đều theo đó mà chấn động, chấn động mãnh liệt cùng với đau đớn kịch liệt, giống như cả người đều bắt đầu sụp đổ, ức chế không được mà hét thảm một tiếng, điên cuồng gào khóc.

Quỷ dị gào khóc chỉ một thoáng truyền khắp cả hang động, cũng đánh thức người đang mê man trong khe nhỏ . . . . . . . . .

Ngay lúc Tần Nam cảm thấy được chính mình không còn đường sống, tiếng rống bén nhọn bỗng im bặt, vừa được giải thoát cả người đều hư thoát ngửa mặt ngã xuống trên mặt đất, đau đớn ngưng trọng khiến thân thể bất giác run rẩy , theo cảm giác đau dần dần biến mất, cảm giác bất động dần dần tăng thêm, cuối cùng, chỉ cảm thấy thân thể giống như lạnh như tảng băng, trọng như ngàn cân.

Suy nghĩ chậm rãi trở về, bất chấp tìm tòi nghiên cứu là nguyên nhân gì, chính mình đang ở trạng huống nào, dục niệm muốn sống khiến nàng xoay người một tấc một tấc hoạt động hướng xa xa bò đến, không có phương hướng không có mục tiêu, kia một khắc nàng thậm chí không biết chính mình là ai, ở nơi nào, duy nhất biết đến chính là một chữ ———— trốn.

Thoát được rất xa, sau đó sống sót! Sống sót!

Không biết đã bò đi bao lâu, di động nhiều ít, cảm giác thân thể chậm rãi khôi phục cơ năng, hoảng hốt ý thức chậm rãi trở nên trấn định, lúc này mới có tinh lực tìm kiếm được đường ra.

Đứng dậy hướng về phía trước vô định, một chút lại một chút chạy đến, mãi sau khi giờ khắc này, nàng mới phát hiện chính mình chẳng những nhìn không thấy, cũng đúng lúc này cũng nghe không rõ, thân thể khôi phục thực nhanh chóng, nhưng mà thị giác cùng thính giác nhưng không có một tia chuyển biến tốt đẹp.

Tầm mắt tối tăm mù mịt khiến nàng cảm giác về tới lúc ban đầu, mà chính mình liền giống như rơi vào vực thẳm, nhìn không thấy đường đi, cũng nhìn không thấy tương lai, không biết điểm đầu cũng không biết điểm cuối, một mảnh hắc ám đến vô cùng tận khiến nàng sợ hãi lại vô lực thay đổi!

Điều này làm cho nàng trở nên bối rối vô thố, cùng lúc lo lắng đề phòng sợ hãi sợ mình lại lần nữa trở thành con mồi mà bị kẻ khác khẳng thực cắn nuốt, về phương diện khác chính là hoàn cảnh vô định khiến cho nàng cảm thấy sợ hãi.

Theo thời gian trôi qua, nỗi sợ hãi khiến nàng trở nên nôn nóng, mà lo âu lại khiến nàng trở nên táo bạo.

Giống như lúc trước, điên cuồng mà chạy trốn, bởi vì sợ hãi bị thương tổn, cho nên lựa chọn tiên hạ thủ vi cường, giải quyết tất cả uy hiếp.

Vì thế, nàng chạm đến cái gì, liền ra tay phá nát cái đó, vô luận là cái gì.

Nàng giống một dã thú đang phát cuồng , dùng cuồng bạo mà che dấu sợ hãi, dùng phá hư tìm kiếm an toàn, cảm giác cùng lúc trước giống nhau như đúc , gắt gao kiềm chế nàng, muốn tránh thoát lại chỉ đổi lấy càng nhiều trói buộc.

Mãi sau khi. . . . . . . . . trong hỗn loạn, khuôn mặt An Lâm thoáng hiện lên trước mắt.

Cả người cứng đờ, hoàn toàn tỉnh ngộ, nhưng ngay sau đó lại lâm vào bên trong nồng đậm bất an cùng mê man.

. . . . . . . . . An Lâm. . . . . . . . .

Ném xuống trong tay gì đó, trong lòng đột nhiên cảm thấy thiếu mất cái gì, trống rỗng chỉ còn lại hắc ám.

. . . . . . An Lâm ở nơi nào? !

. . . . . . An Lâm. . . . . .

Nàng giống như một đứa nhỏ, bị cầm đi tất cả tình cảm chân thành, gào khóc một đường mà đi tìm, mãi sau khi dưới chân mềm nhũn, cả người vô lực tê liệt ngã xuống đi xuống, kia trong khoảnh khắc, nàng tựa hồ lập tức nghĩ thông suốt cái gì, vì thế tuyệt vọng đến mỏi mệt, kiên cường cùng tự tin tại đây một khắc đều đã tan vỡ, nàng nghĩ rằng sẽ có người có thể kéo nàng một phen, cứu nàng một mạng.

Thế nhưng, người có thể cứu nàng lại không ở bên cạnh. . . . . . . . .

. . . . . . An Lâm. . . . . . An Lâm. . . . . . An Lâm. . . . . . An Lâm. . . . . .

"An Lâm!"

Tựa hồ nghe thấy được tiếng hét của Tần Nam , An Lâm trong giây lát theo trên giường ngồi dậy, mày nhíu thành một đoàn, vẻ mặt sợ hãi.

Thượng Vị Ngải không nghĩ tới con người lại đột nhiên ngồi dậy, thiếu chút nữa bị dọa đến đặt mông ngã trên mặt đất, tâm sinh tức giận vốn định chất vấn, lại thấy An Lâm vẻ mặt thấp thỏm lo âu, trong lòng lập tức không còn buồn bực, sau đó chính là vẻ mặt bất mãn với tính tình bất thường của người nọ.

" Ngươi muốn làm gì?"

Nghe thấy thanh âm của nàng, An Lâm quay đầu, trong mắt lệ quang lóe ra, nháy mắt bóp thắt trái tim của nàng, cảm giác không đành lòng cùng tức giận khiến nàng trầm mặc không nói gì. Vì cái gì đột nhiên như vậy bi thương? Vừa cái gì khiến cho ngươi như vậy bất an?

Bị quần thi vây công cũng không nhìn thấy người này lộ ra một phân bất lực cùng sợ hãi, hiện tại vừa vì cái gì lộ ra như vậy biểu tình? !

Vì ai?

Ý nghĩ vừa ra, An Lâm liền tự tiện xuống giường, mang thân thể bị thương nặng từng bước đi ra ngoài, thấy này một màn Thượng Vị Ngải không biết là nên ngăn cản hay là nên không nhìn, vì thế thật lâu không hề động thủ.

Chính là cảm giác phiền táo trong lòng càng phát ra mãnh liệt, tới gần giới hạn chắc chắn bùng nổ, mà tính tình của nàng cũng quả thực quái đản.

Ngay lúc Thượng Vị Ngải nhịn không được muốn ra tay ngăn lại khi, Hoa Thắng Hàm vừa vặn cầm thức ăn nước uống đi đến, thấy này cảnh tượng, cuống quít vứt bỏ đồ ăn tiến lên nâng đỡ.

"An Lâm, ngươi làm cái gì vậy?"

"Nàng đang gọi ta!"

Nói ra, lệ liền tràn mi mà ra.

Hoa Thắng Hàm đương nhiên biết người mà An Lâm gọi là 'nàng' chính là Tần Nam, mà bộ dạng An Lâm hoảng loạn như vậy, hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, người này cho tới nay đều là kiên định mà nhu hòa , lúc này lại trở nên như thế sợ hãi cùng yếu ớt, có thể nào làm cho người ta không lo lắng bất an ? !

Mặc dù lo lắng, Hoa Thắng Hàm vẫn là lý trí đem con người đỡ trở về giường.

"Không có việc gì , khẳng định không có việc gì , ngươi là nằm mơ mà thôi."

Một bên trấn an An Lâm, cũng đúng lúc này cũng thuyết phục chính mình, người kia đã cứu hắn một mạng , tuyệt sẽ không dễ dàng chết đi!

Mà này một câu ' hắn đang gọi ta. ' cũng bị Thượng Vị Ngải bên cạnh ghi tạc trong lòng, thần sắc lạnh lùng, xoay người ra khỏi phòng, đi về phía nóc nhà, khóe miệng giơ lên một tia cười âm lãnh .

Hắn là ai vậy ?

Thực sự thú vị a ~!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro