Chương 14: Nguy cơ ban đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ý niệm này thật là đáng sợ! Nếu không có thanh âm của mẫu thân đánh thức nàng, nàng có phải hay không đã thật sự đối An Lâm xuống tay? Hai tay bởi vì ý niệm này mà bắt đầu không ngừng run rẩy! Này phân run rẩy cùng với nỗi bất an tận đáy lòng bắt đầu điên cuồng lan tràn. Hai tay nắm chặt, cố gắng áp chế run rẩy cùng bất an, xác định chính mình đã bình tĩnh, mới lưng mang ba lô, đi ra khỏi phòng ngủ.

Sự xuất hiện của nàng khiến vẻ tươi cười trên mặt mẫu thân cùng phụ thân đều biến mất, phụ thân đối với biểu cảm lạnh lùng của mẫu thân có chút xấu hổ liền đứng lên nói:

"Tiểu Tần, ta và ngươi cùng đi đi!"

Nàng còn chưa kịp mở miệng phản đối, mẫu thân liền kinh hô mà đứng lên :

"Lão nhân, ngươi nói cái gì! ?" Thực rõ ràng mẫu thân cũng không đồng ý để phụ thân và nàng cùng đi.

"Vẫn phiền toái tiểu Tần cũng không phải là biện pháp, hắn một người mạo phiêu lưu mà ba người chúng ta lại chỉ biết trốn ở trong phòng, chuyện này đối hắn là gánh nặng quá lớn, huống hồ hiện tại lại có thêm tiểu An, ta đã nghĩ đi ra ngoài nói không chừng có thể giúp đỡ một chút."

Phụ thân tuy rằng nhìn qua có chút khúm núm, nhưng phiên nói này khiến mẫu thân không cách nào cãi lại, chỉ có thể vừa khẩn trương vừa khẩn cầu mà nhìn đến phụ thân, một đôi tay nắm chặt phụ thân không muốn buông ra.

"Vẫn là ta đi đi, bá phụ bá mẫu ở lại trong phòng chăm sóc tiểu An, ta tuổi trẻ hơn nữa cũng có kinh nghiệm."

An Lâm sau khi nói xong, liền lôi kéo Tần Nam còn đang có chút ngây người, hướng đại môn đi. Khi An Lâm giữ chặt tay nàng, xúc giác lạnh lẽo mềm mại khiến nàng phản xạ tính giãy ra không chút do dự, bỏ ra tay An Lâm, này vừa mới động khiến ba người ở đây đều ngây người, An Lâm càng thêm là vẻ mặt khiếp sợ, sau đó nghĩ đến Tần Nam tựa hồ thực chán ghét có tiếp xúc thân thể, ngay khi có người tiếp cận quá gần sẽ không chút do dự mà tạo ra khoảng cách ; liền nói một tiếng xin lỗi :

"Thật có lỗi..."

Này một tiếng xin lỗi khiến Tần Nam nguyên bản chuẩn bị giải thích lại không thể nào cãi lại, đối diện ánh mắt lạnh lùng của mẫu thân, cắn chặt răng, trên giấy vội vàng để lại một câu, liền tông cửa xông ra:

"Ta một người cũng đủ, không cần ai."

Đợi cho người kia đã đi ra ngoài phòng trộm môn, phía sau cửa, An Lâm mới giật mình phát giác hành động này là cỡ nào nguy hiểm!

"Bá phụ bá mẫu, hắn một người rất nguy hiểm, ta cũng đi nhìn xem."

"Chờ......" Hạ mẫu trong lời nói còn chưa nói hoàn, người nọ đã chạy xa, mà Hạ phụ đã ở giờ khắc này kéo lại lão bà muốn ngăn cản An Lâm. Khi nhận được ánh mắt buồn bực khó hiểu của Hạ mẫu, Hạ phụ chính là khe khẽ thở dài, ngữ khí ôn nhu mà kiên định, nói:

"An Lâm sẽ an toàn trở về." Dừng một chút, cười nói: "Được rồi, tiểu An chỉ sợ cũng đã tỉnh, vẫn nên đi xem đứa nhỏ đi ~!" Nói xong lôi kéo Hạ mẫu đi về phòng ngủ.

Lại nói An Lâm tông cửa xông ra mà đuổi theo, cuối cùng ở trung tâm hành lang cũng đuổi kịp Tần Nam, hành động này khiến Tần Nam nhăn lại mi. Nàng không hy vọng An Lâm mạo hiểm, nếu không cha mẹ lại sẽ lo lắng. Cho nên khi An Lâm đi đến trước mặt nàng, nàng cũng không có sắc mặt hoà nhã. Lôi kéo người nọ liền trở về, một đường đi đến một chỗ cách nhà không xa mới buông ra An Lâm, đẩy người về phía phòng trộm môn, khoa tay múa chân khiến người này đi vào.

An Lâm thật cũng hiểu được ý tứ của Tần Nam, đối Tần Nam lôi kéo chính mình trở về cũng không có gì tức giận, chính là phủi phủi trên quần áo đã bị lạp loạn nói:

"Ta không sao, có thể bảo vệ tốt chính mình, một mình ngươi đi bọn họ cũng sẽ không yên tâm." Nói xong hướng thang lầu khẩu mà đi đến: "Có ta ở đây cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau."

Lời này của An Lâm khiến Tần Nam mày mặt nhăn lại càng chặt, đúng lúc này, hành lang khẩu lảo đảo xuất hiện một con "xác sống", An Lâm lập tức trắng bệch mặt, không nhiều lời nữa. "Xác sống" ngửi được hương khí của An Lâm, một đường lảo đảo hướng các nàng đi tới. Tần Nam thật không thèm để ý đến khối "xác sống" kia, vấn đề là chính mình như thế nào thuyết phục An Lâm ở lại trong nhà.

Nghĩ tới nghĩ lui không có cách nào, dựa vào tính tình An Lâm mặc dù chính mình cưỡng chế đem người lưu lại trong phòng, cũng khó bảo người này sẽ không làm ra chuyện nguy hiểm gì. Nếu là lộng xảo thành chuyết [1], ngược lại, phiền toái...... Nghĩ đến đây, nàng cũng không cưỡng bách An Lâm về nhà nữa, chính là đem người kéo đến phía sau, ý bảo An Lâm gắt gao đi theo phía sau nàng. Sau đó lẳng lặng chờ "xác sống" từng bước tới gần. An Lâm cách "xác sống" càng gần, phản ứng của "xác sống" cũng càng kích động, ngay khi "xác sống" xác định được phương vị của An Lâm liền gầm rú tiến lên. Tần Nam thân thủ tinh chuẩn chế trụ yết hầu của "xác sống", cường lực vặn vẹo, liền thanh thúy một tiếng gãy, con "xác sống" vừa nãy còn giương nanh múa vuốt nháy mắt trở nên giống như một vũng lầy, mà Tần Nam thật giống như đối phó với một khối bao tải rách, không chút uy hiếp.

*[1] lộng xảo thành chuyết. Biến khéo thành vụng ; lợn lành chữa thành lợn què; chữa tốt thành xấu; tính già ra non.

Thình lình, một khối "xác sống" tê liệt ngã xuống ở ngay bên chân, An Lâm có chút trợn mắt há mồm, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, sau đó vỗ vỗ Tần Nam, vẻ mặt trắng bệch mà giơ ngón tay cái lên. Đối với khích lệ của An Lâm, nàng không có hồi đáp gì, tiếp tục hướng phía trước đi tới. Đi ngang qua tủ cứu hỏa. Phá thủy tinh đem búa bên trong đem ra, xoay người liền không chút do dự vung lên hướng về phía một khối "xác sống" đang nằm trên mặt đất.

Này một màn sợ tới mức An Lâm sắc mặt trắng bệch, bất quá rất nhanh liền hồi thần, thần sắc hoảng sợ dần dần bình tĩnh lại, dựa vào lực lượng của nàng thì chém chết một khối "xác sống" phải mất mấy búa. Theo thường lệ phá vỡ đại não của "xác sống" nhưng không có tìm được tinh thể lúc trước phát hiện, nàng cũng không cảm thấy bất ngờ. Như vậy, dọc theo đường đi, nàng ăn đến ít nhất cũng có mấy trăm con"xác sống", nhưng chỉ phát hiện hai khỏa tinh thể. Chém hoàn "xác sống" xong, tùy tay đem búa giao cho An Lâm. Liền bắt đầu dùng một y bố vứt đi cạnh đó, vẽ loạn thi huyết.

An Lâm có chút cố hết sức cầm búa, nhìn nhìn búa lại nhìn nhìn Tần Nam, đang muốn nói cái gì liền thấy Tần Nam đem thi huyết thật cẩn thận vẽ loạn ở trên người mình, hai tay cầm búa khiến nàng căn bản không tiện ra tay đến, liền không nói gì mà tùy ý Tần Nam đem thi huyết vẽ loạn khắp quần áo của mình. Nhìn thấy Tần Nam yên lặng vì chính mình vẽ loạn thi huyết, không biết vì cái gì trong lòng lại cảm thấy được mạc danh kỳ diệu khó chịu.

Trong lúc An Lâm còn đang hoảng thần, Tần Nam đã sắp đem thi huyết đồ hoàn, ngược lại, bắt đầu đem thi huyết vẽ loạn ở trên người chính nàng. Hết thảy mọi việc đều chuẩn bị xong, liền dẫn đầu đi vào hành lang. Mắt thấy Tần Nam bắt đầu hành động, An Lâm lập tức cầm búa theo sát. Dọc theo đường đi, "xác sống" linh tinh rơi rụng, nhưng cơ hồ cách một hai tầng lại sẽ gặp phải "xác sống", cho nên tốc độ xuống lầu dị thường chậm chạp.

Ngay lúc hai người xuống đến tầng thứ 21, Tần Nam đột nhiên khẩn trương mà cảnh giác lên, dừng bước chân, bắt đầu lặng lẽ đi về phía bên cạnh thang lầu. Một hình ảnh đập vào mắt khiến Tần Nam không khỏi cắn chặt quai hàm, nhíu chặt lông mày, vội vàng ý bảo An Lâm im lặng mà lui về phía sau. Bởi vì dưới lầu lúc nhúc đông nghịt vô số "xác sống", nàng có thể nhìn thấy gã nam nhân mặc áo chẽn cùng với những kẻ khác trong đoàn người mà hôm qua đã gặp được, chẳng qua đã có chút tàn khuyết, không được đầy đủ......

Nhìn thấy Tần Nam phản ứng như vậy, An Lâm lập tức ý thức được sự tình rất nghiêm trọng, phân tín nhiệm này cũng nói không nên lời là vì sao. Cảm quan của Tần Nam cơ hồ đều bị vô số "xác sống" dưới lầu hấp dẫn lấy, mà An Lâm cũng khẩn trương chỉ chú ý phía trước mà đã xem nhẹ phía sau, cho nên hai người đều không có nhận thấy được trong hành lang có một con "xác sống" đang chậm rãi đi ra. An Lâm hoàn toàn không biết phía sau mình, có một thân ảnh không ngừng tới gần, một thân ảnh vô cùng đói khát, một miệng lớn đầy máu [2]............

*[2] Nguyên văn: huyết bồn đại khẩu ( cái miệng lớn chứa đầy máu).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro