Chương 4: Ăn thịt người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hoàng hôn buông xuống, nàng về tới làng du lịch, ở trong phòng tìm kiếm một phen. Ở trong phòng nghỉ của nhân viên, nàng tìm được một máy nghe CD cùng với một ít đĩa CD, ở siêu thị tìm được hai vỉ pin mỗi vỉ 5 viên, cùng với rất nhiều gói snack.

Lúc trước, khi mọi người chạy trốn, ở chỗ quầy bán quà vặt này, "xác sống" nhiều vô số, lúc ấy cũng chỉ cầm theo được một chai nước cùng bánh biscuit, còn lại phần lớn đồ ăn đều để lại ở nơi này.

Đối với nàng mà nói, đồ ăn chính là "xác sống" cùng con người, nước cũng thế, bánh mì cũng tốt, có cũng được mà không cũng chẳng sao, nhưng là đối với cha mẹ thì nhất định phải có.

Mở ra chiếc ba lô hoàn toàn trống không, đem thức ăn nước uống đều xếp vào. Vì ba lô này là kiểu bộ hành chuyên dụng nên có thể chứa tới 50 lít, nếu dùng toàn bộ để đựng thức ăn nước uống thì có thể đựng được không ít.

Lúc trước, vốn là quyết định cùng hội học sinh trong thời gian đó nếu thuận tiện thì đi dạo xung quanh cảnh khu, cho nên nàng đều đã chuẩn bị tốt, đã mang theo đầy đủ vật phẩm thiết yếu để đi dã ngoại, bất quá tất cả đồ dùng của nàng đều đã cho Hồ Đông Mậu, lý do?

Hiện giờ nghĩ đến xác thực đúng là buồn cười, người ta vô cùng đơn giản nói một câu cần sự hỗ trợ, nàng liền tin là thật. Là nàng rất ngốc, gần đến giờ tận thế vẫn không nhìn ra được sự thật. . . . . . Cũng là nàng quá mức tự tin, hoàn toàn không có nghe đến lời của Đồng tỷ . . . . . .

Bất quá cũng may là ba lô đã để lại ở đây, đem toàn bộ pin cất vào bên trong ngăn chứa. Đi qua tủ trưng bày, nàng thấy bên trong quầy là thuốc lá, không chút nghĩ ngợi liền đem toàn bộ cất vào ngăn chứa, thuận tay lấy một chút chocolate cùng một ít gói hồng đậu bỏ vào túi, nàng liền chậm rãi tiêu sái ra sảnh. Nhìn thấy trong viện có hai cỗ "xác sống", nàng chậm chạp bước đến gần một khối, thuần thục dùng ngón cái và ngón trỏ chặt đứt cột sống, một trảo phá vỡ đầu, móc ra đại não khô quắt liền cắn xuống. Thân thể của "xác sống" sẽ không chảy máu, theo tiến hóa chỉ biết không ngừng trở nên cứng rắn, nhưng đại não lại dị thường yếu ớt, cho nên nàng chỉ cần dùng sức một chút liền đã phá vỡ được.

"Kẽo kẹt."

Một tiếng giòn vang, cảm giác chính mình cắn được vật cứng, nàng nghĩ thầm rằng có lẽ là một mảnh xương sọ lẫn vào. Đem đại não ăn sạch sẽ, sau đó, nàng thuận tay đem thi thể ném về một con "xác sống" ở cách đó không xa, con "xác sống" kia bị ném trúng liền lảo đảo ngã một cái, mờ mịt đứng vững thân mình rồi dùng mũi đánh hơi khắp nơi, chưa ngửi được nửa điểm hơi thở con người, liền lại lảo đảo bước đi xiêu vẹo.

Đây cũng là qua từng bước xác định, nàng đã đoán ra được một vấn đề. . . . . . .

Chỉ duy nhất nàng là còn lưu lại ý thức của con người, nàng thậm chí hoài nghi linh hồn của chính mình có phải hay không đang lưu tại bên trong một khối thi thể xa lạ, chân chính mà nói, nàng sớm đã bị phân thực sạch sẽ rồi. Vừa nghĩ nàng vừa giải quyết sạch sẽ đại não của con "xác sống" thứ hai. Hai đại não làm cho cảm giác đói khát của nàng không còn nữa, trừ bỏ tâm trí ra, nàng rất rõ ràng cảm giác đói khát của mình rất dễ dàng thỏa mãn, nhưng cũng thực dễ dàng xuất hiện, tốc độ đi lại cứng ngắc và chậm chạp, nhưng là khí lực cùng năng lực đánh trả so với nhân loại cao hơn rất nhiều, đương nhiên trừ bỏ khối đại não yếu ớt này ra.

Chỉ có hình dáng nhiệt lượng đồ [1], làm cho nàng căn bản là không nhìn thấy rõ vật thể hoặc phân rõ phương hướng, chỉ có thể theo đường cái, lê từng bước mà tiến lên. Dọc theo đường đi, đại não của "xác sống" đều bị nàng ăn hết, bởi vì nàng phát hiện rằng tinh lực của tất cả "xác sống" đều tập trung ở khỏa đại não này, dù sao những "xác sống" còn lại đối với những đồng loại bị nàng ăn cũng không chút cảnh giác. Chỉ cần nàng xuống tay sạch sẽ lưu loát, con "xác sống" bị ăn sẽ không kịp phát ra cảnh báo, nàng có thể nhẹ nhàng giải quyết tiếp một con lại một con "xác sống".

*[1] hình dáng nhiệt lượng đồ. Ảnh chụp tầm nhiệt của máy quét. Ở đây chính là nóiánh mắt Hạ Diệp có thể nhìn thấy nhiệt lượng của sinh vật tỏa ra.

Đi thêm hai ngày nữa, nàng tới giữa sườn núi, trước mắt xuất hiện một lối rẽ, có thể thấy một con đường dẫn vào một cây cầu. Trong trí nhớ của nàng, con đường này tựa hồ dẫn đến một thôn trấn, nghĩ đến thôn trấn nàng liền nghĩ đến con người, có lẽ trong thôn trấn này may mắn còn có người vẫn còn sống sót. . . . . .

Nghĩ đến đây, nàng xoay người, chậm rãi đi về phía thôn trấn.

Nhân loại !

Nàng biến thành "xác sống" đến nay chưa bao giờ nếm qua nhân loại, cũng không biết thịt người tư vị như thế nào, bất quá nàng càng chờ mong nếm qua máu người, chỉ là mới ghĩ tới một chút lại cảm thấy miệng khô lưỡi khô. Lấy ra máy CD, đem tai nghe điện thoại đeo vào. Âm thanh du dương của đàn dương cầm truyền vào trong tai, giai điệu quen thuộc, đột nhiên cảm thấy được con đường nhỏ này hình như trước đây mình đã đi qua. Tận thế cũng tốt, "xác sống" cũng thế, liền ngay cả cảnh đổ nát thê lương trước mắt cũng bất quá là ảo giác nhất thời của nàng mà thôi.

Ảo giác?

Khinh thường mà giơ lên khóe miệng, bước vào thôn trấn.

Nàng nhìn thấy trên đường đi vào thôn xuất hiện trên mười con "xác sống", bọn chúng đều bởi vì tiếng nhạc phát ra mà quay đầu lại, hướng tới chỗ nàng, đứng tại chỗ mà đánh hơi nửa ngày, tiếp đó lại máy móc quay đầu, chưa hề lộ ra nửa phân hứng thú. . . . . . . . .

Đúng vậy ~! Nàng cũng là một khối xác sống.

Lúc này đây, nàng cũng không nóng lòng muốn ra tay giải quyết đám "xác sống" này, giữ lại nói không chừng còn có ích, mục tiêu của nàng là nhân loại ! Bởi vì nàng muốn xác nhận lại một việc.

Phải chăng, huyết nhục của nhân loại có thể nào so với đại não của "xác sống" càng thêm có giá trị hay không. Từ khi nàng bắt đầu ăn con "xác sống" đầu tiên, nàng chỉ biết chính mình đã không còn là nàng của trước đây. Hiện tại, nàng phải sinh tồn, biến cường, sau đó nàng mới có thể bảo hộ những người trọng yếu đối với nàng.

Chỉ có duy nhất một cái ý niệm như vậy còn lưu lại trong tâm, sau đó lần lượt chỉ ra cho chính mình cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Sâu thẳm bên trong, một chút nhân tính còn sót lại tại đây ra sức cảnh tỉnh nàng, rồi lại một chút một chút mất hút. Thương hại ? Làm con người mà nói đúng là nên như thế, nhưng là thực đáng tiếc, nàng đã không phải là người. . . . . .

Tùy ý tìm một chỗ ven đường, cứng ngắc mà dựa vào ngồi ở góc tường, nàng định đợi cho đêm xuống, sau đó sẽ hành động.

Ngồi xuống, nàng mới nhớ tới chính mình có mang theo một ít thuốc lá. Tùy ý lấy ra một bao, có chút khó khăn châm một điếu, xem ra chỉ nhìn thấy một cái hình dáng [2] vẫn là rất phiền toái. Máy móc rít vào lại phun ra khói thuốc, nàng biết hút thuốc, nhưng ít khi hút thuốc, nàng ở trong mắt cha mẹ vĩnh viễn là quy củ, ở trước mặt những bằng hữu bất đồng cũng là thiên biến vạn hóa, bởi vì nàng luôn lấy việc bảo hộ chính mình làm đầu.

*[2] một cái hình dáng. Chính là "hình dáng nhiệt lượng đồ".

Thái độ làm người như thế, cũng khó trách bị người vứt bỏ ~!

Nghĩ đến kẻ đã hung hăng đẩy nàng một phen - Lưu Kì, người đã khóa lại đại môn -Hồ Đông Mậu, cùng người đối nàng nhìn như không thấy . . . . . . -Tề San. . . . . .

Nàng mới phát hiện chính mình sớm đã không có trạng thái kích động của mấy ngày trước đây, không phải nói không hận , mà là bình tĩnh . Trong lòng mỗi người đều có một kỳ vọng riêng, nàng cũng có. Mà nàng cũng đã từng là người như vậy, chẳng qua khi nào nàng đã đánh mất chính mình. Là Lưu Kì đã hung hăng đem nàng đẩy vào đường cùng, cùng với việc Hồ Đông Mậu khóa cửa làm cho nàng đối mặt sự thật, cùng với chuyện Tề San ngoảnh mặt làm ngơ, đều đã đoạn tuyệt tất cả hy vọng của nàng.

Trải qua đã nhiều ngày, nàng mới mơ mơ hồ hồ tìm được từng mảnh nhân cách của mình trước đây, một kẻ luôn một mình một người mà sống an nhàn, tự an ủi chính mình ! Một kẻ muôn đời tự mình rước lấy khó khăn.

Khi mẩu thuốc lá đã hoàn toàn tắt, sắc trời dần dần tối sầm lại, chỉ chốc lát sau màn đêm buông xuống, "xác sống" hoạt động càng thêm thường xuyên, lúc trước khắp nơi xem như vẫn yên lặng thì lúc này đây thôn trấn lập tức tràn ngập tiếng kêu gào cùng thi rống, cùng với một ít rất nhỏ tiếng khẳng thực. Tận thế đã qua hơn mười ngày, lúc loài người bị khẳng thực sớm đã bị gặm cắn sạch sẽ, mỗi một con "xác sống" đều là đói khát . Ở trên đường đi qua, nàng từng gặp được một con "xác sống" đang khẳng thực [3] đồng loại, hơn nữa xem chừng đã không phải lần đầu tiên. Cho nên, con "xác sống" vừa mới tiến hóa kia đã thành bữa ăn của nàng.

*[3]khẳng thực: gặm cắn.

Sau đó, nàng cũng biết một sự kiện, có thể đi đến tiến hóa cũng không phải chỉ có mỗi nàng, bất luận loại "xác sống" nào cũng đều có thể tiến hóa.

Màn đêm buông xuống, nàng chậm rãi đứng dậy đi về hướng trung tâm thị trấn, trên đường ngang qua một đồn công an. Nàng có thể dễ dàng cảm ứng được nhiệt lượng của đám người trong phòng tản mát ra. Cái đồn công an nhỏ hẹp này tập trung không dưới mười lăm con người, chỉ dựa vào nàng một người không có khả năng thành công ! Cho nên. . . . . .

"Ngao ô ~~" một tiếng thi rống giống như một tiếng chuông báo động, toàn bộ "xác sống" trong thôn đồng loạt hướng bên này chạy tới, vô cùng đơn giản một tiếng rống, đại biểu cho ý tứ chính là hai chữ ' đồ ăn '!

Đợi cho ngã tư đường vây kín không ít "xác sống", nàng lập tức phá nát cửa sổ. Hơi thở nhân loại lập tức dũng mãnh xộc vào mũi thi quần [4], gây ra náo động không nhỏ. Mỗi một con "xác sống" đều cố chen vào, một ít theo cửa sổ đã bị phá vỡ mà chen vào, một ít thì tiếp tục điên cuồng dùng móng cào xướt đại môn. Mà nàng thì lặng lẽ lách người đi tới hậu viện của đồn công an, hiện giờ bất kể loại khóa cửa gì đều không làm khó được nàng, kỳ thật cũng ngăn đón không được mỗi một cỗ "xác sống", nếu "xác sống" biết cách lợi dụng tốt lực lượng của chính mình, nhân loại bị diệt sạch chắc chắn không chỉ như vậy ~!

*[4] thi quần: xác sống tập trung đông đúc thành một đám lớn.

Nhân cơ hội đám "xác sống" ở phía trước gây ra rất nhiều tạp âm, nàng lặng lẽ vặn gãy khóa cửa, mở cửa ra, trong nháy mắt liền đối mặt với một họng súng đen ngòm, cảm thấy căng thẳng, nghiêng người tránh thoát một kích trí mạng, viên đạn bắn trúng nàng, lại chỉ như gãi ngứa. Một phen nắm lấy yết hầu người nọ, đẩy lên trên tường, vặn gãy tay đang cầm súng. Há mồm liền cắn vào cổ người nọ. Dòng máu nóng ấm dũng mãnh chảy vào trong miệng, nàng cũng bất chấp lãng phí phần máu đang bắn ra, một ngụm lại một ngụm mà mút vào. Nàng biết động tác của nàng giờ này khắc này khẳng định rất giống quỷ hút máu, đáng tiếc ~!

Nàng không có phong thái tao nhã của quỷ hút máu. Sau khi máu đã uống xong không sai biệt lắm, nàng một ngụm cắn đứt cột sống của người nọ. Giống như mọi khi mà lấy ra đại não của "xác sống", tuy nhiên lần này, nàng có chút khó khăn khi lấy ra đại não của người nọ. Một ngụm lại một ngụm đưa vào miệng, thịt người đích xác so với thịt thối ăn ngon, ít nhất không có mùi hôi ~! Điều đáng tiếc chính là não người cũng không so với đại não của "xác sống" có giá trị cao hơn, ít nhất hai cái đại não khác nhau không có bao nhiêu, mà rõ ràng "xác sống" đối nàng mà nói càng dễ đối phó. Nhưng máu người đối nàng quả thật cũng rất hữu dụng ~! Tầm mắt của nàng hiện tại rõ ràng hơn, ít nhiều là do vừa rồi đã uống qua máu người !

Giải quyết xong nam nhân canh gác ở cửa hậu, nàng chậm rãi đi hướng tiền viện. Còn chưa đi đến tiền viện liền gặp được bốn người còn sót lại, thuần một sắc thanh tráng niên [5], nàng lách mình trốn vào một bên cửa hiên, lẳng lặng chờ. Quả nhiên, bốn người chạy trốn hoàn toàn không nghĩ tới cửa hiên này lại có thể xuất hiện một khối "xác sống". Tên nam tử cầm đầu bị nàng cắn được cổ, đợi cho những người khác tiến lên nghĩ cách cứu viện, nàng đã cắn đứt cột sống của nam nhân kia, kéo nam nhân lên làm lá chắn. Nàng có thể nghe thấy tiếng súng rất lớn, cảm giác đinh tai nhức óc thực chán ghét, bởi vì thính giác linh mẫn, nàng cơ hồ không nghe thấy được thanh âm gì khác.

*[5] thuần một sắc thanh tráng niên: cả già lẫn trẻ.

Đợi cho tiếng súng nhất thời ngừng lại, nàng một tay lấy nam nhân ném về hướng đám người, nghiêng người rất nhanh hướng về một người trong đó mà ra tay. Còn hơn cả "xác sống", tốc độ của nàng rất nhanh, quả thật so với con người trước sau vẫn là có chút chênh lệch. Mà nàng thành công vặn gảy cổ của người thứ hai, hoàn toàn là bởi vì nhận thức của nhóm người đối với hành vi của nàng phỏng chừng là sai lầm rồi. Cỗ thi thể thứ hai đã giải quyết xong, nàng thối lui đến một bên, tùy ý đám "xác sống" phía sau chen vào, đem chính mình cùng thi thể nam nhân vây quanh, mà "xác sống" phía trước từ sớm đã đuổi theo đám người kia. Đem máu tươi của cỗ thi thể thứ hai hút sạch sẽ, lấy ra bộ não người rất nhanh đem giải quyết, còn lại cái xác rỗng thì ném cho đám"xác sống" đang chen vào từ cửa hậu.

Hai người còn lại một khắc cũng không ngừng nổ súng, nàng đứng xa xa nhìn lũ "xác sống" trước sau không ngừng dũng mãnh kéo vào đem hai người vây quanh. Kia một khắc, nàng mới phát giác chính mình đích xác không phải là người, nhìn thấy được hình ảnh như vậy, nàng không có một tia áy náy cũng không có một tia không đành lòng. Tâm tình bình tĩnh vượt ra ngoài suy đoán của nàng, vốn tưởng rằng cũng giống như lúc trước, không thể tiếp thụ, nôn mửa không ngừng.

Nhưng sự thật xảy ra trước mắt, nàng không có một chút cảm xúc, hai người trước mắt ở trong mắt nàng giống như con gà con vịt, chẳng qua cũng chỉ là đồ ăn. . . . . . . . .

Loại cảm giác này khiến nàng kinh ngạc không thôi, ngay cả phủ nhận cũng có vẻ vô lực.

"Đừng tới đây. . . . . . Đừng mà! Tránh ra!" Thình lình phát ra một giọng nữ gọi suy nghĩ của nàng trở về, tầm mắt dời về phía góc tường, một trong hai người còn sống sót đích xác có một nữ nhân.

Suy nghĩ chỉ một giây đồng hồ, nàng đóng lại cửa sau, xoay người vặn gảy cột sống của một khối "xác sống" . Lực chú ý của thi quần đều chuyển qua trên người hai người phía trước, tự nhiên đều bỏ qua phía sau. Nàng thực nhẹ nhàng giải quyết những "xác sống" vây quanh hai người, nam nhân sớm đã bị cắn vụn thành mảnh nhỏ, nữ nhân lại coi như còn sống. Về phần có bị cắn trúng hay không, nàng hoàn toàn không biết. Bởi vì nàng chỉ có thể thấy được nhiệt năng cùng một cái hình dáng mơ mơ hồ hồ.

Liếc qua nữ nhân một chút, nàng một tay nắm lên nam nhân còn lại, đem máu hút sạch sẽ, tiếp đó đương nhiên là giải quyết đại não, lại dị thường nghe thấy được một cỗ giống như mùi mồ hôi khó ngửi cùng mùi tanh hôi hỗn tạp, nhất thời đối với đại não của nam nhân mất đi hứng thú, ngược lại đi giải quyết đám "xác sống" đang tràn đầy trên mặt đất.

Mà bên kia, An Na lui ở góc tường sớm đã sợ tới mức hồn vía lên mây, trơ mắt ra nhìn thấy trước mắt có một cô gái "xác sống" đem mọi người cùng tất cả đại não của "xác sống" ăn sạch sẽ, nàng biết con "xác sống" trước mắt này cùng những con xác sống khác hoàn toàn bất đồng! Bởi vì nữ "xác sống" này cả người trắng bệch, một đôi mắt tối đen một mảnh, không giống người thường, ánh mắt sâu không thấy đáy. . . . . . Toàn thân dính đầy vết máu cùng thịt thối.

Tối trọng yếu là. . . . . . . .

Nàng chỉ ăn đại não, nhưng lại là đại não của "xác sống"! Có thể khiến cho nàng hứng thú chỉ sợ cũng chỉ có máu tươi của nhân loại! Trong lòng An Na có một cái ý tưởng rất khó thừa nhận, chính là khối "xác sống" trước mắt này nhất định là có chỉ số thông minh! Hết thảy những gì xảy qua vừa rồi đều chứng minh con "xác sống" này không giống người thường, chẳng lẽ đây là "xác sống" biến dị ? An Na đã bị dọa đến choáng váng, tuyệt vọng mà ngồi ngây ngốc.

Ngay cả một tia dục vọng sinh tồn đều không có . . . . . .

Mấy chục cỗ đại não của"xác sống" đã tiêu phí một phen thời gian của Hạ Diệp, đối nàng mà nói chỉ có cảm giác đói khát, cũng không có cái gọi là cảm giác chắc bụng. Cho nên, nếu nàng nguyện ý, nàng có thể vẫn không ngừng khẳng thực, nhưng nàng cũng không thích thịt người. Ngay lúc Hạ Diệp mở ra một cái sọ, liền nhìn thấy một đoàn điểm đen khác thường. Nhanh chóng mở rộng đại não, lấy ra một vật cứng, sờ vào hình dạng giống như một hòn đá nhỏ, lại nghe không ra một tia mùi, chính là kỳ quái trong não như thế nào sẽ xuất hiện một hòn đá, phía sau vang lên động tĩnh, chuẩn xác mà nói, nàng nghe thấy được hương vị. . . . . .

Hương vị thẳng hướng sau gáy của nàng, nàng nghiêng đầu né qua, bắt lấy cổ tay của một người ở phía sau, thuận thế quăng ra ngoài, lại không nghĩ rằng khí lực của chính mình tựa hồ lại tăng không ít, nữ nhân lập tức bị nàng ném bay ra ngoài. Nhìn chằm chằm nữ nhân, nàng đem hòn đá nhỏ thu hồi túi quần, cầm đại não vừa ăn vừa gắt gao nhìn chằm chằm nữ nhân.

Nàng có tâm buông tha cho nữ nhân này một cái mạng, lại không dự đoán được đến chính là kết quả như vậy. . . . . . . . . Ha hả ~ nàng thật đúng là tự làm tự chịu a ~!

An Na bị con "xác sống" trước mắt nhìn đến cả người run rẩy, không còn chút khí lực. Nàng biết con "xác sống" này sau khi ăn xong khỏa đại não đó liền sẽ đối chính mình xuống tay! Nàng không muốn! Tuyệt đối không muốn! ! Chỉ có thừa dịp lúc "xác sống" đang ăn mà ra tay, nàng mới có cơ hội ! Thế nhưng An Na nào biết đâu rằng chính mình không ra tay có lẽ còn có thể còn sống, mà lần này ra tay ngược lại làm cho chính mình mất đi tính mạng. . . . . .

Hạ Diệp đem đại não giải quyết xong, đi về phía nữ nhân. Này vừa mới di chuyển, nữ nhân cả kinh mà từng bước lui về phía sau, mãi đến khi đụng vào vách tường phía sau, không chỗ thối lui, mới lợi dụng hết thảy vật phẩm xung quanh ném về phía Hạ Diệp. Phàm là nhắm ngay đại não thì Hạ Diệp đều nhất nhất tránh thoát, về phần đối với thân thể thì nàng cũng không có lo đến.

"Đừng tới đây! Tránh ra!" Nữ nhân không ngừng gào khóc, thanh âm như vậy thế nhưng làm cho nàng nhè nhẹ hưng phấn, chóp mũi có thể ngửi được hương khí nồng đậm, so với mùi tanh hôi của nam nhân, cùng với mùi hôi của "xác sống" có khác biệt một trời một vực ! A ~ đây là hương vị của nữ nhân sao?

Đột nhiên cảm thấy được một ngụm ăn luôn quá mức đáng tiếc, đáng tiếc giờ này khắc này nàng hoàn toàn không thể nói chuyện, cho nên muốn chơi đùa cùng thưởng thức một chút thì cũng chỉ có thể yên lặng tiến hành. Ngay lúc nàng bắt lấy cổ tay đang run rẩy của nữ nhân mà đem kéo lên, nháy mắt, hương khí nồng đậm làm cho nàng thèm nhỏ dãi ba thước.

Tham lam mà hít lấy loại hương khí nồng đậm kia, nàng cỡ nào nghĩ muốn hung hăng cắn vào một ngụm, mà nàng cũng xác thực mở miệng thật lớn cắn lên cánh tay non mịn kia.

Ngay lúc đó, trong không gian nhỏ hẹp quanh quẩn một tiếng kêu vô cùng thảm thiết, sắc trời đã sắp lộ ra ánh bình minh. Mà trong một mảnh tĩnh mịch, có một kẻ đang đi tới, trừ bỏ một khối "xác sống" thì ngoài ra không còn ai khác. . . . . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro