Chương 50 : Tâm ý cùng trốn chạy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngay lúc tóc dài trút xuống, hai người đều đã chấn kinh. Phản ứng đầu tiên của Tần Nam chính là đứng dậy bỏ chạy, thậm chí ngay cả uy hiếp An Lâm phải tuyệt đối giữ kín bí mật này, cũng đều đã quên , bởi vì hoảng hốt cùng khiếp sợ, nàng có thể nghĩ đến chỉ có hai chữ ———— bỏ chạy.

Mà An Lâm đối với này một màn, khiếp sợ cũng không phải bởi thân phận của Tần Nam , vấn đề 'nhất cá bách tư'[1] bấy lâu không được này giải đáp, tại đây một khắc tựa hồ cũng trở nên rõ ràng rồi, nhưng đáp án này lại khiến nàng khiếp sợ, vô thố![2] Cho nên, ngay lúc Tần Nam đứng dậy bỏ chạy, nàng không có ngăn cản.

[1] nhất cá bách tư: một vấn đề lại kéo theo hàng trăm suy nghĩ; trăm mối như tơ vò.

[2]vô thố =không biết xử trí như thế nào.

Nàng cần. . . . . . Một mình yên tĩnh. . . . . .

Nằm ở bên bờ sông, nghe bên tai nước sông đánh ra thanh âm rì rào, An Lâm mới phát hiện chính mình giờ này khắc này nhịp tim lại đập quá nhanh, nhẹ nhàng ấn lấy ngực của mình, cố gắng thuyết phục chính mình bình tĩnh, lại hoàn toàn không có một chút công hiệu.

Tần Nam là nữ ?

Nghĩ đến hình ảnh vừa rồi, ngực có chút run rẩy, xẹt qua một tia đau đớn. Dù vậy, tiết tấu của nhịp tim một chút cũng chưa từng giảm xuống, có chút nhíu mi, thở dài một hơi, một tay vỗ trán, nghi hoặc, khiếp sợ, vô thố,

Vì cái gì dù vậy, vẫn lại đối với Tần Nam tim đập gia tốc, mặt đỏ không thôi như vậy ?

Lại vì cái gì sẽ cảm thấy được tâm bị cái gì bóp chặt, cảm giác đau đớn này vì sao khiến nàng khó chịu đến như vậy ?

Mãi cho đến khi trên mu bàn tay cảm giác được ướt át, nàng mới giật mình phát hiện chính mình cư nhiên đang khóc, điều này làm cho An Lâm càng thêm nghi hoặc khó hiểu!

Vì cái gì chính mình lại khóc?

Cố gắng khiến chính mình bình tĩnh trở lại, thanh lọc hết mọi suy nghĩ, lại phát hiện lúc này chính mình nếu muốn bình tĩnh trở lại, so với trong tưởng tượng của nàng càng thêm khó khăn! Không biết qua bao lâu, cuối cùng có thể bình tĩnh được, nàng mới bắt đầu ngồi dậy, muốn biết rõ ràng cảm tình của chính mình đối với Tần Nam rốt cuộc là cái gì! Là đồng bệnh tương liên[3]? Hay là xuất phát từ đồng tình? Hoặc cũng có thể là. . . . . .

[3]đồng bệnh tương liên=Nghĩa đen: người cùng căn bệnh sẽ hiểu được nỗi khổ của người mắc bệnh giống mình. Nghĩa phổ biến: thương hại.

Chỉ bởi vì một phần tâm an cùng ỷ lại. . . . . .

Trong lúc An Lâm cố gắng tìm hiểu cảm tình của chính mình rốt cuộc là gì , Tần Nam lại hoàn toàn không có tính toán muốn biết đây là cái dạng cảm tình gì, thậm chí căn bản là không muốn rối rắm trong phân cảm tình này. Một lần nữa buộc chặt tóc giấu lại ở trong mũ, mới nhớ tới thân phận của chính mình đã bị An Lâm biết được, kia nữ nhân có thể hay không đem thân thế của hắn nói ra hay không? Có thể hay không phát giác cái gì?

Vốn không muốn trong ngày hôm nay lại đối mặt với An Lâm, lại bị mấy vấn đề này làm cho nàng muốn trốn cũng không thể trốn! Nhịn không được một cước đem tảng đá nằm bên sông đá bay, chết tiệt! Như thế nào lại ở trước mặt nữ nhân kia bại lộ thân phận!

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ. . . . . .

Đi qua đi lại, ở trong lòng không ngừng hỏi chính mình phải làm sao bây giờ, lại nghĩ không ra một cái biện pháp! Uy hiếp? Chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này. Mặc kệ? Nếu nói thì cứ nói, chuyện này sớm muộn gì cũng bị phát hiện! Ngay lúc Tần Nam lại một lần nữa xoay người, sợ tới mức phản xạ liền lui lại từng bước, xoay người, lại sắp một lần nữa bỏ chạy.

Bởi vì vấn đề mà nàng đang phải đối mặt đúng là nghĩ không ra, vẫn đang rối rắm tìm ra một giải pháp, thế nhưng An Lâm lại đang chạy tới .

Thấy người muốn đi, An Lâm bất chấp mệt mỏi lập tức đem người nọ bắt lại được, thế nhưng một giây sau lại bị mạnh mẽ gạt ra, biết rõ chính mình so về lực lượng tuyệt đối không thắng nổi người trước mắt, đơn giản mở miệng giữ người:

"Ngươi sẽ không sợ ta lập tức nói ra đi?"

Thở hổn hển hô to một tiếng, quả nhiên khiến Tần Nam cả người cứng đờ liền ngừng lại, quay đầu liền nộ khí đằng đằng mà nhìn chằm chằm chính mình.

Nhìn thấy Tần Nam ngừng lại, An Lâm cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, khóe miệng khẽ cong, cúi gập thắt lưng thở hổn hển một hồi để lấy chút không khí, mới chậm rãi đi lên phía trước.

Nhìn thấy đối phương càng ép càng chặt, cuối cùng không sai biệt lắm, ở khoảng cách một lóng tay mới ngừng lại, không chút nghĩ ngợi liền nghiêng đầu né tránh. Lúc này đây nhìn thấy hành động của Tần Nam, An Lâm không có chút nào mất mác hay bi thương, chính là nhẹ giọng nói một câu yêu cầu khiến Tần Nam trợn mắt há mồm . . . . . . . . .

"Để cho ta xem mặt của ngươi."

Tần Nam đột nhiên quay đầu, cảm thấy được yêu cầu này buồn cười đến cực điểm! Xem mặt của nàng? Nữ nhân này là tò mò? Hay là không xác định? Vô luận là nguyên nhân gì đi nữa, không ai có thể thấy mặt của nàng! Ít nhất. . . . . . . . . Hiện tại tuyệt đối không thể! Nghĩ như thế, Tần Nam nhấc chân bước đi, ngay cả một câu cự tuyệt đều lười phải nói.

Nhưng lúc này đây Tần Nam dù nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới hành động tiếp theo của An Lâm , hoặc nói trong ấn tượng của nàng, người trước mắt này cùng An Lâm hoàn toàn là hai người! Mãi cho đến thật lâu thật lâu về sau, Tần Nam cũng nghĩ không ra An Lâm lúc ấy trong lòng là đang suy nghĩ cái gì. . . . . .

Bởi vì hành động này của An Lâm rất lớn mật cũng thực mạo hiểm, đối với hành động của Tần Nam là xoay người rời đi, An Lâm cũng không có một câu giữ lại, càng thêm không có một tia do dự, trực tiếp ra tay kéo lại mũ. Cũng ngay lúc An Lâm giữ chặt mũ , kia một khắc, Tần Nam cũng chết điếng, nghĩ muốn lấy tay xốc lên mũ. Bởi vì trong lòng khiếp sợ quá lớn, thế cho nên đều đã quên phẫn nộ. . . . . .

Nữ nhân này! Chuyển mắt nhìn lại, nhìn thấy chính là một đôi mắt kiên định, kiên quyết không khoan nhượng, cũng không cho phép phản bác!

An Lâm nhìn thấy một bàn tay bị nắm chặt, không chút nghĩ ngợi liền vươn cánh tay còn lại, lại vẫn bị người kia không chút nào cố sức đã kịp ngăn lại .

Liền như vậy hai người lẳng lặng đứng ở bờ sông, mặt đối mặt bốn mắt nhìn nhau, bởi vì một bàn tay của An Lâm đang nắm chặt vành nón của nàng, cho nên, nàng ngay cả dời tầm mắt đều làm không được.

Lập tức trừ bỏ nước sông từng đợt đánh ra thanh âm rì rào, cũng chỉ còn lại thanh âm trong gang tấc có thể nghe được, tiếng hít thở cùng tiếng tim đập. . . . . .

Nàng có thể nghe thấy tiếng hít thở của An Lâm thoáng dồn dập , cùng với tiếng tim đập đột nhiên rất nhanh, trong lòng bối rối, vô thố! Nhíu mày, nhìn về phía trước mắt này , một khuôn mặt luôn mang theo tươi cười lại rất kiên định, trong nháy mắt nàng có chút sợ hãi cùng mê hoặc . . . . . .

Nữ nhân này rốt cuộc muốn làm gì? ! Có biết chính mình đang làm cái gì hay không?

"Ta thực đáng sợ?" Nhàn nhạt ưu thương, An Lâm nhẹ giọng hỏi người trước mắt.

Đáng sợ? Trong lòng cười nhạo một tiếng, nàng vì cái gì phải sợ này nữ nhân? ! Yếu đuối đến nỗi không chịu nổi một kích!

Mà An Lâm hình như đã nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng nàng, chua xót cười cười:

". . . Nhưng tay ngươi lại một mực phát run. . . . . ."

Nhìn thấy Tần Nam như thế , đây đều không phải là điều nàng mong muốn! Giờ khắc này An Lâm cũng có chút hối hận chính mình nhất thời xúc động mà làm ra quyết định này, chỉ vì muốn hiểu rõ suy nghĩ trong lòng mình, hoàn toàn đã bỏ qua cảm thụ của đối phương . . . . . .

Nghĩ đến chính mình ở trong lòng Tần Nam là kinh khủng như thế nào, tâm liền giống như bị người lấy đao, liền một đao lại một đao xẹt qua.

Lời của An Lâm khiến nàng cả người cứng đờ, nghĩ muốn phản bác lại kinh hãi phát hiện theo như lời của đối phương bất quá đều là sự thật! Ý đồ ngăn lại hai tay run rẩy, mới phát hiện rất khó! Đơn giản một phen nhanh chóng kéo xuống vành nón của chính mình, không chút do dự nghiêng một bên, xoay người cũng sắp rời đi.

Lúc này đây An Lâm chính là chau mày, trước mắt đau thương cùng mất mác nhìn người nọ rời đi. . . . . .

Cũng chính là tại đây một khắc, hoàn toàn tỉnh ngộ, thấy rõ cảm giác trong lòng chính mình thực ra là cái gì. . . . . .

Hoàng hôn buông xuống, Nghiêm Nhã cùng Tần Lệ lái xe đã trở lại, mà không lâu sau đó Trầm Hạo cùng Tần Diệp cũng chèo thuyền tới được bờ sông. Nghiêm Nhã cùng Tần Lệ ra khỏi xe liền quay đầu không ai thèm nhìn ai, xem ra hai người tựa hồ đang tranh chấp cái gì. Tất cả mọi người có chút khó hiểu, Ngụy Tố Khiết cùng Tần Chí Cương vây quanh Tần Lệ hỏi cả buổi cũng không có hỏi ra nguyên do, đơn giản buông tha cho. Dù sao, hài tử cũng đã lớn, chung quy cũng phải có bí mật riêng, cũng phải tập quen với việc tự mình giải quyết vấn đề.

Mà Nghiêm Nhã tiến đến trong xe thiết giáp, liền gặp được Tần Nam đang ngồi ở góc , sắc mặt không có chút cải thiện, tự mình lẳng lặng ngồi ở một bên tìm kiếm bản đồ. Ngay lúc Nghiêm Nhã cầm bản đồ chuẩn bị ra xe thiết giáp, lại đụng tới Tần Lệ đang muốn đi vào, hai người vừa thấy mặt chính là trừng mắt nhíu mày, song phương đối đầu.

"Đừng cản đường ta !"

Này thiếu nữ ngây thơ! Nghiêm Nhã trừng mắt lãnh ngữ nói ra khiến Tần Lệ tức giận đến trừng lớn mắt.

"Ngươi cũng đừng cản đường ta !"

Bình tâm tĩnh khí, hừ lạnh một tiếng đáp trả, rõ ràng so với nàng còn nhỏ! Dựa vào cái gì lại lấy ánh mắt 'xem tiểu hài nhi' mà nhìn nàng? !

Nghe thấy Tần Lệ nói xong, Nghiêm Nhã có chút chọn mi, gật gật đầu, tránh ra một bên. Mắt thấy chính mình đắc thắng, Tần Lệ trong lòng nhất thời nho nhỏ cao hứng một phen ~! Đắc ý nâng lên chiếc cằm xinh xắn, xoay người xuống thang lầu. Cho nên, hoàn toàn không chú ý tới sau khi xoay người, cặp mắt kia có chút nhíu lại , hiện lên một vẻ giả dối . . . . . . . . .

Ngay lúc Tần Lệ đã hoàn toàn xoay người đi xuống thang lầu, kia trong nháy mắt, Nghiêm Nhã duỗi chân một cước, Tần Lệ cả người đều té sấp về phía trước, mắt thấy mưu kế thực hiện được, đang lúc đắc ý , lại không nghĩ rằng Tần Lệ cư nhiên cả người hướng chính mình nhào đến. . . . . . . . .

Một tiếng thét chói tai , cùng với một tiếng va chạm nặng nề . . . . . .

Trong doanh địa , mọi người trong lòng căng thẳng, vội vàng chạy hướng về phía xe thiết giáp, mà An Lâm có thể nói là xông vào trước nhất mặt , đợi cho An Lâm thấy được tình cảnh bên trong xe thiết giáp, có chút sửng sốt, xoay người đã đem cửa đóng chặt lại, tươi cười đối với một đám người ở phía sau nói:

"Không có việc gì không có việc gì, chỉ là hai hài tử đùa giỡn thôi ~!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro