Chương 65: Soái ca uy nghi bạt gió

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ta cùng Tần Nam còn có Hoa ca mở đường."

Nói xong Tần Diệp buông xuống Tạ Thư trên lưng, hướng tới Hoa Thắng Hàm vẫy vẫy tay, mà Tần Nam sớm đã đứng ở một góc thấp hẹp bên triền núi.

Ba người chuẩn bị tiếp sức đem Tần Nam đưa lên triền núi, Hoa Thắng Hàm nửa người ngồi chồm hổm, mười ngón nhanh chóng đan vào nhau, hướng tới Tần Diệp gật gật đầu, hiểu được ý bảo, Tần Diệp hăng hái vọt đi lên, nương vào lòng bàn tay của Hoa Thắng Hàm trèo lên tới lưng chừng triền núi, theo sát phía sau, Tần Nam cũng được Hoa Thắng Hàm đưa lên trên triền núi.

Chỉ thấy Tần Diệp một quyền đục một lỗ lên xi măng ở trên mặt sườn núi, ngay sau đó liền chặt chẽ bấu vào, mà Tần Nam thì đạp lên bả vai của Tần Diệp mượn lực hướng bên trên mà trèo lên, lực lượng cường đại khiến tay của Tần Diệp có chút chùng xuống, mà Tần Nam thì nương theo lớp xi măng đã bị phá vỡ bên sườn núi, leo tới được đỉnh núi. Ba người phối hợp tuy rằng là lần đầu tiên, nhưng cũng rất ăn ý. An Lâm nhìn thoáng qua tay phải của Tần Diệp vẫn đang máu chảy đầm đìa, cùng với bộ dáng hiện tại mệt mỏi vô lực, trong lòng ngập tràn lo lắng, vô thức nhìn về phía người đang đứng trên đỉnh núi [1].

[1](Nguyên văn: pha đính ) Tạm dịch: đỉnh núi. Bên trên sườn dốc, người dân phá núi để xây đường giao thông, gờ mép sẽ được đổ xi măng để gia cố tránh sạt lở, rào chắn an toàn bằng lưới sắt.

Rất nhanh hàng rào sắt trên đỉnh núi bị nhổ lên rồi ném xuống dưới, đoàn người rất nhanh bò lên trên triền núi, đứng ở đỉnh núi mới phát hiện mặt sau là một cái thôn nho nhỏ, phần lớn "xác sống" đều ở giữa thôn, đi qua đi lại trên thạch bá [2], cả thôn đều bị núi rừng rậm rạp bao quanh, có một mặt giáp đường cao tốc, mặc dù có hai cái triền núi, lại đều bị bịt kín bằng xi măng. Chỉ còn rừng trúc là con đường duy nhất có thể đi qua , lại có vẻ như nguy cơ tứ phía.

[2]thạch bá=bãi đá

An Lâm nhìn thấy bố cục trước mắt không thể không thừa nhận rằng chỉ cần đem hết đám "xác sống" trong thôn giải quyết sạch sẽ, nơi này quả thật là một chỗ thích hợp để dừng chân.

"Ngụy di cùng bá mẫu liền mang theo tiểu An đi lên phía trên, chúng ta thì đi xuống dọn dẹp."

Nói xong đem khảm đao trên người rút ra để tới trước mặt Tần Lệ:

"Cận chiến [3] cũng rất trọng yếu."

[3]Editor: Cận chiến=đánh giáp lá cà. Bởi vì đánh nhau ở cự ly gần cho nên sử dụng vũ khí thô sơ như đao kiếm là một lợi thế; vũ khí không được quá nặng hay có kích thước lớn tránh vướng víu cho người dùng, hơn nữa có thể uyển chuyển tấn công. Bởi vì "xác sống" quá nhiều cho nên lúc này Tần Lệ không thể dùng súng, một phần có thể tiết kiệm đạn dược, một phần là do phải đánh trực chiến.

Đối mặt với thanh đao mà An Lâm để đến trước mặt, Tần Lệ không xác định nhìn về phía cha mẹ cùng Tần Diệp, nhận được ánh mắt tán thành của người nhà xong, mặt lộ vẻ vui sướng liền nhận lấy.

Ngược lại nhìn An Lâm hỏi:

"An Lâm Tỷ, đao cho ta, thế ngươi làm sao bây giờ?"

Trước giờ nàng vẫn đều dùng súng, không biết đánh cận chiến, nếu bây giờ phải đánh giáp lá cà chỉ có thể tính là một kẻ tập sự.

"Không có gì, ta còn có cái khác."

Nói xong, đoản đao trong tay đột nhiên phát sáng, vào cái ngày phát hiện chính mình dị năng, nàng chỉ biết đó là dị năng tinh thần. Nếu tập trung tinh lực của bản thân lên trên sự vật nào đó, có thể làm chậm lại tốc độ của chúng, thậm chí ngăn cản được vận động của chúng, chính là hiện tại nhiều nhất cũng cũng chỉ có thể kiên trì vài giây, nếu lực lượng của đối phương quá lớn nàng cũng hoàn toàn không có đủ lực chống đỡ, sức lực tinh thần nếu sử dụng quá độ sẽ dẫn tới thống khổ, nàng có thể nhận thức được điều này, nghĩ đến đây không khỏi đối Nghiêm Nhã tâm sinh kính ý [4].

[4]tâm sinh kính ý=hâm mộ, kính nể

Tần Nam đem lời của hai người nghe hết rõ ràng, thuận tay bẻ lấy một nhánh cây bên cạnh , đem đoản đao của chính mình dùng dây kẽm buộc lên trên, làm thành một cái trường mâu [5] đơn giản, thử qua một chút cũng coi như hài lòng.

[5]trường mâu= cây giáo, cây thương. Cấu tạo là một vật nhọn cố định ở một đầu, thân là thanh gỗ hoặc kim loại dài. Vũ khí này thường được sử dụng trên lưng ngựa, do lợi thế về độ cao nên góc độ sát thương sẽ lớn hơn, kết hợp được giữa tốc độ và góc độ, dễ dàng đạt được đòn chí mạng (đấu sĩ La Mã, Trương Phi). Ở đây Tần Nam sử dụng một con dao làm đầu mâu, một cành cây làm thân mâu, cho nên giảm bớt nhược điểm nếu sử dụng mâu để tấn công trên mặt đất: dao còn có thể chém ngang trong khi mũi mâu truyền thống chỉ có thể đâm tới, thân cây cũng sẽ ngắn hơn thân mâu nguyên bản rất nhiều. Trong địa hình rừng núi như hiện tại sẽ giảm bớt vướng víu, đòn tấn công sẽ uyển chuyển linh hoạt hơn, rõ ràng là một vũ khí đắc lực để giết "xác sống".

Mới vừa thử xong trường mâu đã nghe đến hơi thở An Lâm đang tới gần, xoay người chỉ thấy người đã tới trước mặt, nhìn thấy đối phương nói ra suy nghĩ của mình, nàng cũng liền kiên nhẫn mà chờ đợi, lại không nghĩ đến An Lâm ngược lại có chút nhăn nhó, tuyệt không giống bộ dáng bình thường .

"Ngươi. . . tay ngươi không có việc gì?"

Mang theo lo lắng, khẩu khí ôn nhu, thoạt nhìn An Lâm có vẻ nhu nhược dị thường, hoặc nói bộ dáng có điểm tiểu nữ nhân, nghĩ vậy nàng nhịn không được nở nụ cười, nhưng lại rất nhanh nhịn đi xuống. Mang theo ý cười nàng nhẹ nhàng lắc lắc đầu, giơ ra tay phải hoàn hảo không tổn hao gì, bức họa lúc trước ở trên tay vẽ một bộ xương khô sớm đã phai màu, mơ mơ hồ hồ cũng chỉ còn lại một cái dấu. Ngược lại, nhìn tiếp liền thấy được một đám mạch máu màu đen, thực dễ dàng thấy ở bên trong máu vẫn đang chậm rãi lưu động, cùng với mạch đập rất nhỏ, gần như là không có.

Mãi cho đến khi đối phương đem tầm mắt chuyển qua trên tay chính mình, nàng mới tỉnh ngộ hành động của mình vừa rồi, kinh hãi liền vội vàng đưa tay thu trở về giấu vào cổ tay áo, đem trường mâu tự chế nhét vào trong tay đối phương liền chuẩn bị rời đi.

An Lâm nhìn thấy Tần Nam vừa muốn rời đi, trong lòng nhất thời bị động tác vừa rồi làm cho xúc động một hồi, dưới tình thế cấp bách đã bắt lấy người nọ, ngay sau đó lại buông lỏng tay ra, đem đoản đao của chính mình rút ra, đưa tới :

"Dùng của ta đi ~!"

Đợi trong chốc lát, Tần Nam mới tiếp nhận đao rời đi. Nhìn thấy bóng dáng Tần Nam rời đi, An Lâm lặng lẽ xoay người, nhìn thoáng qua chiếc trường mâu trong tay, tâm tình phức tạp, không biết nên cao hứng hay nên ưu sầu, nếu Tần Nam đã đem hết toàn lực mà tránh né nàng, lạnh nhạt thờ ơ [6] mà đối đãi với nàng, lại vì cái gì lại đối nàng lo lắng như thế?

[6](Nguyên văn : lãnh mạc bình đạm) lạnh lùng , hời hợt, hờ hững

Mặc dù nàng có thể lý giải, lại vẫn cảm thấy được rất khó chịu, nàng không xác định được suy đoán của chính mình có đúng hay không chính là nàng nhất sương tình nguyện [7], quay đầu nhìn về phía thân ảnh kia vẫn đang bận rộn lẫn cô tịch, lần đầu tiên cảm giác được mê man. . . . . .

[7]nhất sương tình nguyện=tự mình đa tình

Cùng lúc đó, ai cũng không có phát hiện Hạ mẫu đang nhìn về phía Tần Nam, ánh mắt phức tạp, liền ngay cả Hạ phụ bên cạnh cũng nhìn không thấu, tiện đà hỏi ra miệng:

"Làm sao vậy?"

Bị đánh gãy suy nghĩ, Hạ mẫu hồi thần, nhìn người trước mắt mà thản nhiên cười cười, cảm xúc đều đã che dấu sâu trong mắt, lắc lắc đầu, quyết định tạm thời không nói ra suy đoán của chính mình, nếu không có chứng cứ rõ ràng, đây thật là một ý niệm quá mức điên cuồng.

"Còn có chuyện gì muốn gạt ta sao?"

Tuy rằng bình thường khúm núm, nhưng trong lòng hắn lại rất rõ ràng , thận trọng săn sóc xem như ưu điểm của hắn, cho nên sự tình gì đi nữa cũng không lừa được hắn, cho nên nếu không nói rõ ra cũng có nghĩa là không cần tới hắn ....

Được ái nhân [8] truy hỏi kỹ càng sự việc, Hạ mẫu chỉ biết muốn giấu diếm cũng không nổi nữa, càng nghĩ cũng đã đến lúc phải nói ra ý niệm sâu kín của chính mình, quả nhiên nhận được phản ứng của đối phương chính là trợn mắt há hốc mồm.

[8]ái nhân=người thương ( không hẳn là người yêu, người thương so ra còn nhiều tầng ý nghĩa hơn rất nhiều. Nếu bạn là một fan của Hamlet Trương ^^)

"Ta biết ý niệm này có chút hoang đường, thế nhưng tất cả điểm đáng ngờ đều đã đi tới một mấu chốt, cũng chỉ có lý do này mới có thể giải thích được thông suốt hết tất cả."

Cau mày, Hạ mẫu có chút thở dài một hơi:

"Bây giờ ngay dị năng đều có rồi, còn có cái gì không có khả năng?"

Hạ phụ bình ổn tâm thần, mới hỏi ngược lại:

"Nếu thật là ngươi nói như vậy, kia nàng vì cái gì không chịu nhận chúng ta?"

Có ai có thể trơ mắt nhìn thấy chính mình cha mẹ chịu cực chịu khổ? Huống chi là nha đầu kia!

" Nha đầu kia tuy rằng có nhiều chỗ khiến ta hai rất thất vọng, nhưng xét cho cùng cũng một hài tử hiếu thuận!"

Điểm này, không cần phải hoài nghi, lúc trước mẫu thân của Hạ phụ ốm liệt giường, công tác của hắn bận rộn, cơ hồ tất cả đều giao cho vợ mình cùng con gái hầu hạ lão nhân gia, cho đến lão nhân gia mất.

Nghe xong Hạ phụ nói, Hạ mẫu đem tầm mắt lại một lần nữa chuyển đến ở xa xa , trên người Tần Nam, nháy mắt hốc mắt đều ươn ướt, chuyển đi tầm mắt, khẽ lau khóe mắt, nói:

"Có lẽ là ta nghĩ sai lầm rồi, nói như thế nào điều này cũng quá hoang đường, chiều cao cũng khác biệt nhiều lắm."

Thấy thê tử một bộ thương tâm, Hạ phụ cũng đau lòng vạn phần, đem người nọ ôm vào trong ngực an ủi vài câu, nghĩ đến suy đoán vừa rồi của thê tử, tuy rằng hắn phản bác, lại vẫn hoài nghi. Bởi vì, hắn biết rõ chính mình thê tử nhìn người không bao giờ nhầm, huống chi là con gái do mình mang nặng đẻ đau ?

Hạ phụ Hạ mẫu trong lòng suy nghĩ như thế nào, Tần Nam đương nhiên hoàn toàn không biết, ở trong mắt nàng, cha mẹ biết đến chỉ là một mặt của nàng, còn một mặt chân chính của nàng ai cũng chưa từng biết được. . . . . .

Đoàn người rất nhanh chuẩn bị xong, Tần Nam cùng Tần Diệp xung phong đi đầu, Hoa Thắng Hàm theo sau, Hạ phụ cùng Tần Chí Cương đi sau cùng, đi ở chính giữa vẫn là Tần Lệ cùng An Lâm.

Thi quần ngửi được hơi thở của nhân loại, nhất thời nhộn nhạo cả lên, từng con "xác sống" đều gầy trơ xương như củi, tốc độ hành động rõ ràng so với đám "xác sống" bọn hắn gặp lúc trước nhanh hơn rất nhiều, đôi mắt đều bị tròng trắng bao trùm, chính là một đám lớn nhỏ những ánh mắt hau háu đói khát đang không ngừng lung tung chuyển động .

Trong thi quần có hai con "xác sống" biến dị, màu da so với những con"xác sống" khác tái nhợt rất nhiều, về mặt hình thể so với những "xác sống" khác đều giống nhau gầy trơ xương như củi, hai con "xác sống" rất nhanh phát hiện nàng cùng Tần Diệp, nháy mắt lộ ra bộ dáng e dè. Để không bị những người khác nghi ngờ [9], nàng cùng Tần Diệp liếc nhau, mỗi người chọn một con rất nhanh đánh tới, thuận tiện cũng đem đám "xác sống" đá cho tản ra.

[9]nghi ngờ Tần Nam và Tần Diệp cũng là "xác sống", cho nên hai người phải làm động tác giả

Hành động của hai người khiến cho đoàn người phía sau trợn mắt há hốc mồm! Trừ bỏ An Lâm không có lộ ra biểu tình kinh ngạc , những người khác đều nhịn không được mà kinh hãi!

Phải biết rằng người bình thường bị "xác sống" cào qua một chút đều có khả năng bị nhiễm ! Huống chi là nhào vào trong đám "xác sống"? Bất quá, khi nhìn thấy được thân thủ của hai người, cũng biết lo lắng lúc trước của bọn họ đều là dư thừa. Tốc độ của Tần Diệp cực nhanh, trong nháy mắt đã đánh gục được mấy con "xác sống", nhằm về phía xa xa đánh trúng một con "xác sống" trắng bệch, con phía sau bị truy đến tè ra quần, né tránh liên tục.

Này một màn, những người phía sau lúc nhìn thấy, tránh không được một hồi ngây ngẩn, cho tới nay bọn họ đều là bị "xác sống" truy đến tè ra quần phải trốn chui trốn nhủi, như thế nào đến lượt Tần Diệp liền trao đổi vai diễn như vậy?

Cùng lúc Tần Diệp đang hoa lệ [10] đánh nhau, Tần Nam bên kia nhưng thật ra rất nhàn nhã, nhàn nhã đến mức những người khác lúc đem tầm mắt dời đến thì đợt tấn công đã chấm dứt, một đao đâm trúng huyệt thái dương, "xác sống" liền giống như bùn nhão ngồi phịch ở trên mặt đất.

[10]hoa lệ=nếu trong thể thao thì gọi là "pha bóng đẹp", còn đánh nhau thì là "chiêu thức đẹp" (!)

Ở trong lòng báo cho Tần Diệp biết được tốc độ làm xong việc, Tần Diệp mới quyết đoán ra tay giải quyết con "xác sống" trước mắt, khó có được suất khí [11] một phen a ~~! Biểu tỷ cũng rất uy nghi ~ trước kia cũng chưa nhìn thấy uy nghi như vậy ~! Ai ~~ ở trong lòng ai thán một phen, tiếp theo liền giải quyết mấy con "xác sống" linh tinh, thuận tiện lưu ý chính mình muội muội cùng lão cha.

[11] suất khí=oai phong; ở đây ý nói Tần Diệp một lần làm anh hùng

Tần Nam hợp thời giải quyết một hai "xác sống", đại bộ phận còn lại đều để lại cho những người khác, tuy rằng có chút lo lắng thấp thỏm, nhưng là nàng biết nếu chính mình mềm lòng, đó là hại đối phương. Trong cái "tận thế" này, có thể dựa vào là chung quy chỉ có chính mình.

Ở trong đám hỗn chiến tìm được rồi phụ thân, dị năng thiên về vật lý, tốc độ rõ ràng chiếm ưu thế, đây cũng là nàng lần đầu tiên nhìn thấy phụ thân động thủ, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng nhìn thấy phụ thân cùng người ta động qua chân tay, liền ngay cả lúc tức giận cũng đều rất ít, trước kia nàng chỉ cảm thấy phụ thân yếu đuối. So với phụ thân , mẫu thân thì cường thế rất nhiều, cho nên phụ thân ở trong lòng nàng luôn tượng trưng cho kẻ yếu.

Vốn tưởng rằng phụ thân cần phải có một đoạn thời gian để thích ứng, lại không nghĩ rằng lúc ra tay thật sự cũng không hề tầm thường, hoàn toàn không có bộ dáng yếu đuối ngày thường.

Giờ khắc này nàng mới phát giác ý niệm của chính mình lúc trước vẫn quá ngây thơ, cũng dần dần hiểu được vì cái gì lúc trước phụ thân lại lựa chọn nhìn như ' yếu đuối '.

Có chút lo lắng đến khi năm mươi tuổi , thân thể phụ thân có thể hay không chịu không nổi, tuy rằng dị năng có thể cải thiện thể chất, lại vẫn không rõ có thể có tác dụng phụ gì hay không.

Nhìn thấy phụ thân một người ứng phó được hết thảy, mới yên tâm tìm kiếm đến thân ảnh An Lâm, ngay lúc nàng nhìn thấy loại công kích tựa như khởi vũ [12], khóe miệng khẽ cong. Tuy rằng công kích nhìn như khinh vũ, yếu đuối vô lực, lại gọn gàng lưu loát, chiêu nào cũng đều là đòn chí mạng, trong lúc vô tình thoáng nhìn đến ánh mắt An Lâm , nhịn không được trong lòng có chút nhộn nhạo, ánh mắt hơi trầm xuống.

[12]khởi vũ=khiêu vũ

Ánh mắt như vậy . . . . . . Cũng không phải là người bình thường có thể có được . . . . . .

Trong lòng hoài nghi càng lúc càng lớn, cũng càng phát ra tâm phiền ý loạn, An Lâm giấu diếm nàng cái gì?

Tuy rằng nghi vấn rất nhiều, lại suy nghĩ đến chính mình đồng dạng cũng đang giấu diếm đối phương, hết thảy nghi vấn cũng đều chỉ có thể dần dần áp chế.

Đột nhiên cảm thấy được mối quan hệ giữa nàng và An Lâm trong lúc đó dị thường kỳ quặc, rõ ràng trong lòng biết rõ ràng đối phương gạt không ít chuyện trọng yếu, lại đều có thể giả vờ là "nhìn như không thấy, có tai như điếc", ai cũng không có can đảm đi phá vỡ lớp ngụy trang mỏng manh kia.

Trong "tận thế" này, lòng người hiểm ác, ăn bữa nay phải lo đến bữa mai ! Mối quan hệ không rõ ràng giữa nàng và An Lâm có tính là gì? Đối với này nữ nhân có thể dễ dàng nhìn thấu nàng suy nghĩ tận sâu nội tâm, nàng nên cảm thấy uy hiếp, đề cao cảnh giác đề phòng mới đúng, thế nhưng vì cái gì nàng lại không nỡ hạ quyết tâm?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro