Chương 71: Là gì của nhau ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chứng kiến được gạch men đều vỡ vụn, tất cả mọi người liền kinh ngạc , mà An Lâm thì lộ ra biểu tình không sao cả, Nghiêm Nhã sau một lúc thoáng tự hỏi cũng coi như hiểu được rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

"Chẳng lẽ dị năng tinh thần cũng chia thuộc tính?" Tần Lệ có chút không thể tin được suy đoán của chính mình, thử dò hỏi.

Đối với vấn đề của Tần Lệ, Nghiêm Nhã thật cảm thấy được không có gì không có khả năng.

"Kỳ thật này hết thảy cũng không có cái gì không có khả năng, dù sao khoa học kỹ thuật có tiên tiến đến mấy, chúng ta thủy chung cũng chưa từng hoàn toàn có thể hiểu hết được chính mình."

Không nói đến bí mật về DNA vẫn chưa được lý giải thỏa đáng, liền ngay cả đại não của chính mình, nhân loại cũng biết được rất ít. Cả vũ trụ đều đang không có lúc nào là không biến hóa , tiến hóa, đào thải,...

Tuy nói là tận thế, ai có thể có năng lực phủ định đây không phải một lần biến hóa, nhân loại phải tự mình đưa ra lựa chọn, tiến hóa để sinh tồn? Hay là thỏa hiệp buông tha cho. . . . . .

"Vấn đề này tạm thời không nên tiếp tục theo đuổi."

An Lâm trong lời nói đánh gảy suy nghĩ của mọi người :

"Nghiêm Nhã, chuyện này, ngươi hẳn là có biện pháp gì đó giúp chúng ta an toàn thoát thân?"

Tuy rằng nói là hỏi, nhưng là bộ dáng An Lâm thoạt nhìn qua là một bộ có thể đoán trước.

Mà bị hỏi đến, Nghiêm Nhã tự nhiên cũng là vẻ mặt thoải mái, gật gật đầu, chẳng những có thể an toàn thoát thân, nói không chừng còn có thể đại trám [1] một phen ~!

[1]đại trám=có lợi, có lời

"Kế hoạch đương nhiên là có, chính là muốn phiền toái Tần Nam cùng ngươi."

Nói xong cười đến vẻ mặt đắc ý mà nhìn về phía hai người.

Nghe xong kế hoạch của Nghiêm Nhã, tất cả mọi người nóng lòng muốn biết , nóng lòng muốn thử [2], bởi vì nếu kế hoạch này thành công, liền có nghĩa là bọn họ chẳng những có thể thuận lợi trốn thoát, nói không chừng còn có thể đại trám nhất bút [3], thuận tiện cũng thử giáo huấn một chút tên đội trưởng kia~!

[2] nguyên văn: ma quyền sát chưởng, dược dược dục thí

[3] đại trám nhất bút=kiếm được một món hời

Tất cả mọi người đều đang hưng phấn , ngoại trừ Tần Nam đang hai tay vây quanh dựa vào cửa sổ , sâu kín lo lắng, trầm mặc không nói.

Này một màn tự nhiên không thể tránh khỏi ánh mắt An Lâm , nhìn thấy Tần Nam tâm tình như thế, có chút khó hiểu, sau đó nghĩ tới trên sườn núi , tầm mắt của nữ nhân gầy yếu kia luôn nhìn thẳng đến liền dừng lại ở trên người Tần Nam.

Hai người nhận thức sao? Thế nhưng vì cái gì lúc ở trên sườn núi không có làm ra gì hành động? Tránh không được muốn biết kia nữ nhân cùng Tần Nam là quan hệ gì?

Bằng hữu? Cũng có thể là. . . . . .

Lúc này đây, nàng đã không có dũng khí như mọi khi , bước ra từng bước mà hỏi Tần Nam hết mọi nghi hoặc trong lòng , mặc dù nàng nghĩ rằng chính mình nhìn qua cũng đã hiểu, thế nhưng nàng lại như thế nào biết chính mình thật sự nhìn qua đã hiểu ?

Chung quy có phải hay không chỉ có nàng nhất sương tình nguyện? Ai cũng không biết. . . . . . Trừ bỏ Tần Nam. . . . . .

[4]nhất sương tình nguyện=tự mình đa tình

An Lâm muốn nói rồi lại thôi, bộ dáng lúc xoay người rời đi khiến Tần Nam hồi thần, tầm mắt nhìn về phía An Lâm càng nhiều lo lắng cũng thêm một chút không biết phải làm thế nào.

Tâm tình bị kế hoạch của Nghiêm Nhã làm cho xáo trộn đến loạn thất bát tao, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn về phía toà nhà ở xa xa, mắt lộ ra lo lắng. Nếu kế hoạch có thể thực thi thành công, cũng có nghĩa là đem đoàn người của đội trưởng đẩy vào trong nguy hiểm, đồng thời cũng có nghĩa là. . . . . .

Đem Tề San cũng đẩy vào trong nguy hiểm.

Mười mấy năm cảm tình, rõ ràng đối phương như vậy dễ dàng coi thường không để ý, mà nàng lại vì cái gì do dự như thế? Cũng không phải đem Tề San đẩy vào trong đống 'xác sống'! Cũng không phải đối với người bị nạn thấy chết mà không cứu ! Nàng hà cớ gì lại do dự không đành lòng?

Đúng vậy ~! Nàng hà tất không đành lòng?

Giờ này khắc này, người ở bên cạnh nàng, mới là đáng giá để nàng bảo hộ, nếu Tề San lựa chọn Hồ Đông Mậu, như vậy vô luận hậu quả như thế nào cũng là điều cô ta phải nhận lấy!

So với nàng cũng giống nhau, nàng đây lựa chọn trở thành "xác sống" để mà sống tiếp! Như vậy hiểu lầm, ủy khuất, thậm chí là đoạn cốt chi thống [5] nàng cũng phải tự mình chịu ! Đột nhiên nhớ tới Tề San từng nhắc nhở [6] nàng:

[5]đoạn cốt chi thống=cơn đau gãy xương

[6](nguyên văn: cáo giới) khuyên bảo; nhắc nhở

' Không phải ngươi không lớn nổi thành người, mà là ngươi căn bản là không để cho chính mình đi đảm đương hết thảy. '

Gánh vác trách nhiệm tự nhiên sẽ trưởng thành, nghĩ đến đây, cổ họng nghẹn ngào, nàng không biết nên đối Tề San nói cảm tạ hay là nói hận!

Có lẽ đối Tề San cái gì cũng không biết [7] hiện thời mà nói, nàng chẳng qua là một bằng hữu tốt. Có đúng không đối nàng mà nói, mười mấy năm cảm tình này, nàng sớm đã tuyên khắc vào tận sâu xương tủy, nghĩ muốn quên cũng không thể quên được, nghĩ muốn hận cũng hận không được!

[7]cái gì cũng không biết= Tề San không nhớ chuyện mình từng nói lúc trước, hoặc ý là Tề San không nhận ra Tần Nam chính là Hạ Diệp

Nếu muốn quên, nàng liên tục bảo chính mình phải quên đi; nếu muốn hận, nàng hận đến cùng cũng là hận chính mình. . . . . .

Giờ khắc này, nàng thật hy vọng lúc trước Tề San lựa chọn phản bác như vậy một hai câu, hoặc là làm ra vẻ như muốn cứu nàng thôi cũng được, cũng tốt hơn là coi thường không thèm để ý quay đầu tránh đi. Nếu là như thế, nàng có lẽ lại bắt lấy cớ này, lại một lần nữa bởi vì vậy mà do dự không đành lòng, mà tùy ý chính mình trầm luân. . . . . .

Càng là như vậy vọng tưởng, nàng liền càng cảm thấy được chính mình đang bị coi thường! Người kia đều đã lãnh đạm coi thường mà nhìn ngươi từ từ bị quần thi phân thực , mà ngươi lại ngay cả hận đều làm không được ? !

Hảo!

Hận làm không được cũng liền thôi, còn do dự cái gì? Không nỡ cái gì? Người ta chẳng phải đối ngươi chưa từng do dự qua ? Có khi nào lại sẽ đối với ngươi không nỡ, dù chỉ một chút sao ?

Một lần lại một lần cố ý mắng tỉnh chính mình, lại như trước che dấu không được trong lòng trừu thống [8].

[8]trừu thống= co rút đau đớn.

Ngay lúc Tần Nam còn đang nhìn cửa sổ nội tâm không ngừng giãy dụa, nghĩ tới nghĩ lui, An Lâm vẫn là bởi vì ngập tràn lo lắng mà đi tới.

Nhìn thấy kia thân ảnh đơn bạc cô tịch , tựa hồ đang chìm đắm trong đau đớn buồn khổ, mỏi mệt cùng cực. Trong lúc nhất thời An Lâm lo lắng không thôi, nếu có thể nàng liền muốn gắt gao ôm lấy kia thân ảnh cô tịch, nói rằng có nàng ở đây rồi, thế nhưng tất cả chỉ là "nếu". . . . . .

Nhưng ở giây tiếp theo, này một chữ "nếu" lại chân chân chính chính trở thành sự thật, tuy rằng đã hoàn toàn thay đổi đến 180 độ. . . . . . . . .

Ngay lúc An Lâm thân thủ muốn vỗ vỗ Tần Nam, gọi về hồn phách của đối phương, lại không nghĩ rằng tay nàng còn chưa kịp chạm đến Tần Nam, đã bị đối phương nắm lấy, ngay sau đó đã bị cường lực kéo vào trong lòng, sau đó liền cảm giác được hương vị quen thuộc lại có chút lạnh lẽo của thần cánh hoa. . . . . .

Cổ tay bị gắt gao giam giữ, bởi vì lực lượng quá lớn mà trở nên xanh tím, bàn tay ở trên lưng cũng theo nụ hôn mà càng lúc càng ghì chặt, lực lượng này khiến An Lâm một lần nghĩ đến đối phương là muốn đem chính mình thật sâu khảm tiến vào trong thân thể.

Thế nhưng ở giây tiếp theo, sau khi ổn định tâm thần, An Lâm lại có thể rất rõ ràng cảm nhận được Tần Nam là đang sợ hãi, cùng với run rẩy bất an. . . . . . Trong nháy mắt, nụ hôn này ở trong lòng An Lâm đã thay đổi hương vị. . . . . .

Này một màn hôn nhau không hề dự triệu, rất nhanh đã khiến tất cả mọi người lâm vào khiếp sợ!

Tần Diệp hiển nhiên không nghĩ tới biểu tỷ hai giờ trước còn đối với hắn phủ nhận quan hệ của hai nàng, giờ này khắc này lại như thế lớn mật làm ra hành động lộ liễu cho thấy thân phận của hai nàng ! Biểu tỷ a! Muốn hay không như vậy cường hãn ? Nhất thời, đối với chính mình biểu tỷ, Tần Diệp thật chỉ muốn trải chiếu xuống mà quỳ lạy . . . . . .

Mọi người trong phòng lúc này biểu tình khác nhau, nhiều nhất đương nhiên là giật mình!

Chính là trong mắt Hạ gia hai lão trừ bỏ giật mình, càng nhiều hơn một tia cảm tình rất khó hiểu, giống như lo lắng lại giống như nghi hoặc, thậm chí còn có thể nhìn ra một chút mất mát.

Ngay lúc tất cả mọi người còn nghĩ đến mơ hồ, thì tiếp sau màn hôn này chính là một phen huyết sắc như hoa đào trong gió, rơi xuống từng cánh [9]. . . . . .

[9]Nguyên văn: nhất phiên đào hoa phiếm lạm

"Ba!"

Một cái tát vang dội, chôn vùi suy đoán của mọi người, ai cũng thật không ngờ tới An Lâm sẽ ở lúc vừa hôn xong trực tiếp ném cho Tần Nam một cái tát!

Tần Diệp khiếp sợ rất nhiều nhìn về phía hai người, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, chẳng lẽ An Lâm Tỷ đối biểu tỷ cũng không có tâm tư kia?

Cho nên. . . . . . Biểu tỷ mới nói bọn họ không phải tình nhân. . . . . . !

Nghĩ đến đây, Tần Diệp trong lòng thầm kêu thảm một tiếng ~!

Nụ hôn vừa rồi, dù cho hai người có là bằng hữu của nhau cũng không được phép như vậy, không phải sao ?

Nhưng mà tình huống thực tế lúc này so với suy đoán của Tần Diệp hoàn toàn tương phản. . . . . .

Đặt tay lên ngực tự hỏi, An Lâm rất rõ ràng chính mình đối Tần Nam cảm tình là như thế nào. Nàng không phải loại người 'nhất kiến chung tình', nàng cũng không phải là đối với mọi người không tạo ra bức tường ngăn cách, tất cả điều này có lẽ đều xuất phát từ nội tâm vốn luôn đơn độc của một nữ sinh thuần khiết, nàng hiểu được như thế nào mới có thể bảo hộ được chính mình, cũng biết như thế nào gọi là thẳng thắn đối nhân xử thế!

Cho nên, ngay lúc phát hiện được cảm tình của bản thân, nàng đã từng hoài nghi rằng : làm sao mới có thể buông tay, thế nhưng nàng lại không nỡ !

Nàng đã chán ghét trốn tránh, chán ghét phải tự lừa dối bản thân, càng thêm chán ghét phải nhìn sắc mặt người khác mà sống, cả đời này đã có rất chuyện khiến nàng phải hối hận rồi!

Lau đi nước mắt trên gương mặt, đôi câu vài lời đều không có, liền xoay người lên lầu, đau đớn trong lòng khiến nàng vô thức rơi lệ.

Bởi vì nàng có thể cảm nhận được Tần Nam hôn nàng cũng không phải bởi vì tình yêu, chỉ là trốn tránh hoặc là che đậy một chuyện gì đó. . . . . .

Tóm lại, không phải bởi vì nàng!

Như vậy, nàng chỉ có thể nghĩ đến người kia, người lúc ở trên sườn núi vẫn nhìn chăm chú vào Tần Nam – một nữ nhân gầy yếu.

Tần Nam không phải là không chú ý tới tầm mắt kia đang tìm tòi nghiên cứu mà nhìn mình, chú ý tới mà không có đánh gãy là bởi vì nàng không muốn!

Nghe xong kế hoạch của Nghiêm Nhã nàng liền trầm mặc không nói mà nhìn đến tòa nhà ở xa xa , đó là bởi vì do dự, không nỡ!

Mà thình lình xảy ra - hôn. . . . . . . . .

Nghĩ đến đây, trái tim Tần Nam chợt co rút đau đớn, dựa vào hành lang, nước mắt không ngừng rơi.

"Ngươi ngốc a? Còn không đuổi theo? !"

Nghiêm Nhã cau mày, đối Tần Nam chất vấn một câu.

Nguyên bản còn đang ngây người, Tần Nam nghe thấy những lời này, nhấc chân mới vừa đi một bước, lại như nhớ tới cái gì, liền ngừng lại.

Nhìn thấy Tần Nam cái dạng này, Nghiêm Nhã tức giận đến bốc hỏa !

"Ta nói ngươi liền như vậy cường hôn người ta, biến thành mọi người khóc, ngươi ít nhất cũng nên nói lời xin lỗi đi!"

Đứng ở một bên , Tần Lệ nhất thời bị lời này làm cho nghẹn lại, nhịn không được gắt gao liếc mắt, nhìn chằm chắm Nghiêm Nhã, cường hôn ? Không ngờ người như ngươi còn có mặt mũi đi giáo huấn người khác ?

Cũng không biết có phải do lời của Nghiêm Nhã có chút tác dụng hay không, Tần Nam lên lầu.

Tần Nam vừa đi, Tần Lệ liền hảo tâm đặt xuống một chén nước để tới trước mặt Nghiêm Nhã, trên mặt ngập tràn tươi cười liền nói:

"Đạo lý này nói ra, thật đúng là không tồi ~!"

Nói xong xoay người không hề cho Nghiêm Nhã đến một cái liếc mắt.

Tiếp nhận nước, vừa lúc cùng tầm mắt Tần Diệp giao nhau, hai người đều xấu hổ không thôi mà dời qua tầm mắt, đều tự mình rời đi.

Màn hôn nhau này tựa hồ chính là một cái tiểu nhạc đệm, tới cũng nhanh đi cũng vội, ai cũng không có nhắc lại chuyện này, ngược lại mọi người đều bận rộn chuẩn bị đồ đạc lên đường, về phần trên lầu, mỗi người đều thực ăn ý mà không có đi lên.

Ngay lúc Tần Nam đuổi đến lầu hai, An Lâm đang hai tay vây quanh đứng ở cạnh ban công, nhìn ra những tòa nhà ở xa xa.

Màn đêm tối đen một mảnh, một tòa nhà có chút lóe ánh sáng dị thường bắt mắt, nhìn thấy An Lâm đang nhìn về phía tòa nhà mà đoàn người của đội trưởng ở lại, nàng liền biết vừa rồi kia một cái tát nàng nhận là vì ai mà có được. . . . . .

Một cái hôn kia đến tột cùng là ý nghĩa gì, giờ này khắc này, nếu thật muốn hỏi nàng, chính nàng cũng nói không rõ ! Có lẽ. . . . . .

Nàng thật là một kẻ vô lại không biết xấu hổ. . . . . .

Chú ý tới Tần Nam đã tới gần, An Lâm xoay người đã muốn trốn vào trong phòng, hiện tại nàng tuyệt không muốn nhìn thấy Tần Nam, đối nàng lãnh đạm cũng được, trốn tránh cũng tốt, cũng không cần nhắc tới nụ hôn vừa rồi, sẽ chỉ khiến nàng thêm tổn thương.

Nàng không phải thế thân của người khác, cũng không phải là loại thuốc chữa thương của riêng ai !

Nếu vì trốn tránh một người mà lựa chọn nàng, nàng tình nguyện cái gì cũng không phải! Nếu đã không thương nàng, như vậy cũng không cần giả vờ yêu nàng!

Cứ như vậy, nàng rốt cuộc là thân phận gì?

Là một kẻ áp bức vô nhân tính?

Hay là một kẻ vô sỉ thối tha chỉ làm vướng bận tay chân ?

Mặc dù nàng có thể tìm ra lý do giải thích được tất cả, ai có thể đối nàng cam đoan tất cả thật sự đều như nàng suy nghĩ?

Nàng không phải thần! Càng thêm không phải thánh nhân!

Nàng cũng sẽ lo lắng, cũng sẽ để ý, cũng sẽ muốn biết người mà nàng luôn yêu, có phải hay không cũng đang suy nghĩ như nàng ?!

Nàng có thể chịu được chuyện Tần Nam luôn trốn tránh, thậm chí là cự tuyệt. . . . . .

Nhưng là, loại cảm tình này rốt cuộc là gì?

Trước kia nàng còn có thể thuyết phục chính mình, có lẽ tất cả điều này chỉ là do Tần Nam trong lúc nhất thời không thể tiếp nhận, dù sao cảm tình như vậy không phải người bình thường trong xã hội có thể chấp nhận. Cho nên mặc dù Tần Nam luôn trốn tránh hay thờ ơ, nàng vẫn có thể chịu được! Nhưng còn bây giờ thì sao? Nụ hôn này rốt cuộc là ý nghĩa gì? Mà nàng đến cuối cùng là gì của Tần Nam ?

Ở trong lòng Tần Nam, nàng là một người thay thế? Hay là một đạo cụ? Hay là một loại thuốc chữa thương?

Thấy An Lâm đối chính mình lãnh đạm mà xa lánh, Tần Nam cũng không hiểu vì sao lại có thật lớn dũng khí, trực tiếp đem người nọ kéo lại, vừa định cúi đầu giải thích, An Lâm cũng đã lên tiếng ngăn cản:

"Nếu ngươi muốn nói thực xin lỗi, vậy miễn ." Nói xong, dùng sức giãy của nàng trói buộc.

Khẩu khí lãnh đạm bình tĩnh, giống như gió lạnh lướt qua, lập tức khiến nàng cảm thấy rét lạnh đến thấu xương, đáy lòng dâng lên một trận khủng hoảng! Không chút nghĩ ngợi, liền lần nữa nắm chặt người nọ, thế nhưng, cần phải nói cái gì thì nàng lại hoàn toàn không rõ. . . . . .

Bị Tần Nam gắt gao giữ chặt, thử vài lần đều thất bại, An Lâm đơn giản buông tha cho , lui lại một bước mà bình tâm tĩnh khí hỏi:

"Ngươi muốn nói cái gì?"

Nhìn thấy Tần Nam trầm mặc không nói, rõ ràng là không biết nói gì, trái tim An Lâm lại một lần tan vỡ, ủy khuất đến cực điểm!

"Tần Nam, ngươi rốt cuộc nghĩ ta là gì của ngươi?"

Hỏi còn chưa hỏi xong, lệ liền chảy xuống , mỗi lần nàng lau đi nước mắt lại cảm giác giống như xát muối vào vết thương trong lòng.

Bốn mắt nhìn nhau, nhìn thấy ánh mắt kiên định của An Lâm trong suốt, gằn từng tiếng mà nói ra , mỗi một lần cũng giống như đánh vào tim của nàng!

Có lẽ một khắc trước, nàng còn vì Tề San mà cảm thấy do dự không nỡ, cũng từng không rõ nụ hôn lúc nãy là có ý nghĩa gì !

Cho đến lúc này, nàng quả thật cũng không rõ ràng lắm! Nụ hôn kia rốt cuộc bao hàm loại tình cảm gì. . . . . .

Thế nhưng nàng biết, khi đó nàng muốn nhất chính là có An Lâm ở bên cạnh!

Phải chăng bởi vì nàng nghe thấy được hơi thở của An Lâm, mới có thể làm ra hành động như vậy ?!

Nàng cũng không biết chính mình vì cái gì lại làm như vậy, thế nhưng. . . . . .

Nàng đã chân chân chính chính làm ra chuyện như vậy. . . . . .

Cho tới nay, nàng cũng không nguyện ý đề cập đến một chuyện: chỉ là có thể lưu lại ở bên cạnh An Lâm, nàng liền sẽ cảm thấy được an toàn. . . . . .

Giờ khắc này, nàng có bao nhiêu hận chính mình không thể mở miệng mà nói ra! Cũng thật hận chính mình không đủ tâm ngoan!

Nhìn thấy Tần Nam không ngừng lắc đầu, cơn giận trong lòng cũng coi như có giảm đi một ít, liền như vậy nàng không giãy dụa, mà Tần Nam cũng không buông tay.

Trầm mặc trong chốc lát, Tần Nam mới thật cẩn thận buông lỏng tay ra, bộ dáng không nỡ giống như một tiểu hài tử, lưu luyến không rời mà buông ra một vật mà mình quý trọng, sợ một khi buông tay, không cẩn thận sẽ bị người khác cướp mất.

Nhìn thấy Tần Nam cái dạng này, An Lâm làm sao còn có thể duy trì vẻ lãnh đạm hờ hững lúc trước? Mà nàng lại như thế nào có thể tiếp tục tức giận nữa đây ? Giờ này khắc này, An Lâm đã không còn tức giận, cả khuôn mặt chỉ còn ngập tràn mất mát cùng đau thương. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro