Chương 73: Người yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tang Thanh không phải người nào của ta. . . . . . Tang Thanh chính là ta. . . . . ."

Khi nói ra lời này, ngữ khí An Lâm thật bình thản, cũng vừa yếu ớt vô lực , trong mắt không những có ai thương [1], càng nhiều là không không khắc chế được đau đớn.

[1]ai thương= buồn khổ

Rốt cuộc quá khứ kia là như thế nào lại khiến cho An Lâm không muốn nhớ lại? Lại vừa thống khổ như vậy ?

Đột nhiên, nàng không muốn tiếp tục tìm tòi nghiên cứu , muốn ngăn cản lại bị An Lâm cự tuyệt.

"Việc này một ngày nào đó ngươi sẽ biết, giấu diếm cũng chỉ là muốn bớt đi một chút phiền toái."

Nói xong An Lâm lại lâm vào trầm tư, thật lâu sau đó mới mở miệng tiếp tục giảng về một nữ nhân tên là Tang Thanh.

Tang Thanh là một nữ nhân, là một thiên tài nói dối, sinh ra ở trong bóng tối, sống ở trong bóng tối.

"Lúc mười lăm tuổi, ta còn có một cái tên khác, Tang Thanh. Vì sinh tồn, Tang Thanh sẽ không từ mọi thủ đoạn, ở trong lòng nàng không có đạo đức cũng không có nguyên tắc, duy chỉ có tiền."

Lời An Lâm nói ra thực bình thản cũng rất nhẹ nhàng, tựa như người mà nàng đang nói đến chỉ giống như cùng nàng có quen biết mà thôi, gió thổi qua những lời này, mảnh vỡ hồi ức cũng dần dần tan biến..

"Trộm cắp, lừa gạt, buôn lậu thuốc phiện, thậm chí là bán rẻ lương tâm, nàng cũng chưa từng do dự lấy một lần."

Nghe xong những lời của An Lâm, nàng cảm thấy chấn kinh, bi phẫn! Vì cái gì? Vì cái gì một người lại muốn chọn sống một cuộc sống như vậy?

Tựa hồ cảm nhận được nghi vấn của nàng, cả thân thể An Lâm đều lui vào ghế tựa trên xe, hai tay vây quanh, mi mắt rũ xuống, mang theo không xác định cùng sợ hãi, thật cẩn thận hỏi

"Cảm thấy được Tang Thanh thực dơ bẩn?"

Bẩn? Cái gì gọi dơ bẩn? Cái gì lại gọi là sạch sẽ?

Vấn đề này nàng căn bản là không muốn nghĩ tới, trực tiếp liền lắc lắc đầu. Thấy nàng lắc đầu, trên mặt An Lâm cuối cùng mới lộ ra một chút tươi cười, khóe mắt cũng vô thức chảy xuống một giọt trong suốt.

Thấy An Lâm như thế, trong lòng nàng đột nhiên căng thẳng, tim giống như bị ai bóp thắt, theo bản năng nâng tay lau lấy nước mắt trên mặt An Lâm .

Hành động của nàng tự nhiên khiến An Lâm cảm thấy thực kinh ngạc, trong hai mắt đỏ hoe đẫm lệ đều là tràn đầy kinh ngạc, thấy vậy nàng lại đau lòng không thôi.

Đúng vậy, nàng đau lòng. Chỉ là nghe được lời tự thuật của An Lâm nàng sẽ không ngừng đau lòng, không ngừng hối hận, hối hận chính mình vừa rồi ma xui quỷ khiến thế nào lại gật đầu, cũng hối hận chính mình vì cái gì như vậy cảnh giác bất an không hiểu nổi!

Một chuyện đã lâu không muốn nhắc tới, một vết thương luôn âm ỉ ở chỗ sâu nhất ! Vì nàng! Chỉ vì nàng! Một lần nữa An Lâm phải vạch lại vết thương, đáng giá sao ?

Từ bỏ! Nàng từ bỏ! Nàng lắc lắc đầu, tin rằng An Lâm cũng có thể hiểu được ý của nàng.

Mà An Lâm cũng đã hiểu được ý của Tần Nam , trong lòng ấm áp , nhưng cũng càng thêm kiên định nói thẳng ra quá khứ của mình. Nếu. . . . . . Tần Nam nghe xong không thể tiếp nhận, như vậy nàng cũng sẽ không tiếp tục dây dưa.

"Việc này, ta hy vọng ngươi có thể biết rõ, biết con người thật của ta, sau đó đưa ra lựa chọn."

Đối mặt với ánh mắt kiên định của An Lâm, nàng trầm mặc thật lâu, cuối cùng vẫn là điểm hạ đầu.

Tiếp tục tự thuật, An Lâm cũng không nhìn về phía nàng, chính là lẳng lặng tự thuật , tựa như nhắc lại hồi ức, lại giống như đang nói về một người nào đó, hoàn toàn xa lạ.

"Bởi vì không từ thủ đoạn, tàn nhẫn tuyệt tình, Tang Thanh. . . . . ."

Dừng một chút, An Lâm thần sắc ảm đạm, cắn chặt cánh môi, tầm mắt nhìn về phía trước, miễn cưỡng giơ lên chua xót cười

". . . Ta trở thành một nhân vật nổi danh trên đường phố, từng khiến cho chính mình thống khổ cùng tuyệt vọng, mặt khác, ta cũng lạnh lùng vô tình mà giết hại vô số người, tay của ta dính đầy máu tươi, mỗi một tờ tiền qua tay đều đã bị nhuộm bằng máu tanh."

"Mỗi một lần nhìn thấy một khuôn mặt non nớt hướng ta khóc cầu, ta đều có thể thấy được ta của trước kia, nhưng cuối cùng, ta chỉ là thờ ơ lạnh nhạt hết thảy, người như ta có phải hay không thực đáng hận?"

Hai tay nắm chặt thành quyền, tựa hồ những hồi ức này có thể thâu tóm được tất cả độ ấm, hàn ý thấu xương.

"Tội ác là đáng sợ , hắc ám cũng là đáng sợ , vô luận ngươi có vững vàng như thế nào, một khi bước vào hắc ám cũng sẽ bị nhiễm thành một khối đen, không ngừng rơi xuống vực sâu."

Nói xong tầm mắt An Lâm nhìn về phía xa xa, xa đến tận chỗ sâu trong ký ức, ở một vị trí nào đó.

Nếu một người sinh tồn ở trong thế giới này, ở một nơi dơ bẩn sa đọa, như vậy người đó cũng đã nhìn thấy hết sự dơ bẩn cùng xấu xí của thế giới này, không may Tang Thanh chính là người như vậy, may mắn chính là Tang Thanh có một tia dương quang.

"Ngay lúc ta không ngừng rơi xuống vực sâu, một người đã kéo ta lại, lúc tất cả mọi người hận không thể giết ta, nguyền rủa ta chết không yên thân, muội muội của ta vẫn lựa chọn ta, nàng là động lực duy nhất giúp ta sống sót."

Nói tới đây An Lâm thật sâu hít vào một hơi, tựa như những hồi ức này một khi đụng vào sẽ gắt gao bóp nghẹn lấy yết hầu của nàng.

"Nàng vẫn ở ngốc trong bệnh viện, lúc trước thầy thuốc nói nàng sống không quá năm tuổi, thế nhưng nàng lại theo ta sống đến mười lăm năm. Ở trong bệnh viện, nàng vĩnh viễn là người tươi cười nhiều nhất , cũng là người vui vẻ nhất, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng khóc, chỉ có phút cuối cùng nàng mới khóc cầu ta sống tiếp ~!" Nói xong An Lâm mới một lần nữa nhìn lại Tần Nam.

"Về phần tìm tới Hạ bá mẫu, đó là bởi vì từng có một khoảng thời gian ta không có biện pháp đi bệnh viện, phí chữa bệnh suốt một tháng đều là Hạ bá mẫu trả , thậm chí còn chiếu cố giúp muội muội của ta, nếu không phải Hạ bá mẫu, muội muội của ta không thấy được ta!"

Nghe An Lâm nói xong, nàng đột nhiên nhớ lại vài năm trước đây, mẫu thân từng có thời gian một tháng không ở nhà, khi đó kinh tế trong nhà cũng coi như ổn, mới đầu nàng nói là vào bệnh viện thăm một cái lão bằng hữu, sau đó lại nói phải giúp đỡ cho một đứa nhỏ, nàng nhớ rõ là bởi vì mẫu thân vẫn thường lấy đứa nhỏ kia ra để mà giáo dục nàng.

Cuối cùng, nghe nói là người nhà đã đến, mẫu thân mới không tiếp tục lui tới bệnh viện. Mà đối phương cũng không có một câu cảm tạ, chính là đem tiền trả hết nợ, hẳn là giàu to rồi, ngay cả thư tín cũng không để lại.

"Thế vì cái gì cuối cùng ngay cả câu cảm tạ đều không có?"

Vấn đề của nàng hiển nhiên khiến An Lâm cảm thấy bất ngờ, mà nàng cũng không để ý, dù sao nàng cũng muốn nói rõ. An Lâm cũng lựa chọn tạm thời áp chế nghi vấn, trả lời vấn đề của nàng.

"Bọn họ đã đem ta nhốt lại."

Đáp án này quả thật là nàng không nghĩ tới !

" Khách nhân phải tiếp đãi trong điếm, đều là người phi phú tức quý [2], ham thích cũng bất đồng, tên khách nhân kia đem ta nhốt trong địa lao gần một tháng, vì nóng ruột muội muội ta trốn ra ngoài, đương nhiên sẽ phải nhận lấy trừng phạt."

[2]phi phú tức quý=không giàu sang cũng quyền thế. Điếm (店)=nhà trọ, khách sạn. Ở đây phải chăng là một phố đèn đỏ (?). Thời cổ đại thì sẽ gọi là thanh lâu, nhưng chắc là nhẹ nhàng hơn 'bán nghệ không bán thân' (?). Editor nghĩ rằng công việc của An Lâm tương tự một Geisha, tiếp viên rót rượu, ca hát này nọ,.. (còn nếu không phải như Editor nghĩ thì truyện này cũng quá ngược đi =.=) Bạn nào hứng thú tìm hiểu tiếp thì xem phim «Hồi ức của một Geisha» của Trung-Nhật năm 2005, hoặc « New Tales Of Gisaeng » của Hàn Quốc năm 2011 (tựa Việt là « Chuyện chưa kể về Gisaeng »).

Nghe thấy lời này, nàng vừa sợ hãi vừa tức giận, nàng chưa từng nghĩ tới chính mình chỉ cần nghe thấy những lời này lại có thể tức giận đến phát run!

"Lúc đó, ta chỉ nghĩ như thế nào mới có thể đủ cường đại, bởi vì thế giới này luôn luôn do cường giả [3] định đoạt. Mãi cho đến khi muội muội qua đời, ta mới phát hiện mặc dù ta có mạnh mẽ đến đâu, tiền tài nhiều đến mấy, cũng vô lực đi bảo vệ được những người quan trọng của ta. Cũng chính lúc ấy, ta phát hiện ra nhật kí của muội muội, bên trong ghi chép rất nhiều chuyện: về mẫu thân của ngươi, cũng có nói về người bệnh nằm cùng phòng, nhiều nhất vẫn là nói về ta, chính là so với trong tưởng tượng của ta, hoàn toàn bất đồng. . . . . ."

[3]cường giả=kẻ mạnh

Nói tới đây ngữ khí An Lâm chợt trở nên run rẩy, đoạn hồi ức này thật làm cho người ta sợ hãi, tựa hồ như một lần nữa vạch trần một vết thương ghê rợn.

" Trong nhật kí, ta đương nhiên không phải An Lâm, mà chính là mang cái tên kia, Tang Thanh."

Dù vậy ở trong mắt muội muội, nàng vẫn là một trân ái [4] tỷ tỷ, mặc dù biết tiền tài đây là như thế nào có được, nàng cũng không có chút ghét bỏ.

Mặc dù thống khổ cũng cắn răng kiên trì, đơn giản là muốn cổ vũ tỷ tỷ tiếp tục sống tiếp. Cho tới nay nàng vẫn luôn nghĩ chính mình là đang che chở muội muội, lại không biết người thật sự được bảo hộ lại chính là nàng.

[4]trân ái=đáng yêu, đáng mến

"Cuối cùng, ta đã tung tin: nữ nhân tên Tang Thanh vạn người phỉ nhổ đã chết, mà An Lâm thì sống. Bản nhật kí kia là tất cả những gì ta có, vốn định hoàn thành xong hết tất cả nguyện vọng của muội muội, lại không nghĩ tới, ta còn chưa kịp bắt đầu, thì 'tận thế' đã tới trước."

Chuyện xưa nói xong, An Lâm chăm chú nhìn về phía nàng

"Đây là con người thật của ta."

Thấy nàng không có đáp lại, liền cúi đầu, lo sợ bất an mà dời đi tầm mắt.

Nếu nàng có thể mở miệng, nàng cũng không biết giờ này khắc này nên nói gì, có rất nhiều lời để nói, nàng cũng không biết nói câu nào mới có thể xoa dịu nỗi đau đớn trong lòng An Lâm, có thể nói cho đối phương biết mặc dù nàng đã nghe được tất cả, lựa chọn của nàng vẫn là người trước mắt. Cho nên, nàng trầm mặc không nói, thế nhưng nhìn thấy An Lâm như thế bất an, nàng lại lo lắng không thôi.

Hiện tại nàng thực hận chính mình ăn nói vụng về.

Ngay lúc An Lâm trong lòng tràn đầy bất an mà chờ đợi, Tần Nam cũng cuối cùng đánh vỡ trầm mặc, rõ ràng đơn giản bên trên trang giấy chỉ có hai chữ:

"Người yêu."

Lúc An Lâm còn vì hai chữ trên giấy mà hỉ cực nhi khấp [5], Tần Nam cũng rất bình tĩnh mà tháo mũ xuống . . . . . . . . .

[5]hỉ cực nhi khấp=vui mừng quá độ đến bật khóc

Nếu trước kia nàng cùng An Lâm vì đủ loại nguyên nhân mà phải giấu diếm đối phương, thì giờ khắc này, cả hai nàng sau khi rũ bỏ hết tất cả lớp mặt nạ, cũng chỉ là những kẻ yếu đuối.

Tổn thương liền tổn thương, đau liền đau , nàng đã là từng chết qua một lần, còn sợ cái gì?

Nàng vén mũ xuống, lộ ra khuôn mặt mà chính nàng vẫn luôn xem thường, nghĩ rằng đối phương sẽ có một tia khiếp sợ, thậm chí là sợ hãi, nhưng mà nàng nhận được chính là nước mắt của An Lâm, cùng với một cái ôm.

Tiếp đến, An Lâm không hỏi lại nàng bất kỳ vấn đề nào, cũng không hỏi nàng là người hay quỷ, cũng không có hỏi nàng đám mạch máu che kín toàn thân này là từ đâu mà đến, càng thêm không hỏi nàng rốt cuộc là ai, chính là một lần nữa khởi động xe, đuổi theo đội ngũ. Vì cái gì? Vì cái gì không hỏi nàng mấy vấn đề này?

Vì cái gì lại đối nàng không có nghi vấn?! Huống chi ở trong mắt người bình thường, nàng căn bản là một kẻ lập dị!

Mà khi nàng đem vấn đề này viết lên giấy, để đến trước mặt An Lâm, đối phương lại lộ ra tươi cười, vẫn giống như ánh bình minh vừa ló dạng, ấm áp thẳng chiếu tận đáy lòng.

"Mấy vấn đề này đối với ta cũng không là vấn đề, chỉ dựa vào hai chữ kia của ngươi, như vậy đủ rồi."

Trong nháy mắt, tim thắt lại một cái, thế nhưng nàng lại nở nụ cười.

Sau đó, hai nàng ai cũng đều không có nói nữa, nhưng sẽ không cảm thấy được xấu hổ, hoặc là nặng nề.

Xe chạy không bao lâu, liền gặp được Tần Chí Cương đang tiện đường tìm trở về, bịa ra một cái lý do xong, liền nhanh chóng đi về phía trước, cuối cùng hai mươi phút sau đã đuổi kịp đoàn xe.

Lần này cũng giúp nàng phát hiện chính mình cùng Tần Diệp dị năng « nội tâm trò chuyện» là có giới hạn về khoảng cách, về phần cụ thể như thế nào thì về sau phải làm một cuộc thực nghiệm nhỏ.

Đoàn xe trên đường cao tốc, một đường về phía trước, mục tiêu nhắm tới chính là «S thị».

Ngày hôm sau sắc trời vừa ló dạng, phía trước cách đó không xa xuất hiện một trạm xăng dầu, mà bình xăng cũng sắp cạn, nhiệm vụ lấy xăng đương nhiên rơi vào tay nàng cùng Tần Diệp.

Rất xa có thể nghe thấy bên trong trạm xăng dầu ở phía trước, "xác sống" đang không ngừng náo động, lúc tới được trạm xăng dầu mới biết được vì cái gì "xác sống" lại nhiều như vậy. Bên trong trạm xăng dầu có rất nhiều xe đang đậu, trong đó có hai chiếc xe buýt, trên nóc xe buýt còn có vài người, cùng với một ít phần còn lại của chân tay đã bị cụt.

"Huynh đệ! Huynh đệ! Cứu chúng ta!"

Trong đó một nam nhân, sắc mặt tạm xem như tốt, vừa thấy nàng cùng Tần Diệp liền vội không ngừng khẩn cầu, thần sắc đã có chút điên cuồng.

Đối với lời cầu cứu của nam nhân , nàng cùng Tần Diệp đều lựa chọn mắt điếc tai ngơ, vẻ mặt đạm mạc [6] mà đi thẳng đến kho xăng. Lại không nghĩ đến nam nhân đang cầu cứu lại có thể nào ngược lại nổi lên sát ý, tùy tay đã đem tàn chi [7] bên cạnh, ném xuống dưới chân nàng cùng Tần Diệp. Mảnh vụn thịt thối rữa vừa rơi xuống đất, đám "xác sống" đang đói khát liền hướng hai người các nàng mà xông tới. Nếu đổi lại là người thường, mặc dù toàn thân đã vẽ loạn thi huyết cũng khó đảm bảo thân xác được vạn toàn, chỉ tiếc là nàng cùng Tần Diệp cũng không phải người thường. . . . . .

[6]đạm mạc = hờ hững

[7]tàn chi= một phần còn lại của chân tay đã bị đứt lìa

Hành động vừa rồi của nam nhân đã khiến lửa giận của Tần Diệp bốc lên cao, trực tiếp đem tàn chi dưới chân đá qua một bên, nhấc chân liền giải quyết con "xác sống" bên cạnh, chạy lấy đà hai bước liền nhảy trên nóc xe buýt, đem nam nhân một phen xách lên.

"Huynh đệ! Huynh đệ ngươi đừng hiểu lầm!"

Nam nhân một thân tây trang giày da, tuy rằng vô cùng tàn tạ, thật cũng có thể nhìn ra quần áo này đều là hàng hiệu, một bộ ít nhất cũng phải vài đại ngàn.

"Hiểu lầm cái gì?" Tần Diệp tuy rằng nhìn qua hình thể không tính cường tráng, nhưng lực lượng có thể một tay xách lên một người nam nhân thật, cũng không thể nói là yếu.

"Ta. . . Nghĩ rằng các ngươi nhóm không có nghe thấy, cho nên mới. . . Mới nghĩ làm cho các ngươi chú ý!"

Nói xong vội vàng bắt lấy tay của Tần Diệp khẩn cầu nói:

"Huynh đệ, ngươi cứu ta! Ta là con trai của đại tướng « X quân khu»! Tới được quân khu, cha ta sẽ bảo hộ các ngươi !"

"Nga ~~!"

Nghe thấy lời này Tần Diệp buông lỏng tay ra, buông xuống nam nhân, giơ lên sáng lạn tươi cười, nhân tiện để ý đến quần áo nam nhân quả rất lộn xộn, có chút cười làm lành nói:

"Kia như thế nào xưng hô ? Đại tướng công tử?"

"Ta họ Trần, Trần Hạo Dương." Nhìn thấy Tần Diệp vẻ mặt cười làm lành, nam nhân cũng cười hùa theo.

"Thế nhưng ngươi nói ngươi là con trai của đại tướng, vậy lấy cái gì chứng minh ?"

"Này đương nhiên, bản thân ta cũng là sĩ quan, đây là chứng nhận sĩ quan của ta."

Nói xong đem giấy lấy ra, một chiếc thẻ mỏng, mặt trên ghi rõ chàng trai trước mắt là một sĩ quan, bất quá cũng chỉ là sĩ quan trong văn phòng.

Tần Diệp mặt lộ vẻ nghi ngờ nói:

"Mặc dù có giấy chứng nhận sĩ quan, cũng không chứng minh được ngươi là con của đại tướng a ~!" Nói xong vẻ mặt khinh thường,đem giấy chứng nhận sĩ quan ném về cho Trần Hạo Dương.

Chuyện này khiến Trần Hạo Dương rối lên ! Đi qua đi lại, đột nhiên thoáng nhìn thấy ở một bên, bạn gái của hắn vẫn đang chết khiếp, liền một phen túm lấy, đẩy tới trước mặt Tần Diệp, vẻ mặt nịnh nọt giống như ma cô, cười nói:

"Huynh đệ, ngươi xem. . . . . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro