Chương 75: Chung sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đoàn xe vẫn chạy cho đến chín giờ sáng, mới ở trên đường cao tốc dừng lại để tạm thời nghỉ ngơi, nhân tiện ăn cơm trưa, ngày hôm qua bôn ba một đêm hơn nữa đã sắp giữa trưa, mỗi người đều đã mỏi mệt, đặc biệt là bốn người đang lái xe.

Hoàn hảo trong bốn chiếc xe có một tấm bạt bằng da, ba nam nhân nếu chen chúc vẫn có thể ngủ chung được, Tần Diệp hiển nhiên không muốn ngủ, thế nhưng vì cả nể lời của nàng, cuối cùng vẫn nằm xuống thùng xe, An Lâm thì còn đang cùng Nghiêm Nhã thương lượng đến kế hoạch tiếp theo, chú ý tới tầm mắt của nàng, An Lâm cư nhiên quay đầu, nhẹ nhàng cười mà nhìn lại khiến nàng ngượng ngùng mà quay đầu.

Nghĩ đến. . . . . . Nàng và An Lâm đã là quan hệ người yêu.

Trong lúc nhất thời, cảm thấy được có chút không được tự nhiên, nên như thế nào chung sống? Giống như trước đây? Hay là. . . . . .

"Nghĩ gì vậy?"

Thình lình nghe được thanh âm ôn nhu khiến nàng trong lòng cả kinh, quẫn bách không thôi, mà tay cũng tự nhiên bị An Lâm cầm lấy.Thật may, nàng là 'xác sông' cũng sẽ không đỏ mặt. . . . . . Nếu không cũng thật quá mất mặt ! Ra vẻ trấn định lắc lắc đầu, tay vẫn đang bị An Lâm nắm lại không biết nên làm cái gì, trong lúc nhất thời nàng thế nhưng rất khẩn trương, không biết nên làm gì !

Biểu hiện khẩn trương rõ ràng như vậy, An Lâm tự nhiên có thể cảm nhận được, thần sắc có chút tối sầm lại, buông lỏng tay ra, kinh giác đối phương đột ngột buông tay, nàng vội vàng phản nắm trở lại, chỉ sợ bị hiểu lầm !

Nàng nhìn An Lâm, hy vọng đối phương có thể hiểu được, nguyên nhân khiến nàng khẩn trương cũng không phải như An Lâm suy nghĩ. Nàng chính là. . . . . . Chính là lập tức không biết nên như thế nào chung sống.

Nếu là người yêu , như vậy cùng trước kia hẳn là không giống nhau đi ~!

"Làm sao vậy? Khẩn trương như vậy?"

Cầm lấy bàn tay Tần Nam, An Lâm trong lòng là nhảy nhót mà hạnh phúc , tự nhiên cũng chỉ biết chính mình vừa rồi quá nhạy cảm đã hiểu lầm .

Ngữ khí ôn nhu như vậy, thật giống như phải cả người nàng đều đã hòa tan ra, làm cho nàng mặt đỏ tim đập, rồi lại muốn ngừng mà không được.

Giờ khắc này, nàng thật sự thực phiền lòng chính mình không thể mở miệng, nếu muốn nói rõ ra thì chắc là nàng muốn giãy khai bàn tay còn đang bị nắm ?

Thế nhưng nàng lại luyến tiếc, không nỡ. . . . . . Mặc dù nàng không thể cảm nhận được độ ấm.

Tâm lý khẩn trương lập tức cũng buông xuống, lắc lắc đầu, giơ lên khóe miệng, lôi kéo con người đến bên cạnh xe, mở ra cửa xe, ghế trên xe đã được ngả ra phía sau, chăn mền cũng đã chuẩn bị tốt, chính là vì muốn An Lâm hảo hảo ngủ một giấc.

An Lâm quá mệt mỏi, vừa phải phân công nhiệm vụ cho mọi người vừa phải lái xe, nàng nhìn thấy mà đau ở trong lòng, nhưng nàng lại không có cách nào chia sẻ, điều này làm cho nàng rất khó chịu!

Chuyện duy nhất nàng có thể làm cũng chỉ có tận lực nghĩ đến vạn toàn, tận lực đối đãi nàng thật tốt, ít nhất, trước mắt có thể hảo hảo ngủ ngon một giấc!

Nhìn thấy người trước mắt bởi vì chính mình mà chuẩn bị hết thảy, An Lâm đỏ hốc mắt, trong lòng đột nhiên có loại cảm xúc run rẩy cùng hạnh phúc mà mình cũng chưa bao giờ có, cảm giác vui mừng đến bật khóc thì ra là thế.

Còn chưa kịp lau khô nước mắt trên mặt, đã được đối phương cẩn thận lau đi, mặc dù cặp mắt kia vẫn giấu ở trong bóng đêm, nàng cũng có thể cảm nhận được ánh mắt đó ôn nhu như thế nào.

"Nếu không ~ ngươi cùng ta cùng nhau ngủ đi?"

Câu nói lớn mật , khiến người trước mắt có chút sửng sốt, bộ dáng ngượng ngùng đây là lần đầu xuất hiện trên người Tần Nam, có lẽ nàng thật sự bướng bỉnh , thế nhưng lại cố ý ôn nhu mà đối đãi với An Lâm, điều này đã khiến An Lâm biết nàng giờ này khắc này có bao nhiêu vui vẻ, lại có bao nhiêu hạnh phúc.

Chính là thực rõ ràng, những lời này thật sự đã khiến Tần Nam vô cùng lúng túng

. . . . . . !

Như thế nào. . . . . . Như thế nào đột nhiên cảm thấy được An Lâm giống như. . . . . . Không giống An Lâm trước đây ?

Tuy rằng, cái dạng này cũng tốt lắm, nàng cũng thực thích, nhưng. . . . . .

Lại một lần nữa, may mắn chính mình không thể đỏ mặt ~!

Nhìn thấy Tần Nam cúi đầu, cố gắng tìm kiếm có cái động nào để có thể chui vào hay không, tâm tình của An Lâm không hiểu vì sao lại rất sung sướng

"Nói giỡn thôi~!"

Vừa dứt lời, Tần Nam liền ngẩng lên, ngây ngốc nhìn nàng trong chốc lát, ra vẻ trấn định gật gật đầu, ý bảo nàng mau đi ngủ, cảm thấy mỹ mãn, cũng sẽ không có việc gì xảy ra , nên cứ an tâm mà ngủ đi.

Đắp cho An Lâm một cái chăn mỏng xong, nàng mới thở dài một hơi, theo bản năng nâng tay lên sờ mặt, tuy rằng không cảm nhận được nhiệt độ cũng không nhìn thấy mặt đỏ, nhưng vừa rồi , nàng đã quả thật đã xấu hổ đến hỏng mất!

Tưởng tượng đến bộ dáng vừa rồi của An Lâm , cùng với ngữ khí lúc nói chuyện rất ôn nhu , nàng liền cảm thấy được xấu hổ không thôi, hô hấp dồn dập. Xấu hổ đến nỗi muốn dời đi tầm mắt qua một bên, mặt khác lại quyến luyến không nỡ.

Quả nhiên nàng đã bại dưới tay nữ nhân này!

Tuy rằng nghĩ đến vừa không cam lòng vừa ngượng ngùng, nhưng khóe miệng lại giơ lên độ cong chưa bao giờ có , bầu trời lúc trước mù mịt tối tăm, cũng không biết khi nào thì lộ ra ánh mặt trời, trời xanh mây trắng, dường như đã có từ rất lâu.

Cho bốn người khoảng bốn giờ để nghỉ ngơi, cơm trưa cũng đã làm xong, tối hôm qua trốn đi cũng liền mang theo một ít mì sợi cùng thức ăn sấy cùng với 100 cân gạo, mười mấy người cũng chỉ đủ ăn trong ba ngày, cứ như vậy còn chưa tới S thị, bọn họ sẽ cạn lương thực. Bất quá cũng may, trạm kế tiếp không xa còn có một thị trấn nhỏ, nếu tính theo thời gian cũng chỉ khoảng hai giờ đi đường.

Cơm nước xong nghỉ ngơi một trận, liền một lần nữa lên đường .

Xe chạy không bao lâu, nữ "xác sống" tối hôm qua được cứu cũng đã tỉnh, khi xuyên qua kính chiếu hậu thấy được bộ dáng chính mình có chút sửng sốt, không dám tin mà nâng tay lên sờ.

"Tỉnh?" Tần Diệp thân mật chào hỏi, đổi lại chỉ là cảnh giác của nữ nhân kia , tiếp theo giây, khi nhìn thấy tiểu nữ hài bên cạnh đang ngủ say, cảnh giác biến thành chất vấn.

"Các ngươi đã làm gì nàng?"

Nữ nhân tức giận chất vấn, khiến nàng cùng Tần Diệp hai người đều ngây ngẩn cả người, nhìn nhau, Tần Diệp vẻ mặt đứng đắn hỏi:

"Ngươi có thể nói?"

Nghe thấy vấn đề của Tần Diệp, nữ nhân không rõ vì sao tức thì nhăn mi, tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía Tần Diệp, người sau chính là vén lên ống tay áo, lộ ra một đám mạch máu đang ngoằn ngoèo lượn quanh , thấy vậy nữ nhân vẻ mặt khiếp sợ, trong cơn hoảng hốt liền nhớ lại tối tình cảnh hôm qua, lập tức đem tầm mắt chuyển qua trên người Tần Nam.

"Tối hôm qua là ngươi!" Nói xong nữ nhân trước mắt không cam lòng cùng khó hiểu:

"Ngươi vì cái gì muốn ngăn cản ta!" Nếu đồng dạng đều là "xác sống", vì cái gì lại ngăn cản nàng? !

Nhìn thấy Tần Nam trầm mặc không nói, nữ nhân đứng dậy liền đánh về phía Tần Nam, này một kích đương nhiên cũng đã bị Tần Nam cản lại, hành động quá khích của nữ nhân khiến Tần Diệp nhăn mi, vội vàng nói lời giải thích:

"Nàng là đang cứu ngươi!"

"Cứu?" Nữ nhân mắt lộ ra một tia kinh ngạc, ngay sau đó đã bị cừu hận chiếm cứ:

"Ta không cầu các ngươi đã cứu! Nếu có thể giết Khắc Thành Nghiệp, khiến ta biến thành cái gì đều không sao cả!"

Lời này của nữ nhân khiến Tần Diệp nhíu mày, lại cũng khiến cho Tần Nam nở nụ cười, cười đến hai vai nhịn không được mà run rẩy.

"Biểu tỷ?" Tần Diệp hiển nhiên cũng bị tình huống như vậy làm cho mơ hồ. . . . . . Biểu tỷ đây là làm sao vậy?

Nữ nhân thật không nghĩ tới lời của chính mình lại đổi lấy sự cười nhạo! Sắc mặt lạnh như băng, hai mắt híp lại, không chút nào sợ hãi nhìn Tần Nam mà hỏi:

"Ngươi cười cái gì?"

Nhận được ánh mắt cảnh cáo của nữ nhân , nàng ngưng cười, khép miệng, ở trong lòng trả lời nữ nhân:

"Không có gì ~!"

Câu trả lời của nàng hiển nhiên mười phần đã dọa tới nữ nhân, mặc kệ nữ nhân đã kịp lấy lại tinh thần hay không, nàng lại hỏi tiếp :

"Đúng rồi, ngươi tên là gì?"

"Ngươi. . . . . ."

Tần Diệp nhìn thấy hai người này một trận đối mặt, vừa khiếp sợ vừa nói lắp . . . . . .

Chuyện gì vậy? Đang nghĩ ngợi, thì cũng đã được Tần Nam giải thích, lúc này hưng phấn không thôi mà hướng tới nữ nhân vấn an:

"Chúa ơi! Em gái, ngươi cũng có thể nghe thấy ta nói sao?"

Chẳng qua. . . . . . Này ân cần thăm hỏi rõ ràng mang theo bĩ khí [1].

[1]bĩ khí =giọng điệu vô lại

Trải qua một phen nháo, nữ nhân cuối cùng đã bình tĩnh lại, nhưng lại hỏi ra vấn đề lúc trước

"Vì cái gì lại cứu ta?"

Ánh mắt nhìn Tần Nam có một chút buồn bực cũng có một chút không cam lòng, càng nhiều còn lại là thống khổ.

"Mặc dù không cứu ngươi, ngươi cũng chưa chắc giết được. . . . . . Khắc Thành Nghiệp." Trải qua cuộc đối thoại vừa rồi , nàng mới biết được gã đội trưởng kia tên là Khắc Thành Nghiệp.

"Ngươi như thế nào biết ta không giết được hắn?"

Nàng từng chứng kiến năng lực của "xác sống" tiến hóa, một khi tiến hóa , giết người cũng chỉ giống như giết một con kiến! Cho dù là người biến dị cũng không phải là đối thủ!

"Nếu ta là Khắc Thành Nghiệp, đứa nhỏ kia chính là vũ khí tốt nhất, ta sẽ nhìn hai ngươi chém giết lẫn nhau, sau đó chuồn mất."

"Không có khả năng! Ta sẽ giết Khắc Thành Nghiệp!"

"Vậy tối hôm qua ngươi vì cái gì công kích ta?"

Đương nhiên, ban đầu là Khắc Thành Nghiệp đem nàng làm lá chắn, thế nhưng tiếp theo, "xác sống" cơ hồ đều đối nàng chém giết, hoàn toàn bỏ qua Khắc Thành Nghiệp, hơn nữa dựa vào đòn công kích lúc trước của Tần Diệp , nàng lớn mật đoán nàng cùng Tần Diệp đều là "xác sống" trong lúc đó hội cho nhau tìm kiếm hơn nữa chém giết, giống như đang tranh đoạt vương vị.

". . . . . ." Hiển nhiên lời của nàng cũng là những gì nữ nhân kia đã ý thức được, đã tìm không ra lời nào để phản bác.

Đầu gối vây quanh, lui lại ngồi ở phía sau , tựa đầu chôn thật sâu trên hai gối.

Nhìn thấy nữ nhân bộ dáng như vậy, nàng giống như thấy được chính mình lúc trước co lại mà ngồi ở một góc WC . . . . . .

"Cừu có thể báo, nhưng mạng đã không còn thì ngươi như thế nào báo?" Những lời này, nàng cũng không biết nói cho chính mình nghe hay là bởi vì nữ nhân kia mà nói ra.

"Còn sống đó là chuyện trên hết."

Trầm mặc thật lâu sau đó, nữ nhân nói ra tên của mình.

"Liễu Diệp là tên của ta." Dừng một chút, Liễu Diệp nhìn về phía Tần Nam chân thành nói: "Cám ơn ngươi đã cứu ta hai lần."

"Hai lần?" Tần Diệp nghi hoặc nhìn về phía hai người, khi nào thì đã hai lần ? Liên tục ở trong lòng hỏi vài lần cũng không thấy Tần Nam đáp lại, Tần Diệp không thể không chuyển hướng nhìn sang Liễu Diệp để thỏa mãn tâm tính bát quái [2].

[2]tâm tính bát quái= tính tình thích tò mò , tọc mạch

Liễu Diệp ngược lại cũng không để ý, trực tiếp đem chuyện đã xảy ở trạm xăng dầu ra lúc trước đơn giản kể lại một lần, nghe xong, sắc mặt của Tần Diệp tự nhiên cực độ khó coi:

"***! Lần sau gặp lại, không 'ngược' chết hắn, tên ta sẽ viết ngược lại!"

"Giết chết hắn cũng quá nhẹ nhàng cho hắn rồi!"

Nói tới đây, Liễu Diệp trong mắt lộ ra âm ngoan mà Tần Diệp thấy cũng phải run lên, đáy lòng không khỏi đặt ra nghi vấn, nữ nhân này trước kia đã trải qua chuyện gì?

Tuy rằng Tần Diệp suy nghĩ các loại khả năng, nhưng dựa theo Liễu Diệp chính mình nói ra, thì Liễu Diệp chính là một nhà quản lý tư nhân, trong số bốn chiếc xe đang chạy trên đường có một chiếc là của nàng.

Kỳ thật nếu tiếp tục nhìn kỹ, Liễu Diệp bộ dạng cực kỳ 'rất khác biệt', dùng cụm từ 'rất khác biệt' là bởi vì Liễu Diệp nhìn qua cũng không phải liếc mắt một cái là có thể làm cho người ta lưu ý, thậm chí sẽ không làm cho người ta cảm thấy được là một thành phần tri thức trong xã hội bấy giờ.

Ngũ quan tinh xảo , khiến nàng nhìn qua có một nét Giang Nam nữ tử, một viên ngọc quý của một danh môn vọng tộc nào đó, tựa như lúc sinh ra đã là thế gia tiểu thư khuê các.

Nhưng đôi mắt kia lại lộ ra quật cường cùng kiên nghị , lại làm cho người ta thấy được chút hơi thở nữ tử cuồng dã phương bắc, hai loại khí chất đan vào cùng một chỗ cũng không có gì mâu thuẫn, ngược lại càng nhìn kỹ càng thấy được ý vị sâu xa, không giống với khí chất của người thường khiến Liễu Diệp trở thành nại khán mỹ nữ [3].

[3]nại khán mỹ nữ = đẹp đến nỗi người nhìn thấy liền dằn lòng chẳng được

Nhìn Liễu Diệp, nàng không khỏi nghĩ tới An Lâm, kỳ thật cho tới nay nàng cũng chưa từng lưu ý tới diện mạo của An Lâm. Khi mới gặp, An Lâm một thân huyết ô, tóc cũng hổn độn thành một đoàn, lúc đó nàng cảnh giác nữ nhân này, từ lúc cảnh giác đến lúc tin tưởng cũng chỉ có vài ngày.

Bây giờ nhớ lại, nàng cũng không có bị ngoại hình của An Lâm hấp dẫn, cũng không có bị khí chất nào đó mê hoặc. Ở trong mắt nàng An Lâm tự nhiên đã từ lâu hiện diện trong trái tim, dù thế nào cũng khiến nàng khó có thể dứt bỏ.

Nếu nói đến An Lâm khi nào thì khiến nàng cảm thấy kinh diễm, có thể nghĩ đến cũng chỉ có nụ cười kia, thuần khiết, không nhiễm chút bụi trần, ấm áp tựa như ánh nắng ban mai, cũng ngay tại giờ khắc này, nàng nghĩ tới phương thức để cùng An Lâm chung sống.

Hết thảy thuận theo tự nhiên đó là tốt nhất, trước kia như thế nào, bây giờ liền như thế ấy, điều cần thay đổi có lẽ chỉ là phân kiềm chế kia, nàng không cần kiềm chế sự quan tâm, cũng không cần ngụy trang vẻ lạnh lùng, càng thêm không cần ức chế những lúc xúc động muốn ôm An Lâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro