Chương 82: Ra oai phủ đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngay lúc mọi người đem lực chú ý tập trung đến trên người đám người bị thương , người trên xe buýt lại cầm vũ khí đến gần đoàn người của An Lâm.

Nghiêm Nhã chú ý tới động tĩnh của đối phương , trực tiếp đem Tần Lệ kéo qua, ở bên tai thì thầm đôi câu, liền xoay người tìm Hoa Thắng Hàm, tà liếc mắt một đám năm người đang tới gần bọn họ , khinh thường khẽ hừ một tiếng, đám người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của thì lúc nào thì cũng không thiếu ~,

Ngay lúc Nghiêm Nhã dẫn Hoa Thắng Hàm đi ra khi, đối phương cũng đi tới trước mặt bọn họ, ý đồ rõ ràng, nhưng lại không có làm ra hành động gì.

"Các vị đây muốn làm gì, "

Hai tay cắm ở túi quần, khẩu khí mỉa mai, khiến nam tử cầm đầu không khỏi có chút nhăn mi.

"Chúng ta chỉ là muốn một chút thức ăn cùng với thức uống ."

Nam nhân đang cầm súng lục nói, rất thẳng thừng.

Mà câu trả lời của Nghiêm Nhã lại càng thêm trực tiếp.

"Không để cho."

Không phải không có, mà là không để cho!

Một câu trả lời bá đạo như thế liền được Nghiêm Nhã nói ra, trừng mắt, trên mặt không chút biến hóa, thực rõ ràng là đang thách thức khả năng kiềm chế của đối phương.

Nam nhân cầm đầu tức giận giơ súng, cùng lúc đó, Tần Lệ cũng đã giơ lên súng ngắm. Thấy đối phương có súng ngắm, nam nhân nghiến răng nghiến lợi, nội tâm giãy dụa một phen cuối cùng cũng thu hồi tay.

"Cho chúng ta một chút ăn đi! Chúng ta đã vài ngày không có thức ăn!"

Lúc nam nhân thu tay lại, phía sau, một nam nhân người gầy trơ xương như que củi khẩn cầu mà nói.

Nhưng mà đáp lại hắn vẫn là cặp mắt trợn trắng, cùng với khuôn mặt không chút cảm xúc.

"Không để cho, muốn ăn thì chính mình tìm đi."

Nói xong xoay người, một tiếng súng vang, viên đạn vừa vặn trượt qua hai má Nghiêm Nhã , tạo ra một vết xước. Nam tử khiếp sợ , Nghiêm Nhã cũng một trận kinh hãi!

Hoa Thắng Hàm thì sớm đã nhanh một bước tước vũ khí của nam nhân, khóa tay ra sau lưng, cố định người nọ trên mặt đất.

Trong lúc Nghiêm Nhã còn đang kinh hãi , một bóng người vọt đến trước mặt, đau lòng mà nhỏ giọng an ủi :

"Không có việc gì, không có việc gì ~!" Nói xong thật cẩn thận lau lấy vết máu trên mặt nàng.

Nhìn thấy Tần Lệ lo lắng cũng đau lòng, cảm giác kinh hách quá độ trong lòng Nghiêm Nhã cũng dần dần an ổn, tâm bình khí hòa, sau đó dùng khẩu khí lãnh đạm mà nói một câu.

"Giết!"

Lúc bốn người còn lại vẫn đang khiếp sợ vì quyết định này, Hoa Thắng Hàm thủ pháp gọn gàng đã vặn gảy cột sống của nam nhân , thật giống như giết gà giết vịt.

Này một màn khiến bốn người còn lại trong lòng run sợ, làm sao còn dám tiến lên đòi hỏi đồ ăn nước uống, trên mặt tái xanh liền lui về xe buýt.

Một trò khôi hài lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà ra tay, liền như vậy hạ màn.

Đối với thủ pháp xử lý của Nghiêm Nhã , mọi người đều đã nhìn với cặp mắt khác xưa, không nghĩ tới nữ hài tử này tuổi còn trẻ đã có thể có khí phách như vậy, một cái đầu lúc nào cũng giỏi về tính kế cũng đã làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa , hơn nữa còn có phân khí phách này. Người thông minh đều biết rằng Nghiêm Nhã này tuyệt đối không đơn giản!

Mà Ngụy Tố Khiết chính là nhìn đến Tần Lệ cùng Nghiêm Nhã, có chút nhăn mi.

"Nhìn cái gì vậy?"

Hạ mẫu đang bận rộn đem đồ vật này nọ trong chiếc xe đã biến dạng lấy ra, mặc dù vẫn chưa quay đầu lại cũng biết là Ngụy Tố Khiết đang nhìn cái gì.

"Không có gì."

Rũ xuống mi mắt, Ngụy Tố Khiết cười đến cứng ngắc, liền xoay người hỗ trợ, lại bị Hạ mẫu cầm lấy tay ngăn lại .

Bốn mắt nhìn nhau, vẫn như lúc trước, nhưng sự thật lại sớm đã cảnh còn người mất.

"Bỏ lỡ cũng là một loại sai lầm."

Nghe thấy Hạ mẫu nghiêm túc nhắc nhở như vậy, Ngụy Tố Khiết buồn bã mỉm cười, này phân cười thậm chí có chút quyến rũ.

Bỏ lỡ? Giờ này khắc này cũng đã biết là bỏ lỡ?

Nhìn thấy Ngụy Tố Khiết cười nhưng không nói , Hạ mẫu khẽ nhăn mi, có chút thở dài một hơi, liền buông lỏng tay ra.

"Vậy còn ngươi? Đối Tần Nam còn để bụng sao ?"

Nhìn đến Hạ mẫu, động tác trên tay có chút run rẩy, cũng không có ý buông tha.

"Nói, Hạ Diệp nha đầu kia vốn là không có đến thủ đô ."

Lời này nội dung cực kỳ bức người, thế nhưng ngữ khí lại bình thường đến cực điểm, khiến Hạ mẫu nhíu mày nhìn về phía Ngụy Tố Khiết đang nhàn nhạt tươi cười.

Luận tài ăn nói, chung quy nàng vẫn không sánh bằng người trước mắt.

Nghĩ như thế, Hạ mẫu đơn giản buông tha cho đấu khẩu, quay đầu tiếp tục công việc trên tay .

Cuối cùng, bên cạnh truyền đến thanh âm thở dài, sau đó ôn nhu an ủi:

"Đừng lo lắng, nha đầu kia không có việc gì đâu ."

Nghe thấy lời này, không khỏi khiến cho khóe miệng khẽ cong, cũng không biết là an ủi có chút tác dụng, hay là vì khẩu khí ôn nhu lúc đó.

Chỉ mong là như vậy ~! Kia nha đầu có thể an ổn . . . . . . Vậy là đủ rồi!

Liễu Diệp một bên giúp Tần Diệp băng bó miệng vết thương, vừa kể lại chuyện tình vừa rồi mình thấy được. Tầm mắt vẫn không dám nhìn đến trên người Tần Nam đang nằm ở phía sau, gắt gao nhìn chằm chằm đến bả vai Tần Diệp đã bị chặt đứt cánh tay.

Miệng vết thương nhìn đến thật ghê người, vừa nhìn thấy miệng vết thương này, sẽ không khỏi nhớ lại những gì đã phát sinh trên tầng thượng, đè nén sợ hãi trong lòng, tiếp tục băng bó.

"Nàng không có khả năng ngay cả đối An Lâm cũng hạ thủ được!"

Không có khả năng!

"Nhưng trên thực tế An Lâm đã bị nàng chặt đứt hai cái xương sườn. . . . . ." Rất nhỏ run rẩy vẫn có thể bị người nọ nghe được.

"Đó không phải là tỷ của ta!"

Đập mạnh lên tay lái, Tần Diệp không cam lòng mà giận dữ hét lên, không phải! Kia tuyệt đối không phải là biểu tỷ!

Đối diện với hai mắt đỏ bừng vì tức giận của Tần Diệp, Liễu Diệp không có trả lời, yên lặng mà tiếp tục băng bó.

Đúng hay không, kỳ thật bọn họ trong lòng đều rất rõ ràng, sở dĩ không muốn thừa nhận, bất quá là lừa mình dối người!

Bọn họ không phải người, chỉ là một "xác sống" lúc nào cũng sống trong sợ hãi !

Vô luận bọn họ có muốn hay không, đều sẽ liên luỵ người bên cạnh, bọn họ đối với đồng loại trong lúc đó còn tàn sát lẫn nhau, huống chi là nhân loại? Bọn họ quá mức nguy hiểm!

Tần Diệp xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn về phía Tần Nam vẫn đang hôn mê , sau đó thống khổ mà nhắm lại hai mắt.

Vì cái gì bọn họ muốn bảo hộ thân nhân đều thành hy vọng xa vời? !

Tỷ, ta nên làm cái gì bây giờ? Chúng ta phải làm sao bây giờ? Ở trong lòng một lần lại một lần tự hỏi, nhưng không cách nào được đến một câu đáp lại. . . . . .

" Được rồi, bất quá vẫn còn một cánh tay. . . . . ."

Nói đến tay, Liễu Diệp không biết nói như thế nào sẽ giúp cho Tần Diệp cảm thấy dễ chịu một chút.

"Ta biết."

Nghĩ nghĩ, Tần Diệp ngược lại lộ ra tươi cười.

"Đáng giá." Nếu một cánh tay của hắn có thể đổi được nhiều mạng người như vậy, còn sợ thua thiệt cái gì ?

"Nếu tỷ của ta tỉnh lại, không nhớ rõ chuyện này , liền chiếu theo lời lúc trước."

Hắn thực hiểu rõ biểu tỷ, nếu biết chính mình đã làm ra chuyện như vậy, không chừng sẽ dằn vặt mà không ngừng tự trách.

Nhìn thấy Tần Diệp vẻ mặt trịnh trọng, Liễu Diệp thở dài một hơi, liền điểm hạ đầu.

"Ngươi cùng ngươi Tỷ, cảm tình thật tốt."

Những lời này vốn cũng không có gì đặc thù ý vị, giờ này khắc này nói ra lại khiến Tần Diệp nở nụ cười, nhìn đến người trong kính chiếu hậu , đơn giản tự hào nói:

"Đúng vậy ~! Ai kêu nàng là Tỷ của ta làm chi ~!"

Này phân tự hào là đến từ đâu, Liễu Diệp không biết, chính là nhìn đến hai tỷ đệ trước mắt không khỏi cảm thấy kinh ngạc, mặc dù gặp phải chuyện như vậy, còn có thể dường như không có việc gì mà nghĩ cho đối phương, rốt cuộc nhân duyên như thế nào mới có thể có được cảm tình sâu sắc như vậy? Trong khung cảnh tận thế như bây giờ, ăn bữa hôm lo bữa mai, lòng người hiểm ác . . . . . .

Cho dù bọn họ là "xác sống", lại vẫn còn nhân tính, đương nhiên cũng vì nhân tính này mà bao dung hết thảy, vô luận là quang minh hay là hắc ám.

Xác sống cùng nhân loại hoàn mỹ kết hợp trong một thực thể như thế này, liệu có gì nguy hiểm hay không ?

"Ngươi nhanh nhìn xem người nhà ngươi đi ~!"

Tạm thời gác lại ý tưởng trong đầu, Liễu Diệp bắt đầu thu thập lại y dược.

"Cám ơn."

Một tiếng cảm tạ đơn giản, trong đó bao hàm nhiều ít cảm kích, chỉ có trong lòng hai người biết rõ ràng, đột nhiên cảm thấy được trong trái tim băng lãnh đã lâu , có một tia ấm áp, xuyên qua cửa kính xe nhìn đến nam nhân cụt tay, nghĩ tới đây ngực lại lần nữa cảm giác được bỏng rát , nương dư quang nhìn thoáng qua người ngồi ở phía sau vẫn đang hôn mê, nhịn không được thì thào tự nói

"Thật sự là một kẻ thú vị . . . . . . Con người?"

"Diệp!"

Một người hùng hùng hổ hổ đã nhảy đến trước mặt nàng, trong mắt đều là lo lắng cùng quan tâm, khiến nàng không tự giác dịu đi lãnh ý trong mắt.

"Hấp tấp như vậy làm gì?"

"Ngươi không sao chứ ? !"

Nói xong qua lại cao thấp đánh giá một lần.

"Nếu ngươi lần sau lại bỏ rơi ta, thì ráng mà chịu !"

Lời uy hiếp trẻ con như vậy chẳng những khiến nàng có chút sửng sốt, còn lập tức cười lên tiếng.

"Cười. . . Cười cái gì? !"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của người nọ liền đỏ lên, làn da trắng hồng, giống như phủ lên một tầng hồng sa mỏng manh, hết sức mê người.

Liễu Diệp cười đến trăm hoa đua sắc, mang theo một tia tùy tiện cùng quyến rũ, lại khiến người trước mắt càng lộ ra say mê, tức giận đến một dậm chân, trực tiếp đã nghĩ muốn che đi cái miệng câu lòng người kia, chặt đứt kia phân mị tiếu!

mị tiếu=nụ cười quyến rũ

Hai người một tá một nháo, hoàn toàn không còn bầu không khí nặng nề lúc trước.

Này một màn vừa vặn bị Tần Lệ đi ngang qua nhìn thấy,đôi mắt sưng đỏ cho thấy vừa rồi đã khóc một hồi, nhìn thấy lại có vẻ như sắp khóc lần nữa.

Nhưng vào lúc này, Nghiêm Nhã đang xem bản đồ đang định cùng An Lâm thương lượng một chút lộ tuyến tiếp theo, hoàn toàn không chú ý tới bên cạnh chính mình có ai đang đi ngang qua, trong lúc đang chuyên tâm, liền bị một lực lượng túm lấy, sau đó đã bị ai đó gắt gao ôm ở trong lòng , ngay cả thở cũng trở thành một vấn đề!

Không cần nghĩ, cũng biết là ai!

Cái gì vậy ?! Nữ nhân này có yên được một chút không a~!

Nhịn không được ở trong lòng thầm oán, tức giận đột ngột sinh sôi, lập tức khiến Nghiêm Nhã hồi tưởng lại mấy phút trước ở trong xe , một màn 'trẻ nhỏ cường hôn', lại lần nữa giận đến bầm gan tím ruột. . . . . .

"Ngươi. . . Ngươi có để yên cho ta không ? !"

Thật vất vả mới có thể nói ra, tận khả năng khiến khẩu khí của chính mình đủ hung đủ lãnh! Thật không ngờ, phản ứng của đối phương trực tiếp khiến nàng trợn tròn hai mắt!

"Oa a ~ ô ~~"

Thình lình xảy ra gào khóc!

Một màn này thành công đem tầm mắt của mọi người tập trung đến trên người hai nàng, nháy mắt nàng liền có loại ý nghĩ 'muốn biến mất trong một nốt nhạc', từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên cảm thấy khóc không ra nước mắt. . . . . .

Sao chổi ! Nữ nhân này thật đúng là sao chổi! Sao chổi chuyển thế mà !

Tác giả có lời muốn nói: ta là tới truyền bá JQ*  ~~!

*gian tình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro