Chương 99: Hành hạ đến chết (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Điểm này hiển nhiên Tần Diệp cùng Tần Nam đều không có nghĩ đến, bị Liễu Diệp nhắc nhở như vậy, Long Ngải lần thứ hai nhận được ánh mắt 'cần sự giải thích' .

Có chút thở dài một tiếng, biết giấu cũng không được nữa, Long Ngải vuốt ve mặt dây chuyền.

"Nếu máu bị rót vào vật chất đặc thù , đối nhân thể vô hại, cũng sẽ không biến đổi đặc tính của máu, chỉ cần tản đến trong không khí, đối phương có thể bị giám sát."

Nói ngắn gọn, mặt dây chuyền này nếu không sử dụng, ai cũng không thể tìm được nàng, chỉ khi nào nàng sử dụng , liền nhất định sẽ bị đối phương dò ra vị trí.

Mới vừa giải thích xong, liền thấy Tần Nam ở trong xe tìm kiếm này nọ, cuối cùng tìm được một chai nước suối rỗng, vặn mở nắp chai, đặt trên đầu gối, liền rạch lên cổ tay, lập tức máu theo miệng vết thương chậm rãi chảy ra ngoài, miệng vết thương chỉ chốc lát sau liền khép lại , mắt thấy máu không chảy ra nữa, Tần Nam lại một lần rạch lên cổ tay.

Long Ngải nhìn thấy hành động này của Tần Nam , cũng không biết nên nói cái gì, ngược lại nhìn về phía Tần Diệp. Mà Tần Diệp ánh mắt chính là không sao cả, nói.

"Máu của hắn đối xác sống có lực uy hiếp, chúng ta không thể mang theo mọi người đi mạo hiểm."

Long Ngải nghe xong sau đó, trầm mặc trong chốc lát, mới chậm rãi nói

"Thực xin lỗi."

Tần Diệp cười khổ một tiếng

"Ngươi áy náy cái gì ?"

Tuy rằng Tần Diệp nói như vậy , Long Ngải không chút nào triệt tiêu không được áy náy trong lòng .

"Là người nhà của ta khiến các ngươi biến thành như vậy , khiến thế giới này biến thành như vậy . . . . . ."

Nhìn thấy Long Ngải tự trách, cũng không biết nên nói cái gì, mà Tần Nam cuối cùng cũng đem huyết góp nhặt được một ít, cũng đủ cho mọi người dùng, vặn nắp lại đem chai nước khoáng giao cho Long Ngải, Long Ngải nháy mắt nghi hoặc . . . . . . . . . . . . . . .

"Không phải cho người của các ngươi dùng sao ?"

"Đợi lát nữa hãy nói, ngươi là nhà nghiên cứu, cho ngươi cái bình máu của "xác sống" tiến hóa này để ngươi dùng nó, hi vọng sẽ giúp ngươi trốn thoát được, không đến lúc 'vạn bất đắc dĩ' cũng đừng sử dụng, dùng xong liền lập tức rời đi."

Tần Diệp giải thích ngắn gọn, mà Tần Nam thì cũng gật gật đầu.

Long Ngải nhận được chai nước khoáng đồng thời Tần Diệp cũng dừng xe, Tần Nam mở cửa xe một cái nhảy lên, liền biến mất bên trong màn đêm.

"Nàng đi chỗ nào?" Long Ngải khó hiểu mà khẩn trương hỏi, nhưng ngay sau đó lại nghĩ thông cái gì, liền yên lặng mà cúi thấp đầu.

"Nàng đi đến phía trước chờ chúng ta." Nói xong Tần Diệp một lần nữa khởi động ô tô, đã sớm định ra sẽ đến trước cửa hàng thực phẩm ngừng lại, mang theo Long Ngải rất nhanh vào trong cửa hàng.

Thấy người đã trở lại, tất cả mọi người đều ra đón, Nghiêm Nhã cùng An Lâm đang bàn bạc cái gì, thấy hai người xong liền đem tầm mắt chuyển qua trên người nữ nhân xa lạ đang đứng ở phía sau , vừa vặn Tần Diệp cùng Liễu Diệp cũng mang theo người nọ đi tới trước mặt hai người.

" Tiếng súng vừa rồi là chuyện gì xảy ra?" An Lâm dẫn đầu hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

Tần Diệp đem Long Ngải kéo đến trước mặt hai người.

An Lâm cùng Nghiêm Nhã nhìn nhìn Long Ngải, cuối cùng đem tầm mắt quay lại trên người Tần Diệp.

" Tiếng súng vừa rồi chính là bởi vì nàng?" Nghiêm Nhã lại hỏi, liền chiếm được khẳng định của Tần Diệp .

An Lâm đem tầm mắt một lần nữa chuyển tới trên người Long Ngải, nữ nhân này có ngoại hình không tệ, mái tóc xoăn dài nhuộm thành màu hạt dẻ, ngũ quan tinh xảo, một đôi mắt lộ ra linh động cùng quyến rũ, không thể không kinh thán người trước mắt này chính là một mỹ nữ!

"Xin chào, ta tên là Long Ngải, là một nhà nghiên cứu."

An Lâm đánh giá Long Ngải đồng thời, Long Ngải cũng đánh giá An Lâm, không thể gọi là tuyệt mỹ, nhưng là đủ để khiến cho người ta chú ý chính là dung nhan, tuy rằng nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, nhưng là không thấy một tia thần thái bệnh nhược, trong lòng không khỏi đối với nữ tử trước này hơn một phân hảo cảm cùng hiếu kỳ.

Long Ngải nhiệt tình khiến An Lâm cười cười, xuất phát từ lễ phép cầm lấy bàn tay của đối phương đang chìa ra, làm cái tự giới thiệu.

" Xin chào, ta là An Lâm."

Vốn cảm thấy được An Lâm là một mỹ nữ bình thường, hoàn toàn không nghĩ tới chính là khuôn mặt này chỉ có thể nói là dễ nhìn mà không dám xưng là tuyệt mỹ, thế nhưng, lúc cười rộ lên cư nhiên lại khiến nàng nhìn đến ngây người! Nếu phải dùng từ nào để hình dung, thì quả thực có thể gọi là chói mắt !!

Hoa hướng dương!

Ba chữ lập tức thoáng hiện ở trong đầu Long Ngải , nhìn đến ngây người cho nên trong lúc nhất thời thế nhưng đã quên buông tay, An Lâm muốn rút tay, lại bởi vì vết thương cho nên cũng vô lực, vì thế nhịn không được mà nhắc nhở :

"Long Ngải ?"

Nghe được đối phương một hô, tự biết thất lễ, Long Ngải cũng liền buông lỏng tay ra.

"A ~!"

Không nghĩ tới, mới buông lỏng tay, đã bị con người giẫm lên một cước, trừng nhìn đến tên đầu sỏ bên cạnh, thế nhưng chính mình có việc cầu người, cho nên cũng không tiện mở miệng.

Người này a ~! Này cũng là nam nhân sao ? !

"Làm sao vậy?" An Lâm nghe thấy Long Ngải kêu một tiếng, liền hảo tâm hỏi.

Tần Diệp nhìn thấy Long Ngải đang muốn trả lời, vội vàng mở miệng cười nói, giả vờ như áy náy :

"Ai nha ~

Thần tiên tỷ tỷ ! Ngượng ngùng ngượng ngùng, ta không cẩn thận giẫm lên chân nàng ."

Hướng tới Long Ngải làm một cái bộ dáng 'thật có lỗi ', sau đó ngẩng đầu gắt gao nhìn chằm chằm Long Ngải.

Nhận được ánh mắt của Tần Diệp một bộ muốn giết người, Long Ngải sửng sốt một chút, chính mình khi nào thì chọc tới người này ? Nàng vì sao lại không nhớ đây ? Có thể nào là vì nam nhân này đối An Lâm có ý tứ? Theo bản năng, Long Ngải nuốt vào một ngụm nước bọt, trả lời:

"Không có gì."

Bên này mấy người vừa nhận thức xong, bên kia Liễu Diệp cũng đã hướng những người khác công đạo xong hết thảy kế hoạch, vội vàng đi tới trước mặt Tần Diệp thông báo.

"Tất cả mọi chuyện ta đều đã công đạo xong." Liễu Diệp vừa mới nói xong, Nghiêm Nhã liền nhìn về phía Tần Diệp hỏi:

"Chuyện gì vậy ?"

"Ta tính toán cứu Long Ngải, nàng là một nhà nghiên cứu, lại biết một chút y thuật. Hiện tại có người đuổi giết nàng, chúng ta muốn giải quyết hết đám người đuổi giết này, sau khi kết thúc chúng ta sẽ trở về bên cạnh mọi người." Tần Diệp tận lực ngắn gọn giải đáp, đi thẳng vào chủ đề.

Nhà nghiên cứu ?

Vỏn vẹn mấy chữ liền cũng đủ khiến cho An Lâm cùng Nghiêm Nhã đều nhíu mày, suy nghĩ sâu xa. Ngay lúc Nghiêm Nhã đang nghĩ đến vì cái gì lại thình lình xuất hiện một cái 'nhà nghiên cứu' đến nỗi mày cũng nhíu lại, Tần Diệp đã đem Nghiêm Nhã lập tức kéo đến một góc, không quan tâm đến tầm mắt kỳ quái của mọi người. . . . . .

Tần Lệ tự nhiên cũng thấy này một màn, đang muốn tiến lên, lại bị Ngụy Tố Khiết ngăn lại.

"Mẹ ~!" Ngữ khí lo lắng cùng sốt ruột khiến Ngụy Tố Khiết cũng cảm thấy khó xử, bất đắc dĩ thở dài một hơi, an ủi:

"Không có việc gì , ngươi ca biết đúng mực."

"Nhưng. . . . . ."

"Chuyện của ngươi, mẹ sẽ không quản nhiều nữa. Ngươi đã lớn, rất nhiều sự ta và cha ngươi cũng quản không được, mới đầu là không muốn ngươi bị thương tổn, nhưng thế giới này về sau sẽ biến thành như thế nào, ai cũng không biết."

Nhìn nhìn xa xa Tần Diệp đang cùng Nghiêm Nhã thương lượng sự tình , Ngụy Tố Khiết trên mặt lộ ra nhè nhẹ vui mừng.

"Nếu có một ngày ta và cha ngươi cũng không còn nữa, ngươi cùng ngươi ca hai người phải nương tựa vào nhau mà sống sót, chỉ có chính mình cũng đủ cường đại , mới có thể bảo hộ được hạnh phúc của ngươi."

"Mẹ! Ngươi nói cái gì vậy ?! Ngươi cùng cha, tất cả mọi người chúng ta đều sẽ ổn cả thôi !"

Này một câu mang theo ngữ khí trẻ con, Tần Lệ nói như đinh đóng cột, tựa như những lời này nếu nói ra miệng rồi liền nhất định sẽ trở thành sự thật, đối những lời này Ngụy Tố Khiết chỉ cười mà không nói, vừa không phản bác cũng không dám chắc.

Mà Tần Lệ cũng không cố gặng hỏi Ngụy Tố Khiết vì cái gì chỉ cười mà không nói, hai người đều ăn ý lựa chọn tin tưởng.

Phân tin tưởng này nhìn như không phải là sự thật, mà chính là một loại lý tưởng, rồi sẽ có một ngày cũng biến thành sự thật.

Ngay lúc Long Ngải cùng An Lâm tán gẫu được không sai biệt lắm, Tần Diệp đã trở về, nhìn thấy Long Ngải còn đang nói chuyện phiếm, liền hợp thời nhắc nhở.

"A~, được rồi."

Lại giẫm nàng! Sẽ không nói a~! Nàng cũng không có quên !

"Đây là vật ta mang ra từ phòng thí nghiệm , máu của "xác sống" tiến hóa , nếu đổ xuống mặt đất thì "xác sống" cùng sinh vật biến dị cũng không dám tới gần, nhưng nếu không đến 'vạn bất đắc dĩ' cũng không nên sử dụng, sử dụng xong nhất định phải nhanh chóng rời đi."

An Lâm tiếp nhận chai nước khoáng, nhìn thấy máu đen bên trong, không khỏi nghĩ lại tới cái ngày còn ở trên sân thượng, máu này có chút tương tự với loại mà Tần Nam đã đem vẽ lên trên người mình. . . . . .

Đang muốn ngẩng đầu hỏi, nhưng Long Ngải đã bị Tần Diệp lôi kéo đi ra ngoài, chỉ có thể từ bỏ mà nhìn đến máu trong chai nước khoáng, trong đầu không ngừng tái hiện từng khung cảnh, mày nhíu lại, giương mắt nhìn về phía cửa cuốn đang chậm rãi khép kín . . . . . .

Tần Nam, ngươi rốt cuộc đang ở nơi nào?

Cửa ra vào của cửa hàng đã hoàn toàn đóng kín, cửa cuốn cũng hoàn toàn khép chặt. Tần Diệp một hàng ba người vừa rời đi chưa đến mười phút, mấy chiếc ô tô đã ồn ã trờ tới, một chút cũng không có ý dừng lại . . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro