Chương 1: Biến Miêu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi bị tên đàn ông cặn bã vứt bỏ, có vẻ thần vận xui đã đi theo Trác Thanh Khê, việc lớn việc nhỏ đều không thuận. Thật đúng lúc, hôm nay cô được bạn thân rủ đến một ngôi chùa nổi tiếng ngắm cảnh, cô liền đồng ý không chút do dự, hi vọng vào chuyến đi lần này, cúi xin đại phật có thể tẩy đi xui xẻo.

"Phật tổ, nếu người thật sự linh thiên như lời đồn, xin phù hộ cho con nửa đời sau hạnh phúc an khang, vận may cuồng cuộn đến. Còn khiến người yêu của tên cặn bã kia bị người khác cướp đi, cho hắn nếm thử cảm giác đau khổ." Trác Thanh Khê quỳ gối trước tượng phật, hai tay tạo thành chữ thập, thành kính cầu nguyện.

Lời của cô vừa dứt, tượng phật phát lên ánh sáng chói lóa hướng cô bắn tới, toàn thân bị ánh sáng bao phủ, đầu óc dần dần mơ màng, tiếng gọi của bạn thân bên tai lúc gần lúc xa. Cuối cùng hôn mê, cô nhịn không được ở trong lòng chửi mắng: Chẳng lẽ ta đã xui đến mức ngay cả Phật tổ cũng không độ được sao?

"Meo!" Tiếng mèo kêu này, nghe thật gần đây. Cô từ mặt đất đứng lên muốn đi tìm xem mèo đang ở đâu, vừa đi hai bước lại té ngã. "Meo!" Sao lại thế này, tại sao ta lại biến ra bốn chân, còn có âm thanh này, là từ miệng ta phát ra. Cô nhìn bốn chân đầy lông mềm mịn của mình, trong lòng toát lên một ý nghĩ, lại cảm thấy vô cùng buồn cười và khủng hoảng.

Cứu mạng a! Cô la lớn, nhưng mà lời nói ra chính là "Meo meo meo!"

"Sao vậy? Bánh Quy, sao cưng lại phát cáu!" Theo giọng nói mềm nhẹ, cô ở trên mặt đất bị người vừa tới ôm vào trong lòng.

Nghe thanh âm rõ ràng là một cô gái, cô dùng móng vuốt bám trên tay nàng, cố gắng ngẩng đầu lên nhìn, lại nhìn thấy một khuôn mặt rất quen thuộc. Sao có thể không quen thuộc được? Đây là cái người cô nằm mơ cũng hận đến nghiến răng, chính là người phụ nữ đã câu mất bạn trai của cô, nữ thần của đại học C – Cố Kiều Mạch, chẳng qua so với nàng ở thời điểm lúc đó nhìn có vẻ trẻ trung, non nớt hơn một chút.

Nói đến đây, không thể không nhắc đến đoạn chuyện cũ khiến Trác Thanh Khê hao tổn tinh thần. Thời điểm Tô Tắc còn học trung học vẫn chưa trở thành tên khốn nạn, hắn như cây cỏ tươi mát dưới ánh mặt trời. Lúc đó, người thích hắn rất nhiều, nhưng vì hắn nhắm trúng một Trác Thanh Khê không có gì nổi bật, vậy nên từ chối không ít cô gái, những người đó đối Trác Thanh Khê vô cùng ghét bỏ.

Bỗng dưng Trác Thanh Khê được một đại soái ca theo đuổi, trong lòng quả thật có chút vui sướng, nhưng cô vẫn có nguyên tắc riêng của mình, sợ rằng người ta chỉ là nhất thời thích thú, cô chỉ muốn chuyên tâm học hành cho kỳ thi đại học, từ chối Tô Tắc. Không nghĩ tới, Tô Tắc này quyết tâm theo đuổi cô ba năm, cho nên sau khi cô đậu đại học, cảm động đáp ứng hắn. Càng không nghĩ tới, câu chuyện yêu đương này kéo dài chưa được một năm, Tô Tắc tự nhiên nói với cô "Xin lỗi, anh đã tìm được tình yêu đích thực, anh đối với em chỉ là ngộ nhận, là tò mò nhưng lại nghĩ rằng yêu, chúng ta chia tay đi!" Trác Thanh Khê cảm thấy vừa bị sét đánh ngang tai, mẹ nó, say mê ba năm lại nói không phải tình yêu, này chú cảnh sát, có người lừa gạt tình cảm của ta, mau bắt hắn đi.

Cô tức giận, tức giận lời nói buông tay của hắn, cũng tức giận cái người hắn gọi tình yêu đích thực kia phá hủy tình cảm của cô. Nếu nói chân ái của hắn không giở trò sau lưng cô, cô cũng không tin. Vì thế, cô vô cùng thích gây chuyện phiền phức cho Cố Kiều Mạch, suy tính không biết mệt.

Cố Kiều Mạch được công nhận là nữ thần ở đại học C, vô số cả trai lẫn gái "quỳ gối" dưới chân nàng, nàng luôn luôn là đóa hoa cao lãnh, phàm nhân không đến gần, năm hai đại học lại có chút mập mờ với Tô Tắc, lời đồn đãi trong trường nơi nơi bay loạn. Vốn Trác Thanh Khê năm nhất, Cố Kiều Mạch năm hai, hai người không có lý do gì để gặp nhau. Nhưng hai người cùng là thành viên trong hội học sinh, chẳng qua người sau là phó hội trưởng, người trước là thành viên bình thường. Bất quá, mặc dù chỉ là thành viên bình thường, Trác Thanh Khê vẫn đem khả năng phá hoại phát huy cực hạn, vô luận Cố Kiều Mạch quyết định cái gì, ta phản đối, làm hoạt động gì, ta đi quấy rối, tham gia trận đấu nào cô cũng theo làm vướng chân. Lâu ngày, Cố Kiều Mạch muốn không chú ý cũng khó, muốn không chán ghét càng khó hơn.

Cố Kiều Mạch không rõ vì sao có người cố chấp gây sự với nàng như vậy, đối với người tự dưng kiếm chuyện nàng chỉ có một câu: Cô dám đến, tôi liền để cho cô khóc trở về. Cho nên, những mánh khóe này của Trác Thanh Khê không đủ, cho tới bây giờ vẫn không làm khó được Cố Kiều Mạch, ngược lại thành làm khó chính mình. Ai ngờ, Trác Thanh Khê càng đánh càng hăng, cùng Cố Kiều Mạch tranh cãi, hai người đấu qua đấu lại, không có hồi kết.

Quay lại chuyện chính, Cố Kiều Mạch ôm con mèo nhỏ, thấy mèo con đang trừng lớn hai mắt, chăm chú nhìn nàng. Đôi mắt nhỏ ướt sũng kia khiến lòng nàng mềm nhũn.

"Nhìn cưng đáng yêu như vậy, chị sẽ không phạt cưng, sau này ở nhà phải ngoan biết không?" Cố Kiều Mạch nhẹ nhàng vuốt ve đầu của mèo nhỏ, ánh mắt vô cùng ôn nhu, như là vuốt ve một bảo vật quý giá.

"Meo!" Trác Thanh Khê đã nhận thức được tình huống hiện tại, sau đó lúc lắc đầu, tránh khỏi bàn tay Cố Kiều Mạch. Kỳ thật, cô rất muốn giơ vuốt phản kháng, nhưng lo lắng chính mình hiện tại chỉ là vật nuôi nhỏ, khó chắc chắn người ta sẽ không thẹn quá hóa giận, bắt nó đem quăng đi, vạn nhất cô gặp con mèo nào hung dữ, vậy cái mạng đáng thương này phải thế nào!

Xem mèo nhỏ ngoan ngoãn cúi cầu, làm như nghe hiểu được lời nàng, khóe mắt Cố Kiều Mạch long lanh, tràn đầu ý cười. Nàng bước đi đem mèo nhỏ đặt lên đệm lót, từ trên bàn lấy xuống một hộp thức ăn mèo, đổ vào cái chén tinh xảo, hạ người xuống đặt trước mặt mèo nhỏ.

"Đói bụng sao, ăn đi!" Cố Kiều Mạnh nhìn con mèo nhỏ đang sợ hãi, nhẹ nhàng nói.

Mà lúc này Trác Thanh Khê chính là đang nghĩ "Cô đùa à! Tôi là người, làm sao ăn được thức ăn mèo? Không thể nào." Cho nên, Trác Miêu Miêu vẫn đứng yên không nhúc nhích, không chịu tiến lên ăn đồ ăn mèo.

Cố Kiều Mạch thấy mèo nhỏ không ăn, có chút đau đầu, trước kia chưa từng gặp tình huống này. "Bánh Quy, bữa tối của cưng chị để đây, đói bụng nhớ tới ăn, chị đi đọc sách." Nàng nghĩ có lẽ mèo nhỏ vẫn chưa đói, đói rồi chắc chắn sẽ tự tìm đến ăn, dặn dò một chút liền đứng dậy đi tới phòng sách.

Hiện tại Cố Kiều Mạch học năm ba trung học, là thời điểm quan trọng, ngẫu nhiên nghỉ ngơi một chút, còn lại thời gian đều dùng để học. Mặc dù hôm nay là cuối tuần, nàng vẫn như mọi hôm sáng sớm đếm thư viện, đến mặt trời lặn mới trở về. Vừa vào nhà, nghe thấy mèo nhỏ kêu loạn lên, lo lắng nó xảy ra vấn đề, nên mới trì hoãn đến giờ. Bằng không, thường vừa trở về nàng đã đến phòng sách tiếp tục học, cứ vậy đến lúc dì Ngô giúp việc đến làm xong cơm, nàng mới từ phòng sách đi ra.

Ở phòng khách là Trác Miêu Miêu, một người, không, là một con mèo, nằm dài cảm thấy vô cùng nhàm chán. Nó nhìn đông, nhìn tây, tính toán trong đầu tìm thú vui. Cuối cùng, nó quyết định đi đến phòng vệ sinh để coi chính mình bộ dạng gì. Lao lực gian khổ, cuối cùng Trác Miêu Miêu cũng thích ứng được tiết tấu của bốn chân, thành công bò lên bồn rửa mặt.

Trong gương chính là Trác Miêu Miêu, thoạt nhìn còn rất nhỏ, như là chỉ mới sinh một hai tháng, lông tơ màu xám xanh khiến cho người muốn đến vuốt ve, ánh mắt hồng hồng cho với bảo thạnh còn sáng hơn. Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Trác Thanh Khê chính là: "Rất dễ thương", làm sao lại có thứ dễ thương quá mức như vậy, ta cũng muốn nuôi một con. Bất quá trong nháy mắt, cô liền trở nên uể oải, cô nhớ tới con mèo trong gương chính là cô. Được rồi! Nhận lấy vận mệnh tàn khốc này thôi. Lúc này cô liền hạ một quyết tâm vĩ đại, cô phải trở thành một sủng vật, "nuốt chửng" Cố Kiều Mạch.

Sau khi biết nó hiện tại là bộ dáng gì, Trác Miêu Miêu ở trong nhà Cố Kiều Mạch chạy loạn. Có cái gọi là, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Muốn đánh kẻ thù, đầu tiên phải nắm rõ tình hình nội bộ. Tuy rằng, hiện tại cô không có cách nào đứng trước mặt đánh bại địch nhân, nhưng vẫn có thể âm thầm bên cạch gây phiền toái cho nàng.

Thì ra, Cố Kiều Mạch không ở chung với ba mẹ a! Đây là do Trác Miêu Miêu sau khi quan sát toàn bộ phòng đưa ra kết luận. Bởi vì có hai phòng, một phòng ngủ, còn một gian là phòng sách. Hơn nữa, trừ bỏ Cố Kiều Mạch một người ở phòng sách, không thấy người khác.

"Két!" Có người mở cửa, Trác Miêu Miêu tò mò nhìn người đang đi vào. Khoảng tầm bốn mươi tuổi, cách ăn mặc rất phổ biến, trong tay còn xách theo đồ ăn.

Đây là mẹ Cố Kiều Mạch? Không giống a! Hoàn toàn khác với hai người trong bức ảnh, dáng vẻ cũng khác hẳn. Trong đầu Trác Miêu Miêu tự hỏi, nó không chú ý tới người đã đến trước mặt. Vì thế, rơi vào tay kẻ thù.

"Meo meo!" Trác Miêu Miêu bài xích cái tay thô ráp đang ôm nó, không ngừng lắc thân mình, giãy giụa muốn đi ra. Đôi tay lại kiên cố khóa nó lại, nó chỉ là một con cá chết nằm trên thớt, không cách nào phản kháng.

"Bách Quy, sao hôm nay không ăn a? Ăn nhiều vào, mới có thể mập mạp dễ thương." Chú ý thấy đồ ăn trong chén còn nguyên, dì Ngô đưa mặt đối diện Trác Miêu Miêu lộ ra nụ cười thân thiết.

Đáng tiếc, Trác Miêu Miêu không thưởng thức được vẻ đẹp, trong mắt cô nụ cười này dữ tợn như hàng loạt đao kiếm muốn hướng mèo nhỏ chém tới. "Meo meo!" Trác Miêu Miêu nhanh chóng lấy lòng, kêu hai tiếng, hi vọng bà ta giơ cao đánh khẽ buông mình ra. May mắn, dì Ngô vội vàng làm cơm, không rảnh ở đây đùa giỡn, đem Trác Miêu Miêu đặt xuống bên cạnh chén thức ăn mèo liền bước vào phòng bếp.

Trong lòng Trác Miêu Miêu còn sợ hãi, dùng móng vuốt nhỏ vỗ vỗ ngực, ta phải ăn chút đồ ăn mèo để an ủi! Chết tiệt! Nghĩ gì vậy, ta chính là Trác Thanh Khê cao quý, sao có thể ăn loại thức ăn mèo thấp hèn này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro