Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Tử Ca, muội về trước đi." Tử Yên trả lại thanh trường kiếm cho tử y thiếu nữ, thản nhiên nói.

"Tỷ à, tỷ giúp ta giáo huấn nàng ta, Liên hoa có gì đặc biệt hơn người chứ." Tử y thiếu nữ nhìn ta oán hận nói.

"Ta tự có chừng mực, muội về trước đi." Tử Yên ngữ khí lạnh lùng, không rõ giận hay không. Tử y thiếu nữ trừng mắt nhìn ta, bất mãn rời đi.

Ta chọc ghẹo gì ngươi chứ, đừng hận ta như vậy, ta nghĩ.

"Xá muội vô lễ, ngươi đừng trách." Tử Yên nở nụ cười xinh đẹp với ta, ánh sáng trong mắt lưu chuyển, đúng như nàng nói, chúng ta rất nhanh đã có thể gặp lại.

Đinh Đương vừa thấy Tử Yên, liền bất chấp quả chín trên cây, bò lại bên cạnh nàng, thân thiết đứng lên.

"Đại sư huynh của ta Sở Vân Triệt hiểu lầm là ngươi bắt ta, bốn ngày trước đã đến Phượng Hoàng Sơn tìm Phượng tộc, không biết các ngươi có gặp huynh ấy không?" Ta giải thích lý do đến, lại không trực tiếp chất vấn bọn họ bắt đại sư huynh.

"Xem ra Mộng Ly ngươi đối với Sở Vân Triệt thật sự là tình thâm ý trọng, buổi chiều vừa mới về Liên Hoa, nửa đêm liền đến Phượng Hoàng Sơn vội vàng muốn tìm ta đòi người." Ta lần đầu tiên nghe được Tử Yên dùng loại ngữ khí tự cười tự nộ này để nói chuyện.

"Ngươi biết ta nửa đêm hôm qua đã đến, tại sao bây giờ mới xuất hiện, sư huynh ta có ở Phượng tộc hay không?" Ta sốt ruột hỏi, sư huynh nghĩ rằng Phượng Tử Yên hại ta, nhất định không hề hòa nhã, nếu như bị Phượng tộc bắt, tình huống không lạc quan.

"Nghe nói Mộng Ly và Sở Vân Triệt là một đôi tiên môn đăng đối, trai tài gái sắc, quần anh tụ hội. Bây giờ xem ra quả nhiên là tình chàng ý thiếp." Ngữ khí của nàng lại càng lạnh lùng hơn. Ta giống như đuối lý, lại không dám đối diện nàng.

"Tử Yên, sư huynh đối với ta ân trọng như núi, từng nhiều lần cứu ta khỏi nước sôi lửa bỏng. Lần này Ma Tộc dị động, tiên ma nhị giới tất có một phen đại họa, ta phải mang sư huynh trở về." Ý ta muốn nói là, ngươi suy nghĩ nhiều quá, sư huynh là ân nhân của ta, ngươi cũng đừng đùa giỡn như thế, mau thả sư huynh ta, lấy đại cục làm trọng, chúng ta còn phải trở về tìm Ma Tôn.

"Sở Vân Triệt mấy hôm trước đích thật có đến, hắn nói năng vô lễ, tức giận với vài trưởng lão, bị giam giữ. Nhưng không hề bạc đãi hắn, ngươi yên tâm." Nàng rốt cục không trừng mắt lạnh đối với ta. Nghe được sư huynh vô sự, ta âm thầm nhẹ nhàng thở dài.

"Bây giờ nên thế nào cho phải?" Ta cũng không dám hỏi nàng sư huynh khi nào có thể theo ta trở về.

"Ngươi theo ta đi giải thích với các trưởng lão trong tộc, Liên Hoa và chúng ta không có thù cũ, hẳn là không sao. Cách vào Phượng tộc là cơ mật cho nên ta tất yếu phải bịt kín mắt ngươi." Nàng nói xong liền lấy ra một dải lụa đỏ.

Ta gật đầu nhắm mắt lại. Cảm giác được nàng đến gần, mùi hương quen thuộc quanh mũi, khiến người mê say. Nàng ôn nhu giúp ta bịt khăn lụa, nhẹ nhàng nói bên tai ta:

"Tin ta."

Khí tức ấm áp khiến lòng ta rung động.

Nàng nắm lấy tay ta, ta ngự kiếm cùng nàng. Cảm thụ bàn tay non mềm ấm áp, hi vọng đường xa một chút, đừng ngừng lại.

"Màu sắc của Đinh Đương sao lại thay đổi?" Ngươi hiện tại mới chú ý bảo bối Đinh Đương của ngươi à.

"Tối hôm qua không biết nó ăn phải thứ gì, tìan thân nóng lên rồi lột một lớp da, trở thành như bây giờ." Ta kể lại tình huống tối qua cho nàng.

"Phía nam Phượng Hoàng Sơn có một loại quả màu đen có mùi thơm dị thường, nhưng hình dạng quái dị cho nên không ai dám nếm thử, không biết có phải ăn nhầm quả đó hay không?" Tử Yên có chút lo lắng.

"Không có việc gì đâu, ngươi xem nó hiện tại không phải sinh long hoạt hổ hay sao?"

"Ngữ khí của ngươi khi nói chuyện phải tận lực khiêm tốn, Phượng tộc tuy không trở mặt với Liên Hoa nhưng các trưởng lão không thích người của tiên môn,thấy được vẻ thanh cao giả tạo không ai bì nổi." Bay một hồi đã đến nơi nghỉ lại của Phượng tộc, nàng tháo khăn lụa xuống, tuyệt thế dung nhan lại xuất hiện trước mắt, lại còn gần ta đến thế.

Trước mắt là một sơn trại cổ, một khối đá màu xanh đứng vững tại cửa trại. Trên tấm bia đá khắc một con Phượng Hoàng đang tung cánh bay lên, tinh vũ như nước, hàn quang lẫm liệt, thật là sống động.

Phía trước trại chồng chất mấy chục thùng gỗ lớn nhỏ, trên thùng đều dán những chữ hỷ màu đỏ, một đám nam tử mặc quần áo đỏ sậm đang bận rộn, qua lại khuân vác các loại gia súc, có heo, có trâu, có dê, còn có những con ta không biết tên. Trên người gia súc cũng dán chữ hỷ. Thấy Phượng Tử Yên đi vào, họ đều tôn kính cúi đầu hành lễ. Nàng thấy đám người bận rộn lại chau mày, ánh mắt lạnh lùng.

Nàng dẫn ta đến một gian phòng lớn, trong phòng trang trí thanh nhã, mấy bức thư họa treo hai bên. Giữa phòng treo một bức nhân tượng họa, vẽ một nữ tử cũng mặc hồng y, phong thái đoan chính thanh nhã, xinh đẹp tuyệt trần, tay áo bay bay, tựa tiên nữ chốn nhân gian, thần sắc lại băng lãnh đạm mạc.

"Nàng là tổ mẫu của ta, hàng trăm năm trước là nàng dẫn dắt Phượng tộc chúng ta nhất thống Nam Sơn Bắc Hà, thành tựu huy hoàng trước nay chưa từng có." Tử Yên cũng nhìn nữ tử trong tranh, nói với ta.

"Ngươi chờ một chút, ta đi mời vài vị trưởng lão đến." Nói xong liền để ta lại một mình trong phòng.

Đến địa bàn của người khác dù sao ta cũng không an tâm, sau khi nàng đi ta liền mở linh thức dò xét xung quanh. Ngoài phòng nam nam nữ nữ đều đang bận rộn, nam tử đều mặc màu đỏ sậm, nữ tử y phục hoặc màu đỏ, hoặc hồng, hoặc tím, lại không ai mặc màu đỏ tươi giống Phượng Tử Yên.

"Sính lễ lần này của Ma Giáo thật xa hoa, đủ cho chi phí của Phượng tộc mười mấy năm." Hai nữ tử đứng canh ngoài cửa khe khẽ nói.

"Nhưng mà, công chúa của chúng ta thiên tư tuyệt sắc, danh tiếng lục giới. Những tộc khác đều đến cầu thân. Ma Giáo bây giờ không thể so sánh với Ma Quân năm đó uy phong, nếu không phải sính lễ nhiều, trưởng lão làm sao đồng ý lời cầu hôn của bọn họ."

"Ngươi nói xem Liên Hoa Mộng Ly kia đến đây làm gì? Người của tiên môn và chúng ta vốn không có gì lui tới mà."

"Nhất định là đến cứu tên tiểu tử ngốc mấy ngày trước xông vào đây, nghe nói là tình lang của Mộng Ly, bộ dạng lại là ngọc thụ lâm phong. Nam tử tu tiên quả nhiên có phong tư khác thường a."

"Ngươi đừng có phóng túng đi, xem tiểu tử kia một mình lao vào cấm địa cứu người trong lòng, bị vài trưởng lão đánh cho hộc máu cũng không rời đi, thật đúng là có tình nghĩa. Nhưng mà Mộng Ly vốn không ở nơi này, hắn rõ ràng là chịu tội vô ích."

"Ngươi nói công chúa sẽ thả hắn sao? Nếu không thả cũng tốt, mỗi ngày có thể nhìn một cái cũng không tệ a."

"Chắc là sẽ không tha đâu, không phải là công chúa truyền lệnh khiến các trưởng lão bắt hắn sao?"

Nghe được lời này, ta vốn chưa hồi phục lại phải tập trung linh lực khai linh thức, toàn thân mồ hôi lạnh, đầu váng mắt hoa. Lời hai người kia vừa nói khiến ta như rơi xuống vực sâu vạn trượng, Tử Yên cuối cùng cũng sắp gả cho người, nhưng lịa là gả cho Ma Giáo, từ nay về sau chúng ta chính là cả hai cùng tồn tại, vĩnh viễn không phân giao sao? Người đẹp như thế, mặc y phục tân nương sẽ điên đảo chúng sinh thế nào, xinh đẹp kinh thế. Nhưng nàng vì sao phải lừa ta, bắt sư huynh vì mục đích gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro