02: Chịu nhục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Aizz"

Tần Nhiễm ghé vào Ngự hoa viên đi đến lan can hồ Thanh Trì, thở dài thật sâu, cáu kỉnh đem thức ăn cho cá nắm trong tay toàn bộ vung ra hồ nước trước mặt.

Trong ao, cá chép vội vã tranh đoạt thức ăn trên mặt nước, bọt nước văng khắp nơi, cây cỏ và nguồn nước chập chờn, khung cảnh thập phần vui vẻ.

Nhưng long mày của tn ở cạnh hồ lại nhàu càng chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận, lần thứ hai phát ra một tiếng trầm thấp thở dài.

Bộ dáng kia, cực kỳ giống mang điệp bánh bao.

"Ngũ công chúa, ngài hình như mới qua mới mấy ngày cập kê chi lễ, sao lại không cao hứng, thế nhưng là ai chọc ngài?" Thị nữ Cẩm Thu đợi ở một bên, nhìn đến Tần Nhiễm hôm nay phát sinh không biết bao nhiêu lần thở dài, rốt cục không nhịn được hỏi.

Nghe Cẩm Thu nhắc tới cập kê chi lễ, Tần Nhiễm hồi tưởng ngày ấy dưới cây quế hoa, Bùi Mạch ánh mắt say mê đôi môi mang theo nhàn nhạt mùi rượu cây mơ, nhẹ nhàng hôn lấy nàng.

Rặng mây đỏ trong nháy mắt che kín hai má Tần Nhiễm, một mực lan tràn tới mang tai. Phân nửa là bởi vì xấu hổ, phân nửa là vì tức giận.

"Bùi tướng..." Vẻ mặt rối rắm vặn vẹo gốc áo, do dự hướng về phía Cẩm Thu hỏi: "Bùi tướng gần đây bộn bề nhiều việc sao?"

"Bùi tướng?" Cẩm Thu giật mình, lập tức nhớ tới, theo lý thì hầu như mỗi ngày Bùi tướng đều sẽ ghé qua một chuyến, tựa như sau ngày ngũ công chúa cập kê chi lễ, cũng đã vài ngày chưa từng thấy ngài ấy tới đi.

Nghĩ đến điểm đó, Cẩm Thu nghiêng mắt nhìn chủ tử nhà mình một chút, nhẹ giọng hỏi: "Thế nhưng là công chúa làm sai chuyện gì chọc giận Bùi tướng sao"?

Tần Nhiễm rất phiền muộn, cảm giác sâu sắc phiền muộn. Ngày ấy rõ ràng Bùi Mạch đoạt đi nụ hôn đầu của nàng, cũng không có cho nàng cơ hội phát hỏa, liền xoay người rời đi, sau đó vài ngày lại càng không có xuất hiện.

Hôm nay, làm sao lại thành nàng chọc giận Bùi Mạch?

Tần Nhiễm lập tức bất mãn, "Vì sao không phải là nàng khi dễ ta, chọc giận ta đâu?"

Nhìn bộ dáng Tần Nhiễm tức giận, Cẩm Thu nhịn không được che miệng cười khẽ: "Nếu như không phải công chúa người chọc giận Bùi tướng, thì cớ sao đôi mắt lại trông mong Bùi tướng, ở trên đường đợi nàng?" Huống chi, Bùi tướng như vậy cơ trí hơn người làm sao có thể làm sai sự tình chọc giận công chúa đâu?

Cẩm Thu thấy gương mặt nhỏ nhắn, đẹp đẽ của công chúa càng phát ra phiền muộn liền lè lưỡi, nửa câu sau liền không dám nói ra khỏi miệng.

Bị Cẩm Thu chỉ ra ý đồ, khuôn mặt Tần Nhiễm liền đỏ lên, "Ai, ai nói ta là tới chờ nàng đâu? Ta là tới cho cá ăn. Hiện tại đã xong, ta đang định quay về Cảnh Bình uyển đây."

Dứt lời, Tần Nhiễm liền xoay người rời khỏi.

"Bản công chúa đã nói, là ai ở ngự hoa viên líu ríu ồn ào không ngừng, thì ra là Ngũ công chúa a." Cách đó không xa truyền đến một ngữ điệu mang theo tràn đầy cao ngạo.

Tần Nhiễm quay đầu liền thấy một thân hoa lệ y phục Tần Nguyệt cùng bốn năm nô tỳ phía sau đi về phía nàng.

Thấy Tần Nguyệt, ánh mắt Tần Nhiễm hiện lên một chút lãnh ý. Tần Nguyệt là hài tử của nữ hoàng cùng Trắc quân, tuy chỉ là con thứ nhưng người Trắc quân Khúc Hòe rất được nữ hoàng sủng ái, địa vị Tần Nguyệt trong cung tự nhiên cũng không sai.

Cũng bởi vì như vậy, tính tình Tần Nguyệt càng kiêu căng ương ngạnh, bên trong lộ ra một tư thế hung hăng vênh váo, làm cho người ta sinh ghét.

Khi còn bé cũng là nàng cùng trưởng công chúa Tần Dung thích khi dễ Tần Nhiễm, nhẹ thì nhục mạ, nặng thì trực tiếp động thủ. Về sau có Bùi Mạch che chở nàng, những ngày sau mới sống khá giả không ít.

Thường ngày, Tần Nhiễm đã tận lực tránh né cùng nàng ta xuất hiện một chỗ, cũng không nghĩ hôm nay tại Ngự hoa viên gặp được.

"Tần Nhiễm vô ý quấy rối Tam tỷ, này liền dự định hồi cung, Cẩm Thu chúng ta đi." Tần Nhiễm hướng Tần Nguyệt hạ hạ thân, liền mang theo Cẩm Thu dự định ly khai.

Tần Nhiễm một câu nói liền nhóm lửa giận trong nội tâm Tần Nguyệt lửa, lúc này đưa tay ngăn cản ý đồ ly khai của Tần Nhiễm, cả giận nói: "Tần Nhiễm, ngươi cho rằng hôm nay có Bùi tướng che chở ngươi, ngươi có thể không nhìn bản công chúa sao?"

Tần Nhiễm có chút nhíu mày, cúi thấp đầu, trong lòng tuy có chút e ngại, mà ngữ khí vẫn như trước không kiêu ngọa không siểm nịnh nói: "Tần Nhiễm cũng không có mạo phạm Tam tỷ ý tứ."

"Ba~" Một tiếng thanh thúy vang lên, ánh mắt Tần Nguyệt hung ác, độc địa nhìn gương mặt Tần Nhiễm bị nàng đánh ra một vết hồng ngân, nâng cao âm điệu, trong ánh mắt tràn đầy tràn phúng: "Tần Nhiễm, người bất quá là do một cung nữ hạ đẳng sinh ra, có tư cách gì cùng ta kêu gào."

Hai má nóng rát, Tần Nhiễm nhắm chặt mắt, nhanh tay nắm chặt làn váy, bởi vì dùng sức quá mức mà đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

Bùi Mạch đã từng dạy nàng, muốn trở thành đại sư trước tiên cần phải học hai chữ ẩn nhẫn. Nhất là khi bị yếu thế, mãnh liệt phản kháng sẽ không thu được ưu thế, ngược lại còn có thể rơi vào hoàn cảnh gian nan.

Nàng vẫn đem lời Bùi Mạch nói mà nhớ kỹ trong lòng, bởi vậy mặc dù lúc này trong lòng nàng đều tràn đầy lửa giận nhưng vẫn như trước mím chặt môi cứng rắn nhịn xuống.

Cẩm Thu ở bên nhìn thấy chủ tử nhà mình bị đánh, đề phòng Tần Nguyệt lần thứ hai động thủ, bước lên phía trước một bước quỳ gối trước mặt Tần Nguyệt, mang theo khóc nức nở nói: "Tam công chúa, chủ tử nhà ta cũng không phải là cố ý mạo phạm ngài, cầu Tam công chúa buông tha chủ tử."

Tần Nguyệt nhìn Cẩm Thu quỳ gối trước mặt, hừ lạnh một tiếng, không chút khách khí đem nàng đá ngã xuống đất, quát: "Ngươi lại là vật gì vậy? Một cái cẩu nô tài cũng dám ra đây chống đối ta, thật đúng là chủ tử như thế nào thì nô tài như thế ấy. Xanh Lam, đem tiện tỳ này mang về cho Lưu ma ma trong cung của ta dạy bảo cho tử tế."

Thị nữ tên là Xanh Lam nghe vậy, liền kêu gọi một thị nữ khác tiến lên lôi kéo Cẩm Thu, ý đồ đem nàng mang đi.

Tần Nhiễm thấy thế, bước lên phía trước ngăn cản trước mặt Cẩm Thu, nhìn phía trước Tần Nguyệt nói: "Người đến tột cùng muốn ta làm như thế nào ngươi mới bằng lòng buông tha Cẩm Thu?"

Cẩm Thu là thị nữ mà khi còn bé nàng cùng Bùi Mạch dưới tay thủ hạ của tứ công chúa cứu được, sau đó liền đi theo bên người nàng, nhiều năm qua vẫn một mực trung thành với nàng, cũng đi theo nàng chịu không ít khổ, lúc này nếu như bị Tần Nguyệt mang đi chắc chắn sẽ bị hành hạ đến chết. Nàng có thể nào không ngăn cản?

Tần Nguyệt thấy Tần Nhiễm thức thời chịu nhục như vậy, khóe môi vung lên một tia khinh miệt cùng tiếu ý, đưa tay chỉ chỉ hồ Thanh Trì nói: "Người thoát ra ngoại sam nhảy vào hồ Thành Trì này, bản công chúa hôm nay liền tạm tha cho ngươi cùng cẩu nô tài kia một mạng."

Tần Nhiễm cắn chặt môi dưới, một lát sau, rốt cuộc cúi thấp chậm rãi thoát đi ngoại sam trên người.

"Ngũ công chúa, không cần..." Cẩm Thu thấy Tần Nhiễm bắt đầu cởi quần áo, liền không nhịn được khóc lên, muốn giãy dụa tiến lên nhưng thân thể lại bị hai gã cung nữ bắt lấy, quỳ rạp trên mặt đất căn bản không thể động đậy.

Thanh âm rơi xuống hồ Thành Trì vang lên, Tần Nhiễm rơi vào trong nước, áo trong bị thấm ướt dán chặt lên người, chật vật đến cực điểm.

Âm thanh cười vang nổi lên bốn phía.

Tần Nguyệt nhìn trong nước vẻ mặt tái nhợt của Tần Nhiễm cười lạnh nói: "Chỉ bằng ngươi mà muốn đấu với ta, cũng không suy nghĩ bản thân có bao nhiêu trọng lượng. Ngày hôm nay bản công chúa cũng coi như chơi chán, tạm thời tha cho các người, lần sau lại để cho ta gặp, các ngươi sẽ không có vận tốt như vậy đâu. Xanh Lam, chúng ta..."

Chữ đi còn chưa kịp xuất khẩu, Tần Nguyệt liền thấy được cách đó không xa, đôi mắt bình tĩnh, sắc mặt đen tối không phân biệt rõ của Bùi Mạch. Thân thể nhất thời cương lại tại chỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt