20: Mỹ thực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong phòng bếp, Bùi Mạch đem cá Lả Lướt đã rửa sạch cho vào chậu ướt gia vị, quay đầu liền thấy Tần Nhiễm hết sức chuyên chú cắt rau.

Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo hơi cúi xuống, cắt rau không quá thành thạo nhưng động tác vô cùng nghiêm túc, cùng với khóe môi kia từ đầu đến cuối tràn đầy tươi cười, thế nhưng làm người ta có vài phần mong thời gian ngưng đọng.

Bùi Mạch khóe môi mỉm cười tiến lên, đứng phía sau Tần Nhiễm vòng lấy thân mình nàng, đôi tay nắm lên tay Tần Nhiễm đang thái rau, cằm thuận thế để trên đầu vai nàng.

Bị Bùi Mạch từ phía sau người ôm lấy, Tần Nhiễm mặt nóng lên, nhẹ nhàng giãy giụa một chút, giọng như muỗi kêu, "Bùi Mạch, ta phải thái rau mà, ngươi, ngươi đừng như vậy..."

Bùi Mạch gợi lên khóe môi, cầm lấy rau trên thớt quơ quơ trước mặt hai người, ngữ điệu ẩn hàm ý cười nói: "Nếu ngự trù trong cung đem rau thái thành như vậy, phỏng chừng sớm bị nữ hoàng bệ hạ đuổi ra ngoài cung đi."

Tần Nhiễm nhìn đến rau bị nàng cắt lớn nhỏ không đồng đều, mặt đỏ lên, duỗi tay muốn che lại chứng cứ, ở giữa nắm đao cùng bàn tay bên ngoài rút ra, tuy nhiên cũng không có thể thực hiện được, không khỏi giận, "Bùi Mạch, ta hỗ trợ cho ngươi, ngươi còn dám ghét bỏ ta."

Bùi Mạch cười khẽ, "Vi thần sao dám ghét bỏ công chúa?"

Tần Nhiễm bất mãn, giương mắt trừng nàng, "Hừ! Đến tột cùng là không dám hay là không?"

Ý cười trong mắt Bùi Mạch lại sâu thêm vài phần, "Vi thần nói lỡ, là không" nói xong đôi tay phủ lên tay Tần Nhiễm nói: "Tới, ta dạy cho ngươi."

Nói, Bùi Mạch cầm đôi tay Tần Nhiễm hơi hơi dùng sức, mang theo Tần Nhiễm cùng nhau cắt rau.

"Ấn rau dưa tay trái muốn hơi hơi cuộn lên chút, như vậy mới sẽ không cắt tới tay."

Bùi Mạch vừa nói, một bên đem Tần Nhiễm mềm mại tay khấu ở lòng bàn tay, hơi hơi cuộn tròn ngón tay ấn ở trên rau dưa.

"Còn có, khi cắt rau dao phải hơi nghiêng hướng ra phía ngoài."

Bùi Mạch vừa nói một bên nắm tay nàng biểu thị.

Lòng bàn tay cùng mu bàn tay tương dán, ấm áp từ trên tay Bùi Mạch truyền đến, hơn nữa ở bên tai truyền đến thanh thiển nói nhỏ, cùng hơi thở lướt qua bên tai. Tần Nhiễm chỉ cảm thấy trên mặt một mảnh lửa đỏ, thầm mắng chính mình không biết cố gắng, Bùi Mạch bất quá chỉ là chỉ nàng thái rau, nàng lại mặt đỏ tai hồng tim đập như trống.

Bộ dáng hiện giờ của nàng, không những không có uy nghiêm của nữ hoàng, ngược lại giống như khuê nữ ngây ngô cùng tình nhân.

Nhìn Tần Nhiễm trong lòng ngực ngượng ngùng mặt đỏ tai hồng, Bùi Mạch ánh mắt hơi ám, môi mỏng phía sau nhẹ nhàng hôn lên vành tai nàng, "Công chúa nhưng lại là phát sốt? Vì sao trên mặt hồng nhuận như thế?"

Cảm giác tê dại từ nơi Bùi Mạch hôn lên truyền đến, Tần Nhiễm chịu không nổi nàng trêu đùa, tránh thoát tay nàng, xoay người ngửa đầu xấu hổ buồn bực nhìn Bùi Mạch, ánh mắt lại bị đôi môi hồng thuận của Bùi Mạch hấp dẫn.

Cũng không biết là ở đâu ra dũng khí, đôi mắt Tần Nhiễm nhẹ nhàng nhắm lại, vòng lấy cổ Bùi Mạch, hướng môi nàng hôn tới.

Có lẽ quá mức hoảng loạn cùng ngượng ngùng, một cái hôn liền trật vài lần, hôn qua khóe môi Bùi Mạch.

Lúc này tuy Tần Nhiễm nhắm mắt, nhưng cũng xấu hổ đến không mặt mũi nào đối mặt với liệt tổ liệt tông hoàng tộc. Trước khi trọng sinh nàng tốt xấu gì cũng là nữ hoàng, niên kỉ cũng đã lớn. Nhưng hôm nay thật vất vả mới có dũng khí hôn nàng một chút, nhưng lại hôn lệch đi.

Bất quá này lại sao có thể trách nàng? Trước khi trọng sinh tuy có nạp Trần Dật làm hoàng phu, nhưng khi đó nàng mới đăng đế vị triều chính bất ổn, cả ngày bận về việc triều chính, mà Trần Dật thân là tướng quân của một quốc gia hàng năm bên ngoài chinh chiến.

Cho dù ngẫu nhiên được nhàn rỗi, khi hai người thân cận, cũng không biết là vô tình hay là cố ý, không phải hoa tiền nguyệt dưới đình hóng gió đối ẩm thì vừa lúc gặp được Bùi Mạch, vừa vào đêm liền bị Bùi Mạch bắt đi xử lý chính vụ khẩn cấp.

Về sau, Trần Dật kia bắt đầu mưu quyền đoạt vị, suốt ngày bận rộn, cơ hội hai người chạm mặt không nhiều. Trừ bỏ ngẫu nhiên nắm tay, những hành động thân mật khác đều không có, đối này chuyện hôn môi này, Tần Nhiễm làm sao vô sự tự thông được?

Tần Nhiễm cũng không dám xem biểu tình của Bùi Mạch ra sao nữa, hai tay che mặt liền muốn ly khai.

Bùi Mạch hơi hơi sửng sốt, ngay sau đó cuối cùng là nhịn không được cười nhẹ ra tiếng, duỗi tay đem Tần Nhiễm trong lòng ngực muốn ly khai tóm trở về, khẽ cười nói: "Thân là lão sư của công chúa, việc này hạ thần liền dạy cho công chúa?"

Bị Bùi Mạch gắt gao ôm ở trong lòng tránh không được, Tần Nhiễm hạ tay che ở trên mặt xuống, xấu hổ buồn bực vọng nàng, "Nào nào nghe nói qua còn có dạy loại chuyện này? Ngươi"

Lời còn chưa dứt, lại nhìn thấy đôi mắt chứa đầy nhu tình cùng ấm áp, Tần Nhiễm nháy mắt đem lời muốn nói phía sau quên không còn một mảnh.

Bùi Mạch mỉm cười, ôn thanh nói: "Công chúa như vậy nhìn thần, làm sao vi thần dạy người?"

Tần Nhiễm hơi lăng, theo bản năng nhắm lại hai tròng mắt, lại nghĩ đến hành động này như là nàng mời nàng hôn môi mình.

Nhưng không đợi nàng có điều phản ứng, chỉ cảm thấy một trận thanh đạm mặc hương đánh úp, tiếp theo trên môi đó là mềm nhũn.

Bùi Mạch hôn như là rượu mạnh ôn thuần, mới vào trong miệng chỉ cảm thấy ôn nhu tinh tế, nhưng vào trong cổ họng liền lại sẽ cảm thấy cực nóng chước người.

Ôn nhu cùng mang theo hương vị mê say làm Tần Nhiễm đầu óc một mảnh hỗn loạn, rõ ràng chỉ là nhẹ nhàng khiêu khích, lại làm nàng cả người giống như trứ hỏa, đều muốn thêm nữa, mà thường thường lúc này Bùi Mạch rồi lại sẽ nhẹ nhàng thối lui vài phần.

Cái cảm giác như gần như xa, tựa như ai dùng tế nhuyễn lông chim ở trên người nàng nhẹ nhàng trêu chọc, cảm giác rất ngứa, nhưng lại không khỏi khát vọng để người khác chạm vào.

Tần Nhiễm cuối cùng là chịu không nổi người kia đụng vào, nhẹ nhàng than nhẹ một tiếng, đôi môi khẽ mở. Nhưng Bùi Mạch lại thừa lúc này lưỡi tham nhập vào trong miệng nàng, câu dẫn nàng cùng nàng dây dưa.

Lúc này nụ hôn đã sớm không còn như nụ hôn ôn nhu lúc đầu nữa, mà đã sớm thành hôn sâu cùng chiếm đoạt, làm cho trong đầu Tần Nhiễm một mảnh hỗn loạn, thân hình mềm mại hầu như xụi lơ trong lòng Bùi Mạch, cũng không biết trải qua bao lâu, Tần Nhiễm chỉ biết chính mình cơ hồ thở không nổi, Bùi Mạch mới buông ra nàng.

Nhìn trong lòng ngực trên mặt phiếm kiều diễm màu đỏ, cánh môi thủy nhuận liễm diễm Tần Nhiễm, Bùi Mạch yêu thương khẽ vuốt thượng Tần Nhiễm kiều diễm lửa nóng cánh môi, khẽ cười nói: "Công chúa điện hạ không phải nói phải cho thần hỗ trợ sao? Lại cố ý dụ dỗ thần hôn ngươi, chính là sớm có mưu đồ?"

Tần Nhiễm há miệng thở dốc, lại phát hiện vừa rồi hình như thật đúng là chính mình chủ động, trong lòng ngượng ngùng, lại ra vẻ vô vị nhìn nàng nói: "Ngươi, ngươi người đều là bản công chúa, bản công chúa ngẫm lại thân liền hôn còn còn cần mưu đồ sao?"

Vốn là khí thế có đủ một câu, nề hà Tần Nhiễm ngượng ngùng, cùng Bùi Mạch thật sâu dây dưa sau môi lưỡi gian cùng trên người phảng phất tất cả đều lây dính nàng kia thanh nhã hương vị, càng thêm xấu hổ hận không thể tìm cái góc trốn đi thanh tỉnh hạ, này một câu liền cũng nói đứt quãng, chút nào khí thế toàn vô.

Bùi Mạch thấy nàng như vậy, liền cũng không hề trêu đùa nàng, ôn nhu xoa xoa nàng phát thầm nghĩ: "Ngoan, đi sảnh ngoài chờ ta, ngươi ở chỗ này thần sợ là không có tâm tư xào rau."

Nghe được nàng trong lời nói thâm ý, Tần Nhiễm vội vàng cúi đầu, không dám nhìn vào hai mắt Bùi Mạch, nhanh như chớp chạy ra phòng bếp nhỏ.

Ra phòng bếp, Tần Nhiễm dựa vào trên tường, mới tìm lại được hô hấp của chính mình. Xoa lấy hai má đỏ bừng, nghĩ đến vừa rồi dây dưa, chỉ cảm thấy từng trận điềm mật nảy lên trong lòng, Bùi Mạch hôn nàng nữa nha...

Sau lần các nàng thẳng thắn với nhau đây là lần đầu tiên nàng hôn nàng, trên mặt càng thêm nóng rực lên, Tần Nhiễm không dám nghĩ tiếp, vội vàng chạy tới sảnh ngoài.

Nhìn Tần Nhiễm rời đi, Bùi Mạch cười khẽ lắc lắc đầu, lúc này mới rốt cuộc bắt đầu chuẩn bị đồ ăn.

Trước khi trọng sinh biết rõ Tần nhuộm ưa thích mỹ thực, Bùi mạch biết nàng yêu thích, liền chuyên môn đã học một thời gian ngắn, trước khi trọng sinh càng là thường xuyên cho Tần nhuộm làm chút ít thích đồ ăn, hơn nữa bản thân đối với phương diện này cũng coi như có chút thiên phú, nhiều năm xuống tất nhiên là luyện được nấu ăn thật ngon, lúc này làm chút ít chuyện thường ngày tất nhiên là không nói chơi.

Lưu loát xử lý các nguyên liệu nấu ăn, tiếng xẻng cùng đồ ăn để vào trong chảo vang lên, không bao mùi hương mê người truyền khắp phòng bếp.

Chỉ hai nén hương, một mâm khoai tây chua cay nấu, một mâm nước nấu thịt bò, một mâm cá hấp cùng với một tiểu bồn súp rau quả màu sắc thanh thấu, mê hoặc lòng người được hạ nhân mang đến chính sảnh.

Bất quá làm cho Bùi Mạch có chút ngoài ý muốn chính là Tần Tranh không biết khi nào lại đến Ngọc Sanh các.

Sau khi Tần Tranh biết được Bùi Mạch tự mình xuống bếp, cảm giác sâu sắc ngoài ý muốn, thế nhưng ăn vạ Ngọc Sanh các không hề có nửa điểm phải đi ý tứ.

Lúc này chứng kiến màu sắc mùi thơm mê người, ba món cùng một chén canh được thị nữ từng cái bưng lên bàn, biểu lộ của Tần Tranh tựa hồ bị bỏ đói mấy ngày, nhìn Bùi mạch hai mắt sáng lên nói: "Nhận thức ngươi lâu như vậy, ta còn không biết ngươi vẫn còn có loại trù nghệ này, sớm chút biết rõ ta liền mỗi ngày đến ngươi nơi đây ăn chực. "

Không đợi Bùi Mạch nói chuyện, Tần Nhiễm liền bất mãn liếc Tần Tranh một cái. Lâu như vậy tới nay nàng vẫn là lần đầu tiên ăn đồ ăn do Bùi Mạch làm, cái này không biết đủ gia hỏa, thế nhưng còn nghĩ mỗi ngày ăn?

Tựa hồ nhận thấy được Tần Nhiễm tầm mắt, Tần Tranh nhìn lại nàng, lại phát hiện nàng đôi môi hơi sưng, tức khắc ánh mắt biến ái muội lên, cười nói: "Ta nói Ngũ muội, ngươi miệng làm sao vậy?"

Mặt đỏ lên, Tần Nhiễm ấp úng suy nghĩ nửa ngày, trừng mắt Tần Tranh nói: "Vừa mới rửa cá bị cá cắn, như thế nào không được sao?"

Tần Tranh tức khắc tươi cười càng thêm sáng lạn, ái muội nhìn Bùi Mạch nói: "Này cá cũng thật sẽ chọn địa phương cắn người a"

Bùi Mạch nhàn nhạt liếc Tần Tranh một cái nói: "Nghe nói hoàng tử nước láng giềng đang ở nước ta đàm phán chuyện liên hôn, chính là yêu cầu ta hướng nữ hoàng đề cử ngươi một phen?"

Vừa nghe lời này, Tần Tranh lập tức liền héo, đáng thương vô cùng nhìn Bùi Mạch nói: "Ta không nói, chuyên tâm ăn cơm còn không được sao?"

Tần Nhiễm lại rất không vui nhìn Tần Tranh liếc mắt một cái, "Ngươi giữa trưa không ăn cơm sao?"

Tần Tranh sờ sờ bụng, cười dị thường vô lại nói: "Ăn ngược lại là ăn hết, bất quá hẳn là còn có thể lại ăn chút."

Dứt lời, nàng liền thực tự giác dọn ghế ngồi xuống, cầm chiếc đũa kẹp lên một khối thịt cá liền nhét vào trong miệng, thịt cá vào miệng là tan, dị thường tươi ngon.

Tần Tranh hưởng thụ nheo lại con ngươi, nhìn Bùi Mạch nhếch miệng cười nói: "Nếu là ngày nào đó ngươi làm không thành Thừa tướng, chỉ bằng vào tay nghề này của ngươi, về sau liền có thể không lo ăn mặc a."

Một câu nói xong, lại thấy Bùi Mạch rất có hứng thú nhìn nàng, nháy mắt nghĩ tới lời nói Bùi Mạch vừa mới uy hiếp nàng, lập tức hối hận không thể tìm cái giấy niêm phong đem chính mình miệng dán lên.

Phải biết rằng, ngày bình thường Bùi Mạch luôn có một bộ dáng dễ nói chuyện, nhưng có thể nàng có chút hiểu biết với nàng, kỳ thật rất là mang thù, nếu là thật chọc nàng, vậy trực tiếp mua cái quan tài trực tiếp chờ chết là tốt rồi.

Nghĩ vậy, Tần Tranh không dám lại dong dài, buồn đầu gắp đồ ăn.

Bùi Mạch bất đắc dĩ cười, cũng lười đến lại cùng nàng so đo. Làm Lả Lướt lại lấy một bộ chén đũa, kẹp lên một khối thịt cá đưa cho Tần Nhiễm nói: "Hôm nay cá cắn công chúa điện hạ, công chúa cần phải ăn nhiều một chút mới được."

Tần Nhiễm đỏ mặt lên, vừa mới bị cá cắn, bất quá là nàng nóng vội nói bậy, lại không nghĩ bị Bùi Mạch nhớ kỹ, Tần Nhiễm không dám lại xem nàng, khẽ ừ một tiếng, cũng học Tần Tranh dương xem mũi mũi xem tâm vùi đầu ăn cơm.

Bùi Mạch tuy rằng làm tam đồ ăn một canh, nhưng lượng đồ ăn lại chỉ có hai phần.

Tần Tranh ngoài miệng nói chỉ ăn một chút, nhưng sau lần đầu tiên cá xuống bụng, liền xuống tay như bay, đảo mắt liền thấy thức ăn trên bàn trống một nửa.

Vốn Tần Nhiễm còn bảo trì tư thái hài lòng, tại lần thứ ba bị Tần Tranh đũa hạ đoạt thực, cuối cùng là gia nhập trận chiến đoạt đồ ăn, cùng Tần Tranh giương cung bạt kiếm, vì một khối thịt cá vén tay áo đấu võ tư thế.

Thẳng đến cuối cùng một chén canh tiến bụng, Tần Nhiễm Tần Tranh hai người mới chưa thỏa mãn yên tĩnh xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt