Chương 06

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người vừa đi đến cửa đã thấy quản lý tươi cười chạy nhanh ra tiếp đón.

"Mộ tổng, ngài đã tới, mời bên này, đã giữ một vị trí tốt cho ngài." Quản lý khom lưng kính cẩn nói, sau đó mời Mộ Ngôn Tín đi vào bên trong. Dương Nhất vừa nghe cách xưng hô của quản lý với Mộ Ngôn Tín có chút kinh ngạc, lại nhìn đến mấy nhân viên phục vụ bên cạnh như gặp cường địch, đột nhiên rất nghi ngờ thân phận của Mộ Ngôn Tín, muốn hỏi nhưng lại không tiện nói ra, chỉ có thể đè lòng hiếu kỳ xuống.

Vị trí cả hai ngồi xung quanh đều là kính, Mộ Ngôn Tín mặt không cảm xúc nói với quản lý hai câu, người quản lý cúi đầu lấy lòng rồi đi ra ngoài. Dương Nhất cảm thấy tất cả rất quỷ dị, đầu tiên là bị phạt viết kiểm điểm một vạn chữ, tiếp theo không biết như thế nào đổ nước lên người lão sư, rồi còn được nhìn thấy ngọc thể của ngự tỷ đến chảy máu mũi, cuối cùng được nàng phong cho chức trợ lý, nhưng kỳ thật là muốn nghĩ biện pháp làm khó cô a. Dương Nhất nhìn ngự tỷ mà khóc không ra nước mắt, muốn dùng vẻ mặt như thế để cầu xin ngự tỷ tha thứ. Nhưng Mộ Ngôn Tín căn bản không để ý cô, ưu nhã xem tạp chí trên tay. Dương Nhất vốn muốn hỏi vì sao quản lý gọi nàng là Mộ tổng, nhưng lại không dám hỏi, sợ sau khi hỏi sẽ gặp điều không may.

Mộ Ngôn Tín đương nhiên biết Dương Nhất nghi hoặc, nàng chờ Dương Nhất hỏi mình. Mộ Ngôn Tín suy nghĩ, không biết tại sao nàng lại muốn cho em ấy biết về cuộc sống của nàng, trong trường học không ai biết thân phận của nàng, dù cho tướng mạo của nàng có xuất chúng, nhưng học trò hay đồng nghiệp trong trường đều chỉ biết nàng là giáo sư đại học, kỳ thật đây chỉ là công việc nàng yêu thích mà thôi.

"Lão sư, em có thể hỏi cô một vài vấn đề được không?" Cuối cùng Dương Nhất cũng lấy hết dũng khí để hỏi, thấy Mộ Ngôn Tín không lên tiếng, cô tự cho là lão sư đã đồng ý.

"Tại sao người quản lý kia gọi cô là Mộ tổng?" Dương Nhất mở to mắt nhìn nữ vương.

"Tôi là chủ tịch của Mộ Lâm, nói cho em biết để em còn làm tốt công tác trợ lý của mình, lát nữa đi với tôi đến công ty, tôi nói thư ký đưa lịch làm việc bên ngoài cho em, em bây giờ là năm 3, buổi chiều không có lớp, công tác của em sẽ được xếp vào chiều và tối, còn có, không cho phép nói chuyện của tôi cho bất kỳ ai." Ngự tỷ nói xong nhíu mày, bưng cà phê lên uống một ngụm.

Đầu óc Dương Nhất lúc này đang phải hoạt động hết công suất, Mộ Lâm? không phải là tập đoàn xếp hàng đầu cả nước sao?, nghe nói thu nhập ròng* mỗi năm hơn trăm tỷ, tổng bộ ở nước ngoài. Khó trách nữ nhân này lại có khí thế như vậy, hiển nhiên là chủ tịch một tập đoàn đa quốc gia, nghĩ đến đây nội tâm Dương Nhất tê rần, cảm thấy lạc lõng, nữ nhân như vậy cô không thể đụng vào, hai nàng chênh lệch như lượng tiêu thụ của những hương vị trà sữa khác nhau, có vị vừa bán ra đã có thể quấn hai vòng địa cầu. Nội tâm Dương Nhất hạ quyết tâm, ngoại trừ công việc, bên ngoài tuyệt đối phải tránh xa nữ nhân này, tuyệt đối không thể động tâm, từng giây từng phút nhắc nhở mình không thể đi vào vết xe đổ với Chu Thiến.

Mộ Ngôn Tín nhìn vẻ mặt Dương Nhất lúc này, trong lòng không hiểu sao có chút khó chịu, người kia vì cái gì lại rối như vậy, làm cho nàng không đoán được, còn cau mày lắc đầu, chẳng lẽ người kia để tâm đến thân phận của mình. Mộ ngự tỷ nghĩ đến đây liền khẳng định, cho dù em có để tâm đến thân phận thế nào, em đã nhìn thấy thân thể tôi hai lần, còn nhìn đến chảy máu mũi, em phải có trách nhiệm với tôi.

Tuy bây giờ là thời đại cởi mở, lên giường luôn cũng không phải việc gì khó, nhưng trời sinh nàng là Mộ ngự tỷ bảo thủ, đối với tình cảm lại lạnh lùng, sống thời gian dài còn chưa có ai khiến nàng để ý tới, giờ có người vừa ý nàng, để em chạy thoát mới lạ đó, hừ hừ. Rối rắm a, băn khoăn a, để em lo lắng một chút cũng tốt, ai bảo em dám nhìn lén tôi. Một bụng phúc hắc của Mộ Ngôn Tín được khơi lên, nhìn có chút hả hê, thật thoải mái a.

"Làm trợ lý cho cô cũng được, tiền lương bao nhiêu a?" Dương Nhất đột nhiên cười hỏi, đây là lần đầu tiên Dương Nhất cười với Mộ Ngôn Tín, nụ cười trông thật ấm áp, như ánh mặt trời, đáng yêu nhất chính là, khi bạn học Dương cười, má trái có một lúm đồng tiền, cute cute a~

Khi thấy Dương Nhất cười, Mộ Ngôn Tín vậy mà ngây người, nói không nên lời, đầu óc lâng lâng, nhìn người kia tươi cười, lại có lúm đồng tiền, nội tâm Mộ Ngôn Tín "Bùm!" một tiếng, cảm giác toàn thân ngứa ngáy, thiệt muốn đi đến chọc chọc cái lúm đồng tiền kia nha.

Nghĩ đến thôi đã thấy thích, Mộ Ngôn Tín tươi cười vươn tay nựng má trái Dương Nhất một cái, sau đó lấy ngón tay chọc chọc má lúm đồng tiền kia.

Khung cảnh dạng này thật ấm áp, rất giống một đôi tình nhân. Chỉ là lúc này Dương Nhất chưa có phát hiện, Mộ Ngôn Tín cũng không ý thức được. Duyên phận là thứ rất kỳ diệu, tình cảm nhiều khi có thể nảy sinh trong nháy mắt.

(Thu nhập ròng là tổng thu nhập của một doanh nghiệp, hay còn gọi là lợi nhuận thuần. Thu nhập ròng được tính toán từ tổng thu nhập có điều chỉnh thêm các khoản chi phí hoạt động, khấu hao, lãi suất, thuế và các chi phí khác liên quan đến hoạt động kinh doanh của doanh nghiệp. Số liệu này được thể hiện trên báo cáo thu nhập, báo cáo kết quả hoạt động kinh doanh của một doanh nghiệp, đó là số liệu tính toán nằm ở dòng cuối cùng nên còn được gọi bằng tên tiếng Anh là "the bottom line". Chỉ số này cũng được sử dụng để tính toán thu nhập trên mỗi cổ phần (EPS).)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro