Chương 09

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn học Dương sau khi bị ép tiếp nhận hiệp ước không bình đẳng của Mộ lão sư đã bắt đầu cuộc sống trợ lý của mình. Thời gian lên lớp của năm 3 trên cơ bản là rất ít, chương trình học đều được sắp xếp vào buổi sáng. Ngay khi Dương Nhất đáp ứng Mộ Ngôn Tín, Mộ ngự tỷ đã bắt bạn học Dương phải viết thời khóa biểu buổi sáng của cô cho nàng. Dương Nhất không can tâm viết ra, sau đó không khách khí nói: "Bắt đầu từ chiều mai em sẽ đi làm, còn bây giờ em muốn về." Nói xong bước đi không thèm nhìn lại.

Mộ Ngôn Tín nhìn bé tôm nhỏ đi rồi, cũng mất hứng, vốn muốn cùng em ấy đi ăn cơm, có biết bao nhiêu hứng thú muốn câu dẫn bé cưng, ai ngờ người ta hoàn toàn không lưu luyến mình, một phát đi luôn, hừ, Mộ Ngôn Tín vì việc này mà tâm tính phúc hắc lại nổi lên, trên mặt nàng hiện vẻ bá đạo, chờ xem, tôi sẽ cho em cuộc sống trợ lý khó quên... Bạn học Dương đang đứng chờ tại trạm chờ xe bus, đột nhiên rùng mình.

Dương Nhất về tới trường học đã là năm giờ chiều, nhìn thời gian không cách giờ cơm tối là bao nhiêu, ngẫm lại quay đầu đi đến căn tin, mua hai phần cơm trở về. Đoán chừng Đổng Nghệ nhất định chưa ăn cơm, cô mà không đi mua thì con heo lười chắc chắn sẽ không đến căn tin chen chúc. Về đến phòng chợt nghe tiếng con heo kia đang tám điện thoại với tên bạn trai nào đó, Dương Nhất đem cơm để lên bàn rồi đi rửa tay, sau đó lại đến phòng bếp lấy muỗng đũa, Đổng Nghệ nghe được âm thanh biết Dương Nhất đã về, cúp điện thoại, xụ mặt xông ra trách móc người bạn cùng phòng.

"Cậu đi đâu thế hả? Có biết bỏ tôi chết đói không hả? Không phải chỉ đi nộp bản kiểm điểm thôi sao? Làm gì mà đến giờ cơm tối mới về! Đói chết lão nương a! Hai người không phải xảy ra JQ* (gian tình) gì đó chứ? Nói cho chị nghe đi." Đổng Nghệ tặc lưỡi, cười cười nói.

Dương Nhất nhìn thấy cái mặt cười xấu xa của người kia, lại nghĩ đến từ ngày mai chiều đến tối mình không có ở trường, dựa vào quan hệ của cô và Đổng Nghệ, từ sau khi ở cùng một phòng ký túc xá, Đổng Nghệ vẫn luôn đó xử tốt với cô, dù hơi lười một chút, nhưng vẫn luôn quan tâm lẫn nhau, cho nên quyết định thẳng thắn nói với Đổng Nghệ.

"Heo, đã có một số việc xảy ra với tôi và Mộ lão sư, tôi sẽ cho cậu biết, nhưng cậu phải hứa giữ bí mật, ok?"

Đổng Nghệ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Dương Nhất, nhẹ gật đầu, nàng biết Dương Nhất bình thường rất ít khi nghiêm túc như vậy. Dương Nhất tin tưởng Đổng Nghệ, cho nên đem chuyện xảy ra sau khi đi gặp Mộ Ngôn Tín tất cả kể cho Đổng Nghệ nghe.

"Wow, tiểu tử cậu thật là có số đào hoa a, nói một chút về thân hình của lão sư cho tôi nghe đi." Đổng Nghệ nghe xong câu chuyện của Dương Nhất cũng rất là không tưởng tượng nổi, nhưng nghĩ lại, cái này gọi là người ngốc có phúc của người ngốc a.

"Bà chị ơi, có thể đừng trêu tôi không? Tôi đã đủ thê thảm lắm rồi." Dương Nhất nói xong lời này, quay lại vẻ mặt nghiêm túc nhìn Đổng Nghệ nói: "Về sau, buổi chiều và buổi tối tôi không có ở đây, cậu nhớ nhất định phải ăn cơm, không là sẽ bị bệnh bao tử giống tôi, khó chịu lắm đó. Xong rồi, ăn cơm thôi, có muốn tôi hâm nóng lại không? Cậu buổi trưa chưa ăn gì chắc chắn là đói bụng rồi."

Dương Nhất nói xong đưa một phần cơm cho Đổng Nghệ. Đổng Nghệ nghe Dương Nhất nói mà nội tâm có chút cảm động, nghĩ đến bản thân về sau phải tự thân vận động đi mua đồ ăn, thiệt là đau thương.

Ngày hôm sau, xong tiết học, Dương Nhất trở về lấy một số vật dụng đơn giản, đeo ba lô lên vai, trong đó có bộ đồng phục của Mộ ngự tỷ cho cô, đi đến tập đoàn Mộ Lâm. Đến đại sảnh, Dương Nhất trực tiếp gọi điện thoại cho Mộ Ngôn Tín, nói mình đã đến, kết quả nghe Mộ ngự tỷ nói đừng lên trên, cứ chờ dưới lầu, chuẩn bị cùng nàng đi họp ở chi nhánh.

Qua mười phút, thấy Mộ ngự tỷ giẫm giày cao gót đi ra, theo sau là quản lý, Mộ ngự tỷ nhìn lướt qua bé tôm nhỏ đang ngẩn người, sau đó chui vào trong xe thương vụ, quản lý đi theo leo lên một chiếc xe khác ở đằng sau, Mộ ngự tỷ ngồi một hồi nhìn thấy bé tôm nhỏ vẫn chưa nhúc nhích, bất đắc dĩ nói "Dương Nhất, lên xe." Dương Nhất vừa nghe vội vàng chạy tới, lên xe.

Ngồi trên xe, Dương Nhất cảm thấy rất không được tự nhiên, nhìn nhìn Mộ ngự tỷ đang cúi đầu xem văn kiện, rồi lại quay sang nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Đồng phục cho em hôm qua đâu rồi, không phải nói em phải mặc sao." Mộ Ngôn Tín vừa nói vừa xem tài liệu trên tay.

"Trong ba lô, bình thường em không quen mặc váy."

"Thay ngay bây giờ đi." Sau khi Dương Nhất nghe mệnh lệnh của Mộ Ngôn Tín, vẻ mặt kinh ngạc 囧, nghĩ thầm, lão sư cô lại muốn đùa cái gì đây, bây giờ muốn em thay đồ, không nói đến có cô ở đây, ở trên còn có lái xe, không đổi, nói cái gì cũng không đổi.

"Em còn lề mề cái gì." Mộ ngự tỷ nhìn bé tôm nhỏ xoắn xuýt, có chút không vui.

Nghe Mộ Ngôn Tín nói, Dương Nhất mất hứng, trừng mắt nhìn Mộ Ngôn Tín, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Mộ ngự tỷ nhìn thấy bé tôm nhỏ tức giận, lập tức nở nụ cười, không nghĩ tới người này khi giận lên cũng đáng yêu như vậy nha. Sau đó ấn cái nút bên cửa xe, liền có tấm rèm dày kéo lại phân cách trước và sau xe: "Được rồi, hiện tại chỉ có em và tôi, còn không mau thay." Mộ Ngôn Tín ý xấu nhìn nàng, đúng dáng vẻ tiểu nhân đắc ý.

Lại nhìn Dương Nhất, bộ dạng thà chết không khuất phục, xấu hổ đỏ mặt, trừng lớn mắt nhìn Mộ Ngôn Tín.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro