Chương 16: TV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: IchimaruGin510

Đối mặt với chất vấn 'đau xót' của Lăng Giản với hai nghìn đồng đại dương kia, Ôn Nhứ Yên cùng Hứa Linh Nhược đều tự giác cúi đầu biểu thị 'chuyện này không liên quan đến chúng ta' . Ngược lại là Lam Thanh Hàn, nàng căn bản không cảm thấy làm sai, một bộ dáng dấp đương nhiên liếc mắt xem thường TV đã hỏng không thể lại hỏng hơn, lửa giận trong lòng vẫn chưa biến mất hoàn toàn: 'Hừ! Chết chưa hết tội!!!'

'Ngươi, ngươi ngươi ngươi, ngươi nói cái gì?' chết, chết còn chưa hết tội?! TV thân thân ái ái của ta đây làm sao lại chọc ngươi đây?! Lăng Giản khó có thể tin trợn to hai mắt, chỗ nào còn nhớ căn bản nàng không có mặc quần áo, liền cả quần lót cũng không kịp mặc! Trời à, TV của nàng, TV như hoa như ngọc đẹp như thiên tiên của nàng a! TV hình ảnh rõ ràng đầy đủ kênh truyền hình của nàng a!

Nàng sai rồi, nàng thật sự sai rồi! Nàng không nên yên tâm với Lam Thanh Hàn các nàng như vậy, nàng lại càng không nên vì trốn tránh câu hỏi của Lam Nhược Y mà chạy vào phòng tắm. Hiện tại tốt rồi, TV của nàng, tiết mục nửa đêm nàng thích nhất, cứ như vậy mà biến mất trong hối hận vô tận!!!

'Trẫm nói, bọn chúng đều chết chưa hết tội!!!' Lam Thanh Hàn từ trước đến giờ chưa từng xưng trẫm trước mặt Lăng Giản bây giờ lại đột nhiên xưng như vậy, tức là trong lòng của nàng đã tức giận tới mức lẫn lộn cả tình huống: 'Hoàng gia ta đã bạc đãi bọn chúng cái gì? Thân là nhất phẩm triều thần, không vì bách tính không vì xã tắc mà phò tá hoàng đế, trái lại còn mưu tính đoạt đi hoàng vị, thậm chí dám ở trước mặt trẫm mặc long bào uống rượu mua vui, tặc nhân như vậy! Trẫm làm sao không giết bọn chúng cho được!!!'

'Không sai! Thân là trọng thần chủ quản phụ trợ triều đình, bọn chúng lại có ý đồ mưu phản! Phản tặc như thế không thể nhân nhượng!' Hứa Linh Nhược ngẩng đầu lên, hướng Lam Thanh Hàn kiên định gật đầu ra hiệu, biểu thị tuyệt đối ủng hộ cách làm của nàng. Bốn mắt nhìn nhau, Lăng Giản lại ở trong đó đọc được ý tứ nhớ nhung rõ ràng.

Phốc, nghe Lam Thanh Hàn xong, Lăng Giản còn kém phun cả máu lên TV, cảm thấy lạnh cả người từ bàn chân trở lên, sau khi thông suốt từ trên xuống dưới, nàng lại liên tiếp rùng mình hai cái. Nàng muốn khóc, nàng muốn ôm TV mua mất hai nghìn đồng đại dương của nàng mà khóc! Hảo hảo một cái TV, nếu bình thường đã hư thì thôi, không phải cố ý làm hư thì thôi! Nhưng mà, TV là hư oan a!

'Thanh Hàn. . . Ngươi đừng nói cho ta. . . .' Lăng Giản tận lực duy trì bình tĩnh, nàng sợ nàng thật sự phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống đất: 'Ngươi đừng nói cho ta biết là bởi vì xem tới tình tiết mưu phản trong phi , ngươi liền. . . Ngươi liền chém TV của ta như vậy a?'

'Lăng Giản, ngươi tức giận sao?' trước hết chú ý tới vẻ mặt ẩn nhẫn của Lăng Giản chính là Ôn Nhứ Yên, nàng nhìn Lam Thanh Hàn đang tức giận chưa bình tĩnh lại được cùng Hứa Linh Nhược đang tuyệt đối ủng hộ kia, liền mím môi nắm chặt tay Lăng Giản, vuốt ve, để cho Lăng Giản hảo hảo đem lửa giận dằn xuống, đừng bộc phát: 'Lăng Giản, Thanh Hàn muội muội cũng không phải là cố ý. Nàng thân là nữ hoàng Lam Hướng,...căm hận nhất chính là tiểu nhân nham hiểm không vì xã tắc như thế kia. Ngươi. . . . Ngươi liền thông cảm cho nàng, đừng nóng giận được không?'

'Nhứ Yên, ta không hề tức giận.' Lăng Giản bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nàng biết nàng cũng không phải là người hoàn mỹ, nhưng có một thứ, đó chính là Lăng Giản nàng sẽ không bao giờ tức giận phát hỏa với người mình yêu. Liền ngay cả khi đó Khương Lạc chia tay với nàng rồi muốn gả cho một lão nam nhân trung niên mục nát, nàng cũng không có hướng Khương Lạc phát nửa điểm lửa giận, hết thảy khó chịu đều một mình chịu đựng.

Thử hỏi, nàng như vậy, như thế nào sẽ vì Lam Thanh Hàn làm hỏng TV mà sinh khí, hướng nàng phát hỏa đây?! Nàng ẩn nhẫn bởi vì, chỉ không nỡ lòng nào bỏ đi TV đắt tiền kia của nàng; càng thêm ẩn nhẫn, là vì lý do Lam Thanh Hàn chém đứt TV.

'Thanh Hàn, Nhứ Yên, Linh Nhược. . . .' Lăng Giản cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận trường kiếm trong tay Lam Thanh Hàn, tận lực điều chỉnh tâm tình, giải thích: 'Kỳ thực TV chỉ là một cái máy mà thôi. Người hiện đại quay phim xong rồi, sau đó thông qua TV chiếu cho chúng ta xem. Vừa nãy cho các ngươi xem là phim cổ trang, nó trước đó được người ta quay cho tất cả cùng xem trên TV. Diễn xuất, diễn xuất các ngươi hiểu không? Phim truyền hình, các ngươi xem phim truyền hình, chính là diễn kịch. . . Căn bản không phải thật sự. Nếu như, nếu như các ngươi cảm thấy giống như thật, đó chỉ có thể nói là diễn viên diễn quá tốt. . .' cũng không có nghĩa là, TV của ta không tốt!! TV, ta sẽ. . . sâu sắc hoài niệm ngươi.

'Ngươi là nói, bọn chúng đều là giả? Đều là diễn viên diễn kịch?' Tuy vẫn có rất nhiều từ nghe không hiểu, nhưng căn cứ vào ý tứ của diễn kịch Lăng Giản từng ở Thượng Thanh đạo quan nói cho các nàng, Lam Thanh Hàn cũng hiểu được phần nào ý tứ trong đó. Đó chính là, TV là vô tội, những thứ các nàng nhìn thấy bất quá là giả mà thôi, là một đám người gọi là 'diễn viên' đi 'diễn xuất' rồi quay lại.

'Thanh Hàn, nếu Lăng Giản nói như vậy, vậy ngươi vừa nãy. . . Chẳng phải là. . . .' Hứa Linh Nhược tựa hồ ý thức được có điều không đúng, nàng cẩn thận quan sát sắc mặt Lăng Giản, hồi tưởng lại lời nói ban nãy, Hứa Linh Nhược thừa nhận nàng không nên qua loa như vậy mà ủng hộ cho Lam Thanh Hàn. Nhìn xem, cái này không ủng hộ cho tốt, ngược lại, còn làm cho tệ đi!!!

'Lăng Giản, ta. . .' ý thức được mình đã làm sai, vừa nãy 'vương giả kiêu ngạo' của Lam Thanh Hàn hoàn toàn bị tiêu diệt, nàng thật ngại ngùng, mím môi nhìn Lăng Giản, sợ Lăng Giản bởi vì chuyện của TV mà tức giận. Cái dáng dấp biết thẹn mà quẫn bách kia, cùng với hai gò má hồng tao của nàng, Lăng Giản cho dù có giận cũng không phát ra được hỏa, huống chi, nàng căn bản là không thể tức giận với người yêu của mình.

'Được rồi được rồi, không có chuyện gì đâu.' Lăng Giản kéo Lam Thanh Hàn qua, đem nàng ôm vào trong ngực, thỉnh thoảng khẽ hôn lên tai nàng: 'Các ngươi mới tới nơi này, rất nhiều thứ không biết chỉ là bình thường. A, buổi tối ta mua vài cuốn sách cho ngươi xem, chờ các ngươi xem xong rồi, cũng sẽ rõ ràng được gần hết!' Lăng Giản cười, ôn hòa làm người say mê như cũ; nhưng trong lòng lại khóc ào ào, hai nghìn đồng của ta a! Cứ như vậy mất hết rồi! Mất hết rồi!!!

'Lăng Giản, ngươi thật tốt!' được khí tức thảo mộc quen thuộc bao quanh, Lam Thanh Hàn thu hồi hết thảy cường thế, tựa như chú chim nhỏ nép vào trong lồng ngực Lăng Giản, gò má hồng tao biến thành đỏ bừng, tim đập phanh phanh phanh không ngừng như lần đầu tiên ý thứ được mình thích Lăng Giản vậy.

'Lăng Giản, tỷ tỷ. . . Mới vừa rồi xảy ra chuyện gì?' phía sau truyền đến thanh âm lười biếng của Lam Nhược Y, trên cơ thể kia lại khoác đại hồng cung bào đã ướt mất phân nửa.

Thấy TV bị chém đứt, Lam Nhược Y kinh ngạc che miệng lại, một bộ ngữ khí e sợ thiên hạ không loạn, nói: 'Ai nha! Đây là sao? Vì sao TV không thể xem được nữa cơ chứ? Cái máy thần kỳ như thế, nghĩ đến cũng tốn không ít ngân lượng đây!'

Thật là chuyện cười rồi, nhà trọ Lăng Giản cũng không phải như hoàng cung Lam Hướng, cho dù phòng tắm có đóng kín cửa, Lam Nhược Y cũng có thể nghe thấy động tĩnh bên ngoài, huống chi lúc Lăng Giản đi ra quá gấp, cửa cũng không chú ý đến. Vì lẽ đó 'gây sự' như vậy, đơn giản là vì tính tình Lam Nhươc Y như vậy, trời sinh yêu thích 'náo nhiệt' .

'Là ta, không cẩn thận làm hỏng.' Lam Thanh Hàn nhỏ giọng nói, hai tay không tự chủ được vòng lấy eo Lăng Giản. Xúc cảm nhẵn nhụi như vậy, làm cho Lam Thanh Hàn đột nhiên phản ứng lại. Nàng ngẩng đầu lên đối diện với đôi măt của Lăng Giản, đỏ cả mặt cười nói: 'Lăng Giản. . . Ngươi, ngươi lại không mặc y phục mà liền chạy đến đây?!'




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro