Chương 2: Nghi vấn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

editor: IchimaruGin510


Lăng Giản oán giận than phiền, ngây thơ than phiền, cây ngay không sợ chết đứng mà than phiền.Tuy nhiên khi dư quang nàng lơ đãng liếc nhìn nữ nhân ngồi ở tít ngoài kia, trong ánh mắt nàng ấy biểu lộ u oán và thất lạc khiến người không thể lý giải. Cô nương này chẳng lẽ có tật xấu gì? Trong phòng nhiều người như vậy mà không nhìn, một mực dùng loại ánh mắt này nhìn ta! Lăng Giản bị nữ nhân này nhìn chăm chú đến mức trong lòng sợ hãi, đành phải đem toàn bộ chú ý chuyển đến trên người Ôn Nhứ Yên, cho nên lơ là mấy người bên giường kia.

'Ngốc tử, trong mắt của ngươi cũng chỉ có Ôn tỷ tỷ sao?' một cơ thể mềm mại bò đến bên giường, tiến vào cái ôm của Lăng Giản, dung nhan yêu nghiệt mê hoặc chúng sinh kia mang theo ý cười quyến rũ mà nhu mì, nàng nâng ngón trỏ lên vuốt ve bên má Lăng Giản, không để ý đến bên cạnh có người nào hay không: 'Ngốc tử, ngươi có nhớ chuyện gì đã xảy ra hay không? Vì sao chúng ta lại xuất hiện ở địa phương xa lạ này?'

'Xa lạ?' chân mày Lăng Giản hơi nhíu lại, ngực nàng bị Lam Nhược Y hữu ý vô ý ma sát, dưới bụng vì vậy mà sản sinh từng trận ấm áp. Giương mắt nhìn mấy nữ nhân đồng dạng đang ném lại ánh mắt nghi ngờ, Lăng Giản tự động quên đi nữ nhân mặc váy bị nàng cho là có tố chất thần kinh kia, nói: 'Hình như, ta nhớ chúng ta hẳn là đang ở Thượng Thanh đạo quan thu thập y vật*, chuẩn bị hôm sau hồi cung.'

*[quần áo và đồ dùng hàng ngày]

'Ngươi nói không sai, chúng ta chuẩn bị hồi cung.' Lam Thanh Hàn gật đầu, lo lắng trên khuôn mặt bởi vì Lăng Giản đã tỉnh lại mà dần dần tiêu tan. Nàng nghiêng người nắm chặt tay Lăng Giản, hỏi: 'Lăng Giản, ngươi có còn nhớ, đêm qua ngươi dẫn chúng ta đến viện tử* thưởng tinh thưởng nguyệt**, kết quả lại bị vô cớ mang đến chỗ này?'

*[sân]

**[ngắm trăng ngắm sao]

'Nơi này? Ngươi nói nơi này không phải là Thượng Thanh đạo quan sao?'

'Nơi này thật sự là Thượng Thanh đạo quan, chỉ là Thượng Thanh đạo quan này không phải Thượng Thanh đạo quan đó. Lẽ nào Lăng Giản ngươi không phát hiện sao? Người ở nơi này, bọn họ ăn mặc với nói năng rất quái dị.' Trầm mặc đã lâu, Ôn Nhứ Yên cuối cùng cũng coi như mở miệng nói chuyện. Nàng liếc mắt nhìn... Hứa Linh Nhược đang ở một góc, lại quay đầu nhìn mặc nữ nhân ăn mặc hở hang, nói: 'Ta và các muội muội tỉnh lại ở trong một phòng khác, sau đó tìm được ngươi ở đây. Lăng Giản, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?! Chúng ta đến tột cùng là đang ở nơi nào?'

'A, vấn đề này...!' Lăng Giản ôm Lam Nhược Y tự hỏi, kỳ thực trong lòng nàng đã đoán được mười phần. Chỉ là suy đoán này thực sự đến không đúng lúc, bởi vì nàng phát hiện nữ nhân bên cạnh thiếu đi hai người. Suy nghĩ thật lâu, mới nhớ lại kỳ thực Tô Nguyễn Hân sau khi thành hôn đã bị Tô Mẫn Nhi ép buộc chạy về hoàng cung xử lý chính vụ. Mà Ngữ Thần nha đầu. . . . Lăng Giản nhắm mắt lại dựa vào vai Lam Nhược Y, có vẻ hình như ngày đó nàng giận mình nên hôm sau liền cùng Tô Nguyễn Hân một đường hồi cung. Còn nguyên nhân sinh khí, còn có thể có gì khác? Đơn giản là bởi vì mình tạm thời không chịu thành thân cùng nàng mà thôi.

Nhớ tới Lam Ngữ Thần ngũ quan đã phát triển mà càng ngày càng lay động lòng người hơn, nơi nào đó trong lòng Lăng Giản liền không tự chủ được mà nhẹ nhàng sụp đổ. Nàng lặng yên không một tiếng động thở dài, bây giờ đang ở một địa phương xa lạ mà quen thuộc, bên người còn có Lam Thanh Hàn các nàng nhưng lại thiếu đi Tô Nguyễn Hân và Lam Ngữ Thần. Rõ ràng, từ trước nàng đã tha thiết muốn trở lại thế giới của nàng, mà hiện tại thật sự đã về rồi, nàng lại bắt đầu không biết làm sao.

'Ngốc tử, nghĩ gì mà lâu như vậy đây?' thấy Lăng Giản thật lâu không có mở miệng, Lam Nhược Y nghiêng đầu ngậm lấy vành tai nàng, hàm răng khẽ mở cắn nơi da thịt mềm mại mẫn cảm kia.

'Ngươi tên tiểu yêu tinh này!' Nguyên bản Lăng Giản tâm trí bay bồng bềnh từ nãy đến giờ, bây giờ bị Lam Nhược Y khiêu khích như vậy, tay nàng không tự chủ được tiến vào bên trong đại hồng y của Lam Nhược Y, hai ngón tay tiến đến nụ hoa của nàng, ma sát liên tục.

'Khanh khách. . . . Ngốc tử không thành thật này, rõ ràng hôm trước không chịu đến chỗ nhân gia, sao hôm nay lại muốn cơ chứ? Ngốc tử, các tỷ tỷ có thể ở đây nhìn kìa!'

'Ngạch. . . . . Hắc hắc, cái kia. . . .' bị Lam Nhược Y nói như thế, Lăng Giản như kẻ trộm bị người khác phát hiện vội vàng lấy tay từ trong áo bào của Lam Nhược Y ra. Nàng không được tự nhiên nhìn Lam Thanh Hàn bình tĩnh như mọi khi cùng mấy nữ nhân đang ngồi ở bên giường, đang định mở miệng nói cho các nàng biết họ đang ở chỗ nào, thì nữ nhân ngoài ở ngoài kia đột nhiên đi trước một bước, nhỏ giọng nói: 'Xin hỏi, các ngươi là đang phách hí* sao? Hay là, thí diễn** trước khi phách nhiếp***? Đóng vai nữ của phim cổ trang sao?' đối với cách ăn mặc của Lăng Giản và cách nói chuyện của các nàng, nữ nhân này lòng mang hiếu kỳ, trong nhận thức của nàng, người ăn mặc như vậy cùng với tuyệt mỹ dung nhan ngoại trừ minh tinh điện ảnh ra thì không còn khả năng khác.

*[quay phim]

**[diễn thử]

***[quay phim, chụp ảnh]

Giọng của nữ nhân rất ôn nhu, rất mềm mại, nghe vào tai làm cho người thoải mái hưởng thụ. Chỉ là vấn đề nàng hỏi quá mức nội hàm, ở đây ngoài trừ Lăng Giản ra thì không có ai quan tâm thanh âm nàng êm tai ra làm sao, dị khẩu đồng thanh hỏi ngược lại: 'Phách hí? Phách nhiếp? Phách nhiếp là như thế nào? Thí diễn là cái gì?'

Ba, một tiếng vỗ lên trán không lớn của Lăng Giản truyền đến. Nàng sợ nhất là giải thích loại vấn đề không có cách nào giải thích này, lại nhìn thấy nữ nhân xa lạ không rõ vì sao cực kỳ phẫn nộ với mình, Lăng Giản ấp a ấp úng giải thích: 'Phách hí chính là. . . Chính là diễn kịch; thí diễn. . . thí diễn chính là thử diễn kịch, các ngươi hiểu không?'

'Không hiểu rõ lắm.' Các nàng liên tục lắc đầu, sau đó nhất trí hỏi: 'Ngươi nói diễn kịch là như thế nào nữa?'

Hít thở, rồi lại hít thở. Lăng Giản không nói gì nhìn mấy nữ nhân mặt đầy mờ mịt, cuối cùng đem mặt vùi vào hõm vai của Lam Nhược Y, ôm nàng khóc không ra nước mắt: 'Diễn kịch chính là. . . . Giả vờ giả vịt, chính là. . . . Chính là ta rõ ràng chạy vào phòng Linh Nhược tiêu dao khoái hoạt, quay đầu lại thì đã làm bộ sinh bệnh không đi giúp Thanh Hàn cùng Nguyễn Hân phê chữa tấu chương. . . . . Này, đây chính là diễn kịch.'

'Nga~' các nàng đều một bộ dáng vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ, sau đó đưa mắt nhìn Hứa Linh Nhược đang cúi đầu, gò má ửng hồng: 'Không trách tỷ tỷ đều là rất ít nói chuyện, nguyên lai mỗi lần Lăng Giản sinh bệnh đều là diễn kịch, kì thực là chạy đến Lạc Phàm cung của tỷ tỷ tiêu dao khoái hoạt!'

Này không khoa học! Này quá không khoa học! Ít nói cùng diễn kịch cùng phong lưu khoái hoạt không có nửa điểm quan hệ với nhau, được chứ??? Trên mặt Lăng Giản xuất hiện chữ囧 thật to, nàng cảm thấy nàng như đất nặn Hoàng Hà bị người khác nhào nặn, mà càng khổ hơn, là do chính bản thân mình đẩy mình vào cái khổ.

'Ta nói các vị nương tử đại nhân, các ngươi không thể nói lung tung, ta lần nào sinh bệnh cũng không phải là làm bộ mà!!! Ta, ta oan uổng a!!!' Lăng Giản cắn môi, tựa như cô vợ nhỏ nhìn các nữ nhân bên giường, cuối cùng đưa ánh mắt nhìn đến nữ nhân xa lạ thiếu chút nữa đã bị lãng quên kia: 'Ta nói, vị cô nương này, ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại ở đây?'

'Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta, hiện tại lại hỏi ta là người nào?' Nữ tử xa lạ một mực cúi đầu, gò má của nàng ửng đỏ, tựa hồ chỉ cần ánh mắt Lăng Giản dừng lại ở trên người nàng, thì nàng sẽ quẫn bách không ngớt.

'Cái gì mà trả lời vấn đề của ngươi? Ngươi cảm thấy chúng ta là diễn viên đang quay phim sao?' Lăng Giản kích động, nàng ôm Lam Nhược Y hướng về bên giường, hai tay nắm lấy tay Ôn Nhứ Yên, tựa như làm nũng, nói: 'Nhứ Yên, hảo Nhứ Yên của ta. Ngươi nhìn xem, ta hiện tại đều đã thành Nê Bồ Tát qua sông*, làm sao mọi chuyện đều là ta sai đây! Ngươi có biết kẻ đầu sỏ là ai không a? Chính là ngươi! Nếu không phải trong mơ ngươi nhiều lần từ chối ta. . . . A. . . .' Lăng Giản còn chưa nói hết lời, Ôn Nhứ Yên rụt rè nhất trong mấy nữ nhân liền nghiêng người hôn lên môi Lăng Giản như chuồn chuồn lướt nước. Xúc cảm no đủ như vậy, mùi hương thoang thoảng ngọt ngào như vậy, cho dù ủy khuất tràn đầy trong lòng Lăng Giản thì cũng vì cái hôn nhẹ này mà tan thành mây khói.

*[trích từ câu tục ngữ: "Nê Bồ Tát quá hà, tự thân nan bảo". Nghĩa là: "Bồ Tát bằng đất sét qua sông, khó giữ nổi thân". Ý nói lo cho bản thân còn không được, còn lo gì cho người khác]

'Ngốc tử! Ngươi biết rõ, phàm là sở tường sở cầu của ngươi, ta liền hết thảy làm theo ngươi.' Giờ khắc này vẻ mặt Ôn Nhứ Yên rõ ràng là e thẹn, cho dù nàng đã quen với việc ở trước mặt mấy vị muội muội cùng Lăng Giản hôn môi, ôm ấp, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nàng nói ra lời tâm tình buồn nôn này trước mặt nhiều người như vậy. Rõ ràng, lời như vậy chỉ có thể nói được khi nàng và Lăng Giản ở riêng với nhau.

'Hắc, hắc hắc. . . . Ta biết, ta đương nhiên biết. . . . Ai u!' thịt mềm bên hông bị hai ngón tay của Lam Nhược Y nhéo lấy, Lăng Giản bị đau từ cười ngây dại biến thành nhe răng nhếch miệng. Nàng buông tay Ôn Nhứ Yên ra, nắm lấy bàn tay mềm mại như mầm lá của Lam Nhược Y, ánh mắt lần nữa rơi xuống trên người nữ tử xa lạ: 'Hiện tại ngươi có thể trả lời vấn đề của ta đi? Nói đi, ngươi rốt cuộc là ai. . . . Vì sao lại ở đây?'

'Nhưng ngươi rõ ràng vẫn chưa trả lời hoàn chỉnh vấn đề của ta.' Nữ tử xa lạ nắm lấy thân áo của mình, vừa nãy hành động của Ôn Nhứ Yên bị nàng nhìn vào mắt, nàng lại lần nữa u oán nhìn Lăng Giản, ủy khuất nói: 'Ta, ta tên là Thiện Tuyết Nhu. Gian phòng này, là. . . . Là phòng của ta.'



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro