Chương 27: Ăn bớt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: IchimaruGin510

Nhiều người, lực lượng lớn, câu nói này trên lý thuyết thì là không sai. Thế nhưng, nếu như đem câu nói này dùng ở trên người Lăng Giản cùng các nàng, vậy thì tuyệt đối là sai lầm lớn. Nguyên bản việc chỉ cần một giờ thì đã thu thập sạch sẽ, lại bị các nàng làm phiền mà kéo dài đến hai giờ rưỡi mới hoàn thành. Gian khổ trong quá trình, cũng chỉ có Lăng Giản mới lĩnh hội đủ.

'Rốt cục cũng thu thập xong!' tắm xong, Lăng Giản toàn thân nhuyễn trên sofa, nhìn cái TV bị Lam Thanh Hàn chém mà phân tâm.

Thân thể mềm mại hai bên trái phải tựa ở bên người Lăng Giản, sữa tắm tỏa ra hương chanh ngọt ngào. Mở mắt ra, Lăng Giản đưa tay ôm lấy Ôn Nhứ Yên cùng Lam Thanh Hàn, có tiết tấu đong đưa hai bên trai phái: 'Chờ Linh Nhược cùng Nhược Y tắm xong, ta liền chụp ảnh cho các ngươi, ngày mai đi đưa cho Thiện thúc thúc, để bằng hữu của ông làm thẻ căn cước cho các ngươi.'

'Chụp ảnh? Chụp ảnh là gì vậy?' phía sau sofa truyền đến thanh âm của Lam Nhược Y, tóc của nàng còn chưa khô, ở đuôi tóc còn đang nhỏ vài giọt nước. Thấy bên người Lăng Giản đều bị hai vị tỷ tỷ chiếm lấy, nàng cũng không ghen tuông, xoay mông ngồi trên đùi Lăng Giản, hai tay vòng lấy cổ của nàng, một lần rồi lại một lần hôn lên tóc nơi thái dương của Lăng Giản.

'Chụp ảnh chính là vẽ chân dung a, không phải các ngươi cũng đã nhìn thấy bức ảnh chụp chung của ta và Khương Lạc sao? Cái kia chính là do máy chụp ảnh chụp lại. Chờ lát nữa các ngươi mặc áo sơmi carô màu lam của ta, thì ta sẽ chụp ảnh cho các ngươi.' Lăng Giản cũng không phiền khi được Lam Nhược Y thân mật như vậy, nàng thoải mái ngửa đầu dựa vào sofa sau lưng, bĩu môi, cố gắng vươn tới cổ Lam Nhược Y, nỗ lực hôn lên da thịt mềm mại của nàng.

'Ngốc tử, ngươi thật đáng ghét!' cổ Lam Nhược Y bị Lăng Giản thở ra nhiệt khí cảm thấy ngứa ngáy, nàng hờn dỗi tóm lấy lỗ tai Lăng Giản, mãi đến khi Hứa Linh Nhược mặc áo sơmi rộng thùng thình của Lăng Giản đi ra, thì nàng mới thành thật ngồi trên đùi Lăng Giản, không giống như vừa nãy liên tu bất thật câu dẫn nàng.

'Lăng Giản, hảo hảo một bữa trưa lại cứ như vậy. . .' Hứa Linh Nhược theo bản năng sờ sờ cái bụng đang kêu ùng ục của nàng, bởi vì mới tắm xong mà cảm thấy mệt mỏi không thể tả: 'Thật đói. . . Có cái gì có thể ăn không?'

'Chờ một lúc ta gọi điện thoại cho quán dưới lâu đem ba tô mì sợi lên, bây giờ là thời kỳ khủng hoảng, ăn no bảy phần là được rồi. . . Hơn nữa món mì sợi của nhà hàng bọn họ cũng khá nhiều.' Lăng Giản chậm rãi xoay người, vỗ mông Lam Nhược Y ra hiệu nàng đứng dậy. Nàng từ tủ quần áo lấy ra một cái áo sơmi thuần màu lam, lại lục tung lên tìm camera nàng từng cùng Khương Lạc mua, dự định tự mình chụp ảnh hai tấc cho các nàng.

Những hình này cuối cùng đều phải sao chép vào máy tính, không bằng trực tiếp chỉnh sửa ảnh ở máy tính xong sau đó để vào USB, như vậy không chỉ vì mình tiết kiệm tiền, mà cũng thuận tiện người khác. Trước tiên chụp ai đây? Lăng Giản đem tầm mắt chuyển sang Hứa Linh Nhược đang duy nhất đứng ở đó, đem quần áo đến cho nàng, nói: 'Đến đây, mặc nó vào sau đó lấy ghế đem đến bên kia tường ngồi đi, ta chụp ảnh cho ngươi.'

'Mặc cái này vào?' Hứa Linh Nhược hỏi lại lần nữa, nàng nhìn kỹ chiếc áo sơmi màu lam Lăng Giản đưa cho nàng, cho dù nàng không thích màu xanh lam lắm, nhưng vẫn nghe lời mặc nó vào, sau đó lại cầm ghế nhựa ngồi đưa lưng về phía tấm tường màu trắng. 'Như vậy là được rồi phải không?' đối mặt với cái máy quái dị trong tay Lăng Giản, Hứa Linh Nhược không biết làm sao mà trong lòng cảm thấy có chút khẩn trương. Nàng nắm chặt bên hông áo sơmi, nhìn Lam Thanh Hàn các nàng cùng nhau tiến đến bên người Lăng Giản; nhìn Lăng Giản giơ máy chụp hình trong tay lên; cũng nhìn thấy ống kính của máy chụp ảnh chậm rãi dài ra.

'Ai, không cho phép nhúc nhích a! Cứ duy trì như vậy, biết không? Lấy tóc để ra sau, tóc dài ở thái dương đều gom ra để phía sau đi, phải chụp rõ cả khuôn mặt ra.' cầm camera, Lăng Giản phảng phất trong nháy mắt lột xác trở thành mỹ nữ nhiếp ảnh gia thời thượng, cảm giác với ống kính ẩn giấu sâu trong nội tâm cũng dần hiện ra.

'Như vậy có được không?' nghe Lăng Giản nói xong, Hứa Linh Nhược quả thực đem tóc dài ở thái dương vén ra phía sau tai, đem dung nhan của nàng hoàn toàn bày ra.

'Hảo hảo hảo! Cứ như vậy, đừng nhúc nhích a! Đừng chớp mắt!!!' nhìn gương mặt của Hứa Linh Nhược, Lăng Giản hưng phấn tìm đúng góc độ sau đó nhấn nút. Nàng như hết thảy các nhiếp ảnh gia, chụp liên tiếp hai bức, sau khi chụp xong còn không quên để bức ảnh hiện ở màn hình nhỏ, đưa cho Ôn Nhứ Yên các nàng xem: 'Được rồi Linh Nhược, có thể cởi quần áo. Thế nào? Đây chính là máy chụp hình, có thể ghi chép được tất cả mọi thứ của cuộc sống chỉ trong nháy máy.'

'Thật sự rất thần kỳ, máy móc bậc này ở Lam Hướng không thể có.' Lam Thanh Hàn thở dài nói.

'Đúng vậy, không nghĩ tới thế giới hiện đại có nhiều thứ như vậy, tựa như tiên giới.' Ôn Nhứ Yên nói tiếp.

Nhìn máy chụp hình trong tay Lăng Giản, Lam Nhược Y trong lòng lại ngứa ngáy. Hiếu kỳ của nàng đối với sự vật mới mẻ đều nhiều hơn so với người khác, mặc kệ nhìn thấy cái gì đều cũng muốn mình được thử một lần: 'Lăng Giản, ta đến chụp tỷ tỷ một tấm có được không? Có được hay không vậy?'

Trước đã từng nói, Lăng Giản...vô lực chống cự nhất chính là Lam Nhược Y làm nũng. Nhưng dựa trên 'chiến trường' trước đó mà các nàng làm ra, Lăng Giản thực sự không dám dễ dàng như thế đem máy chụp ảnh đắt tiền giao cho nàng học tập thực nghiệm. Suy nghĩ một chút, Lăng Giản tiếp nhận áo sơmi Hứa Linh Nhược đã cởi ra, giao cho Lam Nhược Y, cười nói: 'Hiện tại không được, đợi đến khi sách mua trên Internet cho các ngươi đến thì mới được. Ta phỏng chừng, những quyển sách đó có thể sẽ được giao đến vào ngày kia, đến thời điểm đó các ngươi cố gắng đọc, cũng đối với nơi này hiểu rõ hơn.'

'Đến đây, hiện tại chụp cho ngươi. . . Phải giống như Linh Nhược đem tóc bên tai vén ra phía sau a!' Lăng Giản đem Lam Nhược Y kéo đến cái ghế bên tấm tường ngồi xuống, sau đó trở lại địa phương nguyên bản của nàng, giơ camera lên tìm kiếm góc độ tốt nhất trong mắt nàng. Ánh mắt dừng lại ở trán Lam Nhược Y một chút sau đó nhìn xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở điểm ngạo nhân của nàng. Nhìn chúng, Lăng Giản lập tức nhớ tới chuyện vẫn chưa mua cho các nàng mấy bộ quần áo ra dáng cùng với đồ lót. Có điều, trước khi mua cho các nàng, nàng phải vì mấy nữ nhân này mà đo đo. . . vòng eo. . . Còn có, vòng mông đây.

'Đúng rồi, duy trì như vậy. . . Chụp đây a!' cứ như thế, Lăng Giản rất thuận lợi chụp cho Lam Nhược Y, Ôn Nhứ Yên và Lam Thanh Hàn mấy bức ảnh hai tấc. Đem máy chụp hình kết nối với máy tính, Lăng Giản đơn giản chỉnh mấy bức ảnh, cắt một vài phần, sau đó copy vào USB nàng mang bên người.

Sau khi làm xong chuyện ảnh chụp rồi, Lăng Giản lại từ trong ngăn kéo lấy ra một cuộn thước dây, trên mặt mang theo một nụ cười gian tặc từng bước một hướng về phía Lam Thanh Hàn các nàng mà đi, ởi thời điểm các nàng chưa phản ứng lại được đã đem thước dây vòng lên ngực Lam Nhược Y, cười nói: 'Hắc hắc, Nhược Y a. . . Ta cẩn thận đo ngực cho ngươi, đến thời điểm sẽ mua đồ lót cho các ngươi.'

'Ngốc tử. . . Đo ngực là đo như thế này sao?' Lam Nhược Y cúi đầu nhìn hai tay Lăng Giản đang phủ lên ngực nàng, cứ như vậy! Người ta đo ngực đo eo đều là cầm thước dây sau đó ở bên hông vòng ra phía sau, còn nàng đây? Lại ngược lại với người khác! Không chỉ có như vậy, đôi tay kia còn không an phận mà ăn bớt, từ trước ngực, đến bên hông, sau đó đến mông, một chỗ cũng không quên, liên tục nhiều lần không để yên mà sờ mó.

'Đó là tự nhiên, đây chính là phương pháp đo ngực của Lăng thị, chuẩn vô cùng.' Lăng Giản nguỵ biện, hai tay một lần nữa để ở trước ngực Lam Nhược Y, hung hữu thành trúc*: 'Được rồi! Đã đo xong rồi, ngực của Nhược Y vừa vặn có thể mặc bra C75. Đến đây, Nhứ Yên. . . Để ta hảo hảo đo. . . ngực cho ngươi đi!!!' nói xong, Lăng Giản xoa xoa tay vòng tới phía sau Ôn Nhứ Yên, lần thứ hai lợi dụng cuộn thước dây vô tội để thực hiện hành vi ăn bớt của nàng.

*[định liệu trước; trong lòng đã có dự tính; đã tính trước mọi việc (hoạ sĩ đời Tống, trước khi đặt bút vẽ cây trúc, đã phác thảo sẵn trong đầu)]

'Ân. . .' Ôn Nhứ Yên không ẩn nhẫn bằng Lam Nhược Y, bị Lăng Giản liên tu bất tận sờ loạn như vậy, một tiếng ngâm khẽ tự nhiên từ trong miệng nàng truyền ra, không chỉ làm cho bản thân nàng kinh hãi, mà còn làm cho mấy người khác đỏ mặt không ngớt. 'Lăng Giản. . . Ngươi, ngươi đúng là đang đo ngực sao?'

'Hắc hắc, đương nhiên đương nhiên. . . A, ngực của ngươi đây, so với Nhược Y lớn hơn một chút, mặc C95 là vừa.' Lăng Giản cười nói, cùng các nàng sống chung lâu như vậy, làm sao mà còn cần thước dây để đo? Chỉ hơi hơi sờ một cái, là có thể chuẩn xác cup của các nàng. Cái gọi là đo ngực, đo eo cùng với mông, bất quá là cái cớ Lăng Giản muốn táy máy tay chân với các nàng trong lúc rảnh rỗi thôi.

'A, Thanh Hàn ngươi là B80. . .'

'A, Linh Nhược ngươi so với Thanh hàn lớn hơn một chút, B95.' một hồi lâu, sau khi Lăng Giản dùng phương thức tương đồng đo ngực cho các nàng xong, bên môi Lăng Giản ngâm lấy một ý cười đê tiện không thể đê tiện hơn: 'Nói đến, Thanh Hàn ngực của ngươi là nhỏ nhất. . . Nguyễn Hân lớn hơn ngươi rất nhiều, còn Ngữ Thần nha đầu nha...' Lăng Giản sờ sờ cái cằm trơn bóng của nàng, nghiễm nhiên trở thành dáng dấp của chuyên gia: 'Chiếu theo tình hình phát dục hiện nay, ngực của Ngữ Thần nha đầu nhất định sẽ lớn nhất!!!'

'Cút!!!' không thể nhịn được nữa, xưa nay Ôn Nhứ Yên hiền lành dịu dàng cũng theo Lam Thanh Hàn tuôn ra lời nói thô tục. Lần lượt sờ qua ngực các nàng thì thôi, bây giờ cư nhiên còn sắp xếp mức độ to nhỏ, thậm chí. . . Lại còn nói ngực Lam Ngữ Thần là lớn nhất! Lăng Giản như vậy thật là đáng trách, thật sự là quá đáng trách!!! Quả thực chính là. . . muốn gây sự mà!!!

'Ai ai ai, các ngươi muốn làm gì? Làm gì?' nhìn các nàng nhìn chằm chằm sau đó từng bước từng bước áp sát, Lăng Giản không khỏi một bên giơ hai tay lên cao làm bộ dáng đầu hàng, một bên không ngừng di chuyển bước chân hướng về phòng ngủ. Rốt cục, thời điểm đến gần bên người, sau đó bị Hứa Linh Nhược các nàng đồng thời đẩy ngã xuống, bị các nàng chọc cù lét trả thù.

'Ha ha. . . Ha ha ha. . . Ta sai rồi. . . Ha ha. . . Ta sai rồi, ta sai rồi. . . Các ngươi ha ha. . . Các ngươi đừng quậy nữa. . . Ha ha ha. . . .' thực sự không chịu được bị nhiều cái tay chọc như thế, Lăng Giản cười đến mức không thở ra hơi, chỉ hy vọng các nàng có thể nhanh một chút dừng tay, không để này chịu đựng giày vò như vậy nữa.

'Hừ! Cho ngươi ghét bỏ. . . .' Lam Thanh Hàn hừ lạnh nói, ghét bỏ. . . Lúc này ghét bỏ ngực nàng nhỏ sao? Sao thời điểm trên giường không ghét bỏ đi! Hơn nữa, phần lớn người ở Lam Hướng ngực còn bé hơn nàng nhiều! Nàng sao lại không đi ghét bỏ người khác!!!

'Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi!' Lăng Giản xin tha, nắm tay Lam Thanh Hàn, cười nói: 'Ta mới vừa rồi bất quá chỉ là đùa một chút thôi, có ghét bỏ ngươi gì đâu! Hơn nữa, ngực to hay nhỏ căn bản không trọng yếu, chỉ cần các ngươi tốt là được rồi! Ngoan, ta biết sai rồi, còn không được sao? Các ngươi có đói bụng hay không? Ta gọi mì sợi đến cho các ngươi?'

'Bị ngươi nháo trò như thế, bọn ta nơi nào còn thấy đói bụng? Cảm thấy mệt mỏi, muốn ngủ.' Lam Thanh Hàn nói.

'Đúng vậy, đúng buồn ngủ đây!' tựa hồ là vì trừng phạt Lăng Giản, Hứa Linh Nhược vẫn không mở miệng, đem tấm trải giường gấp kỹ nhét vào trong ngực nàng, cùng Lam Nhược Y mạnh bạo đẩy Lăng Giản ra ngoài, đóng cửa lại nói rằng: 'Bọn ta không ăn cơm, sáng mai ngươi đi ra ngoài mua điểm tâm sớm chút là được rồi! Ngủ ngon!!!'

'Ai! Sao các ngươi lại như vậy??? ' Lăng Giản vẻ mặt đưa đám gõ gõ cửa, bất quả chỉ là đùa một chút thôi, lại đối với nàng như thế! Nhìn bên ngoài cửa sổ, bên ngoài trời cũng đã tối. Nghĩ các nàng chịu lăn qua lăn lại cũng thật lâu, căn bản không chú ý thời gian đã muộn rồi.

'Hảo a, các ngươi ngủ ngon.' Xác định các nàng sẽ không mở cửa, Lăng Giản hậm hực ôm tấm trải giường tiến ra sofa nằm. Thở dài, Lăng Giản bất đắc dĩ lầm bầm lầu bầu: 'Xem ra, thật sự phải nhanh mua một tòa biệt thự một chút mới được. Miễn cho ta mỗi ngày đều ngủ ở phòng khách, thật sự là. . . cô chẩm nan niêm*!!!'

*[một mình khó ngủ]




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro