Chương 49: Yêu nghiệt gặp nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: IchimaruGin510


Cũng không có nhiều bánh lắm, không mất bao lâu thì Lăng Giản đã ăn sạch sẽ, chỉ còn lại vụn bánh. Đang chuẩn bị đem hộp bánh trống trơn đặt ở trên bàn của Ngọc Linh Lung, cửa phòng đột nhiên bị người mở ra. Quay đầu, Lăng Giản kinh hỉ nhìn hai người đứng ở cửa, tiến lên vài bước đem các nàng kéo vào phòng, lại dùng chân đóng cửa lại, cười nói: 'Linh Nhược, Nhược Y. . . Các ngươi sao lại tới đây? Thanh Hàn các nàng đâu?' Tại sao không cùng đến chứ? Hay là các nàng đang núp đâu đó chờ đem đến bất ngờ cho nàng? Lăng Giản chờ mong suy nghĩ.

'Thật là ngốc tử, nhớ ngươi nên liền đến đây nhìn! Nếu ngươi không muốn, vậy ta đi đây!' Lam Nhược Y nghiêng người ngả vào trong lòng Lăng Giản, cùng nàng ngồi xuống ghế, hướng Hứa Linh Nhược cười nói: 'Tỷ tỷ không ngồi sao? Ghế dựa thịt người của ngốc tử thoải mái lắm!'

'Ta, ta đứng là được rồi.' rụt rè như Hứa Linh Nhược, nàng không có cách nào ở trước mặt người khác thân mật với Lăng Giản. So với Lam Nhược Y đang được Lăng Giản ôm, nàng lại càng thích dùng ánh mắt trao đổi với Lăng Giản hơn, chỉ có lẫn nhau mới hiểu được tình ý miên miên trong đó.

'Ai, hai người các ngươi làm sao đến đây được? Tự tiện chạy đến như vậy, vạn nhất lạc đường thì làm sao bây giờ?' Lăng Giản quan tâm nói, Hứa Linh Nhược các nàng căn bản là chưa từng ra khỏi nhà, vạn nhất trên đường đụng phải kẻ xấu thì sao? Cho dù Hứa Linh Nhược có võ công, nhưng đây là thế giới hiện đại, có võ công thì cũng bị khi dễ thôi.

'Tên ngốc ngươi đã quên rồi sao? Là ngươi kêu ngồi taxi đến Trung y viện, sau đó hỏi thăm một chút liền biến ngươi ở đâu. Hôm nay ở nhà thật buồn chán, ta liền kéo Linh Nhược tỷ tỷ lại đây thăm ngươi. Taxi là mẹ tìm cho, tiền cũng là do bà dưa! Còn các tỷ tỷ, thì còn đang ở trong nhà lo chuyện nữ hồng đây!' Lam Nhược Y cười nói, nàng mới không phải là đứa ngốc! Nàng một nữ tử yếu đuối, trói gà không chặt, vạn nhất phát sinh cái gì nguy hiểm thì làm sao bây giờ? Kéo theo Hứa Linh Nhược, nàng vừa không tranh giành chuyện thân cận với Lăng Giản, lại còn có thể bảo vệ an toàn cho mình, cớ làm sao mà không làm đây?

'Ngươi a, đúng là rất thông minh.' Lăng Giản nắm tay Hứa Linh Nhược, nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của nàng, hỏi: 'Ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn, thì ta ra ngoài mua ít đồ về cho các ngươi.'

'Đã ăn rồi, mẹ để bọn ta mang chút trái cây lại cho ngươi, nàng nói ngươi không thích uống nước, nên ăn trái cây để bổ sung.' Hứa Linh Nhược lặp lại lời của Nam mụ không sai một chữ, nàng đem túi hoa quả để trên bàn, im lặng nắm tay Lăng Giản, trong lòng cũng ngọt ngào không ít.

'Thấy các ngươi đến đây, thật sự là còn tốt hơn so với việc ăn mười mấy kg trái cây!' Lăng Giản cười, nghiêng đầu hôn lên mặt Lam Nhược Y, thuận miệng nói rằng: 'Tiểu yêu tinh, ngươi là người không an phận nhất.'

'Chán ghét, nếu như nhân gia an phận, ngươi. . .' Lam Nhược Y tiến đến bên tai Lăng Giản thổi nhiệt khí, hai tay không an phận luồn vào trong áo Lăng Giản, vuốt ve vòng eo mềm mại của nàng: 'Ngươi làm sao mà có nhiều món mặn như vậy được đây?'

'A! Lăng Giản, ngươi cũng thật là, nói dối không cần viết nháp luôn, nói cái gì mà không còn quen với Khương Lạc nữa, lúc này người cũng đã đến rồi, ngươi còn định thêu dệt thêm bông hoa nào nữa đây?' Cửa phòng bị người mở ra, Ngọc Linh Lung tay cầm hai hộp cơm xuất hiện ở cửa. Nàng nhìn Hứa Linh Nhược đang nắm tay Lăng Giản, đồng thời nhìn Lam Nhược Y đang được nàng ôm, ngồi cùng một chỗ, siết chặt thêm hộp cơm đang cầm, nhưng vẻ mặt thủy chung không có gì thay đổi.

'Cái gì mà Khương Lạc, nàng không phải Khương Lạc, là Hứa Linh Nhược!' Lăng Giản cải chính, nàng hướng về phía Ngọc Linh Lung hừ mấy tiếng, hơi sinh khí giới thiệu: 'Linh Nhược, Nhược Y. . . Vị kia đứng ở cửa là đồng nghiệp của ta, Ngọc Linh Lung... Đại tiểu thư, người này lớn lên xinh đe, hơn nữa còn là cao thủ khi dễ người.'

'Linh Lung cô nương.' Hứa Linh Nhược gật đầu, xem như là hướng về phía đối phương vấn an. Đối với giới thiệu của Lăng Giản, Hứa Linh Nhược chỉ nghĩ nàng là đồng nghiệp của người yêu, trong lòng cũng không có suy nghĩ gì khác. Ngược lại là Lam Nhược Y đang ngồi trong lòng Lăng GIản, lúc nhìn thấy mỹ nữ cùng loại với mình, radar của nàng liền phát ra tín hiệu nguy hiểm, hơn nữa mức độ nguy hiểm lại là năm sao.

'Ngọc Linh Lung? Quả nhiên là người cũng như tên đây!' Lam Nhược Y đứng lên, hơi híp mắt, tinh tế đánh giá Ngọc Linh Lung, trực giác nữ nhân làm cho nàng có chút bài xích Ngọc Linh Lung, nếu điều tra nguyên nhân, thì đại khái bởi vì nàng cho rằng Ngọc Linh Lung 'không có ý tốt' với Lăng Giản .

'Thật không? Lần đầu tiên có người khen ta như thế!' tầm mắt Ngọc Ling Lung cảnh giác nhìn qua chiếc nhẫn vàng đeo trên ngón tay Lam Nhược Y và Hứa Linh Nhược. Trong nháy mắt, ánh mắt nàng lập tức ảm đạm, sau đó liền nở nụ cười, là loại châm biếm bí mật mang theo đau khổ: 'Lăng Giản thực sự là phúc lớn nha, lại có thể cùng kết hôn với cả hai nữ nhân, lại còn đều xinh đẹp như vậy. Quả nhiên tình yêu này thật hiếm thấy, còn chơi trò đại thê tiểu thiếp. Ai Lăng Giản, buổi tối các ngươi ngủ là thay phiên nhau? Hay là trực tiếp 3P*?'

*[Chỗ này định để threesome, mà hoyyyyyyyyyyy, nguyên tác để 3P thì ta để 3P]

'Ngươi! Ngươi không chịu để yên đúng không?' Lăng Giản đang muốn đứng dậy phản bác, Lam Nhược Y đột nhiên nâng mặt lên, chạm khẽ lên môi nàng, còn ngẩng đầu cười đặc biệt khách khí: 'Lời của Linh Lung cô nương thực sự không đúng lắm, đại thê tiểu thiếp danh phận cái gì thực ra cũng không cần an bài. Ngốc tử từ trước đến giờ đối xử đều rất bình đẳng, đối với tỷ muội bọn ta đều hết mực yêu thương. Ai nha, chỉ sợ cô nương Linh Lung không biết, chứ ngốc tử nàng, cũng không chỉ có mỗi chúng ta đây! Ta giúp ngươi đếm a! Thanh Hàn tỷ tỷ, Linh Nhược tỷ tỷ, Nhứ Yên tỷ tỷ, Nguyễn Hân tỷ tỷ. . . A! Còn có Ngưng Sương đây! Tính thêm nhân gia nữa, chính là sáu người không hơn không kém. Nhiều người như vậy, ngốc tử. . . sau này thầm nghĩ muốn có thêm ai nữa, cũng không được đây!'

Ách. . . Nhược Y đây là làm sao vậy? Làm sao mà đột nhiên đi khoe khoang 'của cải' vậy a? Còn có còn có. . . Lăng Giản một lúc nhìn Lam Nhược Y đang mang nụ cười trên mặt, một lúc lại nhìn sang Ngọc Linh Lung cũng đang đồng dạng cười. Luôn cảm thấy, đột nhiên khí áp trong phòng thật thấp; luôn cảm thấy, cho dù các nàng đang cười, thì trong ánh mắt nhìn nhau lại mang theo dòng điện, không phải loại hút lấy nhau. . . Mà là bắn nhau.

'Thật không nghĩ tới Lăng Giản nàng phúc khí hảo như vậy, xã hội hiện nay. . . Liền nam nữ cũng là một vợ một chồng, còn các ngươi. . . Ha ha, các ngươi thật là lật đổ luôn cả quy cách của thế hệ mới! Lại còn Thanh Hàn, lại còn Nhứ Yên. . . Quả nhiên là rất hạnh phúc đây! Chỉ là không biết, nhiều người như vậy. . . tình cờ bồi tiếp một người, là phải cô quạnh mấy người đây!' Ngọc Linh Lung đem hai chữ hạnh phúc nghiến răng nói ra, nàng ngồi xuống vị trí của mình, cũng không phí lời nữa, trực tiếp mở một hộp cơm ra, bắt đầu ăn.

'Linh Lung cô nương sợ là nghe không hiểu lời ta mới nói rồi, ngốc tử nàng trước giờ đối xử, yêu thương bọn ta rất là bình đẳng. So với một số người không biết hạnh phúc ở đâu, thì bọn ta đúng thật là. . . rất hạnh phúc đây! Ai nha, đừng thấy vóc người Linh Lung tiểu thư tinh thế như vậy, nhưng mà sức ăn hơn người bình thường đây! Khanh khách. . .Ngốc tử nhà bọn ta, một lần bất quá cũng chỉ có thể ăn một hộp! Mà Linh Lung cô nương lại có thể ăn được cả hai!' Lam Nhược Y tự nhiên minh bạch tại sao Ngọc Linh Lung lại mua hai hộp cơm, nhưng mà nàng không vạch trần, không có cách nào. . . Ai bảo Ngọc Linh Lung cùng nàng khí tràng tương đối giống nhau, có Ngọc Linh Lung sẽ không có nàng, có nàng thì không có Ngọc Linh Lung!

'Hết cách rồi, ai bảo ta ăn thế nào cũng không mập được đây?' Ngọc Linh Lung đáp lễ, hơn nữa lại đem hộp cơm còn lại mở ra, cùng lúc ăn hai hộp. Vừa ăn vừa nói: 'So với hoa quả kia, những món này thật là vừa ngon vừa dinh dưỡng.'

'Linh Ngược, hai nàng xảy ra chuyện gì vậy?' Thật sự là không hiểu tại sao Lam Nhược Y và Ngọc Linh Lung vừa gặp nhau lần đầu đã không thể ngồi cùng bàn, Lăng Giản lén lút tiến đến bên tai Hứa Linh Nhược, hy vọng nàng có thể biết nguyên nhân của vấn đề.

'Cái này, ta cũng không biết.' Hứa Linh Nhược lắc đầu, nàng có thể cảm nhận được 'ý vị khói thuốc súng' nồng đậm giữa hai người, nhưng đến cùng là vì cái gì, tựa hồ chỉ có các nàng biết mà thôi.

'Được rồi.' Lăng Giản bất đắc dĩ lắc đầu, ngược lại kéo Lam Nhược Y 'muốn gây sự' vào trong lòng, nhéo mũi nàng nói rằng: 'Tiểu yêu tinh, ngươi đây là làm sao vậy? Vô duyên vô cớ lại cùng nàng tranh cãi. . .' lời còn chưa dứt, di động trong túi Lăng Giản vang lên, phát hiện là Thiện Tuyết Nhu gọi đến, Lăng Giản nhanh chóng ấn nút trả lời, hỏi: 'Uy Thiện cô nương, là có tin tức về chuyện của Lam Thanh Hàn các nàng sao?'

'Quá tốt rồi! Thực sự cảm tạ ngươi cùng Thiện thúc thúc! Nhưng mà ta hiện tại đi làm ở bệnh viện rồi, không tiện đi lấy.'

'Đúng vậy, ở nội khoa trong Trung y viện. Không bằng như thế này đi, chờ ta tan tầm thì ta đi tìm ngươi, thuận tiện mang ngươi đến nhà ta chơi một chút. Ha ha, không sao. . . Buổi tối ta làm cơm, để ngươi nếm thử tài nghệ nấu ăn của ta, cũng coi như cảm tạ ngươi đã phí sức vì chuyện của Thanh Hàn các nàng. Ân, được rồi. . . Vậy sau khi ta tan làm thì ta sẽ đến chỗ Thiện thúc thúc đón ngươi, bye.'

Cúp điện thoại, Lăng Giản theo thói quen ôm lấy vai Lam Nhược Y, 'báo cáo': 'Là điện thoại của Thiện cô nương, bằng hữu của Thiện thúc thúc đã làm căn cước cho các ngươi rồi. Có chúng rồi, thì chờ ta nghỉ làm sẽ mang các ngươi đi chơi! Nha đúng rồi, buổi tối ta mời Thiện cô nương đến nhà ăn cơm, các ngươi muốn ăn cái gì? Khi về ta sẽ ghé siêu thị mua cho các ngươi.'

'Khanh khách. . . Ngốc tử, chỉ cần là ngươi làm, nhân gia đều thích ăn đây! Đúng rồi, lần trước ngươi làm nấm cho nhân gia ăn, ăn thật ngon đây!'

'Ân. . . Lăng Giản, bọn ta đối với ăn uống cũng không yêu cầu gì nhiều, chỉ cần ngươi làm là tốt rồi.' Hứa Linh Nhược nói.

'Hảo! Vậy tan làm ta đi mua nấm, buổi tối làm nấm hoàng kim cho các ngươi. Ta thấy cũng không còn sớm nữa, ta gọi taxi đưa các ngươi về. Lát nữa sẽ có bệnh nhân đến đây xem bệnh, các ngươi ở đây không tốt lắm.' Lăng Giản cười nói.

Nghe đoạn đối thoại tự nhiên mà ấm áp của Lăng Giản cùng hai nữ nhân, Ngọc Linh Lung thủy chung đều không giống như trước chen vào, nàng cúi đầu ăn, một muỗng rồi lại một muỗng không dừng lại, tựa như là đang cùng ai phân cao thấp.

'Hảo a hảo a!' Lam Nhược Y nghe lời gật đầu, đang lúc muốn ra khỏi phòng, nàng đột nhiên lắc eo đi đến bên người Ngọc Linh Lung, cúi người nói: 'Linh Lung cô nương, nhân gia về đây! Sau này a, mỗi ngày ta đều sẽ đến đây! Chúng ta, ngày mai gặp!'

'Ngày, mai, gặp!' Ngọc Linh Lung cắn chặt răng phun ra mấy chữ này, cầm đũa dùng sức cắm vào thịt nướng trong hộp cơm, sau đó đưa vào miệng.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro