Chương 5: Giúp đỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

editor: IchimaruGin510

Mấy câu nói ra của Lam Thanh Hàn đều là tiếng lòng chờ mong của mấy nữ tử cổ đại Hứa Linh Nhược các nàng, các nàng liên tục gật đầu biểu thị tán thành, vây quanh bên người Lăng Giản, dị khẩu đồng thanh nói: 'Lăng Giản, nơi này chung quy không phải Lam Hướng, chúng ta phải nghĩ biện pháp trở về mới được.'

Trở về? Ta cũng muốn trở về a! Mặc dù chỉ sống ở Lam Hướng hơn hai năm, nhưng Lăng Giản đã quen cuộc sống ở nơi đó, đã yêu cuộc sống nơi đó. Huống chi, mấy nữ nhân xuyên không về với nàng còn thiếu Lam Ngữ Thần cùng Tô Nguyễn Hân, cái này phải làm như thế nào cho hảo đây? Suy nghĩ một chút, Lăng Giản đưa ánh mắt nhìn đến lão giả vẫn đang lật sách không nói tiếng nào: 'Đạo trưởng, ngài cũng nghe thấy đó, các nàng đều muốn trở về. . . Ta, ta cũng muốn lại xuyên không về.'

'Ân. . . . .' lão giả ý vị thâm trường quét mắt qua mấy nữ nhân vây quanh Lăng Giản, hắn đem sách cổ để ở trước mặt muốn cho nàng nhìn cái gì đó, mà lại nghĩ đến Lăng Giản chưa trả tiền, lập tức đem sách cổ thu về, xòe bàn tay ra nói: 'Lăng Giản a, cái khác chúng ta chờ lát nữa lại nói, ngươi trước tiên đem tiền thuê thanh toán đi.'

Quả nhiên, cho dù Lăng Giản nghĩ trăm phương ngàn kế trốn tránh vấn đề trả tiền, lão giả vẫn là sẽ đem nó từ vũng bùn sâu không thấy đáy ra rồi rửa sạch sẽ đặt trước mặt Lăng Giản. Muốn trốn nhưng không có cách nào để trốn, Lăng Giản không thể làm gì khác hơn là mặt dày rút 180 đồng 'đại dương' từ trong ví tiền ra giao cho lão giả: 'Đạo trưởng, ta trong túi cũng chỉ có 180 đồng, vốn định sau khi hạ sơn sẽ rút thêm tiền, ai ngờ lại xuyên không đến cổ đại đây! Đạo trưởng, ngươi xem ba lô của ta đặt ở chỗ ngươi lâu như vậy ngươi cũng không tính tiền, tiền thuê này ngươi châm chước một chút, 180 khối được rồi.'

'Ta nói này, Lăng Giản, ngươi cũng biết ta miễn phí cho ngươi hai năm linh năm tháng giữ ba lô, ngươi không ngại khi chỉ trả cho ta 180 đồng thôi sao? Hơn nữa, tiền thuê nơi nghỉ lại ở đạo quan này hiện tại đã lên 200 đồng một ngày, nhưng mà, ta giữ giá như hai năm trước cho ngươi, đây đã là châm chước cho ngươi nhất rồi!' Lão giả không chịu, hắn chỉ chỉ sách cổ trong tay, hơi có chút ám chỉ 'Ngươi không trả tiền cho ta thì ta liền không nói cho ngươi chuyện liên quan tới cửu tinh liên châu trong sách đâu'.

'Nhưng mà đạo trưởng, chỗ này của ta cũng chỉ có 180 đồng, đạo quan của ngươi cách nơi rút tiền trong thành phố thật sự rất xa, đi đến đây cũng non nửa ngày. Còn thanh toán qua thẻ, các ngươi nơi này lại không cung cấp dịch vụ thanh toán qua thẻ này, ngươi nói ta nên làm sao bây giờ? Bằng không, ngươi xem trong ba lô ta có cái gì đáng giá, theo giá mà thế chấp đi.' Ý là nếu ngươi không đồng ý cũng không được, Lăng Giản cũng coi như loại lợn chết không sợ bỏng nước sôi*. Nàng hiện tại tiền xe về thành B cũng không có, lấy cái gì mà trả tiền nghỉ lại ở nơi này. Nếu đã là như vậy, không bằng liền mặt dày mày dạn để lão giả giảm giá, tốt xấu vì nàng cũng được xem là cực phẩm ngự tỷ, chỉ riêng thể diện thôi cũng đáng cho lão giả giảm xuống còn 180 đồng đi!

*[giống như điếc không sợ súng, túng quá làm càn]

'Lăng Giản, ngân lượng trên tay ngươi không đủ trả cho đạo trưởng sao?' Đạo trưởng còn chưa mở miệng, mấy nữ nhân của Lăng Giản đã liên tục tháo trâm ngọc cài đầu của các nàng xuống đưa cho Lăng Giản. Các nàng tuy rằng không mang theo ngân lượng, nhưng một món đồ trang sức tùy tiện tháo xuống cũng đáng giá hơn hai nghìn lượng. Huống hồ, đối với Lăng Giản, chỉ cần là nàng cần, mấy nữ nhân đều sẽ dốc hết tất cả cho đi, sẽ không có nửa điểm oán hận.

'Ai! Mấy món đồ trong tay các ngươi quá mức đắt tiền, hơn nữa đây là cổ vật của hoàng gia. Lão đạo từ trước đến giờ không phải người ham muốn lợi ích, dù có thêm thì ta cũng sẽ không cần, thiếu, đương nhiên cũng không thể. Không nhiều không ít, liền đủ 250 đồng đi!'

'250 đồng, đạo trưởng. . . . Ta thật sự là. . . .' Lăng Giản muốn tiếp tục cầu lão giả châm chước cho nàng một hồi, nói còn chưa nói xong, Thiện Tuyết Nhu ở một bên trầm mặc thật lâu không biết từ chỗ nào lấy 250 đồng chẵn đưa cho lão giả, một bên dùng dư quang liếc trộm phản ứng của Lăng Giản, một bên khó khăn nói: 'Đạo trưởng, tiền này, tiền này ta thay nàng trả là được rồi, ngài vẫn là trước tiên nói cho các nàng biết ngày tháng xuất hiện lần nữa của cửu tinh liên châu đi.'

Thiện Tuyết Nhu hành động đột ngột như vậy, làm cho Lăng Giản đang cầm 180 đồng của mình hồi lâu mới phản ứng lại được. Nhưng mà, đối mặt với Thiện Tuyết Nhu giúp người làm niềm vui, câu nói đầu tiên của Lăng Giản cũng không phải là cảm tạ, mà là: 'Ngươi để tiền ở chỗ nào vậy? Ta thấy váy này của ngươi chỉ có một cái túi nhỏ.' Để điện thoại vào đó thì quá nhỏ, vậy thì nơi nào còn có thể để được nhiều Mao gia gia đến như vậy đây.

'Ta, tiền của ta để ở bên trong túi nhỏ.' nói, Thiện Tuyết Nhu từ bên trong túi lấy điện thoại của nàng ra, lại từ giữ điện thoại lấy ra một xấp khá dày Mao gia gia: 'Ta không lừa ngươi, ta, tiền này đều là để ở chỗ này.' tựa hồ chỉ cần cùng Lăng Giản trực tiếp đối thoại, Thiện Tuyết Nhu sẽ mất đi bình tĩnh nguyên bản mà trở nên ngượng ngùng không thôi. Còn rốt cuộc là tại sao ngượng, e là chỉ có Thiện Tuyết Nhu chính mình rõ ràng đi.

'Thiện tiểu thư, chúng ta không quen không biết. . . . Ngươi không chỉ cho ta mượn điện thoại di động, còn thay ta trả tiền thuê, ta có thể hỏi nguyên nhân không?' nói đến đây, thì Lăng Giản cũng tính là một người cẩn trọng. Thiện Tuyết Nhu dụng ánh mắt không rõ ý vị nhìn nàng, rồi nàng như người tốt đi theo các nàng đến phòng lão giả, sau đó nàng hào phóng đưa điện thoại của mình cho Lăng Giản gọi đường dài, đến giờ nàng lại càng như vậy hùng hồn mà móc ra 250 đồng thay Lăng Giản trả tiền. Thiện ý của nàng để cho Lăng Giản không khỏi hoài nghi mục đích của nàng, có thể nàng thật chính là người bị bệnh thần kinh, hoặc cũng có thể nàng chính là muốn có được gì đó từ trên người Lăng Giản hoặc Lam Thanh Hàn các nàng . Còn rốt cuộc là cái nào, hay là có khả năng còn cái khác hay không, Lăng Giản liền không biết được.

'Tên ngốc, người ta có lòng tốt giúp ngươi, ngươi không những không cảm tạ người ta trái lại còn chất vấn như vậy, chuyện này. . . . sẽ làm người ta đau lòng đây!' Lam Nhược Y biết Lăng Giản cẩn thận, nhưng cũng đoán ra nguyên nhân khi Thiện Tuyết Nhu giúp Lăng Giản như thế. Nàng khẽ nhéo mu bàn tay Lăng Giản, để nàng tốt xấu gì cũng nói một tiếng cảm ơn với người ta rồi hãy chất vấn sau. Dù sao thì, người ta tốt bụng như vậy giúp các nàng một tay, căn cứ vào điểm ấy, Lam Nhược Y đối với Thiện Tuyết Nhu liền có một chút hảo cảm.

'Thật ngại ngùng, là ta quá mức lỗ mãng. Cảm ơn ngươi trả tiền thay ta, ngươi yên tâm, ta sẽ đem tiền trả lại ngươi.' Lăng Giản nói.

'Không, không sao đây. Tiền này, tiền này ngươi không trả, cũng không sao. Đạo trưởng đã nói, quen biết tức là hữu duyên. Chúng ta, chúng ta nếu có thể tại. . . Có thể đang ở trong phòng ta nhận thức, cũng là hữu duyên duyên. Ta, ta giúp ngươi cũng là nên làm. . .' nói xong lời cuối cùng, thanh âm Thiện Tuyết Nhu đã nhỏ như muỗi, nàng rụt cổ lại, thẹn thùng cúi đầu, không dám nhìn thẳng Lăng Giản, có thể bởi vì sợ nàng lại tiếp tục hỏi mình gì đó, nhanh chóng quay mặt về phía lão giả, hỏi: 'Đạo trưởng, tiền đã trả rồi, ngài nên nói cho các nàng biết lần sau cửu tinh liên châu sẽ xuất hiện vào lúc nào đi.'

'Cái này, ta thực sự là nói không được.' lão giả lấy sách cổ lật đến ngày cửu tinh liên châu xuất hiện vào hai trăm năm trước, đem nó đưa cho Lăng Giản xem: 'Sách cổ này truyền xuống tay các đời đạo quan chủ sự, vẫn luôn được ghi chép cẩn thận ngày cửu tinh liên châu xuất hiện. Thế nhưng, từ lần trước kia, thì lần xuất hiện sau này của cửu tinh liên châu cũng không thấy trong sách. Ta nói tìm không thấy, là tìm không thấy thật, lão đạo không mắc chứng si ngốc tuổi già, ta nhớ rất rõ, trước đây sách ghi rằng cứ mỗi trăm năm thì cửu tinh liên châu lại xuất hiện một lần. Nhưng các ngươi lại có thể chỉ sau hai năm lại gặp lần nữa, liền nghĩa là nó không còn đi theo quỹ đạo trước kia nữa. Nói không chừng, lần sau nó xuất hiện có thể là hai năm sau, nhưng mà cũng không chừng, là một năm sau. . . . Hoặc là, mười năm sau, thậm chí là trăm năm sau.'

'Nếu theo như ngài nói, căn bản là không có cách nào xác định được sự xuất hiện của cửu tinh liên châu? Vậy chúng ta, không phải chúng ta lại ở đây mà chờ chứ? Chờ một hai ngày cũng không sao, nhưng mà nếu chờ một năm, hai năm. . . . Cái kia. . . .' Lăng Giản nhíu mày, nàng quay đầu nhìn về Ôn Nhứ Yên các nàng, mi vũ chi gian* của các nàng cũng xuất hiện vẻ u sầu tương đồng.

*[trán; vùng trên hai chân mày]

'Ta vẫn là câu nói đó, đây là ý tứ của lão thiên gia. Các ngươi lúc nào trở về được, lúc nào lại xuất hiện cửu tinh liên châu, hoàn toàn là sắp xếp của lão thiên gia. Ta nói, các ngươi ở đây chờ đợi làm gì, không bằng về đi, hảo hảo sinh hoạt. Ngươi thủy chung là người hiện đại, cũng không thể nói xuyên không đến cổ đại rồi thì cũng không có cách nào ở thế giới hiện đại nửa khắc nữa chứ? Lẽ nào nơi này không có người mà ngươi mong nhớ sao? Đi về trước đi, trở về thì hảo hảo sống, nếu như lão đạo ta tra được ngày xuất hiện lần nữa của cửu tinh liên châu, nhất định sẽ thông báo cho các ngươi.'

Lão giả mấy câu nói xong, trong lòng Lăng Giản không khỏi buông xuống. Không sai, nơi này còn có mẫu thân nàng lo lắng, nếu như cứ như vậy mà trở về, thực sự là không có lương tâm, quả thực cùng bạch nhãn lang không khác gì nhau. Huống hồ, nàng từ trước đến giờ chủ trương tùy ngộ nhi an*, nếu các nàng đã về tới thế giới hiện đại, tại sao không trước tiên ổn định đây? Lão giả nói đây là sắp xếp của lão thiên gia, thì các nàng vui vẻ tiếp thu là tốt rồi, cái khác, không bằng tạm thời gác sang một bên đi. Nàng tin tưởng, lão thiên gia sẽ không nhẫn tâm như vậy, làm cho Nguyễn Hân cùng Ngữ Thần một mình ở hoàng cung Lam Hướng chịu đủ giày vò nhung nhớ, các nàng nhất định sẽ trở về Lam Hướng được!

*[thích ứng trong mọi tình cảnh; thoả mãn trong mọi tình cảnh; gặp sao yên vậy]

'Thanh Hàn, Nhược Y, Linh Nhược còn có Nhứ Yên, các ngươi nghe theo ta không?' quyết định xong rồi, Lăng Giản đưa mắt nhìn về mấy nữ nhân của nàng, vẻ mặt nghiêm túc mà kiên định, giống như khi ở trong thượng thư phòng xử lý tấu chương vậy, tản ra một cỗ mị lực vô hình. Cũng bởi vì cỗ mị lực này, liền ngay cả Lam Thanh Hàn thân là nữ hoàng mà đều cam tâm 'thần phục', mọi chuyện đều nghe theo nàng.

'Chỉ cần là lời của ngươi, chúng ta khi nào thì chưa từng nghe theo đây?' các nàng trăm miệng một lời, dùng phương thức hỏi ngược lại mà trả lời Lăng Giản, chỉ cần là quyết định của Lăng Giản các nàng, các nàng sẽ thuận theo, không làm trái.

'Tốt lắm, các ngươi cũng nghe đạo trưởng nói rồi. Nếu là như vậy, ta nghĩ chúng ta trước tiên vẫn nên về thành B đi, nếu như ở đây chờ đợi, cũng không biết phải chờ đến khi nào. Huống chi, tiền nghỉ lại ở nơi này còn cao như vậy, làm sao mà so được với ở căn nhà của chính mình? Các ngươi nếu đều nghe theo ta, vậy chúng ta thu thập một chút rồi về thành B, còn ngày cửu tinh liên châu xuất hiện, ta sẽ để số điện thoại của ta lại cho đạo trưởng, khi về sẽ nộp phí, chỉ cần hắn tìm được ngày rồi, chúng ta sẽ trở về, được không? Hơn nữa, các ngươi không muốn biết cuộc sống ở thế giới hiện đại của ta như thế nào sao? Không muốn ra mắt mẹ ta sao? Nhưng mà ta đã đáp ứng nàng rồi, phải dẫn bạn gái trở về gặp nàng.' Tuy rằng không nói cho mẹ biết có bao nhiêu người, có điều nếu mẹ đã tiếp nhận chuyện ta yêu thích nữ nhân rồi, nên. . . . cũng sẽ không chú ý ta có bao nhiêu người đi. Lăng Giản ở trong lòng tự an ủi, nàng sợ một khi đưa các nàng về ra mắt mẹ, mẹ nàng sẽ bị dọa mất. Ngược lại, thấy chuyện này cũng không vội, chỉ cần trở về thành B, lúc nào đi cũng được.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro