Chương 53: Gặp gỡ tình cờ khi dạo phố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: IchimaruGin510


Không dễ dàng gì đến được cuối tuần, Lăng Giản lái xe trong tiếng hối thúc không thể chờ được nữa của các nữ nhân, đưa các nàng đến khu mua sắm ở trung tâm B thành. Đó là khu vực phồn hoa nhất của thành B, các cửa hàng ăn uống, thư giãn hay mua sắm của chỗ này đều phục vụ khách hàng không ngơi tay. Nam mụ không thích dạo phố, bà tình nguyện ở hậu viện biệt thự uống trà cũng không muốn để con gái mình tiêu tốn quá nhiều tiền. Đương nhiên, không có Nam mụ đi cùng các nàng, thì cũng bớt đi áp lực, hoặc có thể nói là, không cần phải kiêng nể gì cả.

Cao ốc Dư thị, là cao ốc shopping nổi tiếng xa hoa nhất của thành B.

Lam Thanh Hàn các nàng được Lăng Giản dẫn đến thang máy để tới khu mua sắm hàng hiệu ở lầu ba. Sự xuất hiện của các nàng, hoặc có thể nói là quá trình đi lại của các nàng, dường như trở thành một đạo phong cảnh tuyệt mỹ mà chói mắt, làm cho không ít người phải quay đầu lại quan sát, dừng chân không bước nữa. Đối với ánh mắt của những người này, Lam Thanh Hàn các nàng có vẻ thản nhiên mà tự nhiên. Xuất thân của các nàng vốn cao quý, đã sớm quen với cuộc sống được người khác vây quanh, bây giờ lại được nam nhân cùng với nữ nhân phục trang đa dạng chú ý, các nàng lại càng ngẩng cao đầu, kiêu ngạo mà cao quý.

Đến thế giới hiện đại lâu như vậy, nhưng lại là lần đầu tiên Lam Thanh Hàn các nàng chính thức đi dạo. Các nàng tựa như một tiểu phân đội đột kích, không chút nào quan tâm đến giá cả của các mặt hàng, chỉ cần phát hiện y phục nào vừa ý, thì ánh mắt lập tức giao nhau, sau khi cùng gật đầu đồng ý rồi thì mới nói với Lăng Giản phụ trách quẹt thẻ, trả tiền rằng: 'Lăng Giản! Mua!'

'Các ngươi cứ chọn đi, thích cái gì thì lấy món đó, ta trả tiền.' Lăng Giản đen mặt nói, nàng không nghĩ đến hôm nay dẫn các nàng ra ngoài lại là lột một lớp da của bản thân, mà lúc nàng nhìn thấy bảng giá của mấy bộ quần áo các nàng đang cầm trong tay, Lăng Giản lại cảm thấy một trận choáng váng. Mấy ngàn, mấy vạn. . . Trời ơi! Nàng từ nhỏ đến lớn mặc quần áo quý giá cỡ nào cũng chưa vượt qua 1000 đồng, ngày hôm nay. . . các nàng đang bù vào tiếc nuối không được mặc quần áo sang trọng của nàng sao? Còn có, còn có, Lăng Giản khóc không ra nước mắt, tại sao Nhược Y của nàng không chọn chút quần áo nào bình thường vậy? Ngoài màu đỏ ra thì vẫn là màu đỏ, được rồi. . . Ngay cả son môi, sơn móng tay ban nãy chọn cũng là đỏ tươi a.

'Nhược Y, ngươi quả nhiên là thích màu đỏ đến điên rồi a!' Lăng Giản đứng ở cửa cảm thán, nàng liền đứng đó nhìn mấy nữ nhân của nàng điên cuồng lựa chọn tựa như đột kích, giao một món rồi lại một món y phục đắt tiền cho nhân viên bán hàng. Nữ nhân viên bán hàng trên mặt tràn đầy nụ cười, mà mặt Lăng Giản, tuy rằng cũng đang cười, nhưng bên trong thì ngay cả tim hay gan đều run lên.

'Lăng Giản, bọn ta chọn xong rồi.' các nàng không nghĩ trang phục của thế giới hiện đại lại thời thượng, đa dạng như vậy, các nàng là nữ nhân, hơn nữa lại còn là mấy nữ nhân có tính thích làm đẹp từ trong xương tủy. Vì lẽ đó, khi đối mặt với mấy bộ quần áo thiết kế độc nhất vô nhị này, thì các nàng tự nhiên cũng yêu thích không muốn rời tay, hận không thể đóng gói hết bọn chúng rồi đem về Lam Hướng.

'Chọn xong rồi sao? Cái kia. . Tiểu thư, phiền thanh toán qua thẻ.' Nhìn một chồng quần áo thật dày đặt trên quầy, Lăng Giản mừng vì đều đã bán dây vấn tóc cùng với thắt lưng bạch ngọc đi rồi. Nếu không, thì chỉ bằng chút đỉnh lương bổng nho nhỏ này của nàng, thực sự không thể nuôi nổi mấy người vợ này của nàng.

'Lăng Giản, quần áo chỗ này đều thật đẹp, ta muốn mua hai bộ cho Ngưng Sương.' tỷ muội thủy chung vẫn là tỷ muội, mặc kệ đang ở đâu, thì Lam Thanh Hàn đều sẽ nhớ đến muội muội của nàng. Đặc biệt là khi gặp phải thứ gì mới mẻ, xinh đẹp, mặc kệ có đắt tiền hay không, thì Lam Thanh Hàn đều sẽ muốn cùng chia sẻ với các tỷ muội.

'Ân, muốn mua thì cứ mua, chỉ là hiện tại, bên đạo trưởng cũng chưa có tin tức gì, chờ có tin gì đó, thì chúng ta liền trở lại đây, không chỉ mua cho Ngữ Thần, mà còn có Nguyễn Hân.' Lăng Giản vỗ về cánh tay đang kéo nàng của Lam Thanh Hàn, từ đầu nàng đã biết Lam Thanh Hàn cực kỳ sủng nịnh hai muội muội của mình, bây giờ có được cả ba tỷ muội các nàng, thì nàng tự nhiên cũng không muốn thiên vị bên nào, người nào cũng cần phải chăm sóc thật chu toàn.

Trả tiền, nhân viên mua hàng liền xếp gọn quần áo của các nàng mua, đồng thời cũng giao cho từng người. Nàng ý vị thâm trường nhìn Lăng Giản, vừa hy vọng mình có dáng người tốt như vậy, lại vừa mong ước mình có nhiều tiền như thế. Đương nhiên, nàng cũng nghi ngờ, không biết quan hệ giữa Lăng Giản và mấy nữ nhân đó là gì, không biết tại sao chỉ để cho các nàng mua, còn bản thân thì không chọn món nào hết.

'Đi thôi, chúng ta đến cửa hàng khác nhìn chút đi, nếu thích gì nữa thì tiếp tục mua.' Lăng Giản cười nói, nàng tuy rằng rất đau xót khi tiền ra như nước, nhưng nàng lại yêu thích nụ cười thỏa mãn của các nàng hơn. Nhiều lúc, vui vẻ của người mình quý trọng, là thứ không có bất kỳ vật chất nào thay thế được.

Ra khỏi cửa hiệu, người mặc âu phục trước mặt làm cho Lăng Giản đứng ngây tại chỗ theo bản năng. Trước mắt không phải ai khác, chính là Ngọc Linh Lung đang mặc một thân âu phục, hôm nay, tóc của nàng đã được nhuộm thành màu rượu đỏ, hoàn toàn không phù hợp với bộ y phục đang mặc. Nhưng mà nàng tựa hồ cũng không để tâm, vẫn kiêu ngạo ngẩng đầu, tựa như diễm lệ nữ vương bước đi trong bóng đêm.

'Đội ngũ' của Lăng Giản quá mức gây chú ý, cho dù Ngọc Linh Lung đang chăm chú nghe người phía sau báo cáo, nhưng mà nàng vẫn nhìn thấy được mấy nữ nhân bên cạnh Lăng Giản đang bước đến chỗ nàng. Dừng bước. Ngọc Linh Lung khoanh hai tay, mặt không biểu tình, nhìn qua bốn nữ nhân đang ở bên cạnh Lăng Giản, sau đó lộ ra một nụ cười như có như không, khó chịu nói: 'Thật không nghĩ tới thành B lại nhỏ như vậy, ở chỗ này cũng gặp được ngươi. Hơn nữa, lại còn có hậu cung ba nghìn đây! Lăng đại củ cải.'

Lăng đại củ cải? Đây là nói người nào a! Lăng Giản nhíu mày, theo bản năng nhìn mấy nam nhân mặc vest phía sau nàng: 'Ngươi gọi ai là Lăng đại củ cải đây a! Ta thấy ngươi cũng giống như ta mà thôi!'

'Người nào hỏi thì chính là nói người đó a! Trừ ngươi ra, còn có ai lại tranh nổi danh xưng đại củ cải hoa tâm đây chứ?' Ngọc Linh Lung nhàn nhạt nhìn Lam Thanh Hàn, Ôn Nhứ Yên bên cạnh Lăng Giản. Hai nữ nhân này nàng chưa từng nhìn thấy, bây giờ được gặp, đương nhiên phải tinh tế đánh giá một phen.

'Ngọc Linh Lung ngươi đủ rồi đó! Ta không hề hoa tâm!' Lăng Giản phản bác, bàn tay đang cầm túi quần áo thay cho Lam Nhược Y đang muốn nắm chặt lại, thì Lam Thanh Hàn và Lam Nhược Y đã chia nhau nắm tay nàng. Nhìn Ngọc Linh Lung đang đứng trước mặt, Lam Thanh Hàn ánh mắt băng lãnh, dửng dưng: 'Vị cô nương này, có phải Lăng Giản đã từng đắc tội ngươi hay không? Nếu không có, mà cô nương nói năng như thế, thì thật là thất lễ.'

'Vậy sao? Ta cảm thấy lời ta nói cũng không có gì sai. Ngược lại, trước giờ ta vẫn luôn nói năng như thế với đại củ cải.' Ngọc Linh Lung không cho là đúng, phản bác lại.

'Đúng vậy! Đúng là Linh Lung cô nương vẫn luôn nói chuyện như thế với Lăng Giản.' Lam Nhược Y hướng về Ngọc Linh Lung tươi cười, nàng nghiêng đầu dựa vào Lăng Giản, để cho Ngọc Linh Lung trực tiếp nhìn thấy cảnh các nàng thân mật: 'Ngược lại nàng cũng không phải là nữ nhân của ngốc tử, cũng không phải tỷ muội của chúng ta, thất lễ hay không thất lễ thì cũng có sao đâu?! Có điều, Lăng Giản. . . Nhân gia thật thích màu tóc của nàng, làm sao mới có được đây? Ngươi dẫn nhân gia đi làm giống như vậy được không!'

'Tóc của nàng phải đến tiệm làm tóc nhuộm mới được, có điều. . . Ngươi không cần phải làm thế a, dùng thuốc nhuộm sẽ làm tổn thương đến mái tóc. Hơn nữa, ta thích màu sắc tự nhiên, không cần phải thay đổi màu tóc thành mấy màu sắc loạn thất bát tao kia đâu. Các ngươi như bây giờ, là ta thích nhất rồi!' Lăng Giản cười nói, dự định kéo các nàng rời đi. Bị Ngọc Linh Lung khi dễ đã quen rồi, bị châm chọc cũng quen rồi, tuy nàng không thoải mái, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi. Ngược lại, cãi không lại người ta, vậy thì trực tiếp tránh mặt là tốt nhất đi!

'Thật sao? Nhân gia nghe theo ngươi, sẽ không làm!'

'Uy Ngọc Linh Lung, ngươi chậm rãi dạo chơi, ta dẫn các nàng đến bên kia xem một chút, bye.' Tuy không hiểu tại sao Ngọc Linh Lung lại ăn mặc như thế rồi xuất hiện ở cao ốc Dư thị, lại càng không hiểu tại sao ở phía sau có nhiều người đi theo như vậy. Nhưng Lăng Giản sẽ không hỏi, cũng không suy đoán nhiều. Không muốn ở đây lâu, Lăng Giản cùng Ngọc Linh Lung chào hỏi vài câu sau đó nhanh chóng kéo mấy nữ nhân đến chỗ thang máy đứng chờ. Đương nhiên, nàng cũng không biết từ thời khắc nàng xoay người đi, ánh mắt của Ngọc Linh Lung thủy chung vẫn đi theo nàng; nàng cũng không biết, thời điểm nàng nói nàng thích màu tóc tự nhiên, trong đáy mắt Ngọc Linh Lung liền xuất hiện một tia tâm tình không thể nói rõ được.

Tầng một của Dư thị cao ốc là địa phương của đụ loại hoạt động cùng với các gian hàng bày bán mỹ phẩm. Vừa xuống lầu, Ôn Nhứ Yên đã bị hấp dẫn bởi cuộc thi thư pháp nghiệp dư cách đó không xa, mà Hứa Linh Nhược các nàng thì lại bị thu hút bởi các cửa hàng bán sản phẩm dùng cho trang điểm. Bên này là một nữ nhân, bên kia là ba nữ nhân. Sau khi cân nhắc hết lần này đến lần khác, Lăng Giản liền dặn dò Lam Thanh Hàn các nàng thành thật ở trong cửa hàng, không cho phép đi lung tung, còn mình thì lại mang Ôn Nhứ Yên đến hoạt động thư pháp bên kia.

Đại khái là người thích thư pháp rất ít, ngoại trừ Lăng Giản cùng Ôn Nhứ Yên vừa đến, thì bên trong hoạt động này cũng chỉ có mấy lão nhân cùng với một nam nhân chừng 35 tuổi dường như là người chủ trì. Đi đến trước chiếc bàn đang bày bút lông, nghiên mực, cùng giấy Tuyên ở trên đó, Ôn Nhứ Yên nghiêm túc nhìn mấy lão nhân đang nhất bút nhất họa. Một lát sau, nàng nhẹ nhàng kéo ống tay áo Lăng Giản, hỏi: 'Lăng Giản, ta có thể viết vài chữ không? Đã lâu chưa viết, chắc sẽ không quen mất.'

'Có thể, chỉ cần có hứng thú thì cứ đến đây viết.' Lăng Giản cầm một cây bút, chấm mực sau đó đưa cho Ôn Nhứ Yên, đứng ở bên cạnh nàng cười nói: 'A, nô tài đã chấm mực cho người rồi, thỉnh An phi nương nương đề bút thưởng tự.'

Thấy Lăng Giản đùa giỡn như thế, Ôn Nhứ Yên liền cười khẽ thành tiếng. Nàng che miệng thẹn thùng nói một câu 'ngốc tử', sau đó nhấc bút chăm chút viết lên giấy câu thơ mà Lăng Giản đã đọc khi gặp nàng lần đầu tiên ở Ngự hoa viên: 'Đã kiến lệ ngân thấp, bất tri tâm hận thùy.'*

*[Nhưng thấy lệ đã rơi, không biết tâm hận ai]

'Chữ tốt!' phía đối diện truyền đến một tiếng khen trầm thấp, trung niên nam nhân ban nãy còn đang thưởng thức thư pháp của mấy lão nhân không biết từ khi nào đã đến trước mặt Ôn Nhứ Yên. Hắn hướng Ôn Nhứ Yên lễ phép gật đầu, cầm lấy chữ nàng viết không ngừng gật đầu, sau đó lại khen lần nữa: 'Rất có ý vị thời cổ đại. Người ta đều nói chữ viết đại biểu cho tính cách của một người, chữ này ôn nhuận huệ uyển như thế, thì cũng chỉ có thể do mỹ lệ thục nữ như ngươi mới viết ra được.'

'Đa tạ đã khen ngợi.' Ôn Nhứ Yên ở trong cung thật lâu, lúc trước rất ít khi nói chuyện cùng nam nhân, hơn nữa còn chưa từng nghe được bọn họ khen ngợi. Bây giờ lại được một nam nhân trực tiếp khen mình như thế, Ôn Nhứ Yên tự nhiên đỏ mặt, thật ngại ngùng nhìn nam nhân ôn nhã trước mặt. Chỉ là, chỉ là nở nụ cười thẹn thùng như vậy thôi, mà trong lòng Lăng Giản đã làm đổ một bình giấm chua lâu năm.

'Đúng rồi, ngươi là lần đầu tiên tham gia cuộc thi thư pháp nghiệp dư phải không? Ta tham gia đã nhiều cuộc thi rồi, nhưng cũng chưa từng thấy ngươi.' Trung niên nam nhân nở nụ cười, nói với Ôn Nhứ Yên. So với Lăng Giản đứng bên cạnh nàng, hắn lại yêu thích Ôn Nhứ Yên bậc này nữ nhân hiền huệ hơn. Lăng Giản xinh đẹp, Lăng Giản phát ra hào quang, nhưng lại có phần không thích hợp với một cuộc sống bình thường. Trái lại, khí chất, tướng mạo của Ôn Nhứ Yên đều làm cho người khác có một loại cảm giác nhu hòa, dịu dàng. Bất kỳ nam nhân nào cũng muốn nhận thức, cũng muốn thân cận với nữ nhân như vậy.

'Xác thực là lần đầu tiên, trước đây chưa từng có cơ hội.' Ôn Nhứ Yên thành thật trả lời.

Fuck*! Nghe được đoạn đối thoại của Ôn Nhứ Yên cùng nam nhân kia, nhìn bọn họ lễ độ đối diện với nhau trong lúc đó, thì trong lòng Lăng Giản lại không ngừng mắng nam nhân ấy. Nhưng mắng thì mắng, nàng cũng không trực tiếp kéo Ôn Nhứ Yên đi. Ở một mức độ nào đó, Lăng Giản chọn tuân theo ý nguyện của các nàng, đồng thời cho các nàng tự do. Bởi vì, cho dù nàng tức giận ghen tuông thế nào, thì nàng vẫn tin tưởng, nữ nhân của nàng. . . Trước sau gì cũng chỉ thuộc về nàng.

*[nguyên gốc là kháo, thích để fuck à, ý kiến gì thì lên phường trình bày, haha]




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro