Chương 72: Lo lắng của Thanh Hàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc Lăng Giản tỉnh lại thì trời đã tối, cảm giác được cái chăn ở trên người cùng độ mềm mại của giường nệm, khóe môi nàng không khỏi giơ lên. Quả nhiên, không phải mấy phụ nhân này vẫn đau lòng nàng sao?! Ít nhất không bỏ mặc nàng té xỉu trong sân. Lòng bàn tay truyền đến cảm xúc mềm mại nhẵn nhụi, Lăng Giản quay đầu, lúc này mới phát hiện Lam Thanh Hàn đang ngồi ở bên giường, ngẩn người nhìn nàng. Nhứ Yên các nàng đâu? Lăng Giản muốn hỏi lại không thể hỏi, nếu chỉ có một mình Lam Thanh Hàn ở bên cạnh nàng, chắc là có chuyện muốn nói với nàng.

Hơi dùng sức nắm trở lại tay Lam Thanh Hàn, quả nhiên giống như Lăng Giản dự đoán, nếu như nàng tỉnh dậy, thì nàng ấy, nếu có đau lòng thì cũng sẽ biến mất trong nháy mắt, lạnh như không lạnh nói, "Tỉnh? Muốn uống chút nước không?'. Tuy rằng ngữ khí có chút lạnh, nhưng Lăng Giản vẫn cảm giác được tình ý nồng đậm trong đó. Lam Thanh Hàn, là nữ nhân vĩnh viễn mang bộ mặt than, nhưng lúc đối diện với nàng, đều là âm thâm cho nàng ôn nhu lớn nhất.

"Thanh Hàn, thực xin lỗi. Là ta không tốt, ngày đó không gọi báo cho ngươi biết tình hình thực tế.. Nhứ Yên nói, ngay cả kết cục của phim ngươi cũng không có tâm tư xem, ắt hẳn ngươi rất thất vọng về  ta. Thanh Hàn, tha cho ta lần cuối được không? Về sau ta sẽ không tái phạm nữa, ta thề, nếu tái phạm thì ta chết không tử tế, trời tru... Ngô...". Hơi lạnh đầu ngón tay ngăn trở thanh âm suy yếu của Lăng Giản, Lam Thanh Hàn lấy li nước ở đầu giường đưa đến bên môi nàng, lẳng lặng nhìn nàng uống nửa li nước.

"Lời thề ai chẳng nói được, nhưng chân chính làm được thì có mấy người? Lăng Giản, ta thực sự không thể quen nơi này, ta hi vọng có thể nhanh chóng trở về Lam Hướng. Hết thảy ở thế giới hiện đại này, bất luận là người hay vật, cũng đều không thuộc tầm hiểu biết của ta. Ở đây, ta chỉ có thể là một nữ nhân bình thường đến không thể bình thường hơn, bất lực nhìn ngươi trêu hoa ghẹo nguyệt với những người xung quanh". Lam Thanh Hàn tiếp nhận cái li mà Lăng Giản đưa cho nàng, lầm bầm làu bàu, tựa như nói chuyện với không khí, "Nước không thể một ngày không có vua, cho dù có Nguyễn Hân chủ trì đại cục, nhưng các đại thần vẫn sẽ nghi ngờ. Còn Ngữ Thần nữa, cũng không biết nàng ra sao rồi. Hoàng hậu không ở đó, ta vốn nên thay người chiếu cố nàng, nay lại kẹt ở nơi này, cũng chỉ có thể cả ngày rảnh rỗi, lại càng chỉ có thể nhìn người yêu và nữ nhân của ngươi, ngươi nông ta nông".

Đúng vậy, một người xa lạ mờ mịt trong thế giới hiện đại, nàng tựa như một vị khách không mời mà đến, một lần rồi lại một lần nén lo lắng dưới đáy lòng. Nếu nghĩ sâu xa hơn, nếu nàng chỉ là một dân chúng bình thường của Lam Hướng, xuyên không đến đây thì hẳn sẽ mừng rỡ. Nhưng nàng không phải, nàng quốc chủ Lam Hướng, gánh vác giang sơn xã tắc, nàng là nữ hoàng chủ quản cả thiên hạ. Thử hỏi, thân phận như thế, làm sao mà nàng bỏ được? Ngay từ lúc đầu, nàng đã từng nói a! Ngôi vị hoàng đế, là tình thế bắt buộc của nàng. Nhưng nay sự tình đã rồi, chẳng lẽ lại ở đây an nhàn qua cả đời sao? Không! Nàng không muốn! Nói gì thì nói, nhất định nàng phải trở về! Nàng không thể tiếp tục đứng ở đây, bi động trước mọi chuyện!

"Thanh Hàn, có phải ngươi không muốn ở thế giới hiện đại cùng ta phải không? Có phải không, có phải rất khúc mắc chuyện của ta và Ngọc Linh Lung không?"

"Lăng Giản...". Lam Thanh Hàn nhìn phong cảnh mơ hồ ngoài của sổ, đứng dậy, khuôn mặt đầy nghiêm túc, "Nơi này là thế giới của ngươi, không phải của ta. Có lẽ ở đây, ngươi sẽ vui vẻ, nhưng ta không vui một chút nào. Ta một lần rồi lại một lần dung túng ngươi, đơn giản vì ta yêu ngươi. Nhưng mà, nếu ngươi hi vọng ta vĩnh viễn ở đây, là một nữ nhân bình thường của ngươi, thì ta xin lỗi... Ta chỉ có thể xin lỗi vì lời hứa hẹn của mình, ta chọn nuốt lời. Ta thà, thà không cần...". Thanh âm Lam Thanh Hàn lộ ra đau đớn ẩn nhẫn, nàng hít một hơi thật sâu, "Nếu thật sự có một ngày như thế, Lăng Giản.... ta sẽ lựa chọn rời khỏi ngươi, trở về Lam Hướng. Dù sao, ở bên cạnh ngươi có nhiều nữ nhân như vậy, nhiều thêm một ngươi cũng không sao, mà thiếu đi một người cũng không việc gì. Nhưng mà, dân chúng Lam Hướng cần ta, triều đình không thể không có ta".

Theo sự hiểu biết của nàng, Lam Thanh Hàn trừ trước đến này là một nữ nhân ngoài lạnh tong nóng, mắc dù lạnh lùng với người ngoài, nhưng thời điểm đối diện với nàng, vĩnh viễn đều trở nên ôn nhu. Nhung hôm nay, nhìn bóng dáng tịch liêu của Lam Thanh Hàn, tâm Lăng Giản giống như bị dao cắt nàng nhát, đau đớn như thế. Nàng chậm rãi bước xuống giường, ôm lấy Lam Thanh Hàn từ phía sau, bả đầu chôn ở hõm vai của đối phương, buồn nói, "Thực xin lỗi, là do ta không để ý đến cảm thụ của ngươi. Thanh Hàn, ta không muốn như vậy, ta... Ngươi không phải là có cũng được mà không có cũng không sao, ngươi biết không, ở trong lòng ta, ngươi rất quan trọng. Thanh Hàn, thực xin lỗi, ta chưa bao giờ nghĩ sẽ chạm vào điểm mấy chốt của ngươi nhiều lần đến vậy. Trở về Lam Hướng, chỉ cần đạo trưởng ở bên kia có tin tức, ta sẽ cùng các ngươi về Lam Hướng. Ngươi biết không, kể từ khi có các ngươi, ta đã không còn là ngươi của thế giới hiện đại, các ngươi ở đâu, ta ở đó".

Đưa lưng về phía Lăng Giản, lúc Lam Thanh Hàn nghe thấy câu "Các ngươi ở đâu, ta ở đó", khóe miệng giơ lên trong vô thức. Chăng lẽ nàng dễ dàng thỏa mãn như thế? Chỉ cần vài lời của Lăng Giản, liền chấp nhận thỏa hiệp, tiếp tục dùng toàn bộ ôn nhu của nàng để sủng ái Lăng Giản. Bất quá.... Ý cười của Lam Thanh Hàn đột nhiên trở nên quỉ dị, có lẽ trong thế giới hiện đại này, nàng không làm được gì cả, nhưng ở Lam Hướng.... Có rất nhiều chuyện sẽ không tùy tiện cho Lăng Giản!

"Thanh Hàn, đừng im lặng được không? Ta sợ hãi việc ngươi không để ý đến ta...."

"Nếu sợ ta không để ý đến ngươi, thì tại sao lại luôn làm ra mấy chuyện như vậy? Lăng Giản, đừng ỷ vào tình yêu của ta mà khiêu chiến điểm mấy chốt của ta, càng không nên nghĩ đến việc dựa vào tình thương của ta mà làm tổn thương ta. Việc đã đến nước này, ta cũng không muốn nói thêm gì nữa, ta đoán Nhứ Yên tỷ tỷ đã nói chuyện của Thiện cô nương cho ngươi rồi phải không? Việc này giải quyết như thế nào, tự ngươi quyết định đi". Lam Thanh Hàn bất đắc dĩ lắc lắc đầu, từ lúc ba tỷ muội các nàng cùng yêu Lăng Giản, rồi đến quốc chủ Đại Cánh Tô Nguyễn Hân, rồi tới An Phi, cuối cùng là sư phụ nàng. Hiện giờ, nay cả khi trở về hiện đại, Lăn Giản cũng không an phận được, ngẫu nhiên vẫn vô tình trêu chọc nữ nhân. Người yêu của các nàng, ai... quả nhiên nhiều hoa đào vậy sao? Hay là, ai cũng không muốn bỏ qua con người tốt đẹp này!

Nhắc tới Thiện Tuyết Nhu, trong lòng Lăng Giản lại dâng lên một trận không tự nhiên. Nàng thật sự không hề cố ý làm chuyện này với Thiện Tuyết Nhu a! bây giờ nghĩ đến, lúc ấy ngửi được cỗ hương thơm mê ngươi kia, không thể nghi ngờ, chính là mùi thơn xử nữ của cơ thể Thiện Tuyết Nhu. Nhưng mà, Thanh Hàn muốn nàng làm chủ chuyện của Thiện Tuyết Nhu, nàng thật sự không biết nên đối diện thế nào a! Tuy rằng nàng không phải là người thích trốn tránh, nhưng đối mặt với một THiện Tuyết Nhu như tiểu cừu, nàng thật sự không biết làm thế nào mà mở miệng.

"Làm sao vậy? Vừa rồi không phải nói ta không nên im lặng sao, vậy sao bây giờ ngươi lại im nhanh như thế". Lam Thanh Hàn xoay người, nhìn vào đôi mắt đầy băn khoăn của Lăng Giản, ngốc tử này, không lẽ sau khi rối rắm chuyện của nàng xong thì lại bắt đầu rối rắm chuyện của Thiện Tuyết Như đấy chứ? Nhìn nàng cắn môi, đôi môi vốn khô nứt, lúc này đã cắn đến muốn chảy máu.

"Thanh Hàn, chuyện của Thiện Tuyết Nhu không nằm trong chủ ý của ta. Ta thật sự không hề cố ý làm việc đó với nàng, ngươi tin ta đi! Đừng giận ta nữa được không? Ta cam đoan sẽ không gạt ngươi bất cứ chuyện gì nữa!". Lăng Giản ủy khuất nhìn Lam Thanh Hàn, qủa thật nàng không cố ý chuyện của Thiện Tuyết Nhu a! Nàng cứ ngỡ đó là giấc xuân mộng tuyệt vời, nào biết tất cả đều không phải là mơ, mà là sự thật tồn tại a!!!!

"Ta biết ngươi không cố ý, nhưng cũng đã đoạt thân của người ta, không thể coi như không có chuyện gì được. Còn nữa, Thiện cô nương thích ngươi, ta và mấy tỷ muội đều thấy rõ, nàng không nói ra, nhưng ngốc tử ngươi cũng không phản ứng, làm sao cũng chờ người khác nói cho hiểu. Tóm lại, tìm thời gian rảnh nói chuyện với nàng đi, nàng tuy là nữ tử hiện đại, nhưng vẫn rất coi trọng trinh tiết".

"Lăng Giản, ngươi cũng đã đáp ứng rằng không gạt ta nữa, ta tin ngươi một lần cuối. Nhớ kỹ, đừng khiêu khích giới hạn cuối cùng của ta, nếu ngươi khiến ta thất vọng một lần nữa, đó chính là thật sự thất vọng, không thể quay trở lại". Vuốt ve gương mặt Lăng Giản, Lam Thanh Hàn cuối cùng vẫn để ý chuyện nàng giấu giếm chuyện của Ngọc Linh Lung. Nhớ tới lúc ở Lam Hướng, khi Lăng Giản tự tin giúp nàng bày mưu kế tạo uy tin, rồi nghĩ đến nàng không nghĩ đến an nguy của bản thân, nhớ tới rất nhiều chuyện Lăng GIản làm cho mình, nơi nào đó trong lòng Lam Thanh Hàn sụp đổ, không tự chủ được, lại lâm vào cặp mắt thâm tình kia của LĂng Giản.

Bị ánh nhìn của Lam Thanh Hàn chiếu vào, LĂng Giản kìm lòng không được hôn lên môi nàng. Trắng trợn xâm nhập vào cánh hoa của nàng, môi Lam Thanh Hàn vẫn đầy đặn nhẵn nhịu như vậy, có chút lạnh, cũng như có chút ngọt, luôn làm cho người ta yêu thích.

"Có thời gian rảnh, ta sẽ nói chuyện rõ ràng với Thiện cô nương, Thanh Hàn, đêm nay... Ngươi ngủ ở đây được không? Ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta không phải muốn làm chuyện đó với ngươi, chỉ đơn giản muốn ôm ngươi ngủ mà thôi". Lăng Giản hơi cúi đầu, kéo Lam Thanh Hàn đang đỏ cả mặt ngồi vào bên giường, cẩn thận ôm nàng vào lòng, "Thanh Hàn, Nhứ Yên các nàng...."

"Ân, thấy ngươi té xỉu, mẹ có nói chuyện với bọn ta một chút, trách bọn ta không nên đối xử với ngươi như vậy. Lăng Giản, có lẽ cách thức bọn ta trừng phạt ngươi sai lầm, chung qui ngươi là con gái của mẹ, bọn ta phạt ngươi như vậy, nàng oán một chút cũng là lẽ thường tình mà thôi. Ngươi hôn mê nhiều canh giờ, Nhược Y các nàng vẫn ở bên cạnh ngươi. Sau đó, thấy ngươi sắp tỉnh lại, các nàng liền rời khỏi, muốn bạn một chút chuyện".

"Tất cả đều do ta gây ra, là tại ta không tốt...".

"Đừng nghĩ nữa, ngủ sớm đi. Ngày mai, không phải còn đi làm sao?". Lan Thanh Hàn nằm vào lòng Lăng Giản, kéo chăn đắp lên hai nguoi. Hôm nay lại càng lạnh thêm, khí hậu ở thế giới hiện đại, chung qui không thể thoải mái bằng Lam Hướng.

"Đúng vậy, chơi một vòng ở bên ngoài rồi, ngày mai phải chính thức đi làm lại a!". Lăng Giản nhìn đèn trên trần nhà, thì thào, ngày mai đi làm, không biết thái độ của Ngọc Linh Lung sẽ thế nào. Hôm qua, lúc tách ra, nàng liền trở nên hờ hững, vậy ngày mai gặp lại, sẽ ra sao? Có phải sẽ giống như hai kẻ lạ mặt không!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro