CHƯƠNG 56: Tới thăm trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Mẫu thân có thể có ngươi nói cái gì?" Lúc nãy, trên đường trở về nhà Trầm Tuyệt Tâm chưa từng muốn hỏi, vào lúc này trở về phòng, nàng cũng không muốn che dấu nữa liền hỏi.

"Há, ngược lại cũng không nói gì. Chỉ nói những ngày gần đây khổ cực ta chăm sóc ngươi, lại tán gẫu vài câu việc nhà, vẫn chưa lại nói cái khác. Làm sao vậy? Nhìn ngươi như vậy căng thẳng, nhưng là lo lắng mẫu thân nói cái gì sao? Hay là, có cái gì mà ta không biết?" Tô Vãn Ngưng biết rõ còn hỏi. 

Nàng không muốn mọi người biết được nàng đã biết bí mật, cũng không muốn bởi vì chính mình lại làm cho quan hệ giữa Trầm phu nhân và Trầm Tuyệt Tâm trở nên xấu đi. 

Nàng nhìn ra được quan hệ của Trầm Tuyệt Tâm và người kia, các nàng hai người từng bởi vì ai mà phải ngăn cách. Mà người làm ra chuyện đó, không cần phải nói, chính là Trầm phu nhân.

Cũng bởi vì không muốn Trầm Tuyệt Tâm nghĩ tới nữa, là cái chết của Nếu Tuyết. Nếu Tuyết? Nàng đến tột cùng là người nữ tử như thế nào, có thể làm cho Trầm Tuyệt Tâm cũng là nữ tử vẫn luyến tiếc đến nay, thậm chí chưa từng hối hận.

Nghe vậy, Trầm Tuyệt Tâm còn nghĩ chính mình đã suy nghĩ nhiều, mẫu thân vẫn chưa cùng nàng nói thêm cái gì, hai người một chỗ, nói chuyện phiếm thôi. Như vậy, liền tốt. 

Trầm Tuyệt Tâm bình tĩnh lại, vì chính mình rót một chén nước trà, bưng nó lên từ từ uống.

"Từ trước đến giờ không có bí mật gì giấu ngươi, càng không có cái gì sợ ngươi biết được. Ngươi là người nhà, tất cả chuyện của Trầm gia, ngươi đều có quyền biết." Chỉ là nữ sinh ra nuôi dưỡng như nam hài nam, cũng không phải là bí mật Trầm gia, mà là bí mật của nàng cùng mẫu thân thôi.

Nghe Trầm Tuyệt Tâm như vậy qua loa, Tô Vãn Ngưng chỉ cười cho qua chuyện, vẫn chưa làm thêm xoắn xuýt. Nếu nàng không làm rõ, nàng lại càng không muốn làm rõ, giữa hai người cũng coi như có ký kết, lúc thì ân ái lúc thì lạnh nhạt, đây là loại quan hệ gì đây?

Một tâm tư hai người nghĩ, lẫn nhau đều tự ở bên trongtâm tư mình bồi hồi, ai cũng không có chú ý Trầm Từ dẫn một vị thư sinh dáng dấp tuấn tú vào phòng.

Vị thư sinh kia vào cửa liền không thể chờ đợi được nữa đánh giá Trầm Tuyệt Tâm, thấy sắc mặt nàng suy yếu, đáy mắt tất cả đều là thương tiếc vẻ, lại sợ bị Thiếu nãi nãi Trầm gia nhìn ra tình huống khác thường, bất đắc dĩ chỉnh đốn lại tâm tư, cung kính hướng các nàng cúi đầu. 

"Trầm Sở Khanh mạo muội quấy rối, mong rằng thiếu gia, Thiếu nãi nãi không trách cứ."

"Sở Khanh? "

"Sở Khanh?"

Nghe vậy, hai người cùng lúc ngẩng đầu vọng hướng người tới. Không phải là, khuôn mặt thanh tú trước mắt này  không phải là Sơ Tình ngày xưa thì là ai? Sơ Tình, Sở Khanh. 

Cũ là Sơ Tình, mới là Sở Khanh, bây giờ Sở Khanh không phải là nữ tử phong trần khổ vì tình nữa, mà là tiên sinh thu chi được Trầm gia mời tới và chờ đợi tới thời khắc dặn dò của thiếu gia làm trợ thủ cho người.

Đối với Sở Khanh đột nhiên tới chơi, Trầm Tuyệt Tâm bất ngờ sau khi lại cảm thấy mừng rỡ. Thật là nhanh nhẹn nha, vốn là là nghĩ sau khi đỡ hơn sẽ tới thăm nàng, không ngờ nàng càng tự mình đến nhà.

"Sở Khanh, ngươi làm sao rảnh rỗi lại đây? Trong cửa hàng có việc gì phát sinh sao?" Trầm Tuyệt Tâm đương nhiên sẽ không lo lắng cửa hàng liệu sẽ có việc, nàng có điều tùy ý hỏi, mục đích gì tự nhiên là không muốn để cho Tô Vãn Ngưng cảm thấy Sở Khanh tới chơi quá mức đường đột.

"Nương tử " Trầm Tuyệt Tâm lại nói. 

"Sở Khanh là tiên sinh quản lý việc thu chi mới được mời tới, tuy kinh nghiệm còn thấp, nhưng cũng là hiếm thấy giúp đỡ. Có nàng giúp ta quản lý chuyện làm ăn của cửa hàng, có thể nói bớt lo không ít."

"Hóa ra là tiên sinh thu chi." Tô Vãn Ngưng tuy cảm giác khác thường, vẫn là không thể không nghi ngờ. 

"Nàng cùng tướng công tuổi xấp xỉ, tự nhiên có thể giúp đỡ nhau. Ta một giới nữ lưu, đối với kinh thương một chữ cũng không biết, có tiên sinh hỗ trợ, tin tưởng đều có thể vì phu quân trả lời những thắc mắc." Lời ấy tuy là quay về Trầm Tuyệt Tâm nói.

Nhưng tầm mắt của Tô Vãn Ngưng trước sau rơi vàotrên người Sở Khanh. Không biết sao, mỗi khi nhìn Sở Khanh, nàng có chút cảm giác không tên, tự như có nguy cơ, lại tự như mơ hồ nghi hoặc.

Sở Khanh trước giờ mẫn cảm dị thường, Sở Khanh tự nhiên cảm giác được ánh mắt của Tô Vãn Ngưng, nàng tận lực che đậy đi cho nên cả người không dễ chịu. 

"Mong thiếu gia cùng Thiếu nãi nãi nâng đỡ, Sở Khanh tự nhiên tận tâm tận lực giúp đỡ thiếu gia." 

Dừng chốc lát, nàng nói tiếp: "Mới vừa nghe thiếu gia bị thương hôn mê, hôm nay mới tỉnh, Sở Khanh à do thiếu gia mời tới đương nhiên phải đến. Không biết thiếu gia, thân thể khôi phục chưa?" Lời này Sở Khanh nói hơi có nghẹn ngào, trời mới biết, nàng có bao nhiêu ước ao được như Tô Vãn Ngưng, có thể hầu ởbên người Tâm nhi không nói, càng có thể trong thời gan Tâm nhi bị thương mà ở bên cạnh chăm sóc. 

Mà nàng đây? Ngoại trừ chỉ biết lo lắng, mỗi đêm vì nỗi khổ tương tư không cách nào an nghỉ, lại có thể chân chính làm những gì? Tâm nhi, đến cùng làm sao , mới có thể chân chính làm bạn bên người ngươi? Lẽ nào, đó chỉ là hy vọng xa vời sao?

"Ân, thân thể của ta không có gì đáng ngại, có một chút tiểu thương thôi, bởi vì trong ngày thường thể chất quá kém, cho nên mới không chịu được vết thương nhỏ đó. Đúng rồi, hôm nay ngươi đến, ta vừa vặn có việc muốn ngươi đi làm." 

Trầm Tuyệt Tâm đứng lên nói "Ngươi theo ta."

Trầm Tuyệt Tâm tới thư phòng được nối liền với phòng ngủ, bây giờ Tô Vãn Ngưng ở bên ngoài nhàn tọa uống trà, nàng không cần cấm kỵ, mà là thoải mái dẫn Sở Khanh đến nội thất thư phòng, từbên trong một quyển sách mang tới không biết tích góp bao nhiêu ngân phiếu, toàn bộ đưa cho Sở Khanh.

"Những ngân phiếu này ngươi cầm, thân thể ta chưa khôi phục, không được ra ngoài phủ đi lại. Vốn định qua chút thời gian nữa đi tới chỗ Lăng viên ngoại gia bái phỏng, bây giờ sợ là tình huống có biến chuyển. Như vậy, ngươi liền thay ta làm một chuyện."

"Chỉ cần công tử bàn giao, Sở Khanh tự nhiên dùng hết khả năng."

Nàng ánh mắt sáng quắc, lúc nãy ngay ở trước mặt Tô Vãn Ngưng nhi không dám biểu lộ, vào lúc này không hề che lấp bại lộ ra ngoài. Đặc biệt là đáy mắt chứa hàm thanh lệ, thực tại gọi người thương tiếc.

"Sở Khanh, khổ cực ngươi." Trầm Tuyệt Tâm tự biết bạc đãi cho nàng, bất giác đưa tay lau đi nước mắt của nàng. 

"Ta biết ngươi lo lắng ta, yên tâm đi, ta cũng không còn gì đáng ngại. Đông thành Lăng viên ngoại có hai gian cửa hàng muốn bán, ngươi thay ta đem chúng nó toàn bộ hạ xuống. Nhớ kỹ, không nên lấy danh nghĩa của ta đi mua, tự mình mua được. Có khả năng mua rẻ, tự nhiên tốt nhất; nếu không thể, cũng không sao." Trầm Tuyệt Tâm trong lòng có dự định. 

Bỗng nhiên lại hỏi "Mấy ngày nữa là ngày hội Trung thu, ban đêm đều rất náo nhiệt, đoán đố đèn, thả hải đăng, thưởng khúc đàn. Sở Khanh có thể muốn cùng ta đi không?"

"Đêm Trung thu, công tử cũng muốn đi sao?" Sở Khanh có chút chờ mong, càng có quan tâm: "Công tử thân thể chưa khỏi hẳn, há có thể. . ." 

Nơi nào có cái gì há có thể? 

Sở Khanh trong lòng rất hưng phấn, nàng lưu lạc phong trần nhiều năm, khi nào lại có cơ hội như vậy cùng công tử đồng du dạ thành? Thả hải đăng sao? có thể may mắn cùng Tâm nhi cùng đặt hải đăng, có phải là, cũng có thể ở bên cạnh nàng lâu dài không?

"Không ngại, ta đã có hai năm chưa từng ra ngoài đêm Trung thu, cũng không biết đoán đố chữ, nhưng giờ muốn thay đổi. ta cũng muốn đi" Năm năm rồi, đều là Nếu Tuyết bồi tiếp nàng đoán đố chữ, thưởng hải đăng, ăn bánh Trung thu. 

Cũng bởi vì như vậy mà hai năm rồi nàng đều nhốt mình ở nhà khi khi trung Thu đến. Hiện nay, nàng bao nhiêu cũng có chút thoải mái, sao không thừa dịp Trung thu ngắm quang cảnh? Chí ít, các nàng nói đều không có sai, mất Nếu Tuyết, còn có tâm ý của những người bên cạnh mình. Trầm Tuyệt Tâm tuy là cũng không thể cô phụ các nàng.

"Cái kia, nếu công tử có nghĩ, Sở Khanh sẽ ổn thỏa tiếp đón." 

Chỉ là không biết đến thời điểm nào đó,bên người Tâm nhi , có thể có vị trí của nàng hay không.

"Ha ha, vừa là ngày hội Trung thu, Sở Khanh cũng không có địa phương đi, không bằng cho ngươi một ngày nghỉ, sau đó qua đây ăn bữa cơm được không?" Trầm Tuyệt Tâm thành ý mời, chỉ vì Sở Khanh phụ mẫu đều mất, bây giờ những gì có được liền dựa vào chính mình, nàng làm sao có thể nhẫn tâm để Sở Khanh một người lạnh nhạt quan hệ?

"Ta, có thể không?" 

Cùng người nhà Tâm nhi ngồi cùng bàn ăn cơm, có thể sao?

"Vì sao không thể?" Trầm Tuyệt Tâm nở nụ cười, phục mà nhớ tới mẹ con  Oản Nương đang ở trúc viện nhi , mấy hôm không gặp, không biết các nàng có đủ ấm no hay không?

Thấy Trầm Tuyệt Tâm ánh mắt phập phù, tựa như đang suy nghĩ cái gì, Sở Khanh cũng không muốn quấy rối, trong tay nắm chặt ngân phiếu, trong lòng âm thầm khuyến khích, nhất định phải đem việc Tâm nhi giao hoàn thành.

Đợi nàng ra ngoài phủ, Trầm Tuyệt Tâm dặn dò Trầm Từ mua chút bánh Trung thu cùng ít món ăn cho Oản Nương. Đến cùng sắp tới Trung thu, nàng nếu không cách nào ra ngoài phủ, dù sao cũng nên đưa chút tâm ý.

Trầm Từ động tác rất nhanh, khi trở về, Trầm Tuyệt Tâm đã nằm ở trên giường lẳng lặng đọc sách. Tô Vãn Ngưng cũng ở gian phòng, nàng là Thiếu nãi nãiTrầm gia cùng phu quân ở chung tự nhiên cũng có việc gì.

Ngược lại Trầm Từ bị vướng bởi Tô Vãn Ngưng ở đây, không cách nào đem lời của Oản Nương toàn bộ chuyển đạt.

"Thiếu gia " Trầm Từ mím môi môi trừng trừng nhìn Trầm Tuyệt Tâm, hắn thực sự là khâm phục thiếu gia, trong phủ đã có kiều thê không nói, liền ngay cả hài tử quả phụ cũng quan tâm được! 

Trầm Từ suy nghĩ lung tung có chút nhiều,bởi vì thiếu gia cũng không phải là khắp nơi đều sẽ hắn mang theo bên người, cho nên ý nghĩ mới càng ngày càng mãnh liệt.

"Làm sao?" Trầm Tuyệt Tâm bị ánh mắt của hắn nhìn chăm chú sợ hãi, lông mày không khỏi nhăn lại. 

"Chuyện gì? Nhưng là Oản Nương nơi đó có chuyện gì hay sao?"

Phát hiện thiếu gia có chút không vui, Trầm Từ vội vàng thu hồi ánh mắt, nói "Thiếu gia, Oản Nương nơi đó cũng không có chuyện gì. Là, là Oản Nương muốn Trầm Từ mang chút lời nói. Nàng nói, biết ngài gần đây rất bận, không rảnh rỗi qua đó, nàng sống rất tốt, làm phiền thiếu gia nhớ mong. Nếu là Trung thu rảnh rỗi, kính xin ngài tới, nàng mời ngài ăn cơm."

Lời này vừa nói ra, Trầm Tuyệt Tâm khóe môi không khỏi hiện lên một nụ cười. Nàng phảng phất nhìn thấy Oản Nương cúi đầu không ngừng bám vào tạp dề, một khuôn mặt tươi cười tất cả đều là đỏ ửng. 

"Có thể không thay ta chuyển đạt Trầm công tử một câu, tiết Trung thu, Oản Nương sẽ chuẩn bị tốt cơm nước, chờ nàng. . . Chờ nàng đến."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro