CHƯƠNG 73: Bàn bạc cùng Sở Khanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngược lại không biết ngày hôm nay là ngày 'tốt' như thế nào, mà mình không có được dù chỉ  là một khắc thanh nhàn aaa. Nghe nói Sở Khanh đến đây, Trầm Tuyệt Tâm hơi hơi ngây người, nhưng lập tức lại cảm thấy nàng ấy đến thật đúng lúc, nếu nàng ấy không đến,thì tự mình còn phải đi đến cửa hàng tìm nàng. Đúng vậy, đúng là tránh khỏi không ít chuyện vô bổ.

"Dẫn nàng lại đây." Nàng thoáng hất tay, đối với Trầm lão gia nói: "Cha, phòng thu chi tiên sinh trong cửa hàng đến đây, chắc là có liên quan đến chuyện tiền bạc của cửa hàng."

"Cái cửa hàng đó ta đã sớm giao cho ngươi phụ trách, nếu như nó có chuyện gì, thì cũng là do ngươi thất trách đấy!" Liền hiện bộ mặt nghiêm túc, Trầm lão gia đem Linh nhi giao cho Oản Nương ôm ấp, đôi mắt ấy bất giác lại hiện lên oán ý.

"Trời lạnh rồi, các ngươi phải mua thêm cho mẹ con họ chậu than, chuyện này chả đáng bao nhiêu, chớ để cho Linh nhi bị lạnh." Dứt lời, liền ngạo nghễ phất tay áo rời đi, làm bộ mặt như tất cả mọi chuyện đều không liền quan đến mình. Căn bản là Trầm lão gia chẳng muốn hỏi đến chuyện làm ăn trong cửa hàng .

Trầm lão gia mới vừa đi, Sở Khanh lập tức được hạ nhân dẫn tới. Nhìn thấy Oản Nương cùng hài tử trong ngực nàng, ánh mắt của Sở Khanh hiện lên một tia phức tạp, đang suy nghĩ gì cũng khó mà đoán được.

"Thiếu gia." Sở Khanh đứng vững ở trước mặt ở Trầm Tuyệt Tâm, thấy gò má của nàng rõ ràng có dấu ấn đỏ giống như vừa bị đánh, trong lòng là một trận khó chịu, cũng là thương xót.

"Ngươi lui xuống đi." Sau khi đuổi tên hạ nhân chướng mắt đi,Trầm Tuyệt Tâm lại nói: "Nào, theo ta vào trong phòng đàm luận." Trầm Tuyệt Tâm không  màng tới mình là chủ nhân của Sở Khanh, hào phóng nắm tay của Oản Nương dẫn nàng cùng vào phòng.

Một sự khó thở nghẹn lại trong ngực, cộng thêm cảm giác vừa vui mừng vừa buồn bã cuộn trào mà tới, ánh mắt của Sở Khanh dừng lại nơi 2 bàn tay đang nắm chặt kia, không nghĩ tới là tình cảm mà mình luôn luôn mong đợi, một lòng thủy chung từ trước tới giờ mãi mới được nhen nhóm nay đã..... 

Nước mắt lặng yên không một tiếng động lướt xuống, Sở Khanh thấy Trầm Tuyệt Tâm có người ở bên cũng an lòng, nhưng cũng rất buồn vì người ở bên cạnh Trầm Tuyệt Tâm không phải mình.

Có phải là, chỉ cần chủ động thì mình mới có thể có cơ hội ở bên cạnh Trầm Tuyệt Tâm? Đêm đó khi nói chuyện, nàng cho rằng Tâm nhi đối với mình đã mở rộng nội tâm.... ngày nhớ đêm mong, vẫn là không thấy Trầm Tuyệt Tâm xuất hiện lần nữa. Hôm nay, nàng mạo muội đến đây, là nàng không chống cự nổi sự nhớ nhung dày vò này, tự mình tìm vô số lý do, chỉ vì đến đây nhìn thấy người thương một cái.

Mình..... không nên tới đây......, đúng không?

Trong tay sổ sách đã bị Sở Khanh cầm đến xoắn xuýt, nàng bối rối xóa đi nước mắt, đến cùng cũng không nhịn được sự thân thiết trong lòng, nói: "Thiếu gia trên mặt ngài, dấu đỏ này là sao vậy?"

"Không cần lo lắng."Trầm Tuyệt Tâm cẩn thận từng li từng tí một ngồi xuống, da thịt khi chạm vào ghế vẫn là đau đớn.

"Tê. . ." Khí lạnh hút vào, Trầm Tuyệt Tâm như cũ hiện lên ý cười, đưa tay muốn tiếp nhận sổ sách trong tay Sở Khanh: "Làm chuyện sai trái, nên ta bị cha trừng phạt là đúng . Hôm nay ngẫu nhiên người tới đây, ta cũng đang có chuyện muốn ngươi đi làm. Đúng rồi, ngươi hôm nay đến, sợ là không chỉ vì đưa sổ sách cho ta đúng chứ?" Nàng cười, đã sớm hiểu hết biểu cảm của Sở Khanh ở trong lòng liền nói: "Oản Nương, có đói bụng không? Ngươi trước tiên mang Linh nhi đi ăn đi đượckhông? Không phải ngồi ở đây làm gì đâ." Ngôn ngữ ôn nhu, thật là bao người ước ao.

"Được." Oản Nương từ trước đến giờ không phải là người nhiều chuyện, biết Trầm Tuyệt Tâm có việc, nàng tự nhiên sẽ không quấy rối. Trước khi đi vào trong buồng, ánh mắt của Oản Nương không tự chủ được cùng tầm mắt Sở Khanh chạm nhau, như hiểu mà lại như không hiểu, Oản Nương cùng nàng gật gật đầu, Sở Khanh cũng gật đầu lấy ý cười, trong đó đã hiểu ngầm, chỉ có người từng trải qua mới có thể hiểu được.

"Hôm nay ta đến, một là đem sổ sách giao cho thiếu gia xem qua, hai là  về phương diện Lăng Viên Ngoại , mấy ngày trước anh ta đã mua một lô thóc gạo ở Vương Trang và bán trong thành phố. Tuy nhiên, công việc kinh doanh đã không tốt lắm, và anh ấy đã mất rất nhiều." Sở Khanh thành thực nói.

"Đã tìm được đối tác chưa?" ánh mắt Trầm Tuyệt Tâm mặt dây chuyền ngọc bích trên thắt lưng Sở Khanh, đó là vào đêm Trung thu ta tặng cho nàng,  cũng là nàng bảo Trầm Từ tìm ngọc tượng tỉ mỉ chế tạo, dự định để cho Tô Vãn Ngưng.

"Sở Khanh, " nàng tiếp nhận sổ sách đưa tới, nhưng một lần nữa lại nắm lấy tay Sở Khanh, chậm chạp không chịu buông ra, "Oản Nương là người số khổ, cũng là một nữ nhân tốt, nàng cùng ngươi rất giống. Sau đêm đó, không phải ta cố ý trốn tránh  đừng suy nghĩ nhiều."

"Tâm nhi đã không còn giống Tâm nhi mà Sơ Tình quen biết trước đây, cả ánh mắt hay cả lúc cười đều vậy. Tâm nhi như vậy, rất tốt, có thể Sở Khanh không biết, Tâm nhi như vậy có thể để ta may mắn nắm giữ, dù cho chỉ là một lần... cũng tốt." Sở Khanh hai mắt đẫm lệ, ánh mắt thâm tình mà nhu trường, như gọi người thương tiếc, trong đó cũng chất chứa sự đáng thương

"Tại sao chỉ có một lần, thế chẳng phải tiếc nuối sao?"Trầm Tuyệt Tâm mỉm cười, không để người đối diện nhìn ra suy nghĩ trong lòng: "Ngày sau còn dài, Sở Khanh tại sao lại phiền lòng vì chuyện này?" 

Có vài người, sợ là cả đời cũng không thể quên không được người thương trong lòng. Trầm Tuyệt Tâm trong tâm đều là thương tiếc, cuối cùng không đành lòng để giai nhân đau buồn nữa. Trước đây, ta đã làm cho nàng si tình như thế, cảm tình mới chớm nở mà giờ làm nó tiêu tan sao được, sao có thể nào lại làm nàng tương tư khổ sở chờ đợi nữa đây? Chỉ là....., hiện tại chưa đến lúc.

"Tâm nhi, ngươi. . ." Sở Khanh vừa ngạc nhiên vừa vui , gần như mất hồn vì câu nói vừa rồi. Tâm nhi, là đang ám chỉ nàng sao?  Trong giây phút như vậy, liệu Trầm Tuyệt Tâm có thể ở bên cạnh mình không? cả đời này....vậy thì chờ đợi thêm một chút nữa thì có làm sao.....

"Ngồi đi." Có điều qua nửa khắc ôn nhu, Trầm Tuyệt Tâm đã thả tay Sở Khanh ra, "Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề lúc nãy ta hỏi, đã tìm được đối tác bên Lăng Viên Ngoại chưa?"

"Vẫn chưa. Hắn muốn cùng hớp tác với người đã mua cửa hàng của chúng ta, nhưng mà bị từ chối ." Tựa hồ vẫn còn rung động bởi lời ói lúc nãy, Sở Khanh cũng không để ý đến chuyển biến biểu hiện trên mặt của Trầm Tuyệt Tâm, trái lại theo lời nói của nàng chăm chú nói: "Tâm nhi , ta nghĩ đi  chúng đi Hồng Tụ Hiên một lần, nói không chừng thì chưởng gia bên đó sẽ đem cửa hàng chuyển nhượng lại cho chúng ta. . ."

"Tự nhiên là không cần nữa, cửa hàng đó đã là chúng ta."Trầm Tuyệt Tâm đem hai phân văn tự đưa cho Sở Khanh: "Hôm nay ngươi đến, ta cũng có chuyện  tìm ngươi. Trước mắt là giúp ta đi thu thập ngũ cốc với số lượng lớn và lưu trữ lại, ta đã tìm hiểu về thời gian Hồ viên ngoại đi thu lương, qua hai ngày nữa chính là thời điểm mà hắn đi thu. Một lúc ngươi trở lại liền dọn dẹp một chút, sáng mai khởi hành đi vương trang một chuyến, chờ thêm mấy ngày, liền cần rất nhiều chỗ trống để thu lương . Còn Hồ viên ngoại, ta tự có biện pháp làm hắn bỏ qua thời cơ. . ." A, hắn dám động vào người của ta, đều đáng bị giết hết.

"Thu thấp với số lượng lớn như vậy sao? Tâm nhi, chúng ta nào có nhiều tiền dư? Huống hồ, ta không hiểu Vì sao Tâm nhi lại phải làm như vậy."

"Tại sao chúng ta lại không có đủ tiền?" Nói đến tiền, tâm tư Trầm Tuyệt Tâm không tự chủ được bay tới chỗ Thường Mị Nhi bên kia, "Làm sao sẽ không có đủ tiền được đây haha? Ngươi cứ đi thu thập càng nhiều càng tốt. Việc này không nên chậm trễ, ngươi theo ta đi Hồng Tụ Hiên đi một lần . Còn Lăng Viên Ngoại bên kia nhi, trừ phi hắn không muốn kiếm tiền, bằng không, hắn nhất định sẽ cùng ta hợp tác." Đứng dậy sửa sang lại quần áo, Trầm Tuyệt Tâm không thèm để ý khuôn mặt bị đỏ bên kia, trái lại ý cười dịu dàng, cử chỉ nhẹ nhàng.

Hồ ly tinh, ngươi không phải có tiền sao? Ta cùng người đến đòi tiền đây! ! !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro