☆Chương 3: Bắt cóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đau khổ cho Lưu nhị tiểu thư bị sơn tặc bắt đi, đau thổ cho Vương tam công tử bị thổ phỉ đoạt thê tử, đau khổ cho một đám hạ nhân bồi giá, đau khổ cho Phán Nương ta vừa mới xé nát giấy bán thân a!

Tưởng trời thương ban cho ta công việc nhẹ nhàng, kiếp trước kiếp này từ nhỏ đến lớn đôi tay của ta chỉ dùng chải đầu vấn tóc cho người khác, đã bao giờ làm qua công việc khổ cực gì, hôm nay bị một đám sài lang hồ báo tàn nhẫn trói tay bằng dây thừng cứng ngắt, lại cột ta vào phía sau con la, ta một đường bị nó kéo trên đá sỏi, đầu ngón chân đều nhanh bị hủy. Hừ, nữ đầu lĩnh kia vậy mà lãnh khốc vô tình, một chút cũng không nhìn đến, ta đang bị thuộc hạ của ngươi khi dễ đây!

Ngẫm lại cái người vừa rồi cười nói vui vẻ tán dóc bên cạnh ta, cho ta đậu phộng ăn, để cho ta tưởng rằng nàng chính là giang hồ hiệp nữ, hiện tại đâu rồi, coi như là bắt ta lên núi để hầu hạ tiểu thư, nhưng phải có tình người chút chứ, vì cái gì nhị tiểu thư được ngồi kiệu, mà ta đặc biệt bị cột vào con la, đồng dạng làm người, đãi ngộ chênh lệch như thế nào lớn như vậy! Thật là quá phận, thậm chí còn trói ta chặt như vậy, cũng không sợ ngã chết bản cô nương! Nữ sơn tặc chết tiệt, nhân phẩm của nàng quả nhiên tỉ lệ nghịch với tướng mạo của nàng!

Ta ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng tinh tế của nữ nhân cưỡi ngựa trắng, khẽ cắn răng, lại quay đầu nhìn về kiệu hoa đẹp đẽ bên cạnh. Bên trong chính là vị chủ tử không có bất kỳ liên quan gì đến ta, gương mặt của nàng vẫn ẩn dưới khăn gấm thêu kim tuyến phượng hoàng, xuyên thấu qua rèm cửa màu hồng phiêu diêu, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng khóc nức nở của nàng.

Ta cùng với nhị tiểu thư vốn không có quá nhiều giao tình, tuy là nhận thức, cảm tình cũng không có nhiều ít. Tóc nàng trước nay là Duyệt Hà thiếp thân nha hoàn của nàng phụ trách, cũng chính là vị tẩu tẩu khiến cho ta thân hãm lao tù, nghĩ đến chuyến đi này vốn là vận mệnh của Duyệt Hà, vì cái vì lại là ta bị bắt vào ổ sói hang hùm? Nghĩ đến đây, ta không khỏi dâng lên một trận bất bình.

Ai, kỳ thật nhị tiểu thư phẩm hạnh cũng rất tốt, nàng tên là Lưu Khanh Nhan, tuổi vừa mới mười tám, chính là nhỏ hơn ta hai tuổi, là nữ nhi độc nhất của đại phu nhân, cũng là trưởng nữ Lưu gia. Nàng lúc nhỏ đáng yêu động lòng người, lớn lên tướng mạo lại xinh đẹp dịu dàng, bởi vậy rất được lão gia sủng ái, hạ nhân đối nàng cũng kính trọng. Tuy nói hai ta coi như chung một vách tường lớn lên, nhưng chủ tớ khác biệt, cho nên mười tám năm qua, quan hệ của ta với nàng nhạt nhẽo tựa như chén nước. Nàng chỉ xem ta là chải đầu nương trong phủ, ta thấy nàng sẽ không ưu ái ta, vì vậy cũng không nhiều lấy lòng. Nếu sớm biết có ngày hôm nay, ta chắc chắn sẽ tranh thủ cùng nàng kết nối giao tình, ngày sau bầu bạn trên đỉnh núi cũng có thể nương tựa lẫn nhau.

Cũng may, hiện tại tựa hồ cũng không muộn...

"Nhị tiểu thư, đừng sợ, cô gia sẽ tới cứu chúng ta đấy."

Nàng ở bên trong vẫn tràn đầy ấm ức mà khóc nức nở, nghe được lời ta, rốt cuộc có chút gật gật đầu. Ta nghĩ nàng cũng không cần người bên ngoài khuyên nhủ an ủi, bất quá là muốn nghe đến một câu: "Ngươi không phải một mình."

Còn có ta, còn có ta cái này chải đầu nương cùng ngươi đồng cam cộng khổ.

"Ít nói nhảm đi! Ai cũng cứu không được các ngươi!!" Gã sài lang mặc y phục màu đen đi trước ta quay mặt lại hung hăng quát, vẻ mặt dữ tợn đặc biệt khiến người chán ghét. Hắn lạnh lùng trừng ta, lại phát hiện ta đang liếc hắn, lập tức miệng gian ác mở rộng, cười nhạo một tiếng. Ta có dự cảm không tốt. Đã thấy hắn vung lên cây roi, hướng bờ mông con la quất mạnh, con la bị đau kinh hãi chạy gấp về phía trước, ta liền một cái lảo đảo té ngã tên mặt đất. Cũng không lo được tư thế té đẹp hay xấu, liền bị con la mạnh mẽ kéo lê hơn mười bước, may là ngày mùa đông, y phục trên người ta rất dày, nếu không tay chân lưng eo đều bị kéo nát!

Ta chật vật không chịu nổi, chung quanh một đám sơn tặc thấy thế cười vang càng làm cho người ta quẫn bách. Ta cố gắng ngồi dậy, tuy nhiên vì tay bị trói chặt nên có chút mất cân bằng, đầu óc bị kéo đến choáng váng buồn nôn. Buồn cười vận mệnh, ta vốn tưởng rằng hôm nay rốt cuộc tìm thấy tự do, lại không nghĩ cuộc sống chuyển biến thành thế này, ông trời tại trên người ta mở nguyên một dàn hí kịch!

"Người nào làm?" Nữ sơn tặc đầu lĩnh kia rốt cuộc quay lại, giọng nói có chút tức giận, truyền đến tai ta lại phi thường mềm mại dễ nghe. Ta ngẩng đầu nhìn nàng, nàng lập tức quay đầu đi nơi khác, ghét bỏ nhìn một đám người: "Để té bị thương rồi thế nào làm việc, một đám không có đầu óc! Mở trói cho nàng, còn sợ nàng chạy thoát hay sao?" Nói xong, liền chỉ để lại cho ta bóng lưng tiêu sái.

Đừng tưởng rằng ta sẽ cảm động, nguyên lai ngươi là muốn bắt ta tới làm công sao?

Gã đại hán vừa khi dễ ta tức giận mà đem ta kéo lên, thuần thục tháo bỏ dây thừng, lại liếc ta một cái, sau đó nghiến răng nghiến lợi rời đi. Ta từ trong lòng ngực móc ra khăn tay, lau lau bùn đất trên mặt, bùn dẫn theo máu, đau muốn chết.

"Còn ngẩn ra đó làm gì! Đi mau!"

Ta đi theo ở bên cạnh kiệu hoa, nhìn xem cảnh núi đồi hoa dại nở rộ bên đường, phong cảnh hữu tình nhưng ta bây giờ không có chút hứng thú. Chỉ biết là theo bọn họ rẽ qua bảy tám sườn núi, cuối cùng mới đến được lối vào Bạch Thủy trại. Quả thật địa hình nơi đây vô cùng quỷ dị.


"Đương gia đã về!! Đương gia đã về rồi!!!" Cửa rào mở rộng, từ bên trong một đám người chạy ra nghênh đón, nam nữ già trẻ đều có, trên khuôn mặt trong lời nói, tràn đầy tất cả đều là vui sướng, trái ngược hoàn toàn so với tưởng tượng của ta về sơn trại.

Nữ đầu lĩnh kia quơ quơ cây roi đỏ, uy phong lẫm lẫm, ta nhìn không thấy nàng biểu lộ ra sao, cũng không nghe nàng nói gì. Bên cạnh cáo mượn oai hùm chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, chính là gã râu quai nón dáng người vạm vỡ, vừa rồi trong trận đánh cướp, hắn là người xông vào trước nhất lớn tiếng kêu gọi chúng ta đầu hàng, cũng chính là người đã báo lại trong bọn hắn có tên nhị cẩu tử nào đó lỡ tay giết một người, hắn vẻ mặt kiêu ngạo mà ngẩng đầu nhìn lên trời, chặc lưỡi nói: "Khà khà, chuyến này chúng ta làm một mẻ lớn! Đến đây nhìn, tiểu mỹ nhân đều chộp tới rồi!"

Quần chúng vây xem vừa nghe hắn nói xong, ánh mắt đồng loạt hướng về phía ta, sau đó chuyển đến trên kiệu hoa. Một đám trẻ con lập tức nhảy dựng lên: "A ~~ tân nương tử ~~ tân nương tử ~~~~ "

"Ha ha..." Nữ đầu lĩnh kia nghiêng mặt thoáng cười, lại liếc nhìn ta, khóe môi khẽ cong, một đôi mắt như mực thâm thúy khiến người không cách nào lý giải: "Mang vào đi!"

Ta cùng với kiệu hoa vốn đang bị một đám đông nhìn chăm chú xì xào bàn tán, lập tức bị người dẫn vào trong.

Ta cùng với kiệu hoa... Ta cùng với kiệu hoa... Ta cùng với kiệu hoa...Còn không phải chỉ có một mình ta đang bị đám hỗn đản kia biến thành trò cười sao!

"Xem ra chúng ta sắp có có áp trại phu nhân rồi."

"Không biết vị phu nhân bị đương gia đoạt về dáng vẻ như thế nào."

"Hắc hắc, chắc lại là một vị tiểu thư gia đình giàu có, dáng người yểu điệu như hoa như ngọc, mười ngón tay thon không chạm xuân thủy, so với đám nữ nhân lỡ thì như rau khô trong trại, chính là một trời một vực."

"Đồ khốn ngươi nói cái gì!"

"Đập hắn! Thứ phản phúc!"

Thiên ơi. Nghe đến loại từ ngữ thô tục này, Sở Phán Nương ta trong nội tâm quả thực chịu không nổi! Nữ đầu lĩnh kia còn không phải nữ tử sao? Thế nào lại muốn có áp trại phu nhân? Nếu đó là sự thật, nữ nhân này thật quá mức kinh thế hãi tục, thân là cái cô nương gia, trở thành sơn tặc, làm đương gia, lại yêu thích cô nương, còn làm cho đám quần chúng ất giáp kia biết nàng yêu thích cô nương, thậm chí cướp về không chỉ một phu nhân.... Cái này... đám người này không nghĩ tới nên đem nàng ta nhốt lồng heo ngâm nước sao?

Đương nhiên, ta nguyên bản là nữ tử thế kỉ 21 trí tuệ vượt trội, phẩm đức vẹn toàn, mặc dù vừa bị nữ đầu lĩnh kia một phen đùa bỡn, ta đối với chuyện này cũng có thể thắm thiết bao dung cho nàng, nhưng ta vẫn không thể hiểu được, nàng vì sao lại một mực muốn cướp cô nương về trại? Tìm môn đăng hộ đối.... ách... nàng là nữ sơn tặc, xứng với nàng, hẳn là nữ hải tặc đấy! Đúng vậy, nàng nên tìm một nữ hải tặc, sau đó thuận lý thành chương bái đường thành thân mở rộng nghiệp vụ, chuyện này có cái gì không tốt?

Thẳng tắp tiến vào bên trong, ta trong đầu trăm mối suy tư, nhưng nghĩ thế nào cũng điều vô dụng. Không bao lâu, liền đã tới một biệt viện. Biệt viện này bề ngoài rộng mở, sơn hồng khắc hoa, trên đỉnh thỏa đáng treo một cái bảng hiệu màu đen, nổi bật lên bốn chữ mạ vàng: Tụ Nghĩa Đường, khả năng là một nơi để người trong trại tụ họp thương lượng đại sự.

Nữ đầu lĩnh nhẹ nhàng tung người xuống ngựa, tiến mấy bước vào bên trong cửa, an tọa trên vị trí đầu não, ánh mắt như có như không nhìn ta, mang theo ý cười sâu không lường được.

Có lẽ là thông lệ rồi, dù không thấy có người thông truyền cái gì, nhưng bên trong sảnh đường, hai bên hàng ghế thái sư đều đủ mặt người, thoạt nhìn đặc biệt kiêu ngạo, xem ra chính là đám người Đường chủ Hương chủ gì đó, dù sao ta cũng không biết chức vụ trong sơn trại gọi thế nào, có lẽ giống như Ma giáo hoặc Hồng hoa hội đi?

Rất nhanh một đám đại hán thô kệch lần lượt rinh những rương lớn rương nhỏ vào, bày giữa đại sảnh, toàn bộ đều mở ra. Là những món cướp được hôm nay, mấy hòm trang sức, phục trang đẹp đẽ, áo gấm tơ lựa cùng rất nhiều tranh chữ, gốm sứ.... Người ở chỗ này đều nhìn đến hoa cả mắt, chỉ hận không thể nhảy ào vào bên trong đống bảo bối, chết chìm trong đó mới tốt.

"Hừ hừ, cũng tầm thường thôi." Nữ đầu lĩnh khoác tay, tựa hồ những vật kia không chút gì lọt vào mắt của nàng: "Người đâu, chuyển hết vào nhà kho đi. Trước chúng ta nên bày tiệc ăn mừng, hảo hảo khao thưởng các huynh đệ."

"Đương gia, vậy còn hai nữ nhân chúng ta cướp về, xử lý thế nào?"

"Không nói ta ngược lại đã quên, còn không dẫn các nàng vào!"

-------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro