☆Chương 5: Tin đồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng sớm, Sương muội Hồng Cô hai người đến hầu hạ Lưu Khanh Nhan rửa mặt, ta thay nàng chải đầu. Xiêm y là của ngày hôm qua, mũ phượng thượng trân châu như trước sáng ngời.

Ta cho nàng xoa dầu bôi tóc hương hoa lan, vấn lên kiểu tóc bất đồng hôm qua, vẽ lông mày điểm môi, thi phấn trang điểm, nàng khuôn mặt vốn lộ ra tiều tụy đã trở nên xinh đẹp rạng ngời, nhưng như cũ không thể che hết nồng đậm đau thương cùng buồn bã.

Ta một tay nâng cằm của nàng, giúp nàng điểm một mạt son màu hồng, khẽ hỏi nàng: "Nhị tiểu thư, ngươi còn sợ sao?"

Nàng khẽ mỉm cười nhìn ta, lắc đầu.

Ta thay nàng chỉnh lý lại trang dung một lần nữa, gọi Sương muội đưa đến khăn voan, tiếp tục nói: "Sau này ngươi liền cùng người kia ở dưới một mái hiên, về phần nên làm sao ứng đối, ngươi hẳn là so với ta rõ ràng. Nhị tiểu thư, mọi thứ cần nhẫn nại."

"Ân, ta hiểu." Nàng nắm tay của ta nói: "Ngươi cũng phải cẩn thận, sơn trại mãng phu kẻ xấu rất nhiều, ta còn có cái danh đương gia phu nhân che chở, bọn họ cũng không thể làm khó dễ được ta, mà ngươi..."

Ta cười cười: "Nhị tiểu thư không cần phải lo lắng ta. Chỉ cần nhớ rõ ngày sau chúng ta thoát ra ngoài, ngươi tài trợ cho ta mở cửa hiệu làm tóc liền được."

"Tốt. Một lời đã định."

Ta thay nàng đắp lên khăn cô dâu, dắt nàng bước ra khỏi phòng. Trong sân treo một dãy pháo đốt hình chữ bát, đám sơn tặc bùm bùm hát không ngừng, giọng hát thật sự không thể khen tặng, thậm chí khiến cho gà chó cả kinh bốn phía tán loạn.

Bên ngoài tiểu viện đã vây đầy người, không có bà mối, không có đội ngũ kèn Xô-na (kèn bầu), liền đám phù dâu phù rể đều không có.

Cỗ kiệu chính là ngày hôm qua cướp được cùng cô dâu, dĩ nhiên từ tám người khiêng biến thành bốn người, một đám nam nhân mặc trang phục da báo da hổ, đủ loại màu sắc, nhưng không có màu đỏ.

Có lẽ ổ sơn tặc này cũng không có quy tắc gì, đám cưới kết hôn đối bọn họ mà nói, bất quá là nhiều hơn một nữ nhân, liền là cơ hội chén một bữa rượu thịt no say, tại trên bàn cơm bồi đắp cảm tình huynh đệ, cho dù đây là đám cưới của sơn trại trùm thổ phỉ, cũng không có gì khác biệt.

Lưu Khanh Nhan được dẫn vào kiệu hoa, ta cùng Sương muội liền đi theo bên cạnh. Vòng quanh sơn trại tượng trưng mà đảo một vòng, mới phát hiện sơn trại này quả thực lớn đến không hợp lẽ thường. Ta ngàn vạn không nghĩ tới Thủy Bạch Sơn một tấc vuông thổ địa có thể dung nạp nhiều người cùng nhà ở như vậy, trong đầu cảm thấy ngọn núi này khả nghi cực kỳ, thực sự diễn tả không được quái dị.

Trong sơn trại phần lớn là phòng trống, phân chia theo Thiên Địa Huyền Hoàng, tại Đông Nam Tây Bắc tất cả chiếm một phương, độc lưu ở giữa lớn lao Đình viện là nơi ở của gia chủ. Ta hỏi Sương muội, nàng chính là bản đồ sống của ta, kiêm bách khoa toàn thư về thổ phỉ. Nàng nói cho ta biết, nàng ở tại khu phòng chữ Địa nằm phía nam, mà từng người tiến vào trang trại, đều sẽ được an bài khác nhau. Nếu Đương gia vui vẻ, có thể sẽ ban cho ngươi phòng trong khu Đình viện, chuyên trách hầu hạ Đương gia, sẽ được bổng lộc cao, sinh hoạt cũng tốt hơn.

"Vậy ta được an bài ở nơi nào?" Ta nhịn không được hỏi.

"Ngươi ở cạnh phòng của ta, đều là khu phía nam."

Ồ? Không phải nói để cho ta lên núi hầu hạ nhị tiểu thư sao? Không ngờ cái kia Sơn Trại Vương đã sớm quên sạch. Ta lúc này mới ý thức được, sau này ta cùng Lưu Khanh Nhan có lẽ khó mà gặp lại. Nàng ở trong cung đình, ta ở ngoài biên ải, lẫn nhau không có chiếu ứng. A, nếu như nàng có đủ mị lực, đem Trùm thổ phỉ kia giáo huấn dễ bảo, sau đó đem ta điều qua cho nàng chải đầu, ta có lẽ còn chút hy vọng.

Chúng ta theo kiệu đi một vòng lớn đến rồi cửa Đình viện, trời cũng đã sắp chính ngọ. Trùm thổ phỉ kia đang đứng trước cửa, nàng ăn mặc hào phóng tùy ý, mái tóc nhẹ vấn, hai sợi buông ở bên tai, bội kiếm đeo bên hông, đôi mắt sáng nhuận nhuận, tay áo bồng bềnh, yểu điệu lại tiêu sái, tựa như đã rửa sạch một thân phỉ khí, mang theo một chút phong thái thế ngoại Tiên Nhân. Bộ dáng này, nếu ngươi không biết nàng là trùm thổ phỉ, ngươi sẽ nghĩ nàng chính là một vị tiên gia.

Nàng liếc nhìn chúng ta, lông mày nhíu chặt, bày ra tư thế tổng tài trách mắng nhân viên trễ nãi công việc, liền muốn cắt hết tiền thưởng, "Đưa tân nương vào phòng tân hôn đi, những người còn lại, vào nhà uống rượu!" Nàng nói xong, chỉ là dư quang thoáng nhìn ta, liền phất ống tay áo bỏ đi.

"Ê, khoan đã, ngươi ngay cả thiên địa cũng không bái sao?" Ta bất mãn hỏi.

Nàng nhưng đã bước vào trong nhà uống rượu, còn dư lại hai tên gác cổng, một tên kiêu ngạo nói: "Thủy Bạch trại xưa nay không câu nệ tiểu tiết, các ngươi mới vào trại, ngày sau liền sẽ hiểu."

Khóe miệng ta co lại, ghìm xuống xúc động muốn tiến đến nện hắn một trận.

Ta dắt Lưu Khanh Nhan đi theo đám nha hoàn vào trong Đình viện. Nơi này không nhỏ, hàng lang dài ngút tầm mắt, mà tiểu viện của gia chủ rộng lớn chiếm cứ ở phía Đông, vô cùng khí phái. Hai bên cửa được khắc tạc tinh xảo, trên vách vẽ chính là một đàn bướm đang bay, lại nhìn mái ngói xanh cao vút, quả nhiên là hoa lệ mờ ảo. Lầu gỗ lồng lộng, hương hoa thoảng đưa, một nơi phong nhã như vậy lại là nơi ở của sơn tặc, người không biết còn tưởng đây là trúc ốc của một gia đình thượng lưu nào đó, nhàn hạ ở ngoại ô muốn xây một nơi nghỉ mát.

Với tư cách áp trại phu nhân, Lưu Khanh Nhan tự nhiên được ở trong Đông viện, tân phòng cũng là vừa mới chỉnh đốn xong, vốn là để trống đã quá lâu, bụi bám cũng không dễ dàng tẩy sạch.

Hồng Cô vụng trộm nói cho ta biết: "Đây vốn là nơi vị phu nhân thứ hai từng ở, hai năm trước nàng ấy cùng nam tử yêu đương vụng trộm, nghe nói bị đương gia ném vào kỹ viện dưới núi. Đây là lời đồn, không thể loạn truyền. Lại nói, phòng này cũng là nơi vị phu nhân đầu tiên ở, ước chừng là mười năm trước, nàng ấy bệnh chết, nghe đâu nàng ấy đẹp đến không gì sánh được, ai thấy cũng không có biện pháp dời tròng mắt."

Ta đối với lời này bán tín bán nghi... Mười năm trước? Nhìn nữ thổ phỉ kia cũng không quá hai mươi tuổi, thế nào mười năm trước đã chết vợ, chẳng lẽ đang tuổi tiểu học liền cướp nữ nhân về làm vợ rồi? Thiệt là phi lý.

Ta thấy Hồng Cô tuổi vẫn còn nhỏ, xác nhận kia chỉ là tin đồn, được thổi phồng quá đáng rồi.


Ta nhìn Lưu Khanh Nhan vẫn trầm mặc ngồi ở mép giường, cũng không quan tâm đến chuyện vợ chết vợ bị đem bán, chỉ là hỏi ta: "Đương gia các ngươi... Nàng tên gọi là gì?"

Ta nhớ lại hôm qua cùng nữ nhân kia trốn trong bụi cây ăn đậu phộng tán dóc, nàng hỏi tên ta, ta đáp rồi, ta hỏi tên nàng, nàng cũng chưa trả lời.

"Hồi phu nhân, đương gia tên gọi Thường Vấn Hạ." Hồng Cô nhanh mồm nhanh miệng đáp.

"Thường Vấn Hạ?" Ta trợn mắt, tên gọi này nghe tới hoa mỹ yểu điệu, thật không phù hợp tính cách người kia, "Đương gia ngày thường tính tình như thế nào?"

Hồng Cô ánh mắt long lanh đáp: "Người tốt a."

"Được rồi tiểu cô nương, ta đối với ngươi nhiệt tình cung cấp tin tức rất cảm kích, nhưng ta sẽ bảo lưu ý kiến của mình."

Buổi trưa, bên ngoài như trước náo nhiệt, tiếng mời rượu chúc mừng liên tiếp vang lên, mỗi cái đều hào sảng, trung khí mười phần. Có người bưng đồ ăn tiến đến, ta dỗ dành Lưu Khanh Nhan ăn chút món thanh đạm, sau đó cùng mấy nha hoàn đến phòng bếp dùng cơm.

Trong bếp có một nữ trù, một đôi vợ chồng, tay nghề làm đồ ăn cũng không kém trong Lưu phủ, tuy rằng không sánh được tinh xảo đẹp mắt, hương vị nhưng không sai. Ta tại trên bàn cơm nhận thức nhiều người, là tiệc cưới, nên hạ nhân cũng được ban chút ít rượu gạo, bọn họ vừa ăn vừa ca hát, rất là vui vẻ. Tuy rằng ta không quen biết bọn họ, nhưng nếu một ngày Lưu viên ngoại đánh vào Thủy Bạch Trại cứu Lưu Khanh Nhan, ta sẽ thuận tiện cứu luôn đám người này, đều là chân chất đơn thuần, để bọn họ ở lại trong ổ thổ phỉ, thật không đành lòng.

Đảo mắt một buổi chiều qua đi, mặt trời đã ngã về tây, cánh chim mệt mỏi bay về tổ, nhưng tiệc cưới vẫn náo nhiệt không giảm, thậm chí còn ồn ào hơn ban ngày. Có mấy tên đại hán đã chịu không nổi muốn rời cuộc chơi, liền bị người khác cười nhạo, "Nhìn ngươi hệt như con gấu, tửu lượng lại kém như vậy, về sau đi theo đương gia làm gì nữa."

Màn đêm buông xuống, đèn lồng được thắp sáng rực, một đám người theo chân nữ gia chủ đến tân phòng. Chỉ thấy Thường Vấn Hạ khoác khoác tay, hừ một tiếng: "Xem các ngươi uống đến say mềm, còn muốn đỡ ta? Cút về bàn rượu hết đi, không ta một chưởng đem các ngươi đánh về."

Mấy tên đại hán phía sau cười ha hả nói: "Thuộc hạ say rồi, đương gia chớ trách tội, chúc đương gia hảo hảo một đêm cùng mỹ nhân, chúng ta cũng không dám ở ngoài nháo động phòng."

Thường Vấn Hạ hừ lạnh, đem mấy tên vỗ té nhào, sau đó một mình hướng phòng tân hôn đi tới. Ta thấy nàng thần sắc thanh minh bộ pháp vững vàng, nhưng trong miệng lại nồng đậm hương rượu, không khỏi bội phục tửu lượng biến thái của nàng.

"A, là nàng sao, tiểu nương tử?" Nàng dán đến gần ta, làm như kinh ngạc nói.

"Đương gia nhưng say rồi, tên họ của ta cũng liền gọi nhầm."

"Ta làm sao lại gọi nhầm tên của nàng?" Nàng để sát vào tóc của ta hít hà, lại nói: "Còn nhớ rõ trên người của nàng có hương thơm bách hoa, rất dễ chịu."

Gia hỏa này nhưng thật ra say chết rồi, làm cái gì chiếm tiện nghi người khác! Ta lui về sau một bước, kéo ra một khoảng cách an toàn, lại giúp nàng mở cửa phòng.

"Ngươi tốt nhất nhớ kĩ lời ta, không được phép chạm đến tiểu thư." Ta nhịn không được nói.

Nàng khóe miệng nhẹ câu, ánh mắt hiện lên một tia ý vị không rõ: "Nàng loạn biên câu chuyện, nhưng ta tạm thời tin nàng."

----------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro